Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 32

Kể sơ qua mọi chuyện từ sau khi Nhan Hàn Thành trở về, Mạc Thanh Ngải vuốt tóc Tiểu Vũ đang ngủ say, sau đó xua tay với Nguyễn Phỉ, hai người cùng ra khỏi phòng Tiểu Vũ.

Quay lại phòng khách, hai người ngồi trên ghế sô pha nhìn nhau.

Thật lâu sau, Mạc Thanh Ngải cười ngốc nghếch: "Đã lâu rồi chúng ta chưa như vậy, thật nhớ sự hồn nhiên không phải lo nghĩ trước đây, bộ dạng khác bây giờ."

Đưa tay chạm vào tóc mái của Mạc Thanh Ngải, môi mỏng mềm mại của Nguyễn Phỉ nhếch lên, chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình: "Bảo bối, tiếc nuối lớn nhất của cuộc đời, đừng quá mức, có thể cho qua được thì cho qua, không nên cố chấp, bây giờ chính bản thân cậu đã cảm thấy tiếc nuối, nếu cậu còn không kịp tỉnh ngộ, chỉ sợ sau này lại càng thấy hối hận."

"Ý của cậu là, tớ đã sai rồi?"

"Không, cậu không sai, nếu nói ra, đây là do ý trời, nhất định bắt cậu và Nhan Hàn Thành phải vượt qua chông gai mới đến được với nhau, nhưng nếu hai người đều đi được nửa đường đã quay đầu thì các cậu sẽ không bao giờ biết được chỉ cần bước thêm bước nữa là đến được với nhau."

"Cậu cảm thấy, tớ nên quên chuyện trước kia, thành thật nói cho Nhan Hàn Thành?" Mạc Thanh Ngải trượt người xuống ghế sô pha, gối lên đùi Nguyễn Phỉ ngủ.

"Với tính của cậu thì không cách nào quên được, nhưng cứ nói thật cho cậu ấy biết đi, cậu việc gì phải mua dây buộc mình, mặc kệ phản ứng của cậu ta là gì, cuối cùng cậu cũng không làm hai người phải thất vọng là được rồi."

Nguyễn Phỉ cúi đầu nhìn Mạc Thanh Ngải đang đăm chiêu, cô cũng như đi vào cõi tiên, anh... có khỏe không? Ha ha, chắc là tốt, anh là người am hiểu thành thục, có lẽ đã quên đi từng có người say mê dưới sức quyến rũ của mình, sau đó lại bỏ đi.

Không nói nữa, Mạc Thanh Ngải nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng xoay quanh lời nói của con trai mình và Nguyễn Phỉ.

Cô luôn cảm thấy mình rất yêu Nhan Hàn Thành, vì vậy nên mới chịu đựng nỗi đau một mình, thà để anh chán ghét cô cũng không muốn anh phải thất vọng, thật ra tiết lộ một sự thật tàn khốc, cô cũng chỉ yêu chính mình thôi, ích kỷ đến nỗi cô cũng tự thấy ghét.

Cô gọi đó là yêu Nhan Hàn Thành? Làm anh tổn thương, né tránh anh, hành hạ anh, đây là tình yêu của cô? Mạc Thanh Ngải, thừa nhận đi, mày là người phụ nữ khác thường, mày vứt bỏ ranh giới cuối cùng, mày sợ nhìn thấy ánh mắt khó tin của Nhan Hàn Thành, mày không đáng để anh phải làm như vậy... đúng như lời Thiên Dục nói.

Đáy lòng dần hiện lên suy nghĩ, Mạc Thanh Ngải tự giễu, đúng vậy, mặc kệ kết quả như thế nào, cô nên vì bọn họ mà thử một lần.

Tan tầm, đi ra tòa soạn, Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu nhìn trời chiều, muốn tăng thêm dũng khí cho mình, bây giờ cô nên đi sao? Cô cảm thấy mình vẫn thiếu một chút liều lĩnh.

"Mạc Thanh Ngải."

Giọng nói mềm mại dễ nghe khiến cả thân thể và tinh thần người ta đều thấy thoải mái vang lên bên cạnh Mạc Thanh Ngải, cô quay đầu, thấy một bóng hình thon dài, tao nhã, nhưng sự khác biệt là, cô rõ ràng không quen thuộc lại có thể nhận ra chủ nhân giọng nói này là ai trong một giây.

Mạc Thanh Ngải nhăn mày, thiếu tự nhiên nói nhỏ: "Là cô?"

Đi đến trước mặt Mạc Thanh Ngải, Đường Yên cười quyến rũ, chỉ là tình cảm chân thân như bị che giấu dưới lớp trang điểm kỹ càng kia: "Xem ra cô còn nhớ tôi?"

Mạc Thanh Ngải bình tĩnh, cô nhớ lại, nếu không muốn nhớ cô gái này cũng rất khó, lúc trước cô gạt bỏ tự ái đi tìm Nhan Hàn Thành, bên cạnh anh lại là cô gái có biểu cảm không liên quan đến mình này, nguyên nhân cô gây ra lỗi lầm cũng là bị bức tranh vẽ cô gái này kích động.

"Cô có chuyện gì sao?" Mạc Thanh Ngải lạnh nhạt hỏi, không muốn ở đây rước thêm phiền lòng cho mình.

"Cô có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô." Không để ý tới thái độ của Mạc Thanh Ngải, Đường Yên vẫn cười như cũ, cười đến mức Mạc Thanh Ngải thấy mất tự nhiên.

"Bây giờ... Sợ là hơi khó."

Mạc Thanh Ngải không nói sai, bây giờ cô đang có dũng cảm đi tìm Nhan Hàn Thành.

"Tôi khuyên cô tốt nhất nên nói chuyện cùng tôi, bởi vì bây giờ người biết cha con Nhan Hàn Thành ở đâu, e là chỉ có tôi." Đường Yên thoải mái nhún vai, ra vẻ thật đáng tiếc, cô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Cái gì?

Mạc Thanh Ngải khó tin, người này đang ra oai với cô sao, chỗ ở của con trai cô và Nhan Hàn Thành còn cần cô ta nói cho cô biết?

"Tôi..."

"Đừng cô cô tôi tôi nữa, xe của tôi ở đằng kia, đi theo tôi." Đường Yên hoàn toàn không để ý đến Mạc Thanh Ngải đang nhăn mặt, dù sao tính của cô vẫn luôn như vậy, cô tươi cười, đi thẳng ra xe.

"Cô cô cô." Mạc Thanh Ngải kiềm chế lửa giận, đuổi theo: "Đáng ghét."

Nhìn quanh nhà hàng bình dân, Mạc Thanh Ngải có hơi ngạc nhiên, khí chất của Đường Yên cao quý và tao nhã, chỉ việc lần nào cô gặp Đường Yên, cô ta cũng trang điểm kỹ càng, được rồi, cô thừa nhận Đường Yên có trang điểm đậm cũng quyến rũ say mê lòng người, cho nên cô nghĩ Đường Yên chỉ chọn những nhà hàng phương Tây cao cấp.

"Đừng nghĩ tôi là bà chủ giàu có, tôi sinh ra ở vùng quê, lớn lên ở quê, những chuyện này chỉ sợ những người từ nhỏ đã cơm áo không lo như cô không dám nghĩ tới." Đường Yên khuấy ly trà sữa trước mặt, tuy cô cúi đầu nhưng lại nhìn rõ tâm trạng của Mạc Thanh Ngải

Mạc Thanh Ngải bị nhìn rõ nên có chút xấu ổ, cô cắn ống hút, không tiếp lời.

Sau một lúc lâu, Đường Yên thở dài, một tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp miễn cưỡng nhìn Mạc Thanh Ngải, lời nói nhẹ nhàng nhưng lại có lực sát thương: "Đã có ai nói chưa, cô thật sự không hợp với Nhan Hàn Thành."

Đôi mắt to chứa đầy sự tức giận nhìn lên, Mạc Thanh Ngải thật sự rất ghét nghe những lời này, đúng vậy, mấy nghìn mấy trăm người đều nói, cô không hợp với Nhan Hàn Thành, cô không xứng với Nhan Hàn Thành, rốt cuộc là cô ta có ý gì? Muốn tới đây để sát muối lên vết thương của cô sao?

Đường Yên cười nhẹ, gõ gõ ly thủy tinh: "Quả nhiên là rất dễ chọc giận cô, Nhan Hàn Thành nói đúng thật."

Thì làm sao? Cô đã sớm biết thái độ của Nhan Hàn Thành với mình, thật không ngờ tên khốn kiếp đó còn dám đi nói lung tung.

"Cô muốn nói gì với tôi?" Mạc Thanh Ngải dần mất kiên nhẫn, phiền phức thật.

"Bình tĩnh một chút, đừng vội nóng nảy." Đường Yên kéo dài giọng, tựa vào ghế cười rộ lên: "Tôi biết nhiều người nói cô không hợp với Nhan Hàn Thành, nhưng hai người không phải chênh nhau về vật chất mà là về mặt tình cảm, Nhan Hàn Thành thuộc loại xông pha chiến đấu, còn cô lại thích chốn chui chốn lủi, có lẽ cô cũng phải trả giá rất nhiều, nhưng vẫn không bằng tế bào não đã chết của Nhan Hàn Thành.

Mạc Thanh Ngải ngơ ngác nghe, lửa giận cũng dần dịu lại, một trực giác khó hiểu nói với cô rằng, Đường Yên không có ác ý gì mà chính cô đã quá nhạy cảm.

Ánh mắt cô đơn của Mạc Thanh Ngải đi thẳng vào lòng Đường Yên, chạm vào lòng thương hại mà cô đã mất từ lâu: "Mạc Thanh Ngải, tôi rất ghét phải giải thích, nhưng vì Nhan Hàn Thành, tôi phải giải thích một lần, tôi đã nợ anh ấy quá nhiều."

Giải thích? Mạc Thanh Ngải uống trà sữa, yên lặng nhìn Đường Yên.

"Năm năm trước ở Nhật Bản, cô thấy tôi và Nhan Hàn Thành cùng xuất hiện ở cửa "Danh Quốc Lưu Quang", chúng tôi không có quan hệ đặc biệt gì, tôi là chủ ở đó, Nhan Hàn Thành là khách quen, anh ấy chỉ cố ý lợi dụng tôi để kích thích cô."

"Cô là chủ ở đó?" Mạc Thanh Ngải ngạc nhiên thấy rõ.

Đường Yên cười khúc khích, cô phát hiện Mạc Thanh Ngải có một điểm rất đáng yêu, sự chú ý của cô ấy không đặt ở trọng tâm câu chuyện, nhưng điều này cũng thể hiện Mạc Thanh Ngải hiểu rõ Nhan Hàn Thành, cô đã sớm biết Nhan Hàn Thành cố ý.

"Ừ, là tôi. Chuyện tiếp theo rất quan trọng với cô, là về bức tranh Nhan Hàn Thành vẽ tôi."

"Tôi biết, là tôi đã hiểu lầm." Mạc Thanh Ngải cắt ngang Đường Yên, nếu đến bây giờ cô vẫn hiểu lầm thì cô quá xấu hổ rồi.

Đường Yên thoáng nhìn, ý bảo Mạc Thanh Ngải đừng lắm lời, Mạc Thanh Ngải cũng nhận ra liền ngoan ngoãn ngậm miệng, chăm chú lắng nghe.

"Thật ra tôi đã biết Nhan Hàn Thành từ lâu, từ lúc anh ấy đến Ý học, nhưng lúc ấy là biết qua Lam Ninh..." Nói tới đây, môi mọng của Đường Yên khẽ mím, có vẻ đắn đo nên nói thế nào: "Chuyện của tôi và Lam Ninh, rất phức tạp, tôi nghĩ không cần phải nói rõ ràng, mấu chốt là, tôi từng rời đi mà không nói câu nào, Lam Ninh điên cuồng tìm tôi, thông qua mọi cách nhưng vì không có ảnh tôi nên mọi thứ đều vô nghĩa, cho nên Nhan Hàn Thành đã vẽ chân dung tôi, điều đó cũng là vì tôi và Lam Ninh, chỉ có một lần ngoại lệ đó, vì chúng tôi đều biết nguyên tắc của anh ấy, về việc để lộ bản thảo cho cô xem, cho đến nay chúng tôi cũng không điều tra ra, cho nên tôi thật xin lỗi."

Thì ra là thế. . . . . .

Mạc Thanh Ngải cắn môi dưới, hơi đau, trước kia Nhan Hàn Thành muốn giải thích chuyện này, chỉ là khi đó cô vì chuyện của mình và Mạnh Đa mà cố ý không nghe, làm Nhan Hàn Thành tức giận.

Nhìn biểu cảm của Mạc Thanh Ngải, Đường Yên tiến lại trước mặt cô, nghi ngờ nói: "Mạc Thanh Ngải, có phải cô cũng có nỗi khổ mà chúng tôi không biết không?"

Mạc Thanh Ngải hoảng sợ lui về phía sau, dần cảm thấy Đường Yên thật đáng sợ, hình như cô ta có thể đọc được suy nghĩ của cô lắp bắp: "Không có đâu. . . . . . Không có."

Đường Yên quay lại chỗ ngồi, bĩu môi, cô không tin, thôi, đây là chuyện nhà Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành.

"Chuyện cuối cùng, không phải tôi muốn giải thích thay Nhan Hàn Thành, chỉ là tôi nghĩ phải nói rõ tất cả, năm năm trước anh ấy vì cô hiểu lầm mà tức giận rời đi, thật ra với tính cách của Nhan Hàn Thành, anh ấy sẽ không chịu được khi không nhìn thấy cô, đến lúc hết giận sẽ quay về tìm cô, nhưng..." Biểu cảm của Đường Yên trầm xuống, giống như trong lòng vẫn đang sợ hãi: "Khi đó tính mạng của Lam Ninh bị đe dọa, tôi sụp đổ hoàn toàn, Nhan Hàn Thành không thể mặc kệ chúng tôi nên cứ dây dưa như vậy khoảng một năm, mãi đến khi Lam Ninh ổn định, qua thời gian dài, Nhan Hàn Thành cũng mất đi dũng khí đối mặt với cô, thật ra, Nhan Hàn Thành không phải thánh nhân, anh ấy cũng rất sợ hãi."

Mạc Thanh Ngải cười ảm đạm, cầm tay Đường Yên, thấy giống như suy nghĩ của mình, tay Đường Yên rất lạnh, thật ra cô không cần Nhan Hàn Thành giải thích gì cả, cô không trách anh, ngược lại Đường Yên lại khiến cô đau lòng, dưới lớp trang điểm dày và về ngoài thông minh kiên cường kia, rốt cuộc là nội tâm như thế nào?

Đường Yên có vẻ ngạc nhiên, lập tức cười để che giấu, cầm đôi tay ấm áp của Mạc Thanh Ngải: "Cảm ơn."

Mạc Thanh Ngải cười an ủi, nhớ tới dáng vẻ phòng bị của mình thấy thật xấu hổ, cô đã vô tình bị Đường Yên này lấy lòng, cô ấy rốt cuộc là ai, sao lại có sức quyến rũ lớn đến vậy?

"Cô và Lam Ninh..." Mạc Thanh Ngải không muốn dò hỏi bí mật, cô chỉ thấy tò mò.

"Tôi và Lam Ninh." Nụ cười của Đường Yên trở nên nhạt nhẽo, nhưng Mạc Thanh Ngải thấy trong mắt Đường Yên hiện rõ sự hạnh phúc và thỏa mãn: "Chúng tôi giống hai người, có rất nhiều chuyện bấp bênh, mặc dù không biết tương lai như thế nào, tôi đã xác định cả đời này sẽ không rời xa anh ấy, vậy nên Mạc Thanh Ngải, cô hạnh phúc hơn tôi, chỉ cần cô vượt qua rào cản trong lòng, bắt lấy Nhan Hàn Thành, cô sẽ không phải lo lắng cho tương lai nữa, từ đầu đến cuối Nhan Hàn Thành đều không bỏ rơi cô, trước kia không, sau này cũng không, nhưng lần này, nếu cô lại buông tay anh ấy ra, để anh ấy rơi vào cảnh không lối thoát, cô nhất định sẽ hối hận."

Trong đáy mắt Đường Yên ẩn chứa sự tuyệt vọng: "... Giống như tôi đã từng như vậy, buông tay, vậy nên suýt nữa mới mất anh ấy vĩnh viễn.”

Mạc Thanh Ngải nổi da gà, toàn thân lạnh lẽo, lần đầu tiên cô cảm thấy mình sợ hãi như vậy, bởi vì cô cảm nhận được cảm giác trong lòng Đường Yên, biết cô ấy là người đã từng trải.

Cuối cùng...

"Nhan Hàn Thành ở đâu?"

Đường Yên nhẹ nhàng lộ ra núm đồng tiền xinh đẹp, nói ra một địa chỉ, sau đó nhìn Mạc Thanh Ngải vội vàng cầm túi chạy đi.

Cô cúi đầu uống cạn cốc trà sữa, bất mãn hắng giọng, Mạc Thanh Ngải và Nhan Hàn Thành chết tiệt, khiến cô tốn nhiều nước bọt như vậy, cô chưa bao giờ nói những lời vừa dài vừa buồn nôn như thế, về sau cô không quản chuyện hai người này nữa, Nhan Hàn Thành thâm trầm, Mạc Thanh Ngải ngốc nghếch...

Chính Đường Yên cũng chưa phát hiện, khóe miệng cô đang giương lên, nở nụ cười vui mừng.

Mạc Thanh Ngải tự nhắc mình đã đứng ở đây quá lâu, đến mức tê chân rồi, cô dụi mắt, nghi ngờ mình có phải đã quay lại quá khứ không.

Bởi vì tòa nhà xinh đẹp phía trước, là hành lang treo tranh, là nơi năm năm trước đột nhiên biến mất, giống hoàn toàn không khác điều gì.... "Đại Thành tiểu ái"

Cô khịt mũi, phòng tuyến cuối cùng trong lòng bị phá tan, lòng tự ái của cô mất đi, sự sợ hãi cũng mất đi, trong đầu chỉ có một giọng nói, nói cô phải đi túm lấy Nhan Hàn Thành, nếu Nhan Hàn Thành đá văng cô ra ngoài giống năm năm trước, cô cũng để mặc anh, dù da tróc thịt bong cũng không buông tay.

Chạy vào "Đại Thành tiểu ái", quen thuộc đi lên lầu, thông qua hành lang treo tranh, Mạc Thanh Ngải mạnh mẽ đá văng cửa phòng vẽ tranh, dễ dàng nhìn thấy Nhan Hàn Thành, râu ria đen nhánh, con ngươi đen sâu thẳm, sơ mi trắng có nếp nhăn, trông giống một họa sĩ nghèo nàn ven đường.

Mạc Thanh Ngải thở phì phò, khó tin nhìn chằm chằm Nhan Hàn Thành, cô phải rất khó khăn để kiềm chế không có nước mắt rơi xuống.

Đáy mắt Nhan Hàn Thành chợt lóe sáng, sau đó giọng nói nhạt nhẽo vang lên: "Đường Yên bảo em tới đây? Thật nhiều chuyện...."

Mạc Thanh Ngải không nói gì, chỉ liều mạng thở mạnh, thở gấp đến nỗi nước mắt cũng rơi xuống.

Nhan Hàn Thành bắt đầu nhăn mày, ai mới là người nên khóc đây, thôi, tâm trạng anh lại bắt đầu xoắn lại rồi: "Nếu là vì Thiên Dục, không cần khóc đau đớn như vậy, anh sẽ cho người đưa con về, anh biết em không thể không có con."

Mạc Thanh Ngải vẫn không ngừng khóc, chính cô cũng không còn cách nào khống chế nữa rồi, nước mắt cô khiến Nhan Hàn Thành phiền lòng, anh quay lưng về phía Mạc Thanh Ngải, đốt lên một điếu thuốc: "Em muốn làm gì? Để anh thoải mái đi."

Đột nhiên, một lực lớn vọt tới Nhan Hàn Thành, khiến anh suýt nữa thì bị ngã, thở hổn hển: "Mạc Thanh Ngải!"

Mạc Thanh Ngải ôm chặt eo Nhan Hàn Thành, ra vẻ có chết cũng không buông tay: "Nhan Hàn Thành, em muốn ở bên cạnh anh."

Em muốn ở bên cạnh anh?

"Đáng chết!" Nhan Hàn Thành bị ôm đến mức khó thở, cô gái này đang nói gì, sợ anh chưa đủ loạn sao?

"Mạc Thanh Ngải, anh không phải búp bê của em, để mặc em làm gì thì làm!"

Đúng là nội tâm của anh đã dao động, nhưng anh sợ Mạc Thanh Ngải chỉ nhất thời cao hứng, một giây sau lại nói với anh, Nhan Hàn Thành, chúng ta không ở một chỗ thì tốt hơn. d,0dylq.d

"Nhan Hàn Thành." Mạc Thanh Ngải vẫn khóc nức nở: "Lần này, anh đá em đánh em giẫm em em cũng không buông tay."

"Anh đá em đánh em giẫm em lúc nào?" Rõ ràng đây không phải lúc tranh cãi, nhưng Nhan Hàn Thành không thể bỏ qua điều này, anh chưa động tay với phụ nữ bao giờ.

"Em chỉ ví dụ thôi!" Mạc Thanh Ngải xấu hổ cọ vào người Nhan Hàn Thành, thật ra, cô đã sớm muốn như thế này, gặp lại Nhan Hàn Thành, cô phải vất vả chịu đựng, bây giờ bằng bất kỳ giá nào cũng không cần giả vờ nữa.

"Hôm nay em uống nhầm thuốc rồi à?" Nhan Hàn Thành nhắm mắt nhẫn lại, cho dù cô nhắc lại quá khứ cũng không được động tâm nữa.

"Anh vẫn không tin em?" Mạc Thanh Ngải tới trước mặt Nhan Hàn Thành: "Em nói, em muốn ở bên cạnh anh!"

Ngơ ngẩn nhìn Mạc Thanh Ngải, Nhan Hàn Thành nhẫn tâm xoay người, muốn cách ra cô một chút: "Anh không thể chịu em buông tay ra lần nữa, anh..."

Nhưng một bóng người đã nhanh chóng nhào tới ôm cổ anh, mãnh liệt chặn môi anh, anh chỉ có thể trừng mắt nhìn Mạc Thanh Ngải, sau đó tới lúc môi mình đã bị người nào đó ăn sạch thì người ta mới chịu dừng lại.

Sau đó rút một đồ trong túi sách ra làm Nhan Hàn Thành kinh ngạc, cô đưa lên một cách tùy hứng nhưng anh lại thấy rất thật lòng.

"Nhan Hàn Thành, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, ngay cả sổ hộ khẩu em cũng cầm tới rồi."
Bình Luận (0)
Comment