Tình Yêu Pha Lê

Chương 7.1

Chương 7:

Tình duyên trọn đời

Trời thu quyến rũ, gió thu mát rượi, trong gió thoang thoảng mùi hoa quế thơm dịu. Giọng chàng trai mười sáu tuổi nhẹ nhàng, ấp úng, trên trán lấm tấm mồ hôi, nhưng ánh mắt lại dịu dàng và ấm áp.

Tim đập, bối rối, nhưng yêu thích. Thiếu nữ mười sáu tuổi chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng ran không thể kiềm chế được, khẽ cúi đầu xuống cũng không giấu được sự ngọt ngào từ đôi má ửng hồng.

Love 1:

Sau khi trở lại trường học điều Minh Nhật Lãng vui nhất đó là Tiêu Tinh Dã đã không còn nhìn cậu với ánh mắt thù địch nữa. Tuy không đối đầu với cậu, vẫn ít nói chuyện với nhau nhưng không còn cảm giác lạnh lùng và khó chịu nữa. Có điều do tính cách khác nhau quá nhiều nên cả hai không có cảm giác hòa hợp, vì thế Tiêu Tinh Dã cũng chẳng chìa cành ô liu hữu nghị về phía cậu.

Nhưng một người nhạy cảm như Minh Nhật Lãng đã phát hiện ra hình như Tiêu Tinh Dã đang âm thầm bảo vệ mình. Nếu như mấy bạn nam hiếu động trong lớp định chơi trò đùa nhau, đánh nhau trong lớp thì cậu sẽ đứng ra ngăn lại.

“Ê, muốn đùa ra ngoài mà đùa. Trong lớp đông người, đừng có mà đẩy đi đẩy lại thế, ra sân mà chơi”.

Một lần, hai lần Minh Nhật Lãng còn nghĩ đó là ngẫu nhiên. Nhưng hết lần này đến lần khác đều như thế khiến cậu sinh nghi. Cậu nhìn Lâm Nguyệt Loan với ánh mắt nghi ngờ, như muốn hỏi: Có phải cậu đã nói gì với Tiêu Tinh Dã?

Trong lớp quá ồn ào không tiện nói chuyện nên Lâm Nguyệt Loan nháy mắt cho cậu ra ngoài. Minh Nhật Lãng hiểu ý ra theo. Những người khác chẳng ai để ý, duy chỉ có Bạch Vân Tịnh mím chặt môi nhìn theo hai bóng người ấy.

Lâm Nguyệt Loan và Minh Nhật Lãng ra đến rừng trúc, cô mới lên tiếng giải thích: “Tiêu Tinh Dã đã biết bệnh tình của cậu rồi Minh Nhật Lãng ạ. Nhưng không phải là tớ nói đâu, là bác Minh đến trường nói chuyện với cậu ấy”.

“Bố tớ đến trường à?”. Minh Nhật Lãng ngạc nhiên.

“Ừ, mấy hôm đầu cậu bị thương ở nhà, bác ấy đã đến”.

Lâm Nguyệt Loan vừa nói vừa nhìn phản ứng của Minh Nhật Lãng, thấy cậu chau mày khó chịu, cô liền giải thích: “Cậu đừng trách bác Minh, bác cũng vì cậu cả thôi. Nếu bác ấy đã đồng ý cho cậu quay lại trường thì bác sẽ nghĩ cách để cậu được an toàn. Thực ra, Tiêu Tinh Dã biết cũng tốt, cậu thấy chưa, cậu ấy thân thiện với cậu nhiều rồi. Hơn nữa, cậu ấy sẽ không nói chuyện này với ai đâu. Điểm này cậu yên tâm đi, tớ đảm bảo”.

Minh Nhật Lãng gượng cười. Khi gặp lại Tiêu Tinh Dã cậu chẳng cảm thấy tự nhiên nữa, có cảm giác bị người ta nhìn thấu tận tâm can.

Vừa về đến nhà, biết bố đang ở phòng khách, cậu vội đi tìm ông ngay. Cậu xộc thẳng vào phòng, ông Minh đang thì thầm bên điện thoại thấy cậu vào liền vội tắt ngay.

“A Lãng, có chuyện gì thế?”.

Minh Nhật Lãng không hề nhận thấy bố mình đang bối rối, cậu chỉ để ý đến việc của mình mà sốt sắng hỏi: “Bố, sao bố lại nói bệnh của con cho Tiêu Tinh Dã biết?”.

“A Lãng, nếu bố không nói bệnh tình của con cho cậu ấy thì bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể xung đột với con. Với tình hình như thế làm sao bố mẹ yên tâm cho con quay về trường chứ? Để con bị thương một lần nữa sao?”.

“Nhưng, nhưng, điều con không muốn nhất… chính là để Tiêu Tinh Dã biết. Con thà để cậu ấy ghét con còn hơn là cậu ấy thương hại con”. Giọng Minh Nhật Lãng nhỏ dần, nhỏ dần, giống như chú chim vừa bị thương xong đã gắng gượng cất cánh bay.

Ông Hạo Thiên sững lại, ông chưa hề nghĩ đến điều đó, không hề nghĩ lòng tự tôn của con trai mình lại bị tổn thương. Tiêu Tinh Dã quá mạnh mẽ, còn con trai ông quá yếu ớt, điều này rất dễ khiến cậu cảm thấy tự ti. Vậy mà ông lại làm điều đó, khác nào nói Minh Nhật Lãng yếu đuối để mong được chung sống hòa bình với Tiêu Tinh Dã, tâm trạng của Minh Nhật Lãng bây giờ nặng nề như thế… nhìn đôi hàng mi cụp xuống cũng đoán được.

Ông Hạo Thiên vội an ủi cậu con trai: “A Lãng này, không phải con không bằng Tiêu Tinh Dã đâu, chỉ là những thứ trời ban thì chẳng ai miễn cưỡng được. Cậu ấy có ưu điểm của cậu ấy, con cũng có ưu điểm riêng của mình, đừng lấy sở đoản của mình đi đo với sở trường của người ta”.

“Thế nhưng, con thực sự rất ghen tị với Tiêu Tinh Dã bố ạ. Con ghen tị vì cậu ấy có sức khỏe mà con không có, càng biết mình không thể nào có được, con càng ghen tị”. Ánh mắt Minh Nhật Lãng phảng phất buồn đau.

“A Lãng, con ghen tị với cậu ấy thế con có biết cậu ấy cũng ghen tị với con không? Cậu ấy có thứ con không có thì con cũng có thứ cậu ấy không có. Con không thể chỉ nhìn thấy những thứ mình mất mà không nhìn thấy những thứ mình được. A Lãng, con lại đây xem cái này”.

Ông Minh kéo Minh Nhật Lãng đến bên bàn học, bật một link tin tức trên máy tính cho con xem: “Con nhìn đi, em bé chín tuổi này cũng mắc bệnh giòn xương giống con. Nhưng bệnh của em ấy nghiêm trọng hơn con nhiều, chỉ cần chạm nhẹ là xương sẽ tan như thủy tinh. Bác sĩ nói, phương pháp chữa trị cho em ấy rất hạn chế, nhà em ấy thì khó khăn nên không có cách nào điều trị tốt hơn. Hai phần ba thời gian trong năm em ấy phải nằm trên giường bệnh. A Lãng, nếu so với em ấy thì con hạnh phúc hơn rất nhiều. Con không thể so sánh mình với người khỏe mạnh, so sánh như thế càng khiến con chán nản và thất vọng. Con hãy so mình với những người cùng cảnh ngộ, con sẽ thấy họ thua kém con nhiều thứ, chí ít họ không có vẻ ngoài khỏe mạnh như con, lẽ nào con không cảm thấy hạnh phúc vì điều đó sao?”.

Minh Nhật Lãng đứng lặng trước máy tính, mãi sau mới lên tiếng: “So với em ấy, con thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều. Có phải con quá tham lam nên mới muốn có nhiều hơn thế không bố?”.

Ông Minh vỗ vai con và nói: “A Lãng, hãy vừa lòng với những gì con có, đừng mong đạt được những thứ quá xa xỉ mà không bao giờ có được, như thế con sẽ thấy vui hơn”.

Nghe bố nói thế vẻ u buồn trên gương mặt cậu đã giảm đi một nửa, nhìn em bé với chân tay dị hình trên màn hình máy tính, cậu nói: “Bố, gia cảnh em ấy không tốt, không được điều trị tốt hơn, hay là chúng ta…”.

Cậu còn chưa nói xong ông Hạo Thiên đã ngắt lời: “Bố đã quyên góp năm mươi ngàn tệ làm phí trị liệu cho em ấy. Hơn nữa, bố còn đang tính sẽ lấy một khoản tiền lập thành quỹ từ thiện, chuyên quyên tặng những bệnh nhân bị bệnh giòn xương. Con xem có được không?”.

“Đương nhiên là được ạ!”. Minh Nhật Lãng sung sướng đáp.

“A Lãng, quỹ từ thiện đó mang tên con nhé?”.

“Không đâu, lấy tên mẹ đi ạ”. Thứ nhất cậu nghĩ mình không phải là người nghĩ ra cách này, thứ hai cậu không muốn người ta biết mình cũng mắc bệnh ấy, thế nên chỉ còn cách cười và từ chối.

Có người gõ cửa rồi bước vào, bà Minh cười tươi đứng ở cửa.

“Đến giờ ăn cơm tối rồi, hai bố con đang nói chuyện gì mà vui thế?”.

“Mẹ, bố nói muốn thành lập một quỹ từ thiện mang tên mẹ đó”.

“Thành lập quỹ từ thiện gì?”.

Ông Minh bước lên trước rồi khoác vai vợ đi xuống nhà, vừa đi vừa nói ý định của ông. Bà Minh nghe rồi tấm tắc gật đầu: “Như thế rất hay đó! Quỹ từ thiện chuyên dùng để giúp đỡ trẻ em mắc bệnh giòn xương. Em tự nguyện đứng ra quản lý quỹ, tích đức, tích phúc vì con trai chúng ta”.

Minh Nhật Lãng đi sau nghe thấy thế vừa ngạc nhiên vừa buồn cười: “Tích đức với tích phúc, mẹ, sao mẹ lại nói mấy câu cũ rích này thế!”.

“Cũ thì cũ nhưng là những lời tự đáy lòng mẹ. A Lãng này, bệnh của con sau hai mươi tuổi sẽ dần dần tốt lên. Mẹ hy vọng bắt đầu từ năm đó mọi khổ nạn trong cuộc sống của con sẽ kết thúc. Con sẽ sống rất vui vẻ và hạnh phúc. Nếu như cuộc sống hạnh phúc có thể dựa vào việc tích đức mà tu được thì mẹ sẽ thay con tu từ bây giờ”.

Minh Nhật Lãng đi nhanh thêm mấy bước rồi ôm lấy cánh tay mẹ. Gương mặt cậu không chỉ là nụ cười nữa mà thêm vào đó là sự cảm động vô cùng.

“Cảm ơn mẹ”.

“Phải cảm ơn bố nữa chứ, nếu bố con không có tấm lòng ấy thì mẹ làm gì được đâu”.

Được mẹ nhắc thế Minh Nhật Lãng vội nói: “Con cám ơn bố”.

Cánh tay đang khoác trên vai vợ nhân tiện xoa xoa đầu cậu con trai. “Con trai ngốc của bố, có cái gì mà phải cảm ơn chứ. Bố mẹ nên làm vì con mà”.

Gia đình ba người vai kề vai bước xuống nhà, cha từ mẹ hiền con thảo, hòa thuận và hạnh phúc như thế.

Hơn chín giờ sáng chủ nhật.

Chuông cửa vang lên, Lâm Nguyệt Loan vội vàng ra mở cửa: “Phi Phi, cuối cùng thì cậu cũng đến…”.

Nói xong cô mới khựng lại, người đứng ngoài cửa không phải Giang Vũ Phi mà là bà Minh và Minh Nhật Lãng.

Cô vội mời bà Minh và Nhật Lãng vào nhà ngồi, vừa ngồi xuống bà Minh đã cười hiền từ và nói: “Loan Loan, mẹ cháu đã nhờ bác chăm sóc cháu nên bác sẽ làm tròn trách nhiệm. Cháu đã không muốn đến ở nhà bác vậy thì bác chỉ còn cách năng đến thăm cháu, xem cháu ăn uống, sinh hoạt thế nào”.

“Cảm ơn bác Minh, thực ra cháu sống một mình mấy năm rồi, mọi thứ đều rất tốt. Bác không cần phải thường xuyên đến thăm cháu đâu ạ!”.

Bà Minh đưa mắt nhìn căn phòng nhỏ một lượt, bóng điện trong phòng ngủ không sáng, vòi nước trong bếp bị rò, máy nước nóng trong nhà vệ sinh đã quá cũ, bà nhìn kỹ càng mọi thứ.

“Những thứ này cần phải thay mới, còn nữa, đệm cũng cần phải mua cái khác, dùng lâu quá sẽ không ấm nữa. Mùa đông sắp đến rồi, dùng cái mới sẽ ấm hơn”.

Thấy cuộc sống của Lâm Nguyệt Loan khó khăn như thế ánh mắt Minh Nhật Lãng lộ rõ vẻ thương xót, đồng cảm.

Lâm Nguyệt Loan nghe mà sững người, bà Điền Tuệ Văn là mẹ cô ở đây mấy hôm, vậy mà không hề phát hiện ra những chi tiết nhỏ ấy, bà Minh thoáng nhìn là để tâm ngay. Có thể thấy bình thường bà là người chu đáo, tỉ mỉ thế nào, chăm sóc người nhà chắc chắn không còn gì để bàn cãi. A Lãng có người mẹ như thế này thật hạnh phúc.

Đang sững người suy nghĩ chuông cửa lại vang lên, lần này là Giang Vũ Phi. Thấy Minh Nhật Lãng ở đó Giang Vũ Phi đã nhanh nhảu: “Sao thế Loan Loan, cậu rủ cả Minh Nhật Lãng đi cùng à?”.

Bà Minh khoan thai bước đến và hỏi: “Loan Loan, cháu hẹn bạn ra ngoài à?”.

“Vâng, chúng cháu có chút việc bận ạ”.

“Các cậu đi đâu thế?”. Minh Nhật Lãng tò mò hỏi.

Giang Vũ Phi đáp: “Quảng trường trung tâm thành phố có một công ty bách hóa lớn mấy hôm nữa sẽ mở cửa, bây giờ họ cần người đi phát tờ rơi. Mợ tớ làm công tác chuẩn bị ở đó nên hỏi tụi tớ xem có muốn đến đó làm thêm vào cuối tuần không, tớ rủ Loan Loan cùng đi cho vui”.

Bà Minh nói: “Ồ, hai đứa đi làm thêm à, sẽ đi phát tờ rơi ở đâu?”.

“Đến công viên Phong Lâm ạ, đó là nơi nhiều người đến nghỉ ngơi. Đặc biệt là mùa thu này nhiều người đến ngắm lá đỏ, chúng cháu vừa đi làm vừa ngắm cảnh luôn”.

Giang Vũ Phi nói xong và cười. Đúng là những cô gái chưa trải qua sự đời, mưu sinh không phải là việc đầu tiên, công việc làm thêm như thế này cứ coi như sự trải nghiệm trong cuộc sống.

Minh Nhật Lãng nghe xong vội hỏi: “Tớ tham gia với được không?”.

Lâm Nguyệt Loan và Giang Vũ Phi cùng im lặng và đưa mắt nhìn bà Minh. Minh Nhật Lãng cũng quay sang hỏi mẹ: “Mẹ, con cùng hai bạn đi phát tờ rơi thôi, sẽ không có chuyện gì đâu”.

Bà Minh chần chừ suy nghĩ, thấy ánh mắt tràn đầy hy vọng của con bà biết sẽ không ngăn được nó. Bà chỉ dặn dò: “Vậy cũng được, để bác Hồng đưa mấy đứa đi. Đến công viên đừng có sà vào những chỗ đông người, an toàn là trên hết đấy!”.

Bà Minh ở lại nhà Lâm Nguyệt Loan đợi lái xe Vương đến đón, còn bác Hồng đưa Lâm Nguyệt Loan, Minh Nhật Lãng và Giang Vũ Phi đến công ty. Sau khi mỗi người nhận một xấp tờ rơi ở công ty bách hóa, bác Hồng liền lái xe đưa ba người đến công viên. Ba người xuống xe vào trong phát tờ rơi còn bác Hồng ngồi đó đợi.

Công viên Phong Lâm ở phía bắc thành phố A, trong rừng bạt ngàn cây phong, mùa hè cây xanh tốt, rậm rạp, còn mùa thu lá đỏ nhuộm màu đỉnh núi. Lá phong ở những vùng ven biển tuy không như những cây phong ở các nước tuyết lạnh phương bắc phải trải qua gió đao sương kiếm, đẹp trong cái lạnh, rực rỡ như ráng mây chiều, nhưng với cảnh sắc xanh mướt bốn mùa như xuân ở phương nam thì rừng phong ở đây là một phong cảnh tuyệt vời và độc đáo. Mỗi năm đến mùa thu, nơi đây thu hút rất nhiều du khách và người đi bộ.

Quá đông người, đi lại như nước chảy, không chú ý nên ba người đã lạc nhau. Minh Nhật Lãng đi thêm mấy bước mới ngoái đầu lại nhìn, không thấy hai cô bạn đâu nữa. Xung quanh toàn người lạ, bên tai cũng vang lên những tiếng nói xa lạ. Lần đầu tiên cậu đến chỗ đông người thế này, người chen người như hạt cát chen nhau. Cậu cảm thấy mình không cẩn thận mà lạc vào bão cát, trước mắt mờ mịt, không biết đâu mà nhìn.

Mơ hồ không biết làm gì, Minh Nhật Lãng đứng khựng ngay tại chỗ, không biết nên đi về hướng nào. Đang ngây người ra đấy thì cậu nghe thấy tiếng nói lanh lảnh và quen thuộc vang lên bên tai:

“Minh Nhật Lãng, lại đây mau”.

Lâm Nguyệt Loan vô cùng hoảng hốt khi để lạc Minh Nhật Lãng. Cô bảo Giang Vũ Phi đứng nguyên đó đợi cô, cô quay lại dòng người đang đi xuôi để tìm Minh Nhật Lãng. Ngay từ xa đã thấy bóng cậu, cô vội lên tiếng và vẫy tay.

Như con thuyền bị lạc trong bóng đêm bỗng chốc nhìn thấy ngọn đèn lóe sáng, Minh Nhật Lãng vội vàng đi về phía cô. Vừa đến nơi cô đã dặn dò: “Cậu phải đi theo sát tớ, không được đi lạc nữa”.

“Ok”.

Minh Nhật Lãng gật đầu rồi theo sát sau lưng cô. Một tay cô ôm tờ rơi, một tay rẽ vào dòng người phía trước: “Xin lỗi, cho em đi nhờ chút”.

Sau đó quay lại nói với cậu: “Đi theo tớ nhé!”.

Minh Nhật Lãng rất muốn nắm lấy bàn tay ấy nhưng không đủ dũng khí. Hai tay cậu cứ ôm chặt mớ tờ rơi trong lòng.

Giang Vũ Phi chờ đợi lâu quá cũng đâm lo, thấy bóng hai người từ xa cô mới thở phào.

“Cũng may là tìm được rồi, chúng ta không được lạc nhau nữa, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì chúng tớ không biết ăn nói thế nào với mẹ cậu đâu”.

Cô chỉ có ý tốt nên mới nói thế, nhưng cô nói thẳng quá khiến Minh Nhật Lãng nghe xong cúi mặt xuống và nói: “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, tớ không phải là trẻ con”.

Giang Vũ Phi biết mình nói hơi quá lời khiến cậu khó chịu, nên lặng lẽ không nói gì nữa. Lâm Nguyệt Loan liền chuyển chủ đề: “Công viên đông người quá, nhất là chỗ cổng vào. Không tiện cho chúng ta phát tờ rơi, chi bằng chúng ta đi sâu vào trong đó phát đi”.

Cô nói cũng có lý nên cả ba cùng đi sâu vào trong công viên.

Bình Luận (0)
Comment