Vừa ăn cơm tối xong, Ái Đệ gặp ngay Hắc Tử đến cầu sự trợ giúp của mình đang
đứng ở cửa quán.
Nửa khuôn mặt Đội trưởng Khu Thắng Trung béo lên lạ thường, mắt thâm tím, môi
rách vài đường, vết máu vẫn còn dưới cằm.
Ái Đệ sợ hãi giật lùi mấy bước, nhanh chóng liếc mắt nhìn sau lưng anh.
"Nhìn gì mà nhìn? Giúp anh dán urgo."
"Em sợ anh đi bắt trộm nhưng lại bị trộm bắt."
"Anh nói thế không?" Hắc Tử trề miệng, giật giật, "Mau đi tìm mấy miếng urgo
cầm máu, anh rể em ra tay cũng gớm lắm".
"Anh..." Ái Đệ vội khép miệng, sau khi đưa anh vào căn phòng nhỏ mới hỏi:
"Anh Khương làm anh ra thế này?".
Thế này thật mất mặt quá. Hắc Tử trợn tròn mắt, "Cậu ta cũng chẳng khá hơn,
có lẽ bây giờ chị em cũng đang xoa thuốc cho cậu ta".
Ái Đệ lóng ngóng vội vàng tìm thuốc bôi Vân Nam ra đưa cho anh, Hắc Tử nghi
ngờ hỏi: "Anh tự làm à?". Vừa rồi lão Lương vội vàng chạy về khách sạn can ngăn
đã nói thế nào nhỉ?
Ái Đệ sững người, sau đó mở nắp hộp cao, nói: "Thôi, anh vụng về, để em".
Nhà kho nhỏ này là văn phòng của Ái Đệ kiêm chỗ nghỉ ngơi cho nhân viên, bên
cạnh đống hàng là một chiếc bàn, hai chiếc ghế, gần như không có chỗ để nhúc
nhích. Hai người ngồi sát vào nhau, Hắc Tử thoáng ngửi thấy mùi nước hoa trên
người cô. Lòng anh vui sướng, định tuần sau khi họp sẽ biểu dương công việc gần
đây của lão Lương.
"Anh đến tìm anh Khương để đánh nhau?" Ái Đệ biết hôm nay Hắc Tử đã đồng ý
tới gặp Khánh Đệ, vì vậy mới hỏi như thế.
"Nói lý không được, đương nhiên đành phải giải quyết bằng nắm đấm. Đơn giản,
hiệu quả." Hắc Tử nghiến răng, "Xuống dưới một chút".
Ái Đệ trừng mắt nhìn anh, "Có hiệu quả gì? Cùng lắm là hả giận".
"Hả giận cũng tốt, anh đã nín nhịn hơn hai mươi ngày rồi. Này, nhẹ tay thôi,
em đang báo thù cho chị gái đấy à?"
"Em đã nói với chị em rồi, người thô lỗ tốt nhất vẫn nên dùng cách thô lỗ để
giải quyết, nói lý với anh làm gì? Anh Khương dùng nắm đấm đánh cho anh phục là
đúng rồi."
"Thẩm Ái Đệ, em về phe ai? Cái gì mà không thể nói lý với anh?"
"Vậy để em nói lý lẽ với anh. Con người mà, quan hệ dù tốt đến đâu cũng nên
giữ khoảng cách nhất định. Giống như em, cho dù em đã lấy Hướng Lôi, nhưng tình
cảm dành cho anh ta cũng không thể sâu đậm bằng dành cho mẹ, cho chị gái. Như
anh, trong lòng anh, Nhạn Lam là một cô gái tốt, nhưng chú anh vẫn là ruột thịt.
Còn trong lòng anh Khương, Nhạn Lam và Cảnh Trình là số một, chính là người thân
của anh ấy. Đấy chẳng phải chuyện đơn giản hay sao? Anh không hiểu vì sao anh
Khương lại vứt bỏ tình cảm mấy chục năm, chỉ bởi anh dùng tiêu chuẩn của mình để
đánh giá người khác."
"Chị em cũng nói với em rồi? Chuyện nhà họ Diêu?"
Ái Đệ dừng tay, lặng lẽ gật đầu, rất lâu sau mới nói: "Năm đó, Nhạn Lam gầy
vô cùng. Buổi tối trước hôm chị ấy đi, thực ra bọn em đã gặp mặt… Khi ấy em đã
nghĩ, chị ta giống như người mất hồn vậy".
Trong phòng kín chỉ nghe thấy hơi thở nặng nề của Hắc Tử, đột nhiên anh mở
miệng giải thích, "Chú anh... Chuyện này thật ra là...".
"Người đã không còn nữa" Ái Đệ tiếp tục bôi thuốc cho anh, "Đừng nhắc đến
họ".
"Ái Đệ..."
"Dạ?"
"Có phải em cho rằng trong chuyện này, anh không phân biệt phải trái, không
hiểu đạo lý?"
"Em? Không biết nữa. Có điều nếu là em, em cũng sẽ suy nghĩ như anh
thôi."
"... Bóp thêm đi, tan máu tụ."
"Tay đau không phải là anh!"
"... Ái Đệ, em có muốn kết hôn không?"
Đang vặn nắp hộp cao, Ái Đệ nghe vậy vội đứng bật dậy. Bị cô đứng nhìn, Hắc
Tử nuốt nước miếng, "Anh nói thật, anh muốn kết hôn rồi".
"Thế thì liên quan gì đến em?"
"Không phải, ý anh là, anh muốn kết hôn với em."
"Em không muốn."
Hắc Tử cứng họng, "Tại sao?".
"Không muốn là không muốn, có gì mà tại sao? Bởi anh cao quá, lại làm cảnh
sát, còn thích uống rượu, nói năng thô lỗ... Tóm lại, chẳng có điểm nào khiến
người ta thích."
Hắc Tử vẻ mặt như bị đả kích, ngoài uống rượu và thô lỗ ra, anh vẫn luôn cho
rằng những thứ khác đều là ưu điểm trong mắt phụ nữ.
"Uống rượu anh có thể cai... giảm bớt đi. Nói năng thô lỗ là thói quen, sau
này anh sẽ sửa. Em xem anh còn là nhân viên công vụ, sau này thu nhập ổn định,
không để em đói đâu. Còn về cao, cao không tốt sao? Em thích kẻ lùn tịt như
Hướng Lôi à?"
Ái Đệ cụp mắt, thu dọn đồ đạc, lúc sau mới đáp: "Quả thực em sợ rồi".
Nếu lúc này Hướng Lôi ở trước mặt, thì điều Hắc Tử muốn làm nhất chính là bóp
chết cậu ta.
"Trước kia em buồn phiền vì chuyện nhà cửa, nếu lấy anh ít ra em cũng chẳng
phải đánh nhau vì chuyện ấy nữa, anh nhiều nhà lắm. Anh sẽ báo cáo gia cảnh nhà
anh với em." Hắc Tử ho một tiếng, ngồi thẳng người lên, tiếp tục nói: "Bố mẹ anh
là công nhân viên chức làm ngành đường sắt, vì vậy ở khu tập thể đường sắt có
một căn hộ, ở đơn vị, anh có một căn hai phòng ngủ một phòng khách, cái này chắc
em biết. Chú anh để lại cho anh sáu căn hộ và ba cơ sở kinh doanh, cơ sở kinh
doanh còn có bốn căn đều ở Nguyên Châu, còn lại ở Vấn Sơn. Giờ đang nhờ môi giới
tìm người thuê giúp, hằng tháng thu nhập không ít. Em xem, chẳng phải đều cần
sang tên hay sao? Nếu em đồng ý, sẽ sang tên em hết".
Ái Đệ nghệch mặt, giống như miếng bánh từ đâu bay tới rơi trúng đầu cô, trong
lòng hoảng loạn tính toán, bỗng một con số khiến người ta kinh sợ hiển hiện
trước mắt.
"Sang tên cho em? Anh ngốc à? Não anh bị ngập nước phải không? Anh tính đi,
đó là một món tiền lớn biết bao, thế mà lại tiện ném cho người khác? Có kẻ coi
tiền không ra gì như anh sao?" Cô hận sắt không thành thép, mỗi câu nói lại đá
cho anh một cái
"Sang tên cho em có gì mà không yên tâm? Con người em dù xấu tính độc mồm,
lại tham tiền một chút, nhưng tâm địa vẫn chưa xấu hẳn. Người đối tốt với em, em
có thể móc gan móc tim ra đối tốt với người ta." Hắc Tử suy nghĩ, rồi quyết định
bỏ vế sau "Người đối xử tệ với em thì là kẻ thù chết chắc", nói tiếp: "Anh vẫn
luôn tốt với em mà".
Ái Đệ quả nhiên rất cảm động, "Chị em chưa khen em bao giờ".
Hắc Tử cười tự đắc, "Đương nhiên, dù sao chúng ta cũng quen nhau vài năm rồi.
Ái Đệ, coi như duyên phận, chúng ta kết hôn nhé?".
Ái Đệ suy nghĩ, cảm thấy mình như sắp vỡ ra đến nơi, đầu óc vang lên những
tiếng hét chói tai "Anh ấy có tám căn nhà, ba cơ sở kinh doanh", cùng lúc lại
xuất hiện giọng lạnh lùng cảnh cáo "Không được đồng ý dễ dàng, dễ dàng quá người
ta coi thường’'.
Cô nghe thấy mình nói: "Em đã đến bệnh viện kiểm tra rồi. Em không sao. Chính
là vấn đề đó... sinh nở ấy, còn anh?".
"Anh cũng không sao!" Hắc Tử đỏ mặt, nhất thời hai con mắt tím bầm ươn ướt.
"Chắc là không có vấn đề gì."
"Nhưng anh đã hơn ba mươi tuổi rồi, em nhớ anh còn lớn hơn anh Khương nửa
tuổi, đúng không?"
"Chỉ hơn có bốn tháng, không phải nửa tuổi."
"Thế cũng là nhiều tuổi, nhiều tuổi như thế…" Ái Đệ dù đã từng kết hôn, nhưng
cũng có những điều không tiện hỏi ra.
"Trước kia không phải anh chưa từng..." Hắc Tử ngượng ngùng, không nói tiếp
nữa, "Chuyện trước kia không nhắc nữa, sau này nếu anh còn gây sự, em ôm tài sản
rồi ly hôn với anh là được".
"Nhưng chuyện này đột ngột quá." Ái Đệ lẩm bẩm. Với trực giác của người con
gái, cô sớm đã phát hiện ra tình cảm của anh, nếu không ngày trước khi mẹ Hướng
Lôi nghe phong phanh rồi nói năng linh tinh, cô cũng đâu đến nỗi gặp Hắc Tử liền
tìm cách tránh mặt. "Và cũng nhanh quá."
"Không nhanh. Chị em chẳng phải sắp kết hôn rồi sao? Chúng ta hãy làm trước.
Như thế sau này cậu ta sẽ phải đến cầu thân với chúng ta."
Ngớ ngẩn! Thì ra là đấu nhau!
Ái Đệ trừng mắt, tức giận đuổi người: "Đại đội trưởng Khu, thuốc xoa xong
rồi, anh có thể đi được rồi đấy!".
Hôm sau trời còn chưa sáng, Ái Đệ đã mang theo đôi mắt gấu trúc ra đường Đại
Hưng mở cửa quán.
Cả đêm không ngủ, những con số không tính toán rõ được kia cứ nhảy nhót trong
đầu, khiến cô ảo não và chán nản.
Buổi trưa Ái Đệ nhận được một tin nhắn rất dài, viết thế này: "Phật nói một
lần nhìn lại của năm trăm năm kiếp trước mới đổi được lần đi Iướt qua nhau kiếp
này, còn duyên phận của chúng ta, anh tin đã đợi đủ nghìn năm rồi! Khó mà quên
được ngày mùa đông lạnh giá đó, đôi mắt xinh đẹp yêu kiều của em khiến anh hiểu
thế nào gọi là tiếng sét ái tình. Ai nói tình yêu không cần vĩnh cửu, ngày nào
anh cũng chờ mong... chờ em nhập hộ khẩu vào nhà anh".
Hắc Tử, người gửi tin nhắn trên đang đứng ngồi không yên, mắt nhìn chằm chằm
di động, miệng hỏi: "Lão Lương, làm thế được không?".
"Đương nhiên được, con gái thích ngọt ngào, nhớ năm đó tôi..."
"Sao vẫn chưa trả lời?"
"Vội gì chứ? Tôi đã bỏ bao công sức mới tìm được những lời đó trên mạng cho
cậu, lại phải suy nghĩ khổ sở mới ra lời tỏ tình ấy, Ái Đệ nhận được chắc chắn
lòng vui như hoa nở, đọc năm ba lần, sau đó..."
"Có rồi." Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tay Hắc Tũ run run, lòng thầm
nghĩ Ái Đệ trả lời tin nhắn của mình thật sao? Mà còn hết tin này tới tin
khác?
Hắc Tử hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí mở ra xem.
Tin nhắn thứ nhất: "Đội trưởng Khu? Muốn làm hộ khẩu à?".
Tin nhắn thứ hai: "Lão đại, anh yêu tôi nhưng tôi không yêu anh".
Tin nhắn thứ ba: "Mẹ kiếp!".
Tin nhắn thứ tư: "Nổi hết da gà!", còn kèm theo một icon nhảy nhót.
Tin nhắn thứ năm: "Ôi, ôi, người yêu, lâu lắm không đến Quốc Hội Sơn, nhớ em
rồi phải không? Tối nay đợi anh đấy! Tốt nhất nên mang theo vài người bạn, gần
đây có mấy em gái ngon lắm".
Hắc Tử quay ngoắt sang lão Lương: "Tôi gửi cho cả nhóm rồi. Chết tiệt! Tôi
không cẩn thận gửi cho cả nhóm rồi".
Lão Lương cứng lưỡi, đang định nói gì đó thì di động trong tay Hắc Tử tiếp
tục rung lên, "Lại có nữa".
"Mất mặt quá." Hắc Tử lau mặt, lấy hết can đảm đọc tin nhắn: "Chưa tới mức em
rụng cả răng rồi. Đang bận ở quán, không lằng nhằng với anh nữa, tối rảnh thì
nói tiếp".
Hắc Tử đột nhiên lòng như nở hoa, nhìn kỹ màn hình, đúng là hai từ "Ái
Đệ".
Hôn lễ của Hắc Tử và Ái Đệ định vào ngày mười một. Ái Đệ kiên quyết chọn căn
hộ nhỏ mà Cục Công an phân cho anh làm căn hộ uyên ương của hai người, mặc cho
Hắc Tử phản đối.
Cô nói với Hắc Tử, "Nhỏ thì nhỏ thật, nhưng đủ dùng là được. Quan trọng là
anh đi làm chỉ mất năm phút, không cần đi xe, tiết kiệm tiền xăng. Những căn nhà
khác tiếp tục cho thuê tốt biết bao, tiền thuê nhà để hiếu kính bố mẹ. Chúng ta
còn trẻ, khổ một chút chẳng phải cũng nên sao?".
Hắc Tử nghe vậy thì nhướng mày, cảm thấy mình đúng là nhặt được ngọc quý,
người vợ thấu tình đạt lý như thế có thắp đèn lên cũng khó tìm. Bình thường Ái
Đệ cáu giận thì anh cũng thôi, chỉ cần việc lớn không hàm hồ, thỉnh thoảng trái
tính trái nết tình cảm thêm mặn nồng? Việc bố mẹ anh phản đối, lý do của họ anh
cũng đành phớt lờ, lâu dần, hiểu nhau, lại có anh ở giữa vun vào, cố gắng khuyên
can, hai ông bà già sẽ thay đổi cách nhìn thôi.
Bố mẹ anh tương đối bất mãn trước lựa chọn của con trai. Không ngờ Hắc Tử
treo miệng tới ba mươi tuổi, cuối cùng lại tìm một người đã ly hôn! Nghe Hắc Tử
truyền lại lời của Ái Đệ, bố mẹ anh không có ý kiến gì, nhưng ngay sau đó mẹ Hắc
Tử lập tức khen ngợi cô con dâu tương lai với hàng xóm láng giềng.
Còn Ái Đệ lại quay sang kể khổ với chị: "Em sợ nhất phải sống cùng nhà với bố
mẹ chồng, không có việc gì cũng phải gây chuyện. Nhà nhỏ thì nhỏ, đồ chất đầy,
để không ai đòi vào sống cùng. Chị, Trời biết em thích căn hộ đôi ở khu biệt thự
Ung Cảnh biết bao!".
Khánh Đệ trêu: "Tính toán thế nào cũng không có chuyện mười phân vẹn mười.
Đúng rồi, chị còn phải nhắn tin chúc mừng Hắc Tử, sổ hộ khẩu có thêm người
rồi".
Ái Đệ xấu hổ.
Trong hôn lễ, Hắc Tử càng xấu hổ hơn. Từ lãnh đạo tới cấp dưới, anh em huynh
đệ, những lời chúc mừng trăm câu như một, "Chúc mừng, chúc mừng thêm một người
vào sổ hộ khẩu!".
Vị trí phù rể không có phần cho Khương Thượng Nghiêu. Khánh Đệ thì thầm hỏi
chồng tương lai có giận không. Nói thật thì Khương Thượng Nghiêu cũng có chút
bất mãn. Nhớ tới trước kia Hắc Tử từng nói hai người sẽ cùng kết hôn đãi tiệc
rượu, anh bỗng nổi cáu, người bạn này lầm lầm lì lì, dám đi trước mình một bước.
Còn việc Hắc Tử vẫn giận, không mời anh làm phù rể, Khương Thượng Nghiêu chẳng
buồn để ý. Anh tự tin nói với Khánh Đệ, "Em xem, rồi sẽ có lúc cậu ta phải nhờ
cậy anh". Quả nhiên kính một tuần rượu, Hắc Tử và bốn vị phù rể kia đã không trụ
nổi nữa.
Khách tới dự đám cưới một phần là lãnh đạo và đồng nghiệp của Hắc Tử ở đơn
vị, một phần là đám huynh đệ chơi với nhau từ nhỏ, một phần là bạn làm ăn trên
thương trường của chú Đức, và các mối quan hệ khác. Sau khi những vị trưởng bối
và lãnh đạo rời bàn tiệc, tiệc rượu chỉ còn lại đám bạn bè cùng trang lứa. Cả
nhóm quyết định sẽ chúc mừng Hắc Tử thật rôm rả. Thịnh tình khó khước từ, ngoài
mặt Hắc Tử khí thế phừng phừng, nhưng trong lòng thầm kêu không chịu nổi, hai
mắt không ngừng liếc về phía bàn Khương Thượng Nghiêu.
Khương Thượng Nghiêu ngồi im như đá, nghe Quang Diệu nói: "Trông bộ dạng Hắc
Tử có vẻ không bám trụ thêm được nữa, cậu ta đâu uống được nhiều rượu". Anh cũng
chỉ cười cười, tiếp tục ngồi im quan sát.
Chẳng lâu sau, bốn phù rể đổ gục được đưa ra ngoài, Hắc Tử vờ vịt hướng về
phía Khương Thượng Nghiêu nháy mắt, những tiếng reo hò bàn bên cạnh hết đợt này
tới đợt khác vang lên ầm ầm, Quang Diệu lắc đầu, "Hai người các cậu, cộng tuổi
lại cũng hơn sáu mươi rồi, còn như trẻ con mãi thế?".
Khánh Đệ cũng thấy không thuận mắt, khẽ đá Khương Thượng Nghiêu một cái dưới
gầm bàn, "Đừng để anh Hắc Tử uống nhiều, liên lụy tới em gái em".
"Được, coi như nể mặt hai người, anh không thèm chấp cậu ta." Khương Thượng
Nghiêu đặt đũa xuống, tiện tay cầm chén rượu của mình lên, sải bước về phía
chiếc bàn đang náo nhiệt nhất giải vây cho bạn.
Khóe mắt liếc thấy người anh em tới, Hắc Tử thở phào nhẹ nhõm, lòng nghĩ nếu
còn không tới cứu, tối nay gục trên bàn tiệc thì sao có thể động phòng với "em
vợ" của cậu?
Ái Đệ từ sớm đã ra chỉ thị, nếu dám uống say thì sẽ không cho anh lên
giường.
Nghĩ tới bộ dạng nũng nịu của cô, Hắc Tử rất đỗi vui sướng. Anh thích Ái Đệ,
thích sự lanh lợi hoạt bát của cô, thích tính cách rộng lượng không thù lâu nhớ
dai của cô, thích bộ dạng thỉnh thoảng lại rất hung hăng của cô, cũng thích cả
cánh tay và cặp đùi tròn lẳn của cô nữa. Nhưng trên thực tế mấy năm làm bạn, hai
người vẫn chưa thực sự hiểu nhau hoàn toàn.
Ái Đệ nhận lời cầu hôn của anh, Hắc Tử suy nghĩ và cho rằng năm mươi phần
trăm vì cô thích mình, phần còn lại có lẽ bởi xuất phát từ suy nghĩ thực tế. Nha
đầu này thích nhất là nhìn dãy số không dài dằng dặc mỗi cuối tháng khi ngồi
tổng hợp doanh thu, đồng thời thích vờ rằng trong tổng doanh thu đó không bao
gồm tiền vốn bỏ ra, sau đó tự mình thỏa mãn thích thú một hồi. Nếu cô đã thích
tiền như thế thì anh sang tên nhà cho cô là được, về mặt này Hắc Tử chẳng yêu
cầu gì, dù sao chỉ cần vài mét để làm chỗ ngủ.
Song điều anh không biết là, Ái Đệ nhận lời cầu hôn của anh, không hoàn toàn
vì thích anh, mà có lẽ do cái tối trong quán bar của Vu Phi hôm ấy, do những lời
Hắc Tử nói khi ôm cô khóc hu hu.
Hắc Tử uống nhiều sẽ nói nhiều. Tối ấy, anh bắt đầu kể lại quãng thời gian từ
khi mình hơn mười tuổi cho tới lúc trưởng thành. Anh nhắc tới sự bất mãn của chú
Đức với mình, sự ấm ức khi bị chèn ép ở cơ quan, nỗi đau khổ khi bị người anh em
phản bội, thậm chí cả thời gian khi còn trong quân ngũ, mối tình đầu thất bại
với một cô gái trong đó.
Ái Đệ vừa buồn cười, lại có chút đau lòng. Nếu như trước kia Hắc Tử luôn
khiến cô có cảm giác bị áp bức, thì tối hôm đó anh đã gối đầu lên cánh tay cô,
lải nhải kể khổ những câu không đầu không cuối, tựa như đứa trẻ không nhận được
sự quan tâm yêu thương của người lớn.
Nhưng đêm động phòng, cảm giác áp bức hoàn toàn biến mất lại xuất hiện khi
anh áp sát hôn cô với hơi thở nồng nặc mùi rượu. Sau đó anh nặng nề ngã ập xuống
người cô khiến hình ảnh ngày xưa như tái hiện trong lòng, đồng thời khiến cô
ngày càng hoảng hốt, không thề kiên trì, chịu đựng thêm được nữa.
Cô miễn cưỡng đè nén tâm trạng chán ghét xuống, quay mặt sang hướng khác. Hắc
Tử cảm nhận được sự cứng đờ của cơ thể cô, lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt vợ,
khẽ tiếng cười, hỏi: "Có gì mà xấu hổ? Cả hai chúng ta đều không phải lần đầu
tiên mà".
Ái Đệ đang tâm trạng đầy mình, câu nói này thật sự khiến cô nghĩ theo hướng
khác. Cho rằng Hắc Tử đang chế nhạo mình đã từng kết hôn, không còn là trinh nữ
nữa, cô lập tức đáp lại chẳng hề khách khí, "Anh có ý gì? Tưởng em cũng giống
mấy cô bạn gái kia của anh à, tùy tiện ngủ với bất kỳ thằng đàn ông nào?".
Hắc Tử sững lại, ngay sau đó cười khổ, "Ái Đệ, anh không có ý đó, em đừng đa
nghi... Hôm nay vui thế này, chúng ta không nên tính toán nợ cũ được
không?".
Thấy sắc mặt Ái Đệ dịu đi một chút, Hắc Tử ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn lên mũi
cô, nói: "Tính khí nóng nảy của em…".
Giọng điệu bất lực của anh trong nháy mắt đã khiến tim Ái Đệ mềm nhũn. Cô
nhắm mắt lại, ra sức xua đuổi những ký ức ghê tởm làm mình run rẩy ra khỏi đầu.
Nhưng, theo mỗi hơi thở của Hắc Tử, hơi rượu quen thuộc khiến người ta buồn nôn
đó lại kích thích thần kinh mẫn cảm của cô, cho đến khi nghe thấy tiếng rên rỉ,
Ái Đệ mở trừng mắt. Nhờ ánh trăng chiếu qua rèm cửa, nhìn thân hình cao lớn của
anh đổ ập xuống người mình, cô bất giác kêu thét lên một tiếng, rồi đẩy anh
ra.
Hắc Tử không kịp đề phòng, cũng may cơ thể khỏe mạnh, nên không ngã ngửa
xuống chân giường, mà chỉ nằm nghiêng một bên. Anh một chân chống đất, sững lại
giây lát, rồi ngồi dậy, bật đèn ở đầu giường, hỏi: "Thế này là sao?".
Ánh đèn đột nhiên rọi vào mắt, Ái Đệ giơ tay che nửa khuôn mặt, co ro ngồi
trên ghế, khẽ giọng nói, "Có lẽ... mùi rượu nồng quá, em... không chịu
được".
Hắc Tử khịt mũi ngửi khắp phòng, "Vậy anh đi tắm nhé".
Từ nhà vệ sinh bước ra, thấy Ái Đệ sớm đã nghiêng người nằm ngủ từ bao giờ,
Hắc Tử đẩy vai vợ một cái. Ái Đệ khẽ run rẩy, nói: "Ngủ sớm đi, anh Hắc Tử, ngày
mai còn phải ra sân bay".
Hắc Tử chăm chú nhìn lưng cô, lẳng lặng tắt đèn ở đầu giường.
Đêm tân hôn chẳng tuyệt như người ta vẫn nói. Nghe thấy hơi thở đều đều phát
ra bên cạnh, nỗi buồn bã trong lòng Hắc Tử dần dịu đi, nhưng lại dấy lên cảm
giác nghi ngờ không thôi. Tại sao Ái Đệ lại như thế? Lẽ nào trước đây cô ấy và
Hướng Lôi cũng...
Nghĩ tới đây, dù vui mừng trước hoạn nạn của ngươi khác, nhưng anh vẫn thấy
chua xót không dễ chịu chút nào. Hắc Tử quay người lại, ôm chặt Ái Đệ vào lòng
từ phía sau, "Anh biết em chưa ngủ, Ái Đệ, nói với anh, em không thích làm
chuyện đó phải không?".
Theo như anh biết, thực sự có một vài phụ nữ bị chứng lãnh cảm, có tâm lý từ
chối chuyện chăn gối. Nhưng Ái Đệ hoạt bát thế sao có thể mắc chứng bệnh đó, anh
thật sự nghĩ không thông.
Ái Đệ rõ ràng cả người căng thẳng nằm trong lòng anh, một lúc sau mới nói,
"Cũng chẳng phải, nhưng hôm nay mệt quá, nên không hứng thú. Vừa rồi không phải
em cố ý đẩy anh đâu".
Lời xin lỗi mềm mỏng khiến Hắc Tử dễ chịu hơn một chút, anh nhìn lưng cô
cười, "Không thật thà, anh biết em đang nói dối".
Đợi mãi không thấy Ái Đệ trả lời, Hắc Tử vùi mặt vào mái tóc dài của vợ, lại
hỏi: "Trước kia cũng thế?".
"... Trước kia không thế." Nghe thấy hơi thở sau lưng nặng nề thêm vài phần,
Ái Đệ ý thức được Hắc Tử có lẽ đã hiểu nhầm và đang giận. Cô vội vàng giải
thích, "Trước kia thực ra cùng Hướng Lôi không nhiều. Không liên quan tới người
khác, vấn đề ở em... em ngửi thấy mùi rượu là khó chịu".
"Có phải lần đầu tiên em thấy anh uống rượu đâu."
"Không phải chuyện ấy." Ái Đệ chán nản quay người, nhìn thẳng vào đôi mắt
nghiêm túc của Hắc Tử.
Rồi cô lại quay đầu đi, "Em không thể giải thích".
Làm sao cô có thể giải thích nỗi sợ hãi đã bám rễ trong lòng mình? Thân hình
cao lớn luôn xuất hiện trong ác mộng của cô, hơi thở gấp gáp lẫn cả hơi rượu và
dục vọng đó? Vừa nghĩ đến đã khiến người cô run rẩy. Song, anh Hắc Tử không phải
là bố, mặc dù cũng cao như thế, cũng thô lỗ như thế. Anh Hắc Tử thô nhưng vẫn
tinh tế thỉnh thoảng còn dịu dàng nữa. Ái Đệ lau những giọt lệ nơi khóe mắt, ý
thức được rằng cái đẩy vừa rồi của mình như đã tận tay hủy hoại điều gì đó. Cô
quay người về phía Hắc Tử, vùi mặt vào ngực anh, khẽ nói: "Anh Hắc Tử, em xin
lỗi".
"Người một nhà sao còn nói thế? Ngủ đi, mấy hôm nay đúng là mệt mỏi, ngày mai
còn phải lên máy bay sớm."
Những ngày phép trong năm đã được Hắc Tử dùng sạch để lo tang lễ cho chú Đức,
nên tuần trăng mật chỉ có thể ngắn ngủi có bảy ngày. Quang Diệu sớm đã giúp họ
đặt phòng ở biệt thự Mandarin Oriental, Sanya. Sau ngôi biệt thự là bể bơi thiên
nhiên đổ thẳng ra biển. Ái Đệ chưa từng đến nơi đây, đối mặt với màu xanh thăm
thẳm ấy, cô nặng nề hít một hơi thật sâu.
Nhân lúc Ái Đệ đang sững người, Hắc Tử lén vào phòng gọi điện thoại cho Khánh
Đệ. Do dự rất lâu, vẫn khó mở lời, cuối cùng anh đành cắn răng hỏi: "Khánh Đệ,
có phải Ái Đệ trước kia đã xảy ra chuyện gì với Hướng Lôi... Chuyện khó nói, vì
vậy...".
Khánh Đệ lập tức nhớ tới cuộc điện thoại ban sáng của em gái, Ái Đệ nói cô đã
làm hỏng đêm tân hôn, hỏi nguyên nhân cụ thể thì lại ngập ngừng không nói. Hắc
Tử hỏi vậy, Khánh Đệ đương nhiên nghĩ ngay đến chuyện vợ chồng thân mật.
Lòng buồn bã, không cách nào giải thích, nghe hơi thở mệt mỏi của Hắc Tử,
Khánh Đệ quyết định lên tinh thần, trả lời: "Anh Hắc Tử, có những chuyện đợi khi
nào Ái Đệ tình nguyện hãy hỏi nó. Nhưng, tốt nhất đừng uống nhiều rượu trước mặt
nó, bố em uống rượu rất nhiều, anh cũng biết đấy... Tính nó thẳng thắn hồi nhỏ
bị bố em đánh nhiều lần. Hơn nữa, năm đó... năm đó, nó chuyển khỏi nhà, cũng
không phải không có nguyên nhân".
Hắc Tử đã quên mất việc giúp Ái Đệ chuyển nhà, thậm chí anh còn giải quyết
tranh cãi trong gia đình cô. Trước kia nghe Ái Đệ mắng đồ khốn gì gì đó, Hắc Tử
vẫn cho rằng quan hệ bố con nhà họ Thẩm không được tốt, nhưng theo lời Khánh Đệ,
hình như có điều gì đó không ổn. Làm nghề này lâu rồi, những mặt tối trong xã
hội anh gặp không ít, nhưng khi chuyện đó xảy ra với mình, Hắc Tử lại thấy run
run.
Nhìn Ái Đệ hào hứng chạy vào nói muốn thay quần áo đi tắm, anh đau lòng chỉ
muốn ôm chặt cô vào lòng an ủi.
Ăn xong cơm tối, hai người tay nắm tay dạo bước trên bờ biển. Bóng dừa phủ
xuống dưới ánh trăng, sóng biển dịu dàng vỗ về bờ cát. Ái Đệ thỉnh thoảng lại
nhìn anh cười, sự việc không vui tối qua dường như đã bị nụ cười rạng rỡ làm cho
tiêu tan tựa mây khói.
Họ quay về căn phòng nhỏ của mình, Ái Đệ kêu rằng mấy hôm nay cần phải học
bơi. Hắc Tử không nỡ từ chối nên nhận phụ đạo. Bể bơi lớn như thế mà chỉ có hai
người bọn họ, hai tay Hắc Tử thả lỏng, tiết học bơi hôm ấy cuối cùng lại biến
thành màn té nước vui vẻ.
Khi trăng lẩn trốn trong đám mây, anh giơ tay kéo cô vào lòng, tay kia đỡ
lưng, đặt nụ hôn lên môi cô. Dưới nước, cô thả lỏng cơ thể hơn tối qua rất
nhiều, cánh tay ôm chặt cổ Hắc Tử, dịu dàng đáp lại nụ hôn của anh.
Nụ hôn kéo dài từ hồ bơi lên tới tận chiếc ghế trên bờ cát, mùi nước hoa của
cô tỏa hương, quấn quýt không rời.
Chiếc ghế trên bờ biển quá chật, Ái Đệ nằm lên người anh giống như gấu Koala
ôm cây vậy. Vừa ngẩng đẩu lên, bắt gặp đôi mắt cháy phừng phừng vì dục vọng của
Hắc Tử, cô thè lưỡi liếm đôi môi bị chồng hôn tới sưng mọng của mình.
Cảm giác chỗ nào cũng rất thật, cô cười đắc ý, cúi xuống hôn anh.
Sự chủ động này khiến Hắc Tử căng thẳng, rõ ràng cô muốn bồi thường cho
chuyện tôi qua, "Ái Đệ, em không cần làm thế". Anh mở miệng một cách khó khăn,
nói ngược lại với bản năng dục vọng của mình.
Ái Đệ nghi hoặc nhìn anh, "Anh không thích à?".
"Anh thích, nhưng anh sợ em không thích." Anh ngồi thẳng dậy, "Anh vẫn thích
em làm những việc mình thích hơn".
Cô hơi sững lại, rồi giống như hiểu được ý anh muốn nói, Ái Đệ cười tươi,
"Một buổi tối thế này, tất cả em đều thích".
Hắc Tử cũng cười ngây ngốc theo.
Đêm về khuya, những cành hoa quấn quanh hàng rào khe khẽ rung rinh, Ái Đệ nằm
dưới anh run rẩy, đây không phải là sợ hãi mà là tình yêu quấn quýt vào nhau.