Mạc Thiên Dục, con mềm không được cứng không xong, vậy thì đừng trách mẹ!
Mạc Tiểu Vũ lo lắng nhìn Mạc Thiên Dục, cắn cắn ngón tay mập mạp: "Anh, mẹ nổi giận ạ?"
Mạc Thiên Dục bĩu môi, kéo ngón tay Tiểu Vũ đang ngậm trong miệng ra: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, ngón tay rất bẩn, không được cắn ngón tay, mẹ không tức giận, đang ăn vạ đó."
"Ăn vạ là gì?"
"Ví dụ trước giờ cơm anh không cho Tiểu Vũ ăn bánh, Tiểu Vũ sẽ túm ống quần anh, nằm dưới đất không chịu đứng dậy."
"À... Mẹ cũng thế sao?"
"Ừ, cũng không khác lắm."
Mạc Thanh Ngải, đừng tưởng rằng con không biết mẹ nghĩ gì.
Đôi mắt mơ màng mở to, Tiểu Vũ ôm thỏ trắng, kéo chiếc váy thật dài đi tới phòng Mạc Thanh Ngải, giọng nói nũng nịu: "Mẹ, dậy đi, anh nói mẹ có lịch hẹn phỏng vấn vào chủ nhật, mẹ... Mẹ?"
Dụi mắt, thấy trên chiếc giường lộn xộn đã không còn bóng dáng Mạc Thanh Ngải, vội vàng chạy về phòng tìm Mạc Thiên Dục: "Anh, không thấy mẹ nữa, mẹ không có trong phòng."
"Vậy à?"
Mạc Thiên Dục khó khăn kéo cái ghế tới tủ để đồ, leo lên, cố gắng mở ngăn tủ trên cùng, lấy ra màu mình hay dùng, các loại bút vẽ, sau đó đưa cho Mạc Tiểu Vũ đỡ rồi trèo xuống.
"Anh, anh không lo cho mẹ sao?"
"Tiểu Vũ, bây giờ người chúng ta lo là chính mình."
"Sao lại thế?"
Nhận lấy dụng cụ vẽ tranh, nhét vào túi sách nhỏ của mình, Mạc Thiên Dục vừa kéo chiếc ghế về chỗ cũ vừa nói: "Em đi nhìn xem, cửa có thể mở ra không?"
Tiểu Vũ hấp tấp chạy đi, sau đó quay về bên cạnh Mạc Thiên Dục, hét chói tai: "Anh, không mở được cửa, hình như bị khóa ở bên ngoài rồi."
Lại chiêu cũ, sao mẹ bé không đổi được trò mới nào vậy.
"Tiểu Vũ, em đi lấy chùm chìa khóa trong hộp nhạc của anh lại đây."
Khuôn mặt trắng mịn của Tiểu Vũ lại tươi cười, sau đó vui vẻ giơ tay nói: "Tuân mệnh."
Nhẹ nhàng mở cửa ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Thiên Dục vô cùng đắc ý: "Tiểu Vũ, nhanh đánh răng rửa mặt, nếu không thì anh bị muộn mất."
Sau khi Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ chuẩn bị xong, đi thẳng tới địa điểm tổ chức cuộc thi, tập đoàn Vân Khôn.
Tập đoàn cấp thế giới, cuộc thi cấp thế giới, quả nhiên không giống bình thường.
Lúc này, cửa chính của tập đoàn Vân Khôn xuất hiện không ít những chiếc xe xa hoa, rất nhiều người trong thương giới và giới chính trị đều hi vọng con cái nhà mình có thể bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi, cho dù không vì tiền đồ của bọn trẻ, chúng thành công cũng có thể mang lại lợi ích lớn cho họ.
Bóng dáng nho nhỏ của Mạc Thiên Dục và Mạc Tiểu Vũ bị cuốn vào dòng người, Mạc Thiên Dục nắm chặt tay Mạc Tiểu Vũ: "Tiểu Vũ, đi theo anh, đừng chạy lung tung."
May mà dáng vẻ trẻ con không được chú ý, nên bọn họ đi qua cửa rất nhanh, tiến vào đại sảnh tập đoàn Vân Khôn.
Mạc Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn đồ trang trí xanh vàng rực rỡ: "Oa, anh trai, nơi này đẹp quá, don đều là vàng."
Kéo Mạc Tiểu Vũ đến bên cạnh một cái ghế sô pha: "Tiểu Vũ, em ngồi đây đợi anh, anh đi hỏi địa điểm chính xác tổ chức cuộc thi."
"Vâng."
"Không được ra ngoài, nhất định phải đợi anh về."
"Vâng."
Mạc Thiên Dục vừa đi, Mạc Tiểu Vũ liền ngồi yên lặng trên ghế sô pha, không ít người đi qua cũng phải ngoái lại nhìn, bở vì bé mặc váy ren, xinh đẹp như một con búp bê sứ, hai tay đặt trên làn váy, giống khuê nữ được giáo dục tốt, làm cho người ta không khỏi suy đoán, đây là thiên kim của tập đoàn nào.
Không biết đã đợi bao lâu nhưng Mạc Tiểu Vũ vẫn không thấy anh trai, có phần sốt ruột.
Đột nhiên đại sảnh xuất hiện một đám đông, mọi người đồng loạt đi vào, vô cùng ồn ào.
"Nhan tiên sinh, lần này trở về ngài định ở lại trong bao lâu?"
"Nhan tiên sinh, nghe nói người đạt giải nhất cuộc thi này sẽ do tự tay ngài đào tạo, làm học trò của ngài phải không ạ?"
"Nhan tiên sinh, ngài về vì cuộc thi hay vì người bạn tốt của ngài - tổng giám đốc Cận của tập đoàn Vân Khôn cũng trở về?"
"Nhan tiên sinh, nghe nói ngài đã có đối tượng kết hôn phải không?"
... ......
Thì ra là một trong số ban giám khảo, người Hoa duy nhất đạt được gianh hiệu của hiệp hội họa sĩ Ý, nhận được nhiều sự chú ý - Nhan Hàn Thành đang tiến vào tập đoàn Vân Khôn.
Các nhân viên an ninh vây quanh người Nhan Hàn Thành để bảo vệ, Nhan Hàn Thành vẫn luôn đeo kính, mặt không chút thay đổi, mặc kệ đám người đang chen chúc xô đẩy, người quản lí bên cạnh Nhan Hàn Thành cũng vội vàng hô to: "Xin mọi người hãy bình tĩnh, tạm thời Nhan tiên sinh sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào, sau này chúng tôi sẽ tiếp đãi mọi người, hi vọng lúc đó mọi người sẽ tới đông đủ, nhường một chút, làm ơn nhường một chút."
"Nhan tiên sinh, Nhan tiên sinh. . . . . ."
Cách đó không xa, Mạc Tiểu Vũ ngồi trên sô pha ngơ ngác nhìn Nhan Hàn Thành trong đám người, đôi mắt to tròn càng lóe sáng, cười lên: "Oa, là chú ấy... Chú có khuôn mặt giống anh trai y đúc."
Đột nhiên, đám người đi đến cạnh Mạc Tiểu Vũ, bé sợ tới mức nhảy xuống ghế né vào một góc, đám người càng ngày càng gần, mọi người xô đẩy nhau làm Mạc Tiểu Vũ vô cùng sợ hãi, may mà bé trốn vào góc nên bị xem nhẹ, không bị ai giẫm vào.
Sau đó, Mạc Tiểu Vũ thấy một cánh cửa cạnh ghế sô pha đang mở ra, theo bản năng, bé bò vào trong phòng, ngăn cách với đám người nhốn nhào bên ngoài, có thể yên tĩnh rồi.
Đi vào phòng riêng, Nhan Hàn Thành bỏ kính xuống, nói với người quản lí: "Con bao lâu thì bắt đầu cuộc thi?"
"Nhan tiên sinh, còn khoảng hai tiếng."
"Ừ, tôi vào phòng nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ tự xuống hội trường dưới đất, cậu đi xử lý đám nhà báo kia, tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi."
"Đã hiểu." Nói xong, người quản lí mở cửa đi ra ngoài.
Bước lên mấy bước, Nhan Hàn Thành khẽ dừng lại, vì anh cảm giác tay áo mình đang bị một lực yếu ớt kéo, quay đầu, anh thấy Mạc Tiểu Vũ.
Dáng người nhỏ bé, chỉ cao tới đùa anh....
Lại khiến hô hấp của anh như ngừng lại, toàn thân cứng ngắc, không thể tin được mình có bị hoa mắt không, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn, đôi mắt to tròn, miệng nhỏ khẽ chu đôi môi hồng hào, bé gái này, chính là "cô" trong trí nhớ.
Mọi suy nghĩ quay cuồng trong đầu,d,0dylq.d Nhan Hàn Thành bất giác quát: "Buông ra."
Miệng Mạc Tiểu Vũ khẽ chu, đôi mắt to tròn lập tức chứa đầy nước mắt, lại cố nén không chịu chảy ra, tay nhỏ khẽ động, từng ngón tay mập mạp bỏ ra.
Lực kéo trên ống tay biến mất, Nhan Hàn Thành lại có cảm giác mất mát khó hiểu, ổn định tinh thần, Nhan Hàn Thành sợ hãi phát hiện mình đã dọa một bé gái không hiểu biết gì, hối hận ngồi xổm xuống, xoa xoa mặt bé: "Thật xin lỗi, vừa rồi chú bị dọa, không phải chú cố ý."
Mạc Tiểu Vũ nghe Nhan Hàn Thành nói, liền lập tức cười lên, khịt mũi, giọng nói mềm mại: "Không sao, cháu tha lỗi cho chú, mẹ nói biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan."
Nhan Hàn Thành bật cười, không nhịn được đưa tay ôm thân thể mềm mại, một cảm giác ấp áp len vào trái tim lạnh băng của anh: "Ngoan, nói cho chú biết, con vào bằng cách nào?"
"Người ta ngồi trên ghế sô pha đợi anh trai, nhưng đột nhiên của rất nhiều người, con sợ quá nên bò vào đây." Có vẻ Mạc Tiểu Vũ cũng rất thích Nhan Hàn Thành, cười tít mắt vươn đôi tay ngắn ngủn ôm cổ Nhan Hàn Thành, thì ra càng nhìn gần, chú càng giống anh trai.
Trong lòng run rẩy, Nhan Hàn Thành không biết đây là cảm giác gì, sao lại quen thuộc như vậy, cười khổ, Nhan Hàn Thành, mày làm sao vậy, chỉ giống cô ấy... Được rồi, cho dù bé là phiên bản của cô thì sao, cũng không phải của mày, mày cần gì mua dây buộc mình.
"Vậy con ở cùng chú đi, xong việc chú sẽ đưa con đi tìm mẹ và anh trai được không?" Thật sự là Nhan Hàn Thành không kiềm chế được xoa đầu Mạc Tiểu Vũ, nếu năm năm trước họ kết hôn thuận lợi, có lẽ cũng đã có một bé gái đáng yêu như vậy.
"Vâng."
Mạc Tiểu Vũ ngoan ngoãn dựa đầu vào vai Nhan Hàn Thành, mùi của chú thật thơm, giống anh trai, rất thoải mái.
"Đúng rồi, con tên gì?"
"Tiểu Vũ, con tên là Tiểu Vũ."