Tình Yêu Pha Lê

Chương 8.5

Love 4:

Nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô, Minh Nhật Lãng chỉ đi trước cô nửa bước vội quay lại, theo bản năng cậu vung tay phải nắm lấy cánh tay trái đang huơ huơ trong không trung của cô.

Hai cánh tay nắm chặt lấy nhau, hạn chế khả năng trượt xuống tiếp của Lâm Nguyệt Loan.

Nguyên Thần Dạ nhanh chân chạy tới và túm chặt tay phải của Lâm Nguyệt Loan. Cậu và Minh Nhật Lãng cùng hợp sức kéo cô lên trên.

Lâm Nguyệt Loan an toàn bò lên trên rồi, Nguyên Thần Dạ mới lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”.

Lâm Nguyệt Loan ù tai không nghe thấy cậu nói gì, gương mặt cô trắng bệch nhìn cánh tay phải của Minh Nhật Lãng. Ban nãy, khi cậu nắm chặt lấy tay cô, cô không trượt xuống dưới nữa, cô đã nghe thấy tiếng nứt trong cánh tay Minh Nhật Lãng đang nắm lấy cô.

Minh Nhật Lãng không nói gì cả, mười ngón tay nối liền với trái tim, cậu đau đến mức không thể nói được gì nữa. Hàm răng cắn chặt khiến môi đã trắng nhợt, năm ngón tay phải cứng đơ, đang sưng đỏ lên nhanh chóng.

Lâm Nguyệt Loan đỡ lấy tay cậu, nước mắt thi nhau tuôn xuống.

Nguyên Thần Dạ nhìn cánh tay bị thương của Minh Nhật Lãng mà không khỏi giật mình. Cậu đã từng chứng kiến một người bạn đua xe của mình trong một lần phi xe đã bị gãy xương bàn tay, giống như tình huống bây giờ. Lẽ nào Minh Nhật Lãng chỉ kéo Lâm Nguyệt Loan một cái mà cũng gãy xương bàn tay sao?

Đang sững lại như thế thì Tiêu Tinh Dã nghe tin liền chạy tới. Nhìn thấy cánh tay Minh Nhật Lãng như vậy cậu cau có nói: “Lâm Nguyệt Loan cậu khóc cái gì chứ? Còn không mau gọi lái xe đưa cậu ấy đến bệnh viện”.

Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị thương hai chỗ, chỗ thứ nhất là hai xương bàn tay bị gãy, chỗ thứ hai là ba đốt ngón tay bị rạn xương, chỗ bị thương nặng nhất là chỗ cậu đưa tay ra kéo Lâm Nguyệt Loan.

Cuộc phẫu thuật vô cùng phức tạp, để cố định vị trí và phục hồi ở mức tốt nhất, bác sĩ Thành đã ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng đồng hồ. Cánh tay phải của Minh Nhật Lãng bị ghim vào mấy cái đinh để cố định xương, để tránh di chuyển cả cánh tay cũng được cố định bởi lớp bột thạch cao.

Khi Minh Nhật Lãng vừa được chuyển ra từ phòng phẫu thuật, nhìn cánh tay con bị bó bột, gương mặt trắng bệch không còn hột máu, bà Minh đau đớn rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Loan đứng bên cũng khóc không dứt từ nãy giờ, bây giờ nhìn thấy càng hoảng sợ hơn.

Ông Minh lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cánh tay của A Lãng có vấn đề gì lớn không?”.

“Cách cố định bên trong này nếu như không gặp phải va chạm mạnh thì sẽ không bị chuyển. Chỉ cần các khớp xương phục hồi ở vị trí cũ, sau này kết hợp với các bài luyện tập thích hợp thì khả năng phục hồi vô cùng lý tưởng, không có vấn đề gì xảy ra”.

“Vậy thì tốt quá!”. Ông Minh tạm yên tâm rồi, nhỡ may cánh tay bị tàn phế thì sẽ ảnh hưởng lớn đến cả đời Minh Nhật Lãng.

“Cánh tay bị thương phải giữ ổn định, không được động đậy. Nhất định không được va chạm nếu không thì không dễ giải quyết đâu”.

“Tôi hiểu, chúng tôi sẽ dặn cháu cẩn thận”.

Minh Nhật Lãng phải nằm viện, ông bà Minh ở lại phòng cùng con. Lâm Nguyệt Loan đỏ hoe hai mắt định vào theo nhưng bà Minh căm giận lườm cô một cái, cô đành phải dừng bước.

Ông Minh nhìn vợ rồi nhìn Lâm Nguyệt Loan, hiền từ nói với cô: ”Lâm Nguyệt Loan, cháu với các bạn cứ về trước đi. Ở đây có bác và mẹ A Lãng là được rồi”.

Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ đưa Minh Nhật Lãng đến đây giờ cũng đứng cả ngoài cửa phòng chờ đợi.

Ánh mắt Nguyên Thần Dạ đã chú ý đến hai vợ chồng ông Minh kể từ khi hai người xuất hiện ở đây.

Lâm Nguyệt Loan thận trọng hỏi: “Vậy ngày mai cháu có đến thăm được không?”.

“Đợi mấy hôm nữa rồi tính…”. Thấy vợ đã đi vào trong phòng, ông Minh mới hạ giọng nói tiếp: “Mẹ A Lãng đang giận cháu. Bác biết không phải là lỗi của cháu, nhưng Minh Nhật Lãng là tất cả của bác ấy nên cũng không tránh được bác ấy giận cháu. Đợi mấy hôm nữa nguôi giận rồi cháu đến nhé!”.

Lâm Nguyệt Loan buồn bã gật đầu: “Vậy… cháu chào bác”.

“Chào các cháu”.

Tiêu Tinh Dã và Nguyên Thần Dạ cũng lễ phép chào lại rồi ra về. Trước khi đi Nguyên Thần Dạ còn nhìn ông đầy ẩn ý nhưng ông không cảm nhận được điều gì.

Ba người ra khỏi bệnh viện, Lâm Nguyệt Loan vừa đi vừa quệt nước mắt. Tiêu Tinh Dã lắc đầu nói: “Xin cậu đừng khóc nữa có được không? Cậu khóc lâu như thế rồi mà vẫn còn nước mắt mà khóc sao?”.

“Đều là lỗi của tớ nên mới hại cậu ấy bị thương”.

“Trời ơi, cậu còn nói câu này bao nhiêu lần nữa hả? Chuyện này không thể trách cậu được, cậu cũng đừng nghĩ nữa”.

“Đúng thế, nếu như trách em thì trách anh còn hơn. Anh không nên rủ bọn em đi xem đua xe. Nếu hôm nay các em không tới thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.

“Nếu như Minh Nhật Lãng không mắc căn bệnh kỳ lạ ấy thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Cùng kéo cậu lên như thế mà Nguyên Thần Dạ có sao đâu”.

Cứ nói thế chợt Tiêu Tinh Dã thấy vô cùng sợ hãi: “Cũng may là có Nguyên Thần Dạ ở đó, nếu không Minh Nhật Lãng chỉ kéo cậu như thế thôi chứ cũng không có sức mà kéo cậu lên. Cứ như thế thì hai cậu lăn xuống núi rồi chứ chẳng đùa”.

“Nói thế nào cũng là do tớ không cẩn thận. Nếu như tớ không bị ngã thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả”.

“Em Lâm, có nhiều chuyện không thể tránh được. Nếu đã xảy ra rồi thì em cũng đừng tự trách mình nữa, đây là chuyện không thể giải quyết được nữa”.

“Đúng thế, chuyện đã đến nước này rồi cậu có trách cũng có ăn thua gì đâu. Cứng rắn lên, tớ nghĩ Minh Nhật Lãng… cũng không muốn nhìn thấy cậu khóc thế này đâu”.

Nguyên Thần Dạ và Tiêu Tinh Dã đưa Lâm Nguyệt Loan về nhà. Đợi cô lên tầng bốn, mở cửa sổ vẫy chào hai người mới rời khỏi đó.

Trên đường về, Nguyên Thần Dạ lên tiếng hỏi: “Tiêu Tinh Dã này, cậu biết Minh Nhật Lãng bị bệnh giòn xương từ bao giờ?”.

Tiêu Tinh Dã do dự một lúc mới đáp: “Biết từ lúc cậu ấy bị rạn xương sườn. Lần cậu ấy bị rạn xương sườn, thực ra là do em gây nên. Bố cậu ấy đã đến trường tìm em và nói cho em biết bệnh tình của cậu ấy. Ông ấy muốn sau này em không vô ý làm cậu ấy bị thương nữa”.

“Bố cậu ấy đến tận trường tìm cậu à, đúng là thực sự yêu quý con cái”.

Tiêu Tinh Dã gật đầu đáp: ”Ừ, bố mẹ Minh Nhật Lãng yêu thương cậu ấy như miếng thịt trong tim. Anh thấy đấy, ban nãy trong bệnh viện mẹ cậu ấy khóc đau đớn như thế. Chỉ là mẹ cậu ấy vô lý quá, cứ nghĩ Lâm Nguyệt Loan làm cậu ấy bị thương. Có ai muốn xảy ra chuyện này đâu cơ chứ”.

Tiêu Tinh Dã còn lên tiếng bất mãn thay cho Lâm Nguyệt Loan. Nghĩ lại hình ảnh nước mắt lưng tròng của bà Minh cộng với gương mặt lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh của ông Minh, Nguyên Thần Dạ chỉ biết im lặng suy nghĩ.

Lần này Minh Nhật Lãng lại xin nghỉ học, dài hơn đợt trước nhiều, ngay cả thi học kỳ cũng không tham gia được.

Thầy Châu ngạc nhiên hỏi: “Sao lại gãy xương thế? Lại gãy tay phải à, lại rạn mấy đốt ngón tay, chắc không để lại di chứng gì đâu nhỉ?”.

Ông Minh đáp: “Đó cũng là điều chúng tôi lo lắng vì thế học kỳ này A Lãng không thể học xong được rồi. Học hành có thể học từ từ, việc phục hồi tay phải bây giờ mới là quan trọng nhất”.

“Đúng thế, cứ để Minh Nhật Lãng ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng bệnh đi. Bài vở cứ gác sang một bên đã, năm sau học lại cũng được, em ấy thông minh như thế nhất định sẽ theo kịp các bạn”.

Lâm Nguyệt Loan đã đợi ông Minh ở sẵn ngoài cửa.

“Bác Minh, hôm nay cháu có thể đến thăm Minh Nhật Lãng không ạ?”.

Ông Minh cười đáp: “Được, A Lãng cũng muốn gặp cháu. Bác đến đây để xin nghỉ cho A Lãng và đón cháu đến đó”.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng Lâm Nguyệt Loan cũng vội vàng xin thầy Châu cho nghỉ rồi ôm cặp sách theo ông Minh ra xe.

Minh Nhật Lãng đã được đưa về nhà nghỉ ngơi.

Sau khi hết thuốc tê, vết thương của Minh Nhật Lãng đau thấu trời thấu đất khiến cậu cả đêm không ngủ được. Dằn vặt mấy hôm nay mệt quá nên cậu mới mơ hồ thiếp đi. Nằm trong tấm chăn mềm mại, trên gương mặt xanh xao của cậu, đôi lông mày khẽ chau lại, dường như nỗi đau vẫn theo vào từng cơn mơ.

Sợ trong lúc ngủ cậu vô ý đè lên cánh tay bị thương nên bà Minh đã cẩn thận nhấc tay cậu đặt lên chăn. Bà ngồi bên cạnh, dịu dàng vuốt ve cánh tay ấy. Tuy cánh tay được bó bằng lớp bột dày nhưng bà vẫn vuốt ve nó rất cẩn thận và nhẹ nhàng, chỉ sợ không cẩn thận một chút là lại làm nó đau.

Khi Lâm Nguyệt Loan bước vào phòng, thấy bà Minh đang khóc, bất giác cô cũng đỏ hoe mắt.

“Cháu xin lỗi bác Minh, đều do cháu không tốt”.

Tâm trạng bà Minh đã khá hơn nhiều, bà chỉ thở dài một câu: “Lâm Nguyệt Loan này, không biết kiếp trước A Lãng đã nợ gì cháu nữa”.

Nói rồi bà đứng dậy đi ra ngoài, Lâm Nguyệt Loan đứng lặng người một lúc rồi đi đến bên mép giường ngồi xuống. Cô lặng yên ngắm nhìn gương mặt xanh xao của Minh Nhật Lãng, rồi dùng bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của mình vuốt ve cánh tay băng đầy thạch cao của cậu.

Mi mắt khẽ động đậy, Minh Nhật Lãng như cảm nhận được điều gì nên mở to mắt. Thấy Lâm Nguyệt Loan cậu cười trong đau đớn:

“Cậu đến rồi à?”.

Nói xong cậu chú ý ngay đến đôi mắt đỏ hoe của cô: “Cậu khóc à?”.

Đôi mắt ấy vốn chỉ hoe đỏ bị cậu hỏi như thế nước mắt liền trào ra.

“Cậu đừng khóc, mẹ tớ khóc suốt hai ngày nay trước mặt tớ rồi, cậu mà khóc nữa tớ thực sự không chịu được đâu”.

Lâm Nguyệt Loan nghe cậu nói thế vội vàng quệt nước mắt rồi xoa xoa cánh tay cậu: “Đau lắm phải không?”.

“Cũng không sao”. Minh Nhật Lãng đáp ngắn gọn.

“Sao thế được? Ngón tay liền với trái tim, nhất định đau lắm! Giá mà tớ đau thay cậu được thì tốt”. Nói xong câu cuối cùng Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt cúi xuống.

Minh Nhật Lãng chăm chú nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp: “Tớ không đau chút nào đâu, thật đấy. Không đau chút nào”.

Lâm Nguyệt Loan càng đỏ mặt hơn, cô cúi sát mặt xuống, hai tay mân mê bím tóc trước ngực. Ánh mắt Minh Nhật Lãng cũng nhìn theo hai bím tóc đó rồi nói:

“Sao cậu không tết một bên nữa rồi? Buộc sợi thun hình cái cây rất đẹp mà”.

Lâm Nguyệt Loan ngước lên nhìn cậu, hai má đỏ hồng: “Cậu thấy đẹp thì sau này tớ sẽ tết một bên thôi”.

Từ đó Lâm Nguyệt Loan đã đổi kiểu tóc, cô không tết hai bím nữa mà đổi thành một bím trước ngực, bím tóc được buộc bằng sợi dây thun màu xanh hình cây xanh ngộ nghĩnh.

Tiêu Tinh Dã nhìn thấy nhưng không nói gì. Nguyên Thần Dạ nhìn thấy thì cười và nói: “Em Lâm, xem ra em rất thích món quà Minh Nhật Lãng tặng nhỉ, ngày nào cũng đeo nó”.

“Á, sao anh biết là cậu ấy tặng em?”.

“Anh nhìn thấy cậu ấy đi mua, hôm đó anh bảo cậu ấy mua cái cặp đá quý hình mặt trăng thế mà cậu ấy cứ đòi mua cái này. Có phải trong đó có ý nghĩa gì đặc biệt không?”.

“Không nói cho anh biết”.

“Em càng không nói anh càng đoán nó có ý nghĩa đặc biệt. Đây có phải là tín vật giữa hai người không?”. Nguyên Thần Dạ vừa cười vừa hỏi thẳng khiến Lâm Nguyệt Loan đỏ mặt chạy đi.

“Ê, không thèm để ý à. Đừng chạy mà, anh nói nghiêm túc đấy, Minh Nhật Lãng sao rồi? Đỡ tí nào chưa?”.

“Đỡ nhiều rồi, chí ít không còn đau đến mức không ngủ được”.

“Em cứ ở bên cậu ấy nhiều vào, cậu ấy sẽ hồi phục nhanh lắm đấy”. Nguyên Thần Dạ cười trêu chọc cô.

Lâm Nguyệt Loan mắng lại: “Anh đi đi, biết ngay là anh không nói nghiêm túc mà”.

“Anh nói nghiêm túc mà, nghe nói em còn làm sứ giả chuyển quà nữa hả, còn chuyển quà cho cậu ấy thay cho nữ sinh ở trường cơ mà”.

“Bọn họ nghe nói Minh Nhật Lãng bị ốm nằm nhà, nhờ em chuyển quà đến, em không từ chối được. Dù sao bác Hồng ngày nào cũng đón em đến dạy kèm cậu ấy mà”.

Lần này Minh Nhật Lãng xin nghỉ ở nhà Lâm Nguyệt Loan vẫn đến dạy kèm cậu như lần trước. Nữ sinh trong trường đều vô cùng ghen tức với cô, nghĩ sao cô lại danh chính ngôn thuận được đến gần hoàng tử mặt trời như thế.

“Vậy em giúp anh mang một món quà đến cho cậu ấy được không?”.

“Anh muốn em chuyển quà giúp anh á?”.

Nguyên Thần Dạ đưa cho cô một cuốn sách: “Trang gấp trong cuốn sách em không được động vào”.

Nguyên Thần Dạ dặn dò thế càng khiến cô tò mò lật ngay trang đó ra xem. Xem xong nội dung cô cười dịu dàng nhìn cậu và nói: “Món quà của anh tuyệt thật đấy”.

Biệt thự nhà họ Minh.

Minh Nhật Lãng ngồi bên khung cửa sổ dài, cúi đầu lật từng trang sách. Lật tới trang đã được đánh dấu, trên đó là một câu truyện ngắn đầy ngụ ý.

Quả táo bị thượng đế cắn dở

Có một người ngay từ nhỏ đã không nhìn thấy ánh sáng, sau khi lớn lên, người đó vô cùng chán nản, luôn nghĩ rằng ông trời đã trừng phạt cậu. Cậu cảm thấy bản thân mình chẳng có tiền đồ gì nữa. Bạn bè chăm sóc, quan tâm tới cậu nhưng cậu không muốn sống cuộc sống như thế nữa.

Sau đó, có một thầy giáo nói với cậu: “Trên đời này mỗi người đều là quả táo bị thượng đế cắn một miếng, đều có khuyết điểm. Có người có nhiều khuyết điểm là do thượng đế thích mùi thơm của anh ta”. Cậu ấy nghe xong như được tiếp thêm sức mạnh, từ đó coi việc bị mù là sự yêu mến của thượng đế dành cho mình và bắt đầu phấn đấu. Nhiều năm sau vẫn còn truyền tụng câu chuyện về người thợ massage mù danh tiếng.

Thượng đế nghe được câu chuyện trên liền cười và đáp: “Ta rất thích cách so sánh tuyệt vời này, nhưng ta muốn nói rõ một điều: Những khiếm khuyết trên đều là sinh lý, còn những kẻ khiếm khuyết về đạo đức là những quả táo thối, không phải do ta cắn mà là do côn trùng”.

Một câu chuyện rất ngắn nhưng đã được khắc sâu vào lòng Minh Nhật Lãng, từng câu chữ như những nốt nhạc đang nhảy múa và hợp thành một khúc nhạc, cứ phát đi phát lại trong tim cậu…

Bên ngoài cửa sổ ánh nắng ngày đông cũng có thể sáng như thế. Nắng vàng chiếu lên người cậu và chiếu vào trái tim cậu. Trong trái tim ấy có một vết đen đã tích tụ ở đó rất lâu, giây phút này được nắng chiếu đã tan biến hết.

Quay sang nhìn Lâm Nguyệt Loan ngồi bên, cậu cười tươi như nắng mặt trời.

“Tớ nghĩ, tớ cũng là một quả táo được thượng đế vô cùng yêu thích”.

Lâm Nguyệt Loan cười và gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

“Cảm ơn Nguyên Thần Dạ thay tớ nhé, nói là tớ rất thích món quà của anh ấy”.

“Ok”.

“Trước đây tớ không thích anh ấy, bây giờ thì… tớ thấy con người anh ấy cũng được lắm”.

“Con người Nguyên Thần Dạ ngoài điểm lăng nhăng ra thì cũng chẳng tìm được khuyết điểm gì nữa”.

Lâm Nguyệt Loan ngồi xổm bên cạnh cậu, nhìn cánh tay bó bột và nói: “Bác sĩ Thành nói sau sáu tuần mới được tháo bột. Sau tám tuần xem tình hình thế nào mới được rút đinh. Đến lúc đó tớ thi học kỳ xong rồi, nên có thể ngày ngày đến đây đi tập cùng cậu”.

“Vậy hay quá, đến lúc đó cậu đến nhà tớ ở luôn nhé, được không?”.

Lâm Nguyệt Loan sững lại, không nói gì. Minh Nhật Lãng thấy mình ăn nói thô lỗ quá nên vội nói: “Tớ chỉ nói đùa với cậu thôi”.

Lâm Nguyệt Loan ngước lên cười và hỏi: “Cậu khát không? Tớ đi lấy nước cho cậu”.

Trên đầu giường Minh Nhật Lãng có đặt chiếc cốc hình hoa tulip mà cô làm tặng cậu. Dưới ánh mặt trời lung linh chiếc cốc như có cầu vồng bao quanh.

Lâm Nguyệt Loan đưa nước cho cậu, cậu đón lấy rồi hỏi: “Chiếc cốc tớ tặng cậu vẫn dùng chứ?”.

“Không, tớ cất đi rồi”.

“Sao không dùng?”.

Chiếc cốc đó dễ vỡ nên Lâm Nguyệt Loan đã cẩn thận cất đi, không dám lấy ra, cô chỉ sợ lỡ tay làm rơi vỡ. Nhưng không thể nói cho Minh Nhật Lãng biết điều đó được, cô cười và đáp: “Thói quen của tớ mà, tớ không nỡ dùng đồ mới vì thế mới cất đi đó chứ”.

“Đừng cất đi, cậu cũng lấy ra dùng nhé”.

Minh Nhật Lãng muốn cô dùng chiếc cốc của mình tặng, mỗi lần uống nước sẽ nhớ đến cậu. Giống như cậu cũng nhớ cô thế.

Hai đôi mắt trong vắt nhìn nhau, lát sau Lâm Nguyệt Loan lên tiếng: “Ừ, tối nay tớ sẽ dùng nó”.

Bình Luận (0)
Comment