Khi hai cha con một lớn một nhỏ, khuôn mặt giống nhau đi vào tòa soạn nơi Mạc Thanh Ngải làm việc, không khí náo nhiệt trong giờ nghỉ trưa của tòa soạn dừng lại trong nháy mắt.
Tổng biên tập đứng lên đầu tiên, run rẩy hỏi người bên cạnh: "Người đó.... người đàn ông đó, có phải Nhan Hàn Thành không?"
"Vâng, tổng biên, là anh ấy!" Người kia nổi lên tính háo sắc, mơ mộng gật đầu.
Thật hồi hộp.
Tổng biên lại quay đầu hỏi người khác: "Đứa trẻ... đứa trẻ kia, có phải quán quân cuộc thi thiếu niên vẽ tranh cấp thế giới không?"
"Đúng vậy, tổng biên, là bé!" Đồng nghiệp thứ hai lộ vẻ ngưỡng mộ, thì ra một đứa trẻ cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Thật hồi hộp.
Toàn bộ người trong tòa soạn đều như bị hóa đá, dần dần lộ ra vẻ hưng phấn, Nhan Thiên Dục sờ mũi, biến thành một đứa bé ngoan ngoãn: "Bác tổng biên tập à, mẹ cháu có ở đây không ạ?"
Tổng biên chấn động, lập tức vọt tới trước mặt Nhan Hàn Thành và Nhan Thiên Dục, vẻ mặt cứng ngắc tươi cười: "Không biết Nhan tiên sinh đại giá quang lâm, chúng tôi không tiếp đón từ xa được, Nhan tiên sinh, mời ngồi mời ngồi."
Nhan Hàn Thành cười nhẹ, khiến mọi cô gái đều phải kinh ngạc: "Không cần, tổng biên trả lời câu hỏi của bé trước đi."
Theo ánh mắt của Nhan Hàn Thành, tổng biên tập thấy Nhan Thiên Dục, lập tức cười hiền lành: "Xin chào, cháu vừa hỏi cái gì?"
Haiz, Nhan Thiên Dục thở dài, vẫn giữ dáng vẻ ngoan ngoãn như cũ: "Xin hỏi, mẹ cháu có ở đây không?"
Lúc này, cả tòa soạn đã nghe rõ, gì? Hôm nay đứa bé thiên tài này đến tòa soạn tìm mẹ? Mẹ nó là ai...? Ánh mắt cả tòa soạn có vẻ sắp phóng thành dao rồi.
"Cháu... Mẹ cháu là ai?"
"Mẹ cháu?" Nhan Thiên Dục thấy có lỗi: "Thì ra cháu chưa nói..., Mạc Thanh Ngải, mẹ cháu là Mạc Thanh Ngải."
Gì??? Mạc Thanh Ngải....
Cả tòa soạn đều kinh ngạc, mẹ đứa trẻ này là người khiêm tốn đến mức như không tồn tại Mạc Thanh Ngải?
Nhan Hàn Thành có vẻ mất kiên nhẫn, nhìn một vòng tòa soạn, không thấy bóng dáng Mạc Thanh Ngải, vì vậy cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Thiên Dục, mẹ con không có ở đây."
"Vậy à..."
Tổng biên tập trấn tĩnh lại, vội vàng trả lời: "Là thế này, Mạc Thanh Ngải vừa ra ngoài phỏng vấn, vị khách đó đích thân tới đón cô ấy."
Không ổn rồi, Nhan Thiên Dục nhìn trộm biểu cảm của Nhan Hàn Thành, kéo ống tay áo anh: "Cha, vậy thôi, chúng ta đến thẳng đó tìm."
"Cũng được."
Nhan Hàn Thành mỉm cười tao nhã với tổng biên tập: "Có thể cho tôi địa chỉ nơi đó được không?"
Tổng biên tập ngơ ngác nói ra địa chỉ, ngay cả lời mời hai người này ở lại cũng không nói được, bởi vì toàn bộ tòa soạn đều bị tiếng gọi cha của Nhan Thiên Dục làm chấn động.
Đứa bé này gọi Mạc Thanh Ngải là mẹ, Nhan Hàn Thành là cha, như vậy chẳng phải gian phu của Mạc Thanh Ngải, không phải, tình nhân... Không phải, mọi người thật sự không muốn thừa nhận, chồng của Mạc Thanh Ngải lại chính là Nhan Hàn Thành.
"Cảm ơn anh đã mới tôi đi ăn trưa."
Trở lại tiệm ảnh của Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải đặt tài liệu phỏng vấn lên mặt sàn bằng gỗ, chuẩn bị phỏng vấn Mạnh Đa.
Mạnh Đa ngồi xuống, cười: "Chỉ là một bữa cơm thôi mà. Với quan hệ của chúng ta mà cũng cần phải nói cảm ơn sao?"
Nhìn biểu cảm của Mạc Thanh Ngải thay đổi, Mạnh Đa thức thời bổ sung thêm một câu: "Chúng ta là bạn tốt mà."
Mạc Thanh Ngải gật đầu cười khiến sợi tóc rơi trên trán, cô nhìn không gian xung quanh, thay bằng nụ cười chuyên nghiệp: "Mạnh tiên sinh, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi."
"Ừ."
"Trước kia có cơ hội nào hoặc ý tưởng gì để anh quyết định mở studio này không?"
Mạnh Đa thoáng giật mình, quyết định nói suy nghĩ trong lòng ra: "Em có tin không? Lúc tám tuổi tôi bắt đầu biết yêu một cô gái, cô ấy lớn hơn tôi ba tuổi, chúng tôi là hàng xóm, khi đó dáng người tôi gày gò yếu ớt, thường bị người khác bắt nạt, mà cô ấy lại luôn xuất hiện lúc tôi cần nhất, bảo vệ tôi, có một khoảng thời gian dài, tôi không biết đó là súng bái hay là yêu, nhưng dần dần, tôi hiểu rõ tình cảm này không chỉ là sùng bái, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì cô ấy, cô ấy thích chụp ảnh, tôi đi học, sau đó chụp lại từng khoảnh khắc tươi cười của cô ấy, tôi yêu cô ấy 13 năm, chỉ cần cô ấy muốn tôi đều cho được, nhưng năm năm trước mọi chuyện đã kết thúc, bởi vì khi đó tôi mới hiểu được, người cô ấy cần không phải tôi, mà tôi, lại vẫn luôn nhớ rõ cô ấy có ước mơ lớn nhất là được mặc váy cưới thiêng liêng, để lại một ký ức tốt đẹp nhất, vì vậy dù rời đi nhưng tôi vẫn muốn giữ lại chút kỷ niệm này."
Mạc Thanh Ngải im lặng nghe xong, có vẻ ngẩn ngơ, quên mất mục đích phỏng vấn.
Thì ra.... Trong lòng Mạnh Đa cũng có một người như thế, sẵn lòng vì cô ấy mà học chụp ảnh, lưu lại dáng vẻ cô ấy, giống người kia, vì một câu nói của cô mà đi học vẽ tranh, lưu lại nụ cười của cô.
Mà bọn họ, đều rời đi vào năm năm trước.
Cô cười khổ, thật quá trùng hợp, hay nói cách khác đây chính là cuộc sống.
Nhưng Mạc Thanh Ngải cũng phải thừa nhận, trong khoảnh khắc ấy, thái độ của cô với Mạnh Đa thay đổi 180 độ, cô cảm thấy người biết quý trọng tình cảm như vậy không hẳn là người xấu, trong lòng có tình cảm, cho nên mới có thể cố gắng tồn tại.
"...Nếu đã yêu như vậy, vì sao lại nói muốn ở bên cạnh tôi?"
Mạc Thanh Ngải bất giác bỏ qua mục đích phỏng vấn, bắt đầu tán gẫu cùng Mạnh Đa như những người bạn.
"Bởi vì muốn quên, cũng đã quên rồi." Mạnh Đa cười rất thẳng thắn, anh cũng không nói dối, không phải là anh không thể quên được Hạ Đồng, vì nay đã có Mạc Thanh Ngải rồi: "Tôi không phải thánh nhân, không thể cả đời sống mà không có tình yêu, mà em cũng có thể quên đi Nhan Hàn Thành, ở bên tôi, chúng ta sẽ cùng cố gắng vì hạnh phúc của mình."
Nhưng mà... Cô không quên được, không thể quên cũng không muốn quên, cô cũng không phải thánh nhân, nhưng vẫn có thể không cần thêm tình cảm nào nữa, có lẽ đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa cô và Mạnh Đa.
Lắc đầu cười, Mạc Thanh Ngải không nói chuyện.
Mạnh Đa thở dài: "Thôi, đừng nói đề tài này nữa, tôi đi lấy đồ uống rồi phỏng vấn tiếp."
Mạnh Đa đứng lên, nhưng vì tê chân mà ngã vào người Mạc Thanh Ngải, Mạc Thanh Ngải chịu đau ngã xuống đất, thấy Mạnh Đa đang xấu hổ ngay trước mắt.
Nhưng còn chưa kịp cười, đột nhiên Mạnh Đa bị kéo ra, cô ngơ ngác nhìn Nhan Hàn Thành cau mày, đấm mạnh vào người md, khiến Mạnh Đa bị xô vào váy cưới, ngã xuống đất.
Cô hét lên, giận giữ túm chặt Nhan Hàn Thành chuẩn bị đấm Mạnh Đa: "Nhan Hàn Thành, anh làm gì vậy, anh điên rồi!"
Nhan Hàn Thành và Nhan Thiên Dục vừa tới đã thấy cảnh Mạnh Đa mờ ám dựa vào người Mạc Thanh Ngải, anh có thể không điên sao?
Nhan Hàn Thành nhịn tức, lạnh lùng nhìn Mạc Thanh Ngải: "Anh điên rồi, vậy mời em nói cho anh biết, hai người đang làm gì?"
Mạc Thanh Ngải nhíu mày, chuyện năm năm trước tại Nhật Bản bỗng hiện lên trước mắt, cô không muốn tổn thương Nhan Hàn Thành nữa: "Chỉ là hiểu nhầm thôi, em đang phỏng vấn, thật đó."
Khóe miệng Mạnh Đa rỉ máu, lại thêm bị chấn động vì thấy Nhan Hàn Thành xuất hiện, thì ra... Đây là lí do mà Mạc Thanh Ngải không chấp nhận anh, Nhan Hàn Thành đã quay lại, trong lòng cô vẫn có Nhan Hàn Thành!
Đáy lòng anh gào lên, vì sao mọi người đều rời xa anh, chẳng lẽ Nhan Hàn Thành hơn anh gấp ngàn vạn lần?dieendaanleequuydonn
"Hiểu lầm?" Nhan Hàn Thành không có cách nào để bình tĩnh lại, chỉ nắm chặt cổ tay Mạc Thanh Ngải: "Nếu vậy thì em đi cùng anh."
"Đi?" Mạc Thanh Ngải mất kiên nhẫn: "Em đang làm việc, hiểu cho em đi."
"Phỏng vấn nhỏ như vậy không làm cũng được, anh sẽ để em phỏng vấn!"
"Nhan Hàn Thành!" Mạc Thanh Ngải có cảm giác bị tát một cái: "Anh nghĩ Mạc Thanh Ngải em là ai? Anh muốn dùng tiền để phá vỡ cảm giác của em sao? Anh có bao nhiêu tiền, nói cho em biết! Anh có thể mua mấy trăm căn nhà cho em? Hả?"
"...Thật xin lỗi." Nhan Hàn Thành biết mình đã lỡ lời: "Nhưng anh không thể để em ở cùng một chỗ với anh ta, đi theo anh."
"Em đã nói chỉ là công việc, anh không thể tin em một lần à?" Mạc Thanh Ngải vì một câu xin lỗi của Nhan Hàn Thành đã thấy mềm lòng, cô hiểu ý của Nhan Hàn Thành, chỉ là cô vẫn muốn dựa vào chính mình.
Đột nhiên, Mạnh Đa chuẩn bị đứng dậy nhưng tay không cử động được lại ngã xuống, đau đớn kêu: "Tay của tôi..."
Mạc Thanh Ngải theo bản năng hất bàn tay Nhan Hàn Thành ra, chạy tới cạnh Mạnh Đa, lo lắng hỏi: "Tay anh làm sao vậy, có phải do lúc nãy ngã vào váy cưới không?"
Bàn tay cứng lại giữa không trung, cuối cùng Nhan Hàn Thành cũng không thể che giấu sự trống rỗng của mình, năm năm trước, cô vì Mạnh Đa mà để anh một mình, năm năm sau, cô vẫn vì Mạnh Đa mà bỏ mặc anh, Nhan Hàn Thành, mày đang làm gì vậy?
Xoay người, rời đi yên lặng không một tiếng động, anh nghĩ, sẽ không có người nào biết.
Sau khi Mạc Thanh Ngải kiểm tra tay Mạnh Đa xong, cô ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Nhan Hàn Thành, đột nhiên cô nhớ mình vừa hất tay anh ra, cảm giác lo lắng quấn chặt lòng cô, Nhan Hàn Thành...
Cô đứng dậy, chạy đến cửa sổ, không nhìn thấy Nhan Hàn Thành nữa.
Mạnh Đa nhìn Mạc Thanh Ngải, ý cười vừa tới miệng đã tắt ngúm, vì anh biết một khuôn mặt giống hệt Nhan Hàn Thành đang nhìn mình, đôi mắt to đơn thuần giống thiên sứ nhưng lại khiến anh nổi da gà, có cảm giác mình bị nhìn thấu.