Sao anh có thể hỏi ra câu "Tiểu Vũ là con gái cô?" Lời nói khốn nạn này chắc làm cô rất đau lòng? Với tính cách của Mạc Thanh Ngải, nhất định là thương tâm mà chửi bậy, nhưng cuối cùng sao lại thế này?
Hít một hơi khói, đã lâu không đụng vào thứ đồ này khiến Nhan Hàn Thành ho nhẹ, anh liền dập luôn điếu thuốc, bình tĩnh lại ngồi trước Mạc Thiên Dục, muốn nói lại thôi.
"Chú hoàn toàn không cảm kích?" Cuối cùng, Mạc Thiên Dục đưa ra một kết luận.
"Chết tiệt, dáng vẻ chú bây giờ giống đang cảm kích sao?" Nhan Hàn Thành không có nhiều câu hỏi, tiểu quỷ trước mắt này nhất định là con nhưng, anh nhưng hoàn toàn không biết, năm năm, cứ vứt bỏ bọn họ như vậy năm năm, cảm giác tự trách xoáy sâu vào trái tim Nhan Hàn Thành, khiến anh không thể thở được.
Mạc Thiên Dục có chút đờ người, sau đó cúi đầu ra vẻ không tự nhiên, hỏi nhẹ: "Cháu có thể hỏi chú một chuyện không?"
"Hỏi đi." Nhan Hàn Thành vội nói, vì anh... sợ, Mạc Thanh Ngải chắc rất muốn "tính sổ" với anh, mà đứa bé này, anh vô cùng áy náy.
"Nếu...lúc trước chú biết sự tồn tại của cháu và Tiểu Vũ, chú...chú có bỏ chúng cháu lại không?" Lúc này Mạc Thiên Dục không còn là một tiểu thiên tài thông minh hơn người nữa mà chỉ là một đứa trẻ, có khao khát đơn giản, không phải bé chưa từng nghĩ tới tại sao mình không có cha, chỉ là bé không muốn mẹ đau lòng cho nên không hỏi, khi bé phát hiện ra, bé tự nói với chính mình, lúc gặp Nhan Hàn Thành nhất định phải hỏi điều này nhưng lại không nghĩ tới nói ra miệng lại khó khăn đến vậy, chỉ có thể khiến giọng nói của bé càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nghẹn ngào.
Nhan Hàn Thành ngẩn người, ngồi xuống bên cạnh Mạc Thiên Dục, ôm thân hình nho nhỏ của bé, thân thể mềm mại, lại thông minh hơn những đứa trẻ năm tuổi bình thường, thân thể yếu đuối nhỏ bé nhưng lại sớm trưởng thành, mà trẻ con vẫn là trẻ con, vẫn cần được người lớn che chở, cúi đầu kề sát tai bé, nhẹ giọng nói: "Không, cha thề, cha tuyệt đối sẽ không như vậy, mà dù không có các con, cha cũng không thể bỏ đi được, không quay về là vì bị một chuyện ngăn cản, sau đó thời gian càng dài lại càng không có dũng khí, thật xin lỗi."
Đôi tay bé nhỏ cũng tự nhiên vươn ra ôm cổ Nhan Hàn Thành, Mạc Thiên Dục cũng không có tiền đồ mà quyến luyến cảm giác như vậy, bé cũng rất muốn giống các bạn nhỏ khác, có cha bảo vệ và làm bạn, có một loại cảm giác rất an toàn, dựa vào vai Nhan Hàn Thành, bé đầu hàng: "Cha."
Nhan Hàn Thành chấn động, lần đầu tiên anh biết làm cha sẽ có cảm giác vui vẻ như vậy, cảm giác này như muốn tuyên bố với toàn thế giới, anh nhẹ nhàng an ủi bé: "Thiên Dục, bắt đầu từ bây giờ, mọi chuyện sẽ có cha, nhớ kỹ, con là Nhan Thiên Dục..."
Đột nhiên trong đầu hiện ra một bé gái trắng trẻo đáng yêu, lòng mềm nhũn: "Còn có em gái, Nhan Tiểu Vũ."
Bò dậy, Mạc Thiên Dục, không Nhan Thiên Dục lại treo lên bộ mặt ngoan ngoãn nhưng cười vô cùng nham hiểm: "Vậy... Cha định làm gì với mẹ?"
"Chuyện này, là chuyện của cha." Nhan Hàn Thành nheo mắt đầy nguy hiểm, Mạc Thanh Ngải, tốt nhất là bây giờ em nên đi mua n áo phòng hộ chờ anh.
Mẹ.
Mạc Thiên Dục lặng lẽ làm ký hiệu thánh giá trong lòng, tin con đi, không phải con phản bội, đi đến bước này cũng là kế hoạch con vất vả dựng lên, dù sao cũng vì muốn tốt cho mẹ, con không đành lòng nhìn mẹ đêm nào cũng ôm tạp chí khóc.
"Mẹ, con có thể uống cà phê của mẹ không?" Giọng nói mềm mại như đã thèm nhỏ dãi, nhìn cốc cappuccino trước mặt Mạc Thanh Ngải.
Hoảng hốt gật đầu: "Ừ."
Sao vẫn còn chưa ra, Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào tập đoàn Vân Khôn phía đối diện xuyên qua cửa kính, con trai cô đã vào đấy mấy tiếng rồi, cũng nên đi ra rồi chứ, lòng bàn tay đổ mồ hôi, làm ơn làm ơn, đừng để Thiên Dục gặp Nhan Hàn Thành!!!
"A... Đắng, đắng!!" Có tiếng giận dỗi hấp dẫn ánh mắt của Mạc Thanh Ngải, cô nhìn Tiểu Vũ ngồi đối diện đang lè lưỡi, đôi môi hồng hào chu lên đầy ghét bỏ.
Mạc Thanh Ngải buồn cười lấy khăn lau: "Là tự con muốn uống, mẹ đâu có ép con."
"Mẹ không nói cho người ta là đắng."
Làm mặt quỷ, Mạc Thanh Ngải uống một ngụm trà đào của con gái, cảm giác mát lạnh: "Oa, Tiểu Vũ chọn trà đào rất chuẩn đó."
Tiểu Vũ cũng uống một ngụm, sau đó mặt mày lại ủ rũ: "Mẹ, mông người ta đau quá, chúng ta còn phải ngồi bao lâu nữa ạ?"
"Chúng ta phải đợi anh con ra rồi cùng về nhà."
"Nhưng chúng ta không tới cùng anh trai, mẹ ở đây... Ồ, nhìn trộm anh?"
"Không phải nhìn trộm, là đi theo."
"Ồ, đi theo anh trai, anh trai có tức giận không?"
"Ai cần biết nó giận hay không giận." Mạc Thanh Ngải bĩu môi, tiểu quỷ kia đã không ít lần giận dỗi với cô, nhưng lần này có chuyện còn quan trọng hơn chuyện nó có tức giận hay không.
Mạc Thanh Ngải khẩn trương đến nỗi trán cũng đầy mồ hôi: "Tiểu Vũ, cho mẹ uống một ngụm trà đào nữa thôi."
"Không được, mẹ uống đồ của mình đi."
Nói xong, hai mẹ con giành qua giành lại, nhưng tay Tiểu Vũ quá nhỏ, cầm không chắc nên bị trượt ra ngoài, tạt thẳng vào người đàn ông ngồi bàn bên cạnh.
Mạc Thanh Ngải hoảng sợ, vội vàng rút khăn ra lau: "Tiên sinh, thật xin lỗi, xin lỗi, con gái tôi không cố ý, tôi..."
Ngẩng đầu, chiếc khăn trên tay Mạc Thanh Ngải rơi xuống, mày rậm mắt to, thiếu đi vẻ đơn thuần, có cảm giác chín chắn hơn, anh ta là... Mạnh Đa.
Hiển nhiên là Mạnh Đa cũng không ngờ có thể tình cờ gặp lại Mạc Thanh Ngải, sau một lúc ngớ người, tự nhiên nói: "Tôi có thể ngồi xuống không?"
Kéo Tiểu Vũ qua bên cạnh mình, cô mất tự nhiên sờ tóc Tiểu Vũ, cười gượng: "Ngồi điđã lâu không gặp, sao lại khéo vậy."
Mạnh Đa có vẻ đăm chiêu nhìn Tiểu Vũ, cười đáp lại: "Tới đây bàn chuyện làm ăn."
"Ồ? Không làm nhiếp ảnh gia nữa à?"
"Cũng không hẳn, tôi mở một studio ảnh cưới, tới đây bàn về chi tiết của buổi chụp hình."
"Chúc mừng anh."
... .......
Nói mấy câu, không khí đầy vẻ xấu hổ, Mạc Thanh Ngải ho hai tiếng: "Đúng rồi, đây là con gái tôi, Tiểu Vũ, chào chú đi."
"Chào chú." Giọng nói mềm mại của Tiểu Vũ lập tức hấp dẫn Mạnh Đa, có vẻ Mạnh Đa đang cảm động.
Lúc trước, là anh có lỗi với cô.
"Con gái Nhan Hàn Thành?"
"Xuỵt!" Mạc Thanh Ngải hoảng hốt khiến Mạnh Đa im lặng: "Không, là con gái của riêng tôi."
Mạnh Đa sửng sốt, nhíu mày: "Anh ta không biết?"
"Đương nhiên anh ấy không biết, năm năm trước..." Mạc Thanh Ngải ngừng lại, biết Mạnh Đa sẽ rõ ý của cô: ....Sau đó tôi không có cách nào đối mặt với anh ấy, rời xa anh ấy mới biết mình đã có thai."
"Cô yêu anh ta như vậy? Bằng lòng vì anh ta mà sinh con ra, chịu đựng mọi khó khăn của bà mẹ độc thân? Mạc Thanh Ngải, sao cô lại ngốc vậy?"
Có vẻ không thích giọng điệu của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải cúi đầu: "Tôi ngốc, vì ngốc nên không biết anh ấy tốt với tôi, nhất thời đi lầm đường, chúng ta cũng không có người nào phải xin lỗi người nào, chỉ là hữu duyên vô phận."
Suy nghĩ nhiều giúp Mạc Thanh Ngải hiểu thật ra lúc trước chưa từng xảy ra chuyện gì, là bẫy, tất cả đều là bẫy.
Đúng là ma xui quỷ khiến, Mạnh Đa lại không muốn mất đi cơ hội, anh kéo tay Mạc Thanh Ngải, cầu xin: "Vậy nếu không nhớ đến anh ta, cho tôi một cơ hội, để tôi chăm sóc em."