Đây đã là ngày thứ bảy Nhan Hàn Thành không về nhà rồi.
Mạc Thanh Ngải cầm bút đỏ đánh dấu ngày trên lịch để bàn làm việc, một tay chống trán, có chút buồn bực không vui. Tại sao mỗi lần đều như vậy, rõ ràng cô không hoàn toàn sai nhưng lại luôn là người đầu hàng trước, xem ra lần này tự tôn của cô không cho phép cô đầu hàng như các lần khác nữa. Thật ra cô giống một con mèo nhỏ, luôn bị Nhan Hàn Thành đùa giỡn trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.
"Cho tới bây giờ tôi cũng không nên ôm quá nhiều hi vọng với cô."
Một giọng nói lạnh băng vang lên trong đầu Nhan Hàn Thành, anh vô cùng thất vọng về cô... Đúng là cô không nên để anh thất vọng, nhưng thất vọng thì thất vọng, cô không học được cách làm cứng rắn như Nhan Hàn Thành.
"Chị Ngải, cà phê."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, sau đó một ly Cappuccino được đặt xuống mặt bàn làm việc của Mạc Thanh Ngải.
Mạc Thanh Ngải ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong veo, mỉm cười: "Cám ơn."
Một tuần trước Mạnh Đa cứu cô trên đường, lại được phân công đến tòa soạn của cô làm thực tập sinh, bởi vì những duyên phận này mà tổng biên sắp xếp Mạnh Đa thực tập ở tổ nhiếp ảnh, để cô hướng dẫn Mạnh Đa.
Nhiều đồng nghiệp trong văn phòng đã bắt đầu ồn ào: "Mạnh Đa, chúng tôi cũng muốn uống cà phê."
Mạc Thanh Ngải nhìn Hàn Tiếu bằng ánh mắt hung dữ: "Cô thật nhiều chuyện, cô không nên ở tổ này."
Hàn Tiếu ra vẻ vô tội nhún vai:"Vậy tôi nên đến tổ nào?"
"Cô nên bảo tổng biên cho cô vào tổ nói nhiều một chút, gọi là "Hàn Tiếu nói bát quái."
Văn phòng vang lên tiếng cười, Phùng San cười chế nhạo, liếc mắt qua nhân vật chính Mạnh Đa đang vò đầu bứt tai.
Mạnh Đa xấu hổ: "Chị Hàn, em sai rồi được chưa, lần sau em sẽ mua cho chị. Đây là em chỉ đang lấy lòng lãnh đạo để có thể hoàn thành đợt thực tập thuận lợi thôi."
Mạc Thanh Ngải cười cười: "Mạnh Đa, anh đừng để ý đến Hàn Tiếu, cô ấy nói đùa thôi."
Hàn Tiếu bưng cốc cappuccino, vui vẻ ngửi: "Mạnh Đa, lấy lòng lãnh đạo thì cũng phải bốc thuốc đúng bệnh, lãnh đạo của cậu không uống cà phê, uống vào sẽ bị đau dạ dày."
Mạnh Đa giật mình, nhìn Mạc Thanh Ngải: "Chị Ngải..."
Mạc Thanh Ngải bất đắc dĩ lắc đầu, nở nụ cười: "Không sao, Hàn Tiếu đang trêu đùa cậu thôi."
Con ngươi trong trẻo của Mạnh Đa bỗng nhiên hiện lên một tia phức tạp, không đơn giản như vẻ bề ngoài, có chút không tầm thường, Mạc Thanh Ngải vẫy tay: "Mạnh Đa, cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Về sau chị không thích cái gì thì nói cho tôi biết trước, tôi không muốn là người biết cuối cùng."
Giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, chỉ đủ để Mạc Thanh Ngải nghe thấy, cô giật mình, Mạnh Đa... vừa nói gì vậy?
Sau khi Mạc Thanh Ngải hoàn hồn, Mạnh Đa đã về chỗ ngồi của mình, Hàn Tiếu sau khi vui đùa cũng trở về bắt đầu làm việc, chỉ còn Mạc Thanh Ngải nhìn chằm chằm vào lưng Mạnh Đa... Cô nghĩ chắc mình bị choáng rồi.
"Mạnh Đa, đi chụp những dây cài màu tím kia đi." Mạc Thanh Ngải nhìn hậu trường bừa bộn, vừa đi cẩn thận để tránh đụng vào, vừa phân công Mạnh Đa.
Thân thể cao lớn của Mạnh Đa bảo vệ Mạc Thanh Ngải để cô không bị người qua lại vội vàng đâm phải, anh nhìn từ trên cao xuống, nói với Mạc Thanh Ngải chỉ cao đến lồng ngực mình: "Chị Ngải, một mình tôi có thể làm được, tôi sẽ chụp lại rồi mang về cho chị chọn sau, chị đừng ở đây nữa, nơi này lộn xộn lắm, chị đi tìm Nguyễn tiểu thư đi."
"Như vậy sao được, sao tôi có thể bắt anh làm việc một mình."
"Mạc Thanh Ngải, cậu trở nên chăm chỉ từ bao giờ vậy?"
Một giọng nói lười biếng vang lên bên cạnh cửa, Mạc Thanh Ngải quay đầu, thấy Nguyễn Phỉ đang nhàn rỗi như việc không liên quan đến mình.
"Này! Cậu đúng là cô gái đáng ghét, do cậu sắp ra mẫu thiết kế bra mới tớ mới đặc biệt đến chụp ảnh quảng cáo cho cậu, vậy mà cậu lại như người ngoài cuộc."
Mạc Thanh Ngải tức giận gào thét, Nguyễn Phỉ lắc đầu, xuyên qua đám người đang đi lại hỗn loạn đến bên cạnh Mạc Thanh Ngải, đưa tay kéo Mạc Thanh Ngải trong ngực Mạnh Đa ra ngoài: "Cậu ra ngoài cùng tớ, nơi này không có việc của cậu, cậu để Mạnh Đa chụp ảnh là được rồi, cậu ở trong này chỉ thêm vướng tay chân."
"Cậu cậu..."
Mạnh Đa cười cười: "Đúng vậy, chị Ngải, chị ra ngoài cùng Nguyễn Phỉ đi."
"Vậy được, cậu cẩn thận một chút. . . . . . Cái kia. . . . . ." Mạc Thanh Ngải còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Phỉ kéo đi.
Khóe môi Mạnh Đa nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức quay người bắt đầu chụp ảnh.
Mạc Thanh Ngải bị Nguyễn Phỉ kéo đến phòng riêng, nằm trên ghế sô pha: "Làm ơn đi đại tiểu thư, nếu không phải ở cổng công ty viết "Tác phẩm mới của Nguyễn Phỉ", tớ sẽ nghĩ chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Nguyễn Phỉ híp mắt, nhìn Mạc Thanh Ngải đầy nguy hiểm: "Nhanh thành thật khai báo, Mạnh Đa kia là sao?"
"Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, ở trên đường anh ta..."
"Đừng nói với tớ hắn cứu cậu trên đường, lại vừa khéo là thực tập sinh do cậu hướng dẫn, đã quá xưa rồi."
"Thề với trời đây là sự thật không phải tớ bịa ra, vậy cậu muốn nghe cái gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyễn Phỉ chuyển động, Mạc Thanh Ngải không quan tâm gì đến chuyện này nhưng Nguyễn Phỉ cô không phải chỉ ngồi không, cô đã hiểu quá rõ đàn ông rồi, Mạnh Đa này có ý với Mạc Thanh Ngải cũng không qua nổi mắt cô: "Anh ta có ý với cậu."
"Mẹ nó."
Mạc Thanh Ngải nhảy dựng lên, không kiềm chế được nói tục: "Sao suy nghĩ của một cậu lại xấu xa như vậy, làm như mọi mối quan hệ nam nữ trên thế giới này đều xảy ra trên giường vậy. Người ta là một thực tập sinh, là người có lý tưởng của tuổi trẻ!!"
Nguyễn Phỉ cười nhạo: "Đừng nói lý tưởng với tớ, đã hết rồi."
Đầu năm nay còn lý tưởng cái gì chứ, quá không đáng tin rồi.
"Được rồi, tóm lại tớ nói cho cậu biết, tớ với Mạnh Đa .. Chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuân, hơn nữa cậu cũng biết nhiều năm qua tớ cũng không thích ai, đối với người nhỏ tuổi hơn như thế này lại càng không thích."
"Vậy cậu thích cái gì? Từ nhỏ đến lớn cậu cũng không thích một ai, cậu đã 24 tuổi rồi, tình yêu không nói, ngay cả lớp màng kia cũng còn giữ, chẳng lẽ cậu là người đồng tính?"
"Sao cậu biết tớ không..." Mạc Thanh Ngải không cam lòng, lẩm bẩm phản bác.
"Cậu nói gì?"
"Chưa nói gì cả... Cậu phiền quá đi, tớ thề, tớ không có quan hệ với Mạnh Đa là được."
Cậu nghĩ như vậy nhưng hình như người ta không nghĩ như vậy.
Nguyễn Phỉ nuốt những lời này vào bụng, cô biết lúc Mạc Thanh Ngải cố chấp thì nói cái gì cũng không nghe, trừ khi sau này cô ấy bị "phiền toái" ấy quấn lấy không thoát được.
"Thôi, tớ không so đo với cậu nữa."
Mạc Thanh Ngải làm mặt quỷ, sau đó tiến đến cạnh người np: "Tớ nói, ngày đó sau khi cậu rời đi, tên Cận Diêm kia không phải cũng đuổi theo sao? Kết quả thế nào rồi?"
Nguyễn Phỉ trợn mắt: "Kết quả gì mà kết quả, tên đàn ông ngây thơ ngốc nghếch dễ bị kích thích như hắn không phải "đồ ăn" của tớ."