Tình Yêu Pha Lê

Chương 10.3

Love 3:

Tiêu Tinh Dã ghét nhất là trời mưa. Những hạt mưa nặng nề cùng tiết trời âm u luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu và u ám. Đội mưa, cậu chạy đến nhà thi đấu luyện tập như bình thường.

Tiêu Tinh Dã chưa kịp chạy vào trong thì một chiếc xe đỏ lướt qua trước mũi cậu. Nguyên Thần Dạ ngồi trên xe vội vàng nói: “Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi”.

Tiêu Tinh Dã ngạc nhiên vì cậu ấy đột ngột đến tìm mình: “Anh tìm em có chuyện gì thế?”.

“Minh Nhật Lãng…”. Nguyên Thần Dạ chững lại, khó khăn lắm mới thốt ra được mấy tiếng: “Cậu ấy mất rồi”.

“Cái… cái gì?”. Tiêu Tinh Dã không dám tin, cậu trừng mắt nhìn Nguyên Thần Dạ: “Anh nói cái gì? Anh nói lại xem nào?”.

“Minh Nhật Lãng mất rồi”.

Quá bất ngờ và kích động khiến Tiêu Tinh Dã lạc cả giọng: “Sao thế được? Đã có chuyện gì? Cậu ấy luôn khỏe mạnh bình thường cơ mà?”.

“Nghe nói là do sự cố, tình hình cụ thể anh không biết”.

“Chuyện xảy ra từ bao giờ? Sao anh biết?”.

“Xảy ra mấy hôm trước rồi, bố anh và ông Minh là bạn làm ăn với nhau, nên bố anh nghe được tin này. Hôm nay là ngày đưa cậu ấy ra mộ, lên xe đi, chúng ta đến tiễn cậu ấy lần cuối”.

Tiêu Tinh Dã vội vàng lên xe, Nguyên Thần Dạ khởi động xe lao vút đi trên đường.

“Lâm Nguyệt Loan biết chuyện này chưa?”.

“Cô ấy có thể không biết sao?”. Nguyên Thần Dạ hỏi ngược lại.

“Vậy bây giờ… không biết cô ấy đau đớn đến mức nào nữa. Đã vốn định cùng nhau đi Canada rồi mà...”. Tiêu Tinh Dã không nói tiếp được nữa… mọi việc đã đến nước này rồi, còn có thể nói được gì nữa chứ?

Nghi thức đưa tiễn Minh Nhật Lãng được tổ chức ở nhà tang lễ lớn nhất thành phố.

Khắp linh đường một màu trắng toát, không khí ảm đạm và đau đớn. Trên linh sàng, Minh Nhật Lãng mặc chiếc áo len mà Lâm Nguyệt Loan đan cho cậu, đôi mắt nhắm nghiền, nằm yên lặng. Gương mặt cậu ấy vẫn thanh tú như khi còn sống, dường như cậu đang ngủ một giấc rất say. Bốn phía là những bông hoa được tết bằng vải trắng và những vòng hoa tươi. Xung quanh cậu là những đóa cúc trắng, mùi hương thơm mát và dịu nhẹ bay khắp phòng.

Người đến viếng rất đông, phần lớn là bạn làm ăn của ông Minh. Do mối giao tình hoặc do muốn nịnh nọt lấy lòng chứ làm sao đám ma của một cậu bé chưa đến tuổi thành niên lại có nhiều người đến viếng như vậy? Những người thực sự đến vì Minh Nhật Lãng chỉ có Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đang đứng bên góc linh đường mà thôi.

Ngoài hai cậu ra, các bạn cùng trường lớp khác, không một ai biết tin về sự ra đi của Minh Nhật Lãng.

Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đến trước di thể của Minh Nhật Lãng cúi đầu ba cái. Ông Minh nhận ra hai cậu thiếu niên này, hai cậu mới là những người thực sự đến đây vì Minh Nhật Lãng vì thế ông đáp lễ lại vô cùng đặc biệt.

Theo lệ thường, những người đến viếng sau khi vĩnh biệt di thể sẽ an ủi người nhà người đã mất. Đặc biệt là đối với những người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau đớn vô cùng. Nhưng Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ lại không nói một lời nào, chỉ im lặng đứng bên cạnh. Nhìn Minh Nhật Lãng đang nằm yên giấc mà không có lời nào để diễn tả nỗi đau trong lòng. Đây là lần đầu tiên hai người cảm nhận được sự lạnh lẽo của cái chết, một người đang sống bình yên bỗng dưng ra đi. Nụ cười rạng rỡ ấy vẫn còn mà sinh mệnh đã không còn nữa. Từ bây giờ âm dương cách biệt...

Ai biết được cái chết lại đến bất ngờ, không kịp trở tay như thế? Chàng trai rạng rỡ như ánh mặt trời trong chớp mắt đã lặn xuống chân trời, mãi mãi chìm sâu vào bóng tối.

“Lạ thật, sao không thấy bà Minh đâu?”. Nhìn quanh một hồi nhưng Tiêu Tinh Dã không nhìn thấy người mẹ yêu con hơn cả bản thân mình đâu cả.

“Nghe nói bà Minh đau buồn quá mức nên đã đổ bệnh rồi”.

“Vô lý, bà ấy yêu con như thế dù có bệnh nặng thế nào chăng nữa thì không đi được cũng phải có người cáng đến chứ”.

Nguyên Thần Dạ cũng cảm thấy lạ lùng nhưng chẳng biết nên hỏi ai bây giờ?

“Lâm Nguyệt Loan cũng không đến? Lẽ nào cậu ấy cũng đau buồn quá mà đổ bệnh? Càng vô lý, chả nhẽ cô ấy không đến đưa tiễn Minh Nhật Lãng lần cuối cùng”.

“Đợi chút đi, có lẽ cô ấy sẽ tới”.

Nguyên Thần Dạ vừa dứt lời thì bóng Lâm Nguyệt Loan xuất hiện ở cửa linh đường. Áo trắng, váy trắng, áo khoác trắng, trên tay cô cầm một đóa hồng trắng, tinh khiết đến vô cùng. Mái tóc dài đã được cắt ngắn uốn theo gương mặt thanh tú. Trên gương mặt ấy là vẻ nhợt nhạt và bi thương. Cô đứng trước cửa trầm mặc như một bức tượng băng.

Cả Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đều ngạc nhiên, cô ấy cắt tóc từ bao giờ thế?

Khóc rồi lại khóc, khóc tiếp, khóc mãi, Lâm Nguyệt Loan cảm thấy nước mắt cả đời này của cô đã khóc cạn trong mấy ngày qua rồi. Đau đến mức tê liệt, cô chỉ lặng lẽ đến bên linh sàng của Minh Nhật Lãng rồi cúi xuống, đặt lên ngực cậu đóa hoa hồng trắng rồi chỉnh lại quần áo giúp cậu, động tác vô cùng nhẹ nhàng.

Chiếc áo len này là chính tay cô đan để làm quà sinh nhật cho cậu, vậy mà… nó lại biến thành áo tang của cậu. Hôm đó cô chọn màu len này vì nó là màu vàng ánh nắng, nhưng trong linh đường chỉ có màu đen và trắng, màu vàng rực rỡ ấy cũng nhạt đi vài phần, nhạt như ánh cam tuyệt vọng khi mặt trời lặn. Người mặc chiếc áo len ấy cứng đờ, lạnh toát, không một chút hơi ấm, hai tay run rẩy, dòng nước mắt tưởng chừng đã cạn vậy mà bây giờ lại tuôn trào như mưa.

Lâm Nguyệt Loan lấy trong túi ra một nắm tóc đen nhánh. Cô cắt ngắn tóc mình đi rồi buộc thành một túm, chia làm ba phần, rồi cẩn thận tết lại thành bím tóc hình cái quẩy xinh đẹp… đó là bím tóc mà cậu thích nhất.

Cô cuốn bím tóc thành vòng rồi đặt vào lòng bàn tay Minh Nhật Lãng. Lâm Nguyệt Loan nức nở: “A Lãng, tớ đã hứa với cậu sẽ không cắt tóc, nhưng tớ cắt rồi. Bởi vì… tớ muốn bím tóc này sẽ ở bên cậu, coi như… tớ ở bên cậu cả đời này. Cậu sẽ không trách tớ… đúng không?”.

Vừa nói nước mắt vừa tuôn rơi, cuối cùng không kiềm chế được mình nữa cô ôm chầm lấy cậu mà gào khóc. Đôi mắt nhỏ lệ, trái tim hóa thành tro bụi.

“A Lãng… A Lãng”.

Đây là cái ôm cuối cùng, từ nay về sau sẽ mãi mãi mất đi những gì yêu quý nhất. Tình yêu đầu tiên chân thật nhất, trong sáng nhất trong đời, đã đặt dấu chấm hết cùng với sự ra đi của Minh Nhật Lãng. Một kết cục vô cùng bi thảm như thế.

Tiếng khóc da diết và đau đớn của Lâm Nguyệt Loan khiến Tiêu Tinh Dã cũng đỏ mắt. Cậu cố gắng kiềm chế nước mắt của mình không rơi xuống nhưng lại vô tình phát hiện Nguyên Thần Dạ đứng cạnh mình đang lặng lẽ lau nước mắt.

Lúc Điền Tuệ Văn đến đón con gái, còn mấy ngày nữa là năm mới. Bà rất muốn đón con gái về thành phố B trước tết. Sau tết liền phải bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho việc di cư. Làm xong hết tất cả những việc cần làm, bà nói với Lâm Nguyệt Loan: "Loan Loan, ngày mai chúng ta nên đi rồi."

Lâm Nguyệt Loan gầy đi rất nhiều, cằm dưới nhọn ra, mắt cũng sâu hoắm, hai mắt thâm quầng, nhìn qua là thấy ăn ngủ kém. Khoảng thời gian này cô vô cùng trầm lặng, thường ngồi mấy tiếng đồng hồ không nói gì.

Lúc bố mất đi, cô cũng đã từng đau đớn đến chết đi sống lại. Cái chết của Minh Nhật Lãng, đau đến mức thấu tim hơn nhiều. Vì cậu đi quá vội vàng, hoàn toàn không để cho mọi người có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý nào.

Nghe lời của mẹ, Lâm Nguyệt Loan im lặng một lúc rồi lặng lẽ đứng dậy: "Mẹ, vậy con đến nhà họ Minh một chuyến, chào tạm biệt cha mẹ của A Lãng".

Điền Huệ Văn gật đầu: "Cũng nên đến, bà Minh… bà ấy... vẫn chưa khỏe lên sao?".

Lâm Nguyệt Loan lắc lắc đầu, vẻ thê lương hiện rõ trên gương mặt.

Lúc Lâm Nguyệt Loan đến nhà họ Minh, Minh Hạo Thiên đang đứng ở phòng khách đờ đẫn nhìn chiếc cầu thang, mắt ông nhìn chiếc cầu thang, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Minh Nhật Lãng ngày đó ngã từ trên lầu xuống, như chiếc máy chiếu phim tự động phát lại. Rõ ràng là không dám nghĩ, không muốn nghĩ, lại cứ ép buộc bản thân mình nhớ lại từng hồi rồi từng hồi, giống như là một hành động tự mình làm khổ mình vậy, khiến nỗi đau càng trở nên sâu sắc. Tự trách móc mình là một con dao tùng xẻo ông từng chút từng chút, đến hết cả đời, ông đều sống trong sự hối hận.

Khoảng thời gian này, ông ít nhất cũng già đi chục tuổi. Hai bên mai vốn dĩ chỉ chớm có một chút tóc bạc, bây giờ đã là một lớp hoa râm. Khiến người ta già đi không chỉ có thời gian. Cái có thể khiến người ta càng già yếu hơn - chính là nỗi đau.

Ông vẫn chưa đến chỗ Tạ Đàm. Chỉ sai bác Trần đưa một bức thư, trong thư kèm theo một tấm ngân phiếu lớn. Ông bảo Tạ Đàm hễ xuất viện liền mang con rời khỏi thành phố A, số tiền đó đủ để hai mẹ con họ sống đầy đủ nửa đời còn lại. Ông không có ý định gặp lại họ. Ông thậm chí còn chưa từng đến bệnh viện thăm đứa bé mới chào đời, bởi vì ông không thể nào đi thăm một đứa bé khác khi xương cốt của A Lãng còn chưa lạnh. Càng bởi vì, ông cảm thấy bản thân mình không xứng làm bố. Cứ để cho ông cả đời cô quạnh, không con cái đưa tiễn lúc lâm chung. Đây là sự trừng phạt của ông với bản thân mình.

"Bác Minh".

Lâm Nguyệt Loan gọi nhẹ một tiếng, mới làm cho Minh Hạo Thiên đang đờ đẫn bừng tỉnh lại: "Ồ, cháu đến rồi”.

“Vâng, bác Minh đỡ hơn chút nào chưa ạ?".

Ông lắc đầu, than thở: “Vẫn thế”.

Minh Hạo Thiên đưa Lâm Nguyệt Loan đến phòng ngủ gặp bà Minh, bà hơi dựa vào đầu giường đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng vô hồn như thể bị mù.

Lâm Nguyệt Loan đi đến bên giường, "Bác Minh”.

Bà Minh nhìn cô lúc lâu như là không quen biết, sau đó chần chừ nói: "Cháu là... Loan Loan phải không?”.

Lâm Nguyệt Loan ngồi xuống bên thành giường: "Là cháu, bác Minh”.

Bà Minh bỗng nhiên thân mật nắm lấy tay cô: "Loan Loan, cuối cùng cháu đã đến, A Lãng vẫn luôn đợi cháu đó. Nó chiều nào cũng ngồi bên cửa sổ đợi cháu đến. Cháu có biết không?".

Lâm Nguyện Loan trong lòng đau xót: "Cháu biết".

"Cháu đó, sao lại cố chấp như thế hả! Cháu cứ ở lại nhà chúng ta đi, tránh việc A Lãng sớm cũng ngóng chiều cũng trông".

"Vâng... cháu sẽ đến ở". Lâm Nguyệt Loan run rẩy trả lời. Minh Nhật Lãng năm lần bảy lượt hy vọng cô đến sống ở nhà họ Minh, cô lại năm lần bảy lượt từ chối cậu. Bây giờ mới biết lúc đó đã sai, nếu có thể quay lại trước đây, cô nhất định sẽ không hề do dự đồng ý yêu cầu của cậu.

"Cháu đồng ý rồi, vậy thì tốt quá, A Lãng nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. A Lãng A Lãng...", bà Minh nhìn xung quanh gọi lớn.

Minh Hạo Thiên vẻ mặt đau khổ đáp: "Hinh Dật, A Lãng nó... vừa mới ngủ rồi".

"Ngủ rồi? Em đi xem xem nó có đắp chăn không". Bà Minh kéo chăn ra xuống giường.

"Hinh Dật...".

"Bác Minh".

Minh Hạo Thiên và Lâm Nguyệt Loan cùng ngăn bà lại, nhưng làm sao ngăn nổi! Bà đi thẳng đến phòng của Minh Nhật Lãng ở bên cạnh, trong phòng không một bóng người. Chăn trên giường bị kéo lên một góc, dường như là có người vừa xuống giường rời đi.

Căn phòng của Minh Nhật Lãng, Minh Hạo Thiên không chịu cho người dọn dẹp, tất cả vẫn giữ nguyên như sáng sớm hôm đó lúc cậu ra đi, dường như chủ nhân bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.

Bà Minh sững sờ ở cửa, nhìn căn phòng trống rỗng đờ đẫn. Lúc lâu sau nói: "A Lãng không ngủ trong phòng, nó đi đâu rồi?".

Bà ngỡ ngàng nhìn người chồng bên cạnh, lại nhìn Lâm Nguyệt Loan, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như đã hiểu rõ: "Loan Loan, A Lãng nhất định là lại lén lút trốn ra ngoài tìm cháu rồi. Hạo Thiên, mau bảo bác Hồng chuẩn bị xe, mau chóng đuổi theo nó. Nếu không thì nó một mình ở bên ngoài chạy lung tung, xảy ra chuyện gì thì sao?".

"Được được được, anh lập tức đuổi theo nó. Hinh Dật em vẫn còn ốm, em về phòng nằm trước đi. Anh tự mình đi tìm, nhất định sẽ tìm con về".

Mịnh Hạo Thiên nói hết lời dỗ dành bà Minh về phòng, Lâm Nguyệt Loan không đi theo. Lời nói của bà Minh khiến mắt cô đỏ lên, cô không dám nghe nữa, sợ bản thân mình sẽ khóc òa lên.

Quay người lại, cô đi vào phòng của Minh Nhật Lãng, bước chân nhẹ nhàng bước vào căn phòng vắng vẻ.

Từng chiếc bàn chiếc ghế trong căn phòng này cô đều quen thuộc, nhưng người mà cô quen thuộc nhất lại không còn ngồi trên chiếc ghế mây trước cửa sổ đợi cô nữa.

Cảnh còn người mất, muốn nói lệ đã tuôn rồi.

Đứng ở giữa căn phòng, ánh mắt Lâm Nguyệt Loan lưu luyến nhìn từng góc, tâm trạng bi thương. Đây là lần cuối cùng cô đứng ở đây, ngày mai cô sẽ phải ra đi. Từ giờ chân trời góc biển, không biết bao giờ mới quay lại.

Trên tủ ở đầu giường, đặt chiếc cốc gốm màu tạo hình hoa tulip mà cô tự tay làm. Lên phía trước cầm lên, vuốt ve một lát, lại đặt xuống. A Lãng, đây là đồ tớ tặng cậu, tớ để lại đây. Nếu đêm trăng linh hồn cậu quay lại, có thể nhìn thấy, "một chiếc cốc" của tớ luôn luôn ở chỗ cũ đợi cậu.

Nhìn lại cả căn phòng một lượt, Lâm Nguyệt Loan đi đến trước bàn sách của Minh Nhật Lãng, sau khi do dự một lúc, chầm chậm mở ngăn kéo ở giữa ra. Chiếc dây buộc tóc màu hồng của cô, nhất định vẫn yên lặng nằm ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo. Vừa mở ngăn kéo ra, đập ngay vào mắt lại là cuốn sách Ba trăm bài Nguyên khúc, trong sách còn kẹp một trang giấy. Cầm cuốn sách lên, vừa lật là lật đến ngay trang có kẹp tờ giấy đó, Lâm Nguyệt Loan nhìn thấy trên tờ giấy trắng là nét chữ nắn nót của Minh Nhật Lãng.

“Khi yêu cô ấy như yêu ánh trăng non

Khi thích cô ấy giống như ánh trăng vui trên đầu ngọn cây mai,

Khi nhớ cô ấy sẽ hát mấy bài trăng Tây Giang,

Khi chờ cô ấy giống như chờ ánh trăng cong cong…”.

Bài thơ bốn dòng được viết trôi chảy, đẹp mắt lên tờ giấy, chắc là Minh Nhật Lãng viết trước khi tay phải bị thương. Bây giờ đã thành tuyệt bút. Lâm Nguyệt Loan nhìn mà chấn động, nửa bài Nguyên khúc này là trong đêm trăng cậu đọc cho cô nghe trong điện thoại, nhớ lúc đó cậu đã từng nói: "Mấy câu sau không hay, tớ chỉ thích bốn câu trước”.

Mấy câu sau là gì? Sao lại không hay?

Lại nhìn thấy trang kẹp tờ giấy đó chính là bài Nguyên khúc hoàn chỉnh ấy:

“Khi yêu cô ấy như yêu ánh trăng non

Khi thích cô ấy giống như ánh trăng vui trên đầu ngọn cây mai,

Khi nhớ cô ấy sẽ hát mấy bài trăng Tây Giang,

Khi chờ cô ấy giống như chờ ánh trăng cong cong

Ngày đó yêu thương quyến luyến

Bây giờ lại chia xa

Muốn tương phùng như vớt trăng đáy nước”

Lâm Nguyệt Loan cầm cuốn sách đó, trong phút chốc nước mắt tràn khỏi khóe mi, toàn thân run nhẹ. Muốn trùng phùng như vớt trăng đáy nước... Muốn trùng phùng như vớt trăng đáy nước... thật là một câu rất không hay, nhưng tại sao? Lại trở thành một điềm báo.

Lúc Minh Hạo Thiên đi vào, thấy cô gái trong phòng cầm cuốn sách, nước mắt lã chã rơi.

Thấy ông vào, Lâm Nguyệt Loan gắng sức kìm nén nước mắt nói: "Bác Minh, ngày mai cháu phải đi rồi. Cuốn sách này của A Lãng có thể cho cháu không, cháu muốn giữ làm kỷ niệm?".

Minh Hạo Thiên im lặng một lát, gật đầu nói: "Đương nhiên là được. Nhưng A Lãng có một thứ khác để lại cho cháu, cháu đợi chút, bác đi lấy cho cháu".

Minh Hạo Thiên đi một lát rồi quay lại. Lúc vào phòng, trong tay ông ôm một bình hoa nhỏ. Trong bình có một cây hoa hồng đang nở rộ, mấy bông hoa màu đỏ điểm xuyết trong tán lá xanh dày, đậm và rực rỡ như tranh.

"Đây là hoa hồng A Lãng trồng cho cháu, vốn dĩ là muốn đợi đến ngày sinh nhật sẽ tặng cháu. Bây giờ... cháu mang nó đi đi".

Lâm Nguyệt Loan đã kìm nén nước mắt rất lâu cuối cùng không thể kìm nén được nữa, chảy tràn xuống như mưa lũ.

Minh Nhật Lãng đi rồi, hoa hồng cậu trồng cho cô lại nở rộ tươi tốt. Chuyện người đã hết, chuyện hoa lại mới bắt đầu. Lâm Nguyệt Loan đưa bàn tay run rẩy ra, nhận lấy cây hoa hồng đầu tiên trong đời, loài hoa tượng trưng cho tình yêu. Trái tim đau đớn như tan vỡ...

Sáng sớm hôm đó, Lâm Nguyệt Loan ôm bình hoa hồng theo mẹ đến sân bay. Trên người là chiếc ba lô có cuốn sách Ba trăm bài Nguyên khúc đó.

Bắt đầu từ ngày Minh Nhật Lãng qua đời, mưa cứ rơi mãi không ngừng. Những hạt mưa vô bờ như sự đau khổ. Ngày Lâm Nguyệt Loan phải ra đi, trời lại hửng nắng, bầu trời qua nhiều ngày được nước mưa rửa sạch trong sáng quang đãng như ngọc. Ánh mặt trời tuy còn trốn sau đám mây, nhưng quanh những đám mây trắng ở chân trời hiện lên những tia sáng của mặt trời.

Lúc lên máy bay, Lâm Nguyệt Loan ôm cây hoa hồng chậm chạp đi ở sau cùng. Sắp phải ra đi thật sự, cả cơ thể và trái tim đau như là ngọc trai rời vỏ, đau đến mức cô dường như không nhấc nổi chân. Lúc đi từng bước từng bước chậm chạp đến gần khoang máy bay, bỗng nhiên bốn bề sáng lên, ánh mặt trời vàng rực rỡ rơi xuống nhân gian, mặt trời đã xuất hiện.

Cô đột ngột quay đầu lại, trời trong như ngọc, một vầng mặt trời quang đãng lộ ra giữa áng mây trắng như tuyết, ánh sáng rõ ràng đó chiếu thẳng vào mắt Lâm Nguyệt Loan. Thời khắc đó, nước mắt cô bỗng nhiên tuôn rơi:

Minh Nhật Lãng, là cậu đến tiễn tớ phải không?

Bình Luận (0)
Comment