Love 5:
Tiếng chuông vào tiết cuối cùng của buổi chiều đã vang lên.
Học sinh trong lớp 10 (3) đang tụm năm tụm ba lại bàn chuyện như mọi ngày, Bạch Vân Tịnh đi từ trong lớp ra, đột nhiên có người nhìn cô cười và chào: “Chào em, Bạch Vân Tịnh”.
Cô ngước lên nhìn và khẽ giật mình. Bên cạnh lan can ngoài hành lang là một chàng trai cao ráo, thanh tú. Cậu không mặc đồng phục mà chỉ mặc đơn giản, áo sơ mi màu xanh nhạt, áo khoác và quần dài có màu trắng như mây. Cậu tựa bầu trời thu đầy nắng, khiến người ta có cảm giác dễ chịu khi nhìn vào.
“Anh là ai? Sao lại biết tôi?”.
Cậu cười và nói: “Hoa khôi mới của trường - Bạch Vân Tịnh, trong trường Thần Quang này có ai không biết chứ?”.
Anh chàng đẹp trai này nói năng hay như thế khiến Bạch Vân Tịnh nghe xong đỏ bừng mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng thích thú. Có cô gái nào không thích được khen đâu chứ? Trái tim ưa hư vinh chẳng ai tránh được.
“Vậy anh là ai?”.
“Nguyên Thần Dạ”.
Bạch Vân Tịnh nghe xong liền tròn thốt lên: “Anh chính là Nguyên Thần Dạ, khác hoàn toàn với tưởng tượng của tôi”.
Nguyên Thần Dạ đắc ý cười: “Trong trí tưởng tượng của em, có phải anh là một người háo sắc?”.
Bạch Vân Tịnh cũng cười theo, nụ cười có chút ngại ngùng. Cô sớm đã nghe danh “hôn vũ song toàn” của cậu, lại thêm cái danh công tử đa tình nữa, cho nên những người chưa gặp cậu chắc chắn sẽ tưởng tượng như thế rồi.
“Bây giờ em thay đổi suy nghĩ được chưa?”.
“Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cũng có thể thay đổi, nhưng không biết nội tại của anh thế nào, có lẽ…”.
“Có lẽ là bên ngoài bóng bẩy, bên trong thối nát, đúng không?”. Nguyên Thần Dạ tiếp ngay câu của Bạch Vân Tịnh.
Bạch Vân Tịnh lại một lần nữa xấu hổ, cô còn đang nghĩ xem nên nói giảm nói tránh thế nào, không ngờ Nguyên Thần Dạ đã tự nói ra.
“Có thời gian thì anh hẹn em, chúng ta nên tiếp xúc nhiều một chút, tự nhiên em sẽ biết anh là người thế nào thôi”.
Bạch Vân Tịnh nghe mà sững người, có thời gian thì anh hẹn em, vậy bây giờ anh ấy đang đứng đợi… không phải là cô sao? Bình thường luôn có những chàng trai yêu thích Bạch Vân Tịnh đều đứng bên ngoài đợi cô, để đưa thư tình, để tặng quà, tỏ ý muốn đưa cô về nhà. Bạch Vân Tịnh cứ nghĩ Nguyên Thần Dạ đợi mình, đang hoài nghi thì tiếng cậu vang lên nói với người phía sau cô:
“Em Lâm, sao giờ mới ra thế?”.
Bạch Vân Tịnh quay lại nhìn thấy Lâm Nguyệt Loan đang ôm chồng vở bài tập đi ra. Sau buổi học Lâm Nguyệt Loan phụ trách thu vở bài tập của các bạn để mang xuống phòng giáo viên, vì thế mới ra muộn.
Hóa ra Nguyên Thần Dạ đến tìm Lâm Nguyệt Loan, gương mặt Bạch Vân Tịnh biến sắc, lòng kiêu hãnh của cô một lần nữa bị tổn thương ghê gớm. Do trong lòng đã có Minh Nhật Lãng nên cô không trúng tiếng sét ái tình với Nguyên Thần Dạ, nhưng một chàng trai xuất sắc thế này lại không hề tỏ ý với cô, ngược lại, lại quan tâm tới cô gái thua kém cô về mọi mặt. Thử hỏi như thế khiến lòng cô vui sao được? Nghiến chặt răng, cô chạy bay ra khỏi lớp.
“Xin anh đấy Nguyên Thần Dạ, anh không thể gọi tên tôi được sao? Cứ mở miệng ra là em Lâm này em Lâm kia, tôi nghe không quen”.
“Ai ai cũng gọi em là Lâm Nguyệt Loan rồi nên anh thích gọi là em Lâm. Anh không giống người khác, anh muốn dùng nickname khác để gọi em”.
“Cái gì mà nickname chứ, không được gọi như thế, nghe kỳ lắm!”.
Nguyên Thần Dạ lại cười hì hì và nói: “Em Lâm, chỉ là cái nickname thôi, sao mà em kỳ kèo thế?”.
Lâm Nguyệt Loan hết cách, cô nói: “Nguyên Thần Dạ, thật bó tay với anh”.
Cậu tiếp lời ngay: “Thế nhưng… anh đúng là bóng ma của đời em?”.
Nghe mà xem, cô càng nói càng không lại cậu ta, Lâm Nguyệt Loan mệt mỏi không thèm phí lời với cậu nữa, cô mặc kệ cậu đứng đó mà cứ bước đi, Nguyên Thần Dạ lại lẽo đẽo theo sau.
“Em Lâm, sao hôm qua em không đến nhà ăn ăn trưa?”.
“Mấy hôm nay tôi không đến, về nhà ăn cơm”.
“Hèn chi anh không thấy bóng em đâu. Vậy lát nữa em cũng về nhà à? Anh đưa em về nhé!”.
“Không cần, tôi có thể ngồi xe đạp của Tiêu Tinh Dã về”.
“Đừng gạt anh, hôm nay chẳng phải Tiêu Tinh Dã đã bị Học viên Thương mại Anh Tài mượn đi đá bóng rồi sao! Anh nghe ngóng rõ ràng rồi mới đến đón em, nếu không thì chưa đưa em về đã bị người ta oánh cho”.
Cậu đã sớm biết địch biết ta mà chuẩn bị kỹ càng rồi. Lâm Nguyệt Loan biết trước mắt mình không thể nào mà nói lại anh ta được nên cô cứ mang vở bài tập đến phòng giáo viên đã rồi tính. Vào phòng giáo viên cô còn nói vài câu với thầy Châu. Khi ra ngoài đã không thấy bóng cậu đâu nữa. Đang mừng vì tên đó không lẽo đẽo đi theo mình nữa, chứ không thì khó mà thoát khỏi hắn ta được. Nhưng vừa đi ra ngoài dãy phòng học đã khiến cô sững sờ.
Trong thời gian ngắn như thế không hiểu Nguyên Thần Dạ kiếm đâu ra chiếc xe moto không biết. Đỗ xe trước dãy phòng học, hai tay cậu khoanh trước ngực và đứng cạnh đó, dáng vẻ ngoan ngoãn đợi cô lên xe.
Giờ này những bạn nào về nhà ăn cơm đều đã về hết, chỉ còn một số vẫn lang thang trong sân trường mà thôi. Giây phút này những người còn lại đều đang tập trung dưới dãy phòng học chỉ vì chiếc xe moto quá bắt mắt của Nguyên Thần Dạ chứ không vì cái gì khác.
Nguyên Thần Dạ đi về phía Lâm Nguyệt Loan, lịch sự nói: “Em Lâm yêu dấu, hy vọng anh có vinh hạnh được đưa em về nhà”.
“Nguyên Thần Dạ, chiếc xe này của anh là thế nào đây hả? Sao tôi dám ngồi lên chứ!”. Lâm Nguyệt Loan nhìn chiếc xe, từng kẽ răng đang rít lên vì lạnh.
“Đây là chiếc xe vô cùng cool do chính tay anh tự thiết kế, cá tính thế cơ mà! Cả thế giới chỉ có một chiếc thôi đấy, anh đặt tên cho nó là “Tuyệt đại giai nhân”“.
Lâm Nguyệt Loan rít lên: “Trời ơi, lại còn Tuyệt - đại - giai - nhân nữa sao! Chiếc xe này của anh chỉ đến mức đầu lâu màu hồng là cùng”.
Chiếc xe moto của Nguyên Thần Dạ sau khi được dính dán lại đã thay đổi toàn bộ diện mạo. Từ đầu xe đến thân xe, đều được đổi hết thành hình dạng đầu lâu xương cốt. Đầu lâu được dán trên đầu xe, nhe răng trừng mắt lên nhìn phía trước. Hai bộ xương dán vừa vặn làm phần thân xe, hai cánh tay dán hai bên hông xe, hai chân được dán bên đuôi xe. Nhìn dáng vẻ chiếc xe này không khác gì một bộ xương khô đang úp người lái xe. Đúng là hoàn toàn mới mẻ. Hèn chi các bạn học sinh đứng bên cạnh đều cứng lưỡi không biết nói câu gì.
“Nghe lời em, gọi nó là đầu lâu màu hồng vậy, lên xe đi”. Nguyên Thần Dạ khẽ cúi người làm điệu bộ mời cô lên xe.
Nhưng Lâm Nguyệt Loan lại lùi lại hai bước, lắc đầu cười đau khổ: “Nguyên Thần Dạ, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi không lên xe đâu, được chiếc xe cool như thế này đưa đón không phải ai cũng tiêu hóa được”.
“Em Lâm, không phải em nhát gan đấy chứ?”.
“Tôi nhát gan thế đấy, tôi mà ngồi chiếc xe này thì nửa đêm sẽ gặp ác mộng mất. Nguyên Thần Dạ này, chiếc xe này của anh cũng được công an cho ra đường sao? Nửa đêm mà cưỡi chiếc xe này không chừng dọa chết người đó”.
“Mười lần ra đường thì tám lần bị tóm, bị tóm rồi lại chuộc ra thôi”. Nguyên Thần Dạ lại nói một cách thoải mái. “Có điều, ban đêm anh không đi nó”.
“Ừ, đêm đi ô tô con vẫn tốt hơn”.
Nguyên Thần Dạ nghe thấy thế liền hỏi ngay: “Sao em biết buổi tối anh đi xe con? Em gặp anh khi nào?”.
“Có một buổi tối, tôi nhìn thấy anh nhảy hip hop ở phố Đông Hoa. Đúng rồi tối hôm đó anh nhuộm tóc đỏ cơ mà, sao bây giờ lại nhuộm lại màu này rồi?”.
“Hôm đó anh xịt loại màu một lần, gội đầu phát là sạch ngay. Ngày nào cũng nhuộm đi nhuộm lại anh chẳng rỗi hơi đến thế”.
Nói đi nói lại Lâm Nguyệt Loan mới cảm thấy thời gian không còn sớm nữa. “Không nói với anh nữa, tôi phải về nhà bây giờ”.
Mẹ cô đã nấu cơm xong xuôi đợi cô về nhà ăn rồi.
“Nếu như đã vội thế vậy để anh đưa em về. Xe anh đi nhanh lắm đó”.
“Thôi đi, chiếc xe của anh nhanh thì làm được gì chứ, nửa đường lại bị tóm, như thế càng làm mất thời gian của tôi hơn”.
“Yên tâm đi, buổi trưa này cảnh sát đều nghỉ đi ăn cơm rồi, không ai bắt anh đâu”.
“Vậy thì tôi cũng không đi, tôi đi xe bus cho lành”.
Lâm Nguyệt Loan sang đường đợi xe bus mặc kệ Nguyên Thần Dạ đứng đó. Cậu cũng không vừa, liền lái chiếc xe “Tuyệt đại giai nhân” đi theo và đứng đợi bên cạnh cô. Mấy người đứng đợi xe nhìn lác mắt, còn mấy người đi đường và xe cộ đều giảm tốc độ và biểu lộ thái độ ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc xe kỳ dị của cậu. Sự thực đúng là trăm người qua trăm người ngoái lại.
“Nguyên Thần Dạ, phiền anh và chiếc xe tránh xa tôi ra một chút”.
Người và xe đều vô cùng phong độ, không gì sánh được. Cứ lẽo đẽo sau Lâm Nguyệt Loan, cô đi một bước, cậu đi theo một bước, cứ dính chặt lấy cô như kẹo cao su vậy. Thu hút bao ánh mắt của người đi đường như thế cũng khiến cô có phần lo lắng, thực sự không thoải mái chút nào.
“Lên xe đi, anh đèo em đi luôn là không có ai nhìn nữa”.
Lâm Nguyệt Loan thực sự không còn cách nào khác, xe bus thì mãi chưa thấy tới. Xe bus trong thành phố luôn như thế, khi vội vàng thì đợi mãi không thấy đến, khi không vội thì ba phút năm phút là có chuyến. Nghĩ đến chuyện mẹ cô đang sốt ruột đợi ở nhà, cô đành xuống nước lên chiếc xe siêu cool của Nguyên Thần Dạ. Nổ máy một cái là chiếc xe lao vút đi, bỏ lại sau lưng khói bụi và nhiều người đang há hốc mồm nhìn theo.
Kỹ thuật lái xe của Nguyên Thần Dạ phải nói là vút đi như gió. Lâm Nguyệt Loan ngồi sau lo lắng nói: “Nguyên Thần Dạ, anh không thể đi chậm một chút được sao?”.
“Tuân lệnh”.
Nguyên Thần Dạ khẽ nhả ga, xe dần giảm tốc độ giống như đang đi bộ. Không phải là nhanh bốc khói thì lại chậm như rùa bò, Lâm Nguyệt Loan chỉ biết dở khóc dở cười. Trên đường lại có nhiều xe đuổi theo và đi ngang với hai người, chắc chắn đến xem chiếc xe kỳ dị này đây. Bị nhiều người chú ý chẳng phải là việc dễ chịu, Lâm Nguyệt Loan không thích một tí nào, cô đành bất lực nói:
“Anh cứ đi nhanh một chút đi”.
Chiếc xe lại tăng ga lao vọt đi, bỏ lại hàng loạt xe bám theo phía sau.
Lâm Nguyệt Loan chỉ cho Nguyên Thần Dạ đỗ xe cách cửa nhà tầm ba mươi mét. Cô không muốn cậu đưa về đến tận cửa nhà, tránh ánh mắt soi mói của những người ở đó.
Nguyên Thần Dạ hỏi: “Nhà em ở gần đây à?”.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, một con phố nhỏ, người đi lại không nhiều, hai bên đều là những hộ dân cư.
“Ừ, cảm ơn anh đã đưa về nhà. Bye”.
Nguyên Thần Dạ vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng nghĩ sao lại thôi: “Bye”.
Hoàng hôn buông xuống, mặt trời cuối chiều chiếu những tia nắng vàng rực, xa xăm ẩn hiện non xanh nước biếc đẹp như tranh vẽ.
Minh Nhật Lãng đang ngồi trên ghế mây ở ban công tầng ba, đối diện là Bạch Vân Tịnh. Trên chiếc bàn mây bày đầy vở ghi và bút. Cô bé đang tỉ mỉ giảng cho cậu những nội dung trọng tâm của bài học. Cậu im lặng lắng nghe, nhìn thì có vẻ chăm chú lắm nhưng thực chất thần trí đang bay bổng đâu đâu.
Bạch Vân Tịnh giảng xong hết rồi hỏi cậu: “Xong rồi đó, có thế thôi, cậu hiểu hết chứ?”.
Minh Nhật Lãng gật đầu nhưng miệng thì hỏi lại: “Lâm Nguyệt Loan bận chuyện gì thế? Mấy hôm rồi mà còn chưa đến được”.
Gương mặt Bạch Vân Tịnh biến sắc, những lời cô giảng ban nãy chắc chắn Minh Nhật Lãng không nghe vào chữ nào. Mở miệng ra là hỏi tin về Lâm Nguyệt Loan, trong lòng cậu ấy vẫn nhớ nhung đến cô ấy sao?
“Lâm Nguyệt Loan bận gì thì tớ không biết, nhưng mà trưa nay tớ thấy anh Nguyên Thần Dạ học trên mình một khóa đợi cô ấy ở cổng. Nghe nói còn đi một chiếc xe hoành tráng lắm đưa cô ấy về nhà. Chắc là cô ấy đang bận hẹn hò”.
Những lời của Bạch Vân Tịnh tuy miêu tả rất đơn giản nhưng cũng khiến Minh Nhật Lãng sững người: “Nguyên Thần Dạ, là anh… Nguyên Thần Dạ đó á?”.
Trường Thần Quang tuy rộng, học sinh tuy nhiều, nhưng học sinh nổi tiếng cũng chỉ mấy người, ai cũng biết danh. Hơn nữa giữa bọn họ ít nhiều cũng nghe đến đại danh của đối phương rồi cho nên Minh Nhật Lãng biết rõ ràng đại danh của Nguyên Thần Dạ là “Đại thiếu gia đa tình”.
Bạch Vân Tịnh cũng hiểu rõ Minh Nhật Lãng đang ám chỉ ai nên gật đầu nói: “Không sai, đúng là Nguyên Thần Dạ đó, không thể hiểu nổi tại sao Lâm Nguyệt Loan lại hẹn hò với anh ấy. Anh ta là “Sát thủ thiếu nữ” của Thần Quang cơ mà, những cô gái thông minh nên tránh xa anh ấy ra mới đúng”.
Minh Nhật Lãng chau mày không nói câu nào, cậu đưa mắt nhìn ánh tà dương ngoài ban công, ánh mắt thất thần. Bạch Vân Tịnh nói được một nửa, thấy cậu không có ý nói chuyện nữa cũng đành im bặt và thu dọn sách vở.
“Tớ về đây Minh Nhật Lãng. Mai là chủ nhật nên tớ không đến đâu”.
Trong giọng nói có chút gì đó tiếc nuối. Nhanh thật đó, một tuần đã kết thúc rồi. Sau khi cô nhận dạy kèm Minh Nhật Lãng thay cho Lâm Nguyệt Loan, cô luôn thấy thời gian trôi qua quá nhanh. Ở bên cậu ấy, thời gian trôi vèo như điện xẹt.
“Ừ, cảm ơn cậu”. Minh Nhật Lãng không giữ cô lại mà lịch sự tiễn khách.
Bạch Vân Tịnh đi rồi bà Minh nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện với con và nói: “A Lãng, sao Bạch Vân Tịnh đến dạy kèm mà con cứ nhất định phải ra ngồi chỗ này? Vết thương của con tuy đã khá hơn nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế vận động, sao cứ thích đi đi lại lại thế?”.
“Mẹ, con không muốn ngày nào cũng nằm trên giường, đi lại một chút trong phòng cũng không hại gì cả. Ngồi ở đây không tốt sao? Cảnh đẹp, không khí lại trong lành”. Minh Nhật Lãng nói.
“Nhưng cửa sổ kính phòng con đều sát đất, mở cửa ra là nhìn thấy cả vườn hoa ngát hương lẫn tiếng chim hót, cảnh sắc tươi đẹp, không khí trong lành đến thế!”.
Những lời của cậu đã bị mẹ phản bác lại, cậu không nghĩ ra lý do gì khác nữa. Thế là vội đổi chủ đề: “Mẹ, con muốn… một cốc nước cam tươi, mẹ làm cho con được không ạ?”.
Bà Minh nghe thế liền đáp: “Được, để mẹ đi làm cho con”.
Bà Minh xuống nhà dưới, Minh Nhật Lãng cũng rời khỏi ban công. Cậu đi vào phòng và đứng lặng bên chiếc bàn học, buồn rầu nhìn bức tranh ghép chưa hoàn thành đang đặt trên bàn. Trong lòng cậu cũng như bức tranh ghép này, vừa trống rỗng vừa hỗn loạn.
Cứ ghép liên tục rồi lại ngừng, đã ghép bao nhiêu ngày vậy mà vẫn chưa hoàn thành. Bức tranh trên mặt bàn còn một khoảng trống lớn, những ngôi sao khiếm khuyết, trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh còn phân nửa các mảnh ghép màu rời rạc.
Sở dĩ chưa ghép xong là vì bức tranhh vuông này được ghép bởi ba nghìn miếng, độ khó cao hơn nữa Minh Nhật Lãng lại muốn ghép mặt trăng non ở giữa tranh trước nên càng khó hơn. Trong ba nghìn miếng ghép tìm mười mấy miếng ghép thành mảnh trăng, thử hỏi dễ dàng lắm sao?
Khi bà Minh mang nước cam lên đúng là lúc cậu đang ngồi chăm chú nhìn vào bức tranh. Cậu không hề biết có người bước vào phòng, mắt nhìn tranh, tay phải đang lần từng miếng ghép bảy màu trong hộp giấy, và ghép mải mê. Ghép không đúng lại ném sang một bên. Trái một mảnh, phải một mảnh… ông trời không phụ lòng người, cuối cùng mảnh trăng non sắp hoàn thành rồi, chỉ còn thiếu một mảnh trăng cong nữa thôi. Cậu càng chăm chú hơn để tìm miếng ghép cuối cùng.
Lúc này bà Minh đã đến sau lưng con và nói: “A Lãng…”.
Bà vừa lên tiếng khiến Minh Nhật Lãng đang tập trung giật bắn mình. Cậu vội đứng bật dậy, bức tranh đang ghép dở bị lật một cái, từng miếng ghép màu nhỏ bé rơi vãi đầy xuống đất. Bức tranh ghép đã có hình hài bỗng chốc tan tành.
Cốc nước trong tay bà Minh bị cậu đụng vào cũng bị rơi xuống đất, nền đất là thảm dày nên chiếc cốc không sao nhưng nước đã đổ đầy lên lưng Minh Nhật Lãng. Cậu như người mất hồn, vội vàng vơ những mảnh ghép màu rơi vãi đầy trên nền nhà. Động tác quá nhanh và quá mạnh đã khiến đầu gối chạm vào vết thương cũ, cơn đau đến bất chợt khiến cậu khẽ rên lên.
“A Lãng, chậm thôi con, đừng làm vết thương nặng thêm”. Biểu cảm gương mặt của bà Minh còn đau hơn cả con. Bà vội đỡ con đến ngồi tạm lên chiếc ghế bên cạnh.
Cũng may chỉ là va chạm nhẹ nên Minh Nhật Lãng hồi phục khá nhanh: “Mẹ, mẹ vào khi nào thế? Làm con giật cả mình”.
“A Lãng, sao con không để ý gì thế? Mẹ vào mà con còn không biết, nhìn xem con làm cái gì thế này, mau thay quần áo ướt ra, không bị lạnh bây giờ, để mẹ nhặt cho, đi đi”.
Bị mẹ hối thúc, Minh Nhật Lãng đành đứng dậy đi thay quần áo. Bà Minh nhặt một loáng là xong những mảnh ghép rơi vãi rồi để thành đống lên bức tranh ghép. Cậu đang định ghép lại thì quản gia Vương gõ cửa bước vào: “Bà chủ, ông chủ đã về, bữa tối có thể bắt đầu được rồi”.
“A Lãng, chúng ta đi ăn cơm thôi”.
Minh Nhật Lãng tạm thời dừng lại rồi cùng mẹ xuống dùng cơm tối.