Tình Yêu Pha Lê

Chương 6.4

Love 4:

Chín giờ sáng hôm sau.

Lâm Nguyệt Loan thu dọn hành lý giúp mẹ, hai mẹ con đang định ra sân bay thì chuông cửa bỗng đổ chuông. Lâm Nguyệt Loan chạy ra ngoài mở cửa, cô sững lại, đứng trước cửa lại là bà Minh.

Thấy con gái đứng yên ngoài cửa, bà Điền Tuệ Văn cũng ngó ra nhìn rồi hỏi: “Loan Loan, đây là…”.

Bà Minh cũng nhìn thấy người phụ nữ trong nhà, ánh mắt bà nhìn sang bà Điền Tuệ Văn rồi nói: “Chào chị, chị là bà Lâm? Tôi là mẹ cháu Minh Nhật Lãng”.

Mẹ Minh Nhật Lãng tự mình tìm đến đây, không biết có chuyện gì? Đương nhiên là không phải để nói chuyện phiếm rồi, bà Tuệ Văn cũng chững lại. Sau đó vội lên tiếng: “Chào chị, mời chị vào nhà”.

Bà Minh bước vào và nói: “Xin lỗi chị tôi đến quá đường đột. Không liên lạc gì mà đã đến chơi, thất lễ quá. Tôi cũng không có điện thoại của nhà nên…”.

Nói xong bà đưa mắt nhìn túi hành lý đang xếp dở: “Chị Lâm, chị sắp ra ngoài à?”.

“Vâng, chị Minh, thật ngại quá, tôi e không tiếp đón chị chu đáo được, tôi mười giờ phải lên máy bay rồi”.

“Là tôi nên ngại mới đúng, đến làm phiền không đúng lúc. Chị Lâm, nếu chị cho phép tôi sẽ đưa chị ra sân bay. Xe tôi ở dưới nhà”.

Xem đồng hồ, bà Điền gật đầu đồng ý: “Vậy làm phiền chị Minh rồi”.

Chiếc xe chất lượng cao lao vút đi trên đường bằng phẳng của thành phố A, cảm giác cứ như không phải xe đang đi vậy. Lâm Nguyệt Loan ngồi trên ghế phụ, trong lòng lo lắng thấp thỏm. Thỉnh thoảng lại nhìn qua gương chiếu hậu, cảm giác giữa hai hàng ghế trước sau có tấm màn cách âm ngăn cản, chẳng nhìn thấy mẹ và bà Minh, càng không biết hai người đang nói chuyện gì với nhau.

Xe đến sân bay rồi mà người ngồi sau vẫn chần chừ không xuống xe, Lâm Nguyệt Loan chịu khó ngồi đợi, đến lúc không đợi được nữa cô mới nhẹ nhàng gõ cửa kính ô tô, nhắc nhở hai người đang say sưa chuyện trò.

Lát sau bà Điền Tuệ Văn mới bước xuống xe, quanh mắt hoe đỏ. Bà Minh nói với ra ngoài với Nguyệt Loan: “Cháu tiễn mẹ đi nhé, bác ngồi đợi trong xe”.

Thấy Lâm Nguyệt Loan và mẹ đi vào trong rồi, ánh mắt bà Minh mới lộ rõ vẻ thương cảm. Nghĩ rồi bà lấy điện thoại ra và gọi: “A lô, A Lãng à…”.

Lâm Nguyệt Loan cứ đợi mẹ sẽ nói cho mình nghe chuyện bà nói với bà Minh, nhưng bà Điền không nói gì cả. Chỉ đến khi gần vào đường ra máy bay, bà mới nói: “Loan Loan, sau này mẹ không ở bên cạnh, bác Minh sẽ chăm sóc con thay mẹ”.

Lâm Nguyệt Loan nghe nói mà giật mình: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế? Sao con phải cần bác ấy chăm sóc?”.

“Mẹ đã nhờ người ta chăm sóc con rồi, Loan Loan, con không biết rằng…”. Bà Điền Tuệ Văn nghẹn ngào không biết nói thế nào.

“Nói chung, bác Minh là người mẹ tin tưởng và cũng muốn nhờ cậy. Tuy bác ấy vì con trai mình nên mới miễn cưỡng chấp nhận chăm sóc con, nhưng bà ấy có thể quan tâm chăm sóc đến những người khác ngoài con mình như thế là mẹ yên tâm lắm rồi”.

“Nhưng, mẹ…”.

Lâm Nguyệt Loan chưa nói hết câu thì mẹ cô đã buông hành lý và ôm chặt cô vào lòng. Những giọt nước mắt ấm áp rơi trên cổ cô.

“Mẹ”.

Hai mẹ con lần nào gặp nhau cũng thế, ở bên nhau thì ít mà chia ly thì nhiều, cảnh tiễn biệt lần nào cũng đầy nước mắt. Bà Điền Tuệ Văn là người phụ nữ của sự nghiệp, trên thương trường có thể đánh nhau chảy máu chứ không rơi lệ, trong cuộc sống thì lại là người sống nội tâm và trầm tĩnh. Lâm Nguyệt Loan chưa bao giờ thấy mẹ khóc, cảm nhận được sự khác biệt, cô ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, có phải… sau này mẹ không về thăm con nữa không?”.

Sâu xa trong lòng cô đã có dự cảm không tốt.

Bà ngập ngừng một hồi rồi mới nói: “Loan Loan, mẹ và chồng sẽ cùng di cư sang Canada. Lần này về thăm con là lần cuối cùng”.

Trong khoảnh khắc ấy sự cô đơn bao phủ như lần đầu tiên hai người chia xa, người đến người đi trong sân bay bỗng dưng trở nên thật mơ hồ. Lâm Nguyệt Loan một mình đứng giữa nơi đó, mắt nhìn xung quanh, cảm giác như nhìn thấy những người thân cạnh mình lần lượt ra đi, một mình cô ở lại… Nước mắt từ bao giờ đã vây quanh khóe mắt, từng giọt, từng giọt rơi xuống giống như trái tim đang tan vỡ từng mảnh, từng mảnh.

Bà Tuệ Văn cũng nước mắt lưng tròng: “Loan Loan, mẹ đã gửi một khoản tiền vào thẻ của con. Sau khi ra nước ngoài mẹ vẫn tiếp tục gửi. Cũng đã nhờ được bác Minh chăm sóc con nên mẹ cũng yên tâm phần nào”.

Lâm Nguyệt Loan không nói thêm được câu nào nữa, cô cứ đứng im như khúc gỗ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Bên tai vang lên tiếng nói của nhân viên sân bay, nhắc nhở hành khách chuẩn bị vào đăng ký. Bà Tuệ Văn lau nước mắt và nói với con: “Loan Loan, mẹ đi đây”.

Bà vừa nói vừa bước lên định ôm Lâm Nguyệt Loan lần cuối. Thế nhưng cô lùi lại một bước, tránh xa bà. Đôi tay bà đưa ra rồi sững lại giữa không trung, bà thở dài rồi kéo hành lý đi về phía đường ra máy bay.

Thấy bóng mẹ sắp biến mất, Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được nữa, cô gào khóc: “Mẹ… nếu biết có ngày hôm nay… tại sao ngày đó mẹ còn sinh con ra làm gì?”.

Lời nói như xé nát tâm can, nước mắt càng lăn dài trên má. Nhìn theo bóng mẹ đã dừng lại, ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn đi vào lối rẽ.

Lâm Nguyệt Loan tuyệt vọng nhắm mắt lại, bầu trời trước mắt tối sầm.

Thiếu nữ mỏng manh như nhành liễu đang khóc như mưa trong sân bay khiến ai đi qua cũng ngoái lại nhìn bằng ánh mắt khó hiểu, vừa lạ lẫm vừa thương xót. Cuộc chia ly nào khiến cô phải khóc thảm thiết như thế?

Lâm Nguyệt Loan bước ra ngoài cửa lớn của sân bay cũng là lúc đồng hồ điểm mười giờ. Một chiếc máy bay vừa cất cánh trên đầu, có phải mẹ đã đi chuyến đó không?

Đi rồi, đi hết rồi. Bố tử biệt, mẹ sinh ly, những người thân thiết với cô nhất trên đời này giống như chiếc máy bay kia, đã bay càng lúc càng xa trong những ngày thu lạnh gió…

Càng nghĩ Lâm Nguyệt Loan càng cảm thấy bi thương. Bước chân đã không thể cất lên được nữa, hai chân chững lại ở ngay bậc thang, cô ngồi xuống thu gối lại trong hai cánh tay và vùi đầu vào đó mà khóc nức nở. Từ bây giờ về sau, cô chỉ có một mình. Ngoài đôi tay này ra cô còn có thể trông chờ vào đôi tay khác nâng đỡ mình sao?

Không biết đã khóc bao lâu nữa, một đôi tay ấm áp đặt lên vai cô. Cô nấc nghẹn nhìn lên, là Minh Nhật Lãng đang đứng trước mặt cô, đôi mắt màu xanh ấy cũng đầy niềm đau và nước mắt. Đôi mắt ấy với đôi mắt cô bây giờ như sinh đôi, chẳng phân biệt được ai với ai.

Vì đôi mắt ấy đã dạy cho Lâm Nguyệt Loan hiểu rằng, nỗi đau của cô không cần phải nói ra, nhưng Minh Nhật Lãng có thể cảm nhận được và chia sẻ nó với cô. Bất giác cô dựa vào vai cậu và khóc, nước mắt ướt đẫm vai cậu. Minh Nhật Lãng cũng khóc, lặng lẽ, nhuốm ướt mái tóc cô. Cậu không biết cách nói những lời ấm áp, dễ nghe để an ủi cô, cậu chỉ biết thật lòng ở bên người con gái mà cậu yêu thương. Đau nỗi đau của cô, buồn nỗi buồn của cô…

Bạn đã bao giờ thực lòng yêu một người? Nụ cười của người ấy khiến bạn vui, nỗi đau của người ấy khiến bạn buồn, niềm vui nỗi buồn cứ vây quanh tâm trạng của bạn. Khi nhìn thấy người ấy đau buồn mà rơi lệ, bạn sẽ cảm thấy trái tim mình như bị dao cứa…

Sau khi về đến thành phố B, bà Điền Tuệ Văn liền chuẩn bị mọi thủ tục giấy tờ để giao quyền giám hộ con gái cho bà Minh, nhờ bà giám hộ con gái thay mình. Sau khi nhờ luật sư làm mọi thủ tục giấy tờ hoàn chỉnh, bà Minh lấy danh nghĩa người giám hộ của cô để đưa Lâm Nguyệt Loan về sống trong nhà mình.

Nói thế nào Lâm Nguyệt Loan cũng không muốn đi, bà Minh nói: “Bây giờ bác là người giám hộ của cháu, bác phải thực hiện nghĩa vụ theo pháp luật, chăm sóc và bảo vệ an toàn cho cháu. Nếu bác để cháu ở đây không chăm lo gì, nếu cháu có chuyện bác phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”.

“Bác Minh ạ, một mình cháu ở đây mấy năm, cháu chăm sóc được mình, không có chuyện gì đâu ạ”.

“Đợi đến lúc có chuyện thì đã muộn rồi. Đừng cứng đầu nữa, cháu mau thu dọn đồ đạc rồi đi cùng bác. Bác nhất định phải đưa cháu về nhà”.

Lâm Nguyệt Loan im lặng không nói gì, bà Minh dịu giọng lại và nói: “Mẹ cháu cũng có nỗi khổ riêng, tuy không chăm sóc cháu được nhưng đã dặn dò bác chăm sóc cháu. Cháu đến nhà bác tuyệt đối sẽ không có cảnh người trên người dưới đâu, bác sẽ chăm sóc cháu thật tốt”.

“Bác Minh, cảm ơn ý tốt của bác, nhưng cháu không đi khỏi đây đâu. Đây là nhà của cháu”. Lâm Nguyệt Loan lí nhí nói, nhưng giọng điệu rất kiên quyết, không thay đổi.

Minh Nhật Lãng sốt ruột đợi ở nhà.

Bà Minh đã chuẩn bị sẵn phòng riêng cho Lâm Nguyệt Loan đâu ra đấy rồi nhưng chốc chốc cậu lại đi ra đi vào ngó xem còn cần cái gì nữa không. Đột nhiên nghe thấy tiếng xe dưới nhà, cậu lao như bay ra ngoài ban công ngó xuống. Ông Minh đang đọc báo ở đó thấy con

“A Lãng, chậm thôi con, đừng chạy thế”.

Thấy mẹ một mình bước ra từ trong xe, cậu buồn bã cúi mặt xuống, đôi mi cũng ủ rũ theo. Cậu lo lắng cô không muốn đến, quả nhiên như thế thật.

“A Lãng, Lâm Nguyệt Loan thực sự rất cứng đầu, cho dù mẹ nói thế nào cũng nhất định không đến”.

“Con cũng đoán là bạn ấy không đến. Mẹ, nếu như bạn ấy không đến vậy sau này chúng ta thường xuyên đến thăm bạn ấy. Mình bạn ấy ở đó cần người chăm sóc lắm”.

“Mẹ đã nhận trách nhiệm này thì đương nhiên sẽ chăm sóc cho cô bé. Có điều, A Lãng này, nếu con muốn đi thăm Nguyệt Loan thì không được lén đi, nhất định phải bảo bác Hồng đưa con đi, biết chưa?”.

“Dạ con biết rồi”.

Minh Nhật Lãng về phòng rồi bà Minh mới ra ban công ngồi với chồng.

Ông Minh nhìn thái độ của vợ và đáp: “Hinh Dật, em đừng chau mày nữa, tuy không đón được Lâm Nguyệt Loan về đây nhưng A Lãng đã đồng ý với em rồi còn gì, con sẽ không tự ý chạy đi tìm Lâm Nguyệt Loan nữa đâu. Có thể yên tâm rồi”.

Tuy nói vậy nhưng bà Minh nào có thể yên tâm được chứ: “Chỉ có đưa Lâm Nguyệt Loan về đây sống thì em mới hoàn toàn yên tâm được anh ạ. Nếu không thì ngày nào cũng lo lắng thấp thỏm, con trai hở tí là muốn đi tìm cô bé ấy. Làm sao mà em yên tâm được?”.

Hôm đó sau khi về nhà Minh Nhật Lãng đã nói chuyện Lâm Nguyệt Loan sống một mình, bố mất, mẹ ở chỗ khác với bà Minh, trong lòng bà đã quyết sẽ đưa cô bé về sống cùng gia đình mình rồi. Nguyên nhân cũng là do vừa thương cô bé sống đơn côi không cha không mẹ, phần vì con trai mình nữa. Minh Nhật Lãng không quản vết thương, nửa đêm lén ra ngoài tìm cô bé, điều này đã khiến bà Minh vô cùng ngạc nhiên. Từ nhỏ đến giờ A Lãng chưa bao giờ làm thế? Vậy mà hôm nay lại vì cô bé đó mà trốn ra ngoài. Đúng là sự rung động của tình yêu đầu đời! Nếu bà không nghĩ cách vậy phải làm thế nào mới bảo vệ chu toàn cho con mình đây?

Mọi việc ban đầu đã tiến hành thuận lợi hơn bà nghĩ. Sau khi nói chuyện với bà Điền Tuệ Văn, bà ấy đã đồng ý để Lâm Nguyệt Loan đến ở nhà họ Minh và trao quyền giám hộ con gái cho bà. Nhưng ai biết được là Lâm Nguyệt Loan lại cố chấp như vậy, khiến kế hoạch của bà không thành, thật là phiền não.

Ông Minh lại không lấy thế làm buồn phiền: “Vết thương của A Lãng cũng sắp khỏi rồi, bác sĩ đã đồng ý tuần sau cho con đi học bình thường. Đến lúc đó ngày nào cũng được gặp Lâm Nguyệt Loan ở trường rồi sẽ không nhớ quá mà chạy đi tìm cô bé nữa đâu”.

“Vậy còn chủ nhật thì sao, hai ngày nghỉ con nó chịu được sao?”.

“Cũng đúng”. Ông Minh gật đầu, bàn tay dày, ấm áp của ông khẽ đặt lên bàn tay bà Minh, rồi dịu dàng nhìn bà và nói: “Hồi trước khi ở trường anh còn yêu thầm em, ghét nhất là ngày chủ nhật đấy, bởi vì chủ nhật không được nhìn thấy em”.

Bà Minh nghe xong bật cười, nụ cười tươi như hoa nở: “Lúc đó trái tim em cũng giống anh thôi. Tất cả là tại anh, ai bảo không tỏ tình với em sớm hơn, khiến cả hai đều phải khổ sở”.

“Lúc đó em là hoa khôi trường, gia cảnh lại giàu có, khác gì công chúa đâu, một đứa con trai sống dựa vào học bổng, lại vừa học vừa làm như anh lấy gì mà tỏ tình với em chứ!”.

“Lúc đó anh là người tiếng tăm nhất trường còn gì, cao lớn, đẹp trai, học hành giỏi giang, lại là chân sút vàng trên sân cỏ. Bao nhiêu cô gái yêu thầm anh, ngay cả em…”. Nói lại chuyện xưa khiến gương mặt bà Minh đỏ hồng như hồi thiếu nữ. Còn ông Minh đã nhẹ nhàng cầm tay bà đưa lên môi và hôn lên đó.

Hai vợ chồng dịu dàng đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, bà Minh chợt lên tiếng: “Chẳng phải đang nói chuyện của con trai sao, tự nhiên lại nhắc đến chuyện trước đây của hai ta. A Lãng này quá thực thà, trong mắt nó chỉ có cô bé đó thôi. Hôm đó em bảo nó ra sân bay để an ủi Lâm Nguyệt Loan, thế mà nó chẳng nói câu nào cả mà cứ khóc cùng cô bé”.

Ông Minh nghe thế liền cười và nói: “Thế à? A Lãng có lúc thật chẳng giống con trai tí nào”.

Bà Minh liền lên tiếng bênh con: “Sao anh lại nói con thế chứ? Tuy do vấn đề sức khỏe nên chúng ta có nuông chiều con một chút nhưng nó đâu phải là đứa động tí là rơi nước mắt đâu. Năm mười hai tuổi vì chuyện xé sách mà khóc một trận, sau đó đâu có khóc lần nào. Lần này khóc vì người khác, đúng là một đứa bé ngoan”.

Ông Minh cười trừ và đáp: “Đúng đúng đúng, anh nói sai rồi, mình tha lỗi cho anh nhé!”.

Ông nghĩ rồi lại nói vui: “Hinh Dật, A Lãng thích Lâm Nguyệt Loan như thế em đã muốn đón cô bé về cho con trai rồi. Em chuẩn bị cho cô bé đó làm con dâu em đấy hả?”.

“Con còn bé mà, sao lại nói chuyện xa xôi thế. A Lãng bây giờ thích cô bé đó thì em sẽ làm mọi chuyện để vừa lòng con. Nếu con một lòng một dạ với cô bé ấy thì sau này chọn con dâu em sẽ không bao giờ động đến hoàn cảnh gia đình cô bé. Chỉ cần con trai thích là em thích, còn anh sao, Hạo Thiên?”.

Ông Minh cười đáp: “Anh à, chỉ cần vợ đồng ý là anh đồng ý”.

Mẹ đi rồi, cuộc sống lại quay về quỹ đạo cũ. Mọi thứ đã trở lại bình thường, chỉ là Lâm Nguyệt Loan đã trầm lặng đi nhiều.

“Lâm Nguyệt Loan này, mẹ mới đi mà cậu buồn như thế này. Có phải sau này mẹ cậu không đến nữa đâu, cậu phấn chấn lên chút được không hả?”.

Những lời nói vô tình của Tiêu Tinh Dã đã chạm vào nỗi đau ẩn sâu trong tim cô. Cô cúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống vạt áo, cô vội lau đi nhưng không lọt qua được mắt cậu. Tiêu Tinh Dã kinh ngạc nhìn cô và hỏi: “Sao thế? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”.

Tiêu Tinh Dã truy vấn liên tục khiến Lâm Nguyệt Loan không kiềm chế được, cô bình thản nói cho cậu biết: “Mẹ tớ di cư sang Canada rồi, sau này về thăm tớ sẽ rất khó khăn”.

“Cái gì, đi Canada, còn cậu thì sao? Cứ để cậu ở đây không quan tâm…”.

“Tiêu Tinh Dã, cậu đừng nói nữa, cậu muốn tớ khóc sao?”. Giọng Lâm Nguyệt Loan đã đầy nước mắt.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe, ầng ậc nước của cô, trong lòng cậu có nỗi đau vô hình đang len lỏi.

Bình Luận (0)
Comment