Tình Yêu Nhỏ Của Đại Thành

Chương 8

"... Không có tình yêu, sẽ không đánh mất. Cho nên chúng ta làm ra vẻ chúng ta có quan hệ mập mờ, nhưng vĩnh viễn không yêu nhau..."

Tiếng nhạc tinh tế vang lên bên tai, đột nhiên Mạc Thanh Ngải có chút cảm động.

Nhóm cô gái Nhật Bản đang dùng hết cảm xúc để biểu diễn cả khúc "Tình yêu hư hỏng", không thể không thừa nhận mới đầu cô rất coi thường nữ sinh, cho rằng các cô ấy chỉ là những cô gái như chưa nhìn thấu sự đời, nhưng đúng là hát rất có cảm xúc, cả giọng hát cả ca từ đều thấm sâu vào lòng cô.

Mới chỉ rời xa người nào đó hai ngày thôi mà cô đã bắt đầu nhớ anh, có phải vĩnh viễn như vậy thì tốt không, luôn làm ra vẻ mập mờ, nhưng ít nhất là trong lòng cảm thấy thoải mái, một khi gặp phải hậu quả, cô sợ mình không gánh vác nổi.

"Chị..."

Một giọng nói bằng tiếng Nhật thân thiết tinh tế cắt đứt suy nghĩ của Mạc Thanh Ngải.

"Ơi?" Nhìn thẳng vào người trước mắt, Mạc Thanh Ngải thấy trưởng nhóm nhìn mình với vẻ mong đợi, thì ra họ đã biểu diễn xong.

"Rất tuyệt! Vượt quá sự tưởng tượng của chị, tiếng ca có thể nói là lay động lòng người."

Nghe những lời khen chân thành của Mạc Thanh Ngải, vài cô gái đã ngại ngùng, cúi đầu nói câu cám ơn.

Tương Nguyên Anh Vũ là đội trưởng nên có suy nghĩ chín chắn và ý thức trách nhiệm hơn: "Chị ơi, tiếp theo chúng em phải làm gì ạ?"

Mạc Thanh Ngải bất giác vuốt tóc Tương Nguyên Anh Vũ như đang yêu thương cô em gái nhỏ: "Không có gì, đã xong cả rồi, coi như bài hát này đã kết thúc bài phỏng vấn đi."

Tương Nguyên Anh Vũ, cười cười: "Cám ơn chị."

Mạnh Đa đang chụp ảnh cách Mạc Thanh Ngải không xa tiến đến gần: "Chị Ngải, đã xong rồi sao?"

"Ừ, cậu dọn dẹp một chút, chuẩn bị đi thôi."

"Vâng."

Người đại diện nhóm hát kia cũng đi tới cảm ơn Mạc Thanh Ngải, sau đó vội vàng nghe điện thoại sắp xếp hành trình, lúc này chỉ còn Mạc Thanh Ngải và Tương Nguyên Anh Vũ đứng gần nhau, trong nháy mắt, Tương Nguyên Anh Vũ từ trưởng nhóm nghiêm túc trở nên đáng yêu làm nũng:" Chị, nhiếp ảnh gia kia là bạn trai của chị sao?"

"Làm sao có thể. Cậu ấy vẫn là sinh viên đó, là thực tập sinh của toàn soạn bọn chị, chị là người hướng dẫn của anh ra, chị cũng không thích trâu già gặm cỏ non đâu."

Nháy mắt ra hiệu, Tương Nguyên Anh Vũ nhất định không tin: "Không thể nào, em thấy lúc chị phỏng vấn, ánh mắt anh ta nhìn chị không giống như nhìn cấp trên mà là đang nhìn người yêu."

"Tiểu nha đầu, em nói gì vậy!" Mạc Thanh Ngải bật cười: "Cố gắng lên, sau này em còn phải dẫn dắt đội, ta sẽ luôn ủng hộ các em, hi vọng sau này có cơ hội gặp lại, các em đã là ngôi sao nổi tiếng rồi."

"Chị thật ngốc, chị chờ xem, lời em nói nhất định là thật."

Mạc Thanh Ngải đắc dĩ cười rộ lên, những cô gái mới mười sáu tuổi này suy nghĩ đúng là đơn giản mà.

"Chị Ngải, em đã dọn dẹp xong rồi, đi thôi."

"Được." Mạc Thanh Ngải nói với Tương Nguyên Anh Vũ và mấy cô gái đứng cạnh đó: "Cố lên! Nhất định các em sẽ làm được."

Mọi người đều chào tạm biệt Mạc Thanh Ngải.

Nhìn Mạc Thanh Ngải đi xa, mấy cô gái hỏi Tương Nguyên Anh Vũ: "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, chị ấy thật giỏi."

Nhưng khi chị ấy nghe các cô hát, trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp, rõ ràng là nhớ một người đàn ông, mà phức tạp hơn, người đàn ông đó nhất định không phải là nhiếp ảnh gia bên cạnh chị. (Thu Thủy - dfienddn lieqiudoon)

Đi ngoài đường, đột nhiên Mạc Thanh Ngải cười một tiếng.

Mạnh Đa quay đầu nhìn Mạc Thanh Ngải, tò mò: "Cười cái gì?"

Đấm một cái lên tay Mạnh Đa, Mạc Thanh Ngải thở dài: "Mấy cô gái nhỏ kia tưởng cậu là người yêu của tôi, cậu nói xem có buồn cười không."

"Vậy sao?" Mạnh Đa cười lên, nhìn Mạc Thanh Ngải: "Hình như gần đây luôn có người nói lung tung như vậy, chị có thấy phiền không?"

Mạc Thanh Ngải nháy mắt, sờ sờ lỗ tai, nói cũng lạ... Đầu tiên là Nguyễn Phỉ, thứ hai là Hàn Tiếu, bây giờ là Tương Nguyên Anh Vũ, sao cô và Mạnh Đa có thể là một đôi được, điểm nào cho thấy hai người đang ở cạnh nhau, kỳ lạ.

"Chắc là không. Sao phải thấy phiền vì chuyện chắc chắn không bao giờ xảy ra, cậu cũng không cần cảm thấy xấu hổ, cứ bình thường thì lời đồn sẽ từ từ biến mất."

Mạnh Đa gật đầu, nhân tiện hỏi: "Chị Ngải, chị có bạn trai chưa?"

"Chưa có." Nhưng trong lòng cô đã có một người rồi.

Bước chân Mạnh Đa dừng lại, cười rộ lên, nghịch ngợm ôm bả vai Mạc Thanh Ngải: "Chị đừng nói vậy, thật ra nếu chúng ta là một đôi cũng được mà."

"Hử?" Mạc Thanh Ngải ngây ngốc, nghĩ là Mạnh Đa đang nói đùa: "Chậc chậc, ở nước ngoài là cậu bắt đầu không biết lớn nhỏ đúng không."

Mạc Thanh Ngải không để ý, vẫn để anh ôm bả vai của mình.

"Chị nghĩ rằng tôi không biết lớn nhỏ, thật ra tôi rất nghiêm túc."

Mạnh Đa dừng chân, vô cùng chân thành đứng trước người Mạc Thanh Ngải, cúi đầu nhìn cô: "Thật ra tôi cũng không muốn gọi chị là chị Ngải, tôi muốn gọi là Mạc Thanh Ngải."

Mạc Thanh Ngải trừng to mắt, vỗ mạnh vào ngực Mạnh Đa, xấu hổ cười: "Này này này, Mạnh Đa, cậu thật lòng sao?"

Lần đầu tiên Mạc Thanh Ngải nhìn Mạnh Đa gần như vậy có chút kinh sợ, chẳng qua, người này có khuôn mặt rất tuấn tú, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày.. Có khí thế và chói mắt

Nếu so sánh với Nhan Hàn Thành quyến rũ mê người, có vẻ hoàn toàn ngược lại, Nhan Hàn Thành có đôi mắt đen như mực khiến người ta phải chìm đắm vào đó, còn có đôi môi mỏng tinh tế thỉnh thoảng lại phun ra vài lời lạnh lùng.

Nhưng nếu nói đến tính cách, Mạnh Đa tốt hơn Nhan Hàn Thành nhiều.

Sau một lúc lâu, Mạnh Đa thấy Mạc Thanh Ngải đang thất thần, lần này coi như xong.

"Ha ha, ngốc quá. Không ngờ chị lại dễ bị lừa gạt như vậy." Mạnh Đa hôn vào má Mạc Thanh Ngải, sau đó làm động tác chuẩn bị chạy

"Này, cậu thật đáng đánh đòn, hôm nay tôi không thu phục cậu tôi không phải Mạc Thanh Ngải."

Xoa xoa mặt, bỏ đi cảm giác thiếu tự nhiên, Mạc Thanh Ngải đuổi theo Mạnh Đa.

"Cái gì mà nhỏ tuổi, chị chỉ hơn tôi ba tuổi thôi, không khác nhau mấy. Ha ha ha."

Mạnh Đa chân dài nên Mạc Thanh Ngải không đuổi kịp anh, thở hồng hộc: "Mạnh Đa! Anh chết đi."

Bóng hai người đùa giỡn càng lúc càng xa, cách đó không xa, một cửa sổ xe từ từ hạ xuống, đôi mắt quyến rũ lộ ra tia nguy hiểm.

Mạc Thanh Ngải, tôi biết là em sẽ không biết thân biết phận mà.

Mạc Thanh Ngải trùm khăn tắm đi đến suối nước nóng có phong cảnh tao nhã bên cạnh quán trọ.

Đã làm việc hai ngày, cuối cùng cô mới có thời gian nghỉ ngơi thật tốt. Nhưng do tính cách của cô không quen tắm chung với nhiều người lạ trong suối nước nóng nên đành phải chờ lúc sáng sớm khi mọi người còn đang ngủ mới đến suối nước nóng một mình.

Thò chân xuống nước thử nhiệt độ, Mạc Thanh Ngải thở một hai thoải mái, sau đó từ từ trượt người vào hồ, nhắm mắt lại hưởng thụ.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên mắt cá chân của Mạc Thanh Ngải bị một lực mạnh kéo, cả người bị chìm xuống, bị uống vài ngụm nước, cô vùng vẫy theo bản năng, cuối cùng cũng đứng lên được, ho khan, nước mắt chảy ra.

Mạc Thanh Ngải mở to mắt, cô cho rằng mình bị hoa mắt rồi, bởi vì... Tự nhiên tên Nhan Hàn Thành kia lại đứng trước mặt cô, cười sung sướng khi thấy người khác gặp họa.

"Anh anh anh... Sao anh lại ở đây?" Mạc Thanh Ngải vỗ ngực, do hoảng sợ mà bị sặc.

"Sao tôi lại không thể ở đây, tôi cũng có quyền tắm suối nước nóng mà." Nhan Hàn Thành cười xấu xa, nhìn chằm chằm Mạc Thanh Ngải đầy vẻ nguy hiểm.

"Ai quản anh tắm nước nóng, tôi hỏi sao anh lại ở Nhật Bản!!!" trong đầy Mạc Thanh Ngải tràn đầy dấu hỏi chấm.

"Cô đến Nhật Bản để không tác, sao tôi lại không thể?"

"Nhưng anh chưa nói qua.."

"Hôm nay tôi mới nhận được lời mời tham gia triển lãm tranh, cho nên hôm nay bay qua không được sao?" Nhan Hàn Thành buồn cười.

Nói nhảm, đúng là lấy cớ, đi công tác lại khéo đến nỗi ở nhà trọ cùng cô?

"Nhan Hàn Thành, tốt nhất anh nên tìm lí do hợp lý một chút, nếu thế thì tôi sẽ nghĩ anh một ngày không gặp được tôi đã lo lắng." Người này muốn chơi sao? Được thôi, cô sẽ theo đến cùng.

"Đúng vậy, không thấy cô tôi rất lo lắng, bởi vì không ai mang đến niềm vui cho tôi giống cô."

Được thôi... Mạc Thanh Ngải cười lạnh: "A, tôi lại không biết tôi quan trọng với anh như vậy."

"Mạc Thanh Ngải..."

Một tiếng kêu nhẹ vang lên, mtn cảnh giác, anh ta không phải là muốn thổ lộ đi: "Hử?"

"Khăn tắm của cô..."

Khăn tắm!? Mạc Thanh Ngải sờ sờ người: "A.... Khăn tắm của tôi."

Giời phút này Mạc Thanh Ngải mới phát hiện ra khăn tắm trên người mình không cánh mà bay, cô ôm lấy thân thể nhanh chóng lặn xuống, mặt đỏ bừng: "Nhan Hàn Thành!!! Tôi biết là anh không tốt đẹp gì, anh vứt khăn tắm của tôi đi đâu? Anh anh anh... Mau trả lại cho tôi, tôi hét lên bây giờ."

Nhan Hàn Thành nhàn nhã nói: "Mạc Thanh Ngải, tôi muốn kể chuyện xưa cho cô nghe."

"Dựa vào... Ai muốn nghe anh kể chuyện xưa, anh trả khăn tắm cho tôi, tôi không muốn ở chung một chỗ với anh, nhất định là anh lại muốn chỉnh tôi!!"

"Đừng nóng vội, nghe tôi nói đã. Có một lần, trên máy bay, con quạ nói với tiếp viên hàng không, cho ông nội mày chén nước! Heo nghe xong cũng học nói: cho ông nội mày chén nước! Tiếp viên hàng không liền ném quạ và heo ra ngoài, con quạ chỉ vào heo cười nói: "Thấy ngu chưa, ông nội mày có thể bay!"

"Tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu." Mạc Thanh Ngải càng tức giận, đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Tôi không cần cô có thể hiểu, ý của tôi là, tôi làm bất cứ chuyện gì cũng không giống con heo kia, không để ý hậu quả, nói cách khác. . . . . . Bây giờ cô có hét đến rách họng cũng không có nhân viên nào ra xem đâu."

Ý cười bên môi Nhan Hàn Thành càng sâu sắc, đôi mắt cũng tràn đầy nụ cười, anh muốn cho cô gái này biết, cái gì gọi là hối hận.

"Rốt cuộc là anh muốn làm gì?" Hô hấp của Mạc Thanh Ngải bắt đầu căng thẳng, cô không dám tưởng tượng cô lại trần truồng đứng cách Nhan Hàn Thành chưa đầy 3m.

Nhan Hàn Thành nhìn Mạc Thanh Ngải hỏi: "Cô có quan hệ gì với Mạnh Đa?"

"Tôi với Mạnh Đa?" Mạc Thanh Ngải bị hỏi đến mù mịt: "Anh muốn hỏi cũng nên hỏi câu gì hay một chút, tôi đã nói với anh anh ta là thực tập sinh rồi còn gì."

"Đừng nghĩ tôi là trẻ con lên ba, Mạc Thanh Ngải." Mặt Nhan Hàn Thành lạnh đi: "Thực tập sinh mà đùa giỡn trên đường cùng cô, cô còn cho anh ta hôn?"

"Anh theo dõi tôi?" Mạc Thanh Ngải nhíu mi, căn bản là cô không tưởng tượng được Nhan Hàn Thành cao ngạo lại đi làm chuyện vớ vẩn như vậy.

"Đừng nói là theo dõi, rất khó nghe, trên đường mà ai cũng có thể đi, lại rõ ràng như vậy, tôi không biết cũng khó!" Nhan Hàn Thành chẫm rãi đến gần Mạc Thanh Ngải.

"Anh, dừng lại... Dừng lại! Anh không được qua đây!" Mạc Thanh Ngải bất giác cao giọng: "Như vậy không gọi là đùa giỡn, cho anh ta hôn thì sao? Anh là ai, anh dựa vào đâu mà quản tôi?"

Lồng ngực bùng lên ngọn lửa, biểu cảm của Nhan Hàn Thành càng lạnh lùng: "Tôi không biết thì ra cô lại tùy tiện như vậy, ai hôn cũng được."

Nhan Hàn Thành nói gì cũng được, nhưng những lời này đã đâm vào tim cô, bảo cô tùy tiện? Cho tới bây giờ cô cũng chỉ hôn môi anh, trái tim cô cũng cho anh, kết quả là nhận được từ "tùy tiện"?

Mạc Thanh Ngải gào lên: "Đúng vậy, tôi là người tùy tiện, tôi dễ dãi thì sao? Tôi có hôn môi Mạnh Đa trên giường cũng không liên quan gì tới anh!"

Không khí đã đóng băng đến cực điểm, Nhan Hàn Thành dừng bước: "Mạc Thanh Ngải, cô có giỏi thì nói lại xem."

"Tôi nói lại 100 lần cũng được, tôi có thể hôn môi trên giường cùng bất cứ kẻ nào, trừ anh ra."

Mạc Thanh Ngải nhìn sắc mặt Nhan Hàn Thành thay đổi liên tục, những lời này là cô nói ra trong lúc giận dữ, giờ nghĩ lại cũng thấy giật mình. Nhưng cô tuyệt đối không chịu cúi đầu, anh dựa vào gì mà nói cô tùy tiện, dựa vào gì mà cô luôn phải nghe anh sắp đặt?"

Một lúc sau, Nhan Hàn Thành cười nhẹ, Mạc Thanh Ngải biết anh thực sự tức giận vì Nhan Hàn Thành rất ít khi cười như vậy.

"Vậy cô đợi xem người đàn ông kia có thể trải qua đêm xuân cùng cô hay không."

"Anh có ý gì?" Mạc Thanh Ngải đang ngâm mình trong suối nước nóng nhưng lại cảm giác lạnh người.

"Tôi có ý gì cô không cần biết."

"Anh định làm gì Mạnh Đa?" Mạc Thanh Ngải kinh ngạc, hơi nhỏm người dậy.

Nhưng động tác của Mạc Thanh Ngải lại càng chọc giận Nhan Hàn Thành: "Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì hắn?"

"Nhan Hàn Thành, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ anh, anh là người máu lạnh tuyệt tình, anh muốn làm gì mà không được? Chỉ cần là người bên cạnh tôi, anh đều có thể đuổi đi, chỉ là chuyện làm tôi đau khổ, anh đều làm. Tôi nói cho anh biết, nếu lần này Mạnh Đa có chuyện gì, nhất định tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

Mạc Thanh Ngải nhanh chóng đứng dậy, ra khỏi suối nước nóng, dần dần biến mất trong tầm nhìn của Nhan Hàn Thành.

Lần đầu tiên Nhan Hàn Thành nếm cảm giác lòng đau như cắt: "Anh ta quan trọng với em đến vậy sao? Vậy nhiều năm qua tôi là cái gì? Ha ha."

Từ từ chìm xuống nước, Nhan Hàn Thành cảm thấy mình đang điên cuồng. Anh không biết vì sao mình không khống chế được, vì ghen tị sao? Lại là cảm giác sợ hãi, sợ cô không thuộc về anh nữa.

Nhưng ít nhất, anh biết quan điểm của Mạc Thanh Ngải từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, trong cảm nhận của cô, anh vẫn là người không từ thủ đoạn để làm tổn thương cô.

Mạc Thanh Ngải về phòng thay quần áo, sau đó chạy nhanh đến phòng Mạnh Đa.

Mạnh Đa đi cùng cô, cô nhất định không thể để anh gặp chuyện không may, dùng lực gõ cửa phòng Mạnh Đa, hét to: "Mạnh Đa, Mạnh Đa, Mạnh Đa!!!"

Một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì.

Đáy lòng Mạc Thanh Ngải rét lạnh, vì sao Nhan Hàn Thành phải làm như vậy? Cô nên hết hy vọng với Nhan Hàn Thành sao?

Nước mắt chảy qua gò má, Mạc Thanh Ngải vô lực ngồi dưới đất, khóc đến mức khó thở.

"Rắc rắc", cửa phòng mở ra.

"Chị Ngải, sao chị lại ngồi dưới đất, mau đứng lên."

Mạc Thanh Ngải thất thần ngẩng đầu, thấy Mạnh Đa khoác khăn tắm, cô ngơ ngác hỏi: "Cậu... vẫn luôn ở trong phòng?"

"Đúng vậy, tôi đang tắm nhưng nghe thấy chị gọi cửa nên tắm nhanh để ra mở cửa."

"Ý của cậu là cậu chưa từng ra khỏi phòng? Không xảy ra chuyện lạ gì sao?"

"Không có...."

Da đầu run lên, Mạc Thanh Ngải không biết mình đã làm gì, cô chỉ biết mình cứ ngã lại đứng dậy chạy, chạy đến suối nước nóng.

Nhan Hàn Thành...

Nhan Hàn Thành...
Bình Luận (0)
Comment