Trước khi nhận điện, Hoắc Dương cảm giác tim mình cứ treo lơ lửng. Những cuộc gọi nhỡ trong suốt mấy tiếng làm hắn rất sốt ruột, chỉ biết đứng ngồi không yên chờ bản tin tiếp theo. Thế nhưng, vụ việc này chỉ coi là tai nạn nhỏ nên làm gì còn tin nào nữa.
Hắn đi tới đi lui trong phòng. Người đối diện vẫn tắt máy, mà giọng nữ máy móc lạnh lẽo ở đầu bên kia lại nói một tràng tiếng Anh. Hắn hơi nản lòng, bèn ném di động lên giường rồi ngả người theo.
Mấy ngày trước, cái số kia còn lặng lẳng nằm trong danh bạ, giờ đây lại hi vọng biết mấy một cú điện thoại hiển thị tên Dư Lạc. Hoắc Dương nhìn tuyết ngoài cửa sổ dày thêm rồi lại ngừng rơi sau hơn một tiếng. Trời tối rồi, đèn đường cũng sáng lên. Vậy mà vẫn không nhận được điện thoại. Hắn bỗng thấy mất mát và hối hận. Trừ việc biết xe Dư Lạc là Maybach S400, mình còn chẳng thèm nhớ biển số xe cậu ấy. Đáng sợ hơn, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Ngô Hạ là người bạn chung duy nhất có thể gắn kết hai người. Càng nghĩ càng nóng ruột, Hoắc Dương cào tóc rồi nhìn trần nhà chờ điện thoại tiếp, chờ lâu thật lâu tới khi hắn dần ngủ thiếp đi.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức Hoắc Dương bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Di động đang rung liên tục, màn hình cũng sáng lên. Hoắc Dương hít thở thật sâu để cho mình tỉnh táo rồi mới cầm máy lên nhìn tên người gọi: Dư Lạc. Lúc nghe được giọng Dư Lạc, Hoắc Dương mới cảm nhận được những cảm xúc bị kìm nén chầm chậm tan ra.
"Hoắc Dương, tôi về đến nhà rồi..." Người ở đầu bên kia dường như đang vui vẻ và thảnh thơi lắm.
"Cậu không sao chứ..." Hoắc Dương bỗng chẳng biết phải làm gì tiếp. Nói thế nào đây, nói tôi thấy tin tai nạn giao thông nên cứ tưởng là cậu, thế rồi sốt ruột tới mức gọi bao nhiêu cuộc. Nhưng quả là cái khó ló cái khôn, Hoắc Dương bình tĩnh lại vài giây rồi hỏi: "Mai cậu có tới không?... À... tôi chỉ hỏi thôi..."
"Mai hơi bận."
"À... Tôi hỏi thế thôi. Hôm nay thời tiết xấu nên định hỏi thăm cậu về đến nơi chưa." Hoắc Dương hơi hối hận. Vừa nãy mình nói cái gì vậy, làm như mình hi vọng cậu ấy đến lắm ấy.
Hoắc Dương nghe được tiếng người kia uống nước, còn có tiếng "tích" của lò vi sóng. Có tiếng nói rất nhẹ truyền ra từ ống nghe: "Có phải cậu thấy tin gì không?"
Hắn kéo rèm cửa sổ rồi lại mở ra, lặp lại quá trình tẻ nhạt ấy hai lần rồi mới dựa vào ghế: "Ừ."
"À," Người bên kia thở dài: "Tôi không sao. Sự cố xảy ra phía trước tôi. Xe bị tai nạn là một chiếc Hạ Lợi."
Cuộc điện thoại này làm Dư Lạc thấy thoải mái hơn nhiều. Những cảm xúc đè nén trong lòng trên đường về cũng dịu bớt.
Anh ăn đồ ăn ngoài rồi mở máy ra chuẩn bị giáo án. Những người tới dự thính lần này đều là thạc sĩ Đại học T. Anh có quen biết giáo sư hướng dẫn ở khoa Toán trường họ. Giáo sư này không chỉ có trình độ chuyên môn tốt mà còn đào tạo được một số học sinh tiềm năng trong giới học thuật.
Học kỳ này, Dư Lạc dạy nghiên cứu sinh môn Lý thuyết số cơ bản (1), nội dung ngày mai là hàm phi Euler. Vì là tiết dự giờ nên cần thuyết trình bằng máy chiếu. Dư Lạc đã làm xong nội dung cơ bản từ sớm, giờ chỉ cần thêm phần giải thích và sắp xếp thời gian để giảng lại những phần khó là được.
(1) Lý thuyết số, hay còn gọi là Number Theory, là ngành Toán học tập trung chủ yếu vào số nguyên và các hàm số nguyên (Wikipedia). Thông thường sẽ có thời gian giao lưu với nhóm giáo sư ở trường bạn. Dư Lạc còn trẻ nên tất nhiên phải để lại những phần cần nhấn mạnh cho các giáo sư lớn tuổi.
Chẳng mấy, anh đã làm việc dưới ánh đèn bàn tới tận khuya.
Ngày hôm sau, Hoắc Dương ngủ thẳng tới hơn mười giờ. Hắn mở mắt ra lúc y tá tới truyền dịch đang rón rén đóng cửa. Ngủ lâu vậy mà chẳng thấy tinh thần khá khẩm lên mấy, ban đầu hình như còn mơ, rồi lăn qua lăn lại mãi tới sau nửa đêm mới tạm coi như vào giấc ngủ sâu. Sau cuộc gọi hôm qua, trong lòng bỗng có những cảm xúc lạ lùng, nghĩ gì cũng nghẹn ở họng, đặc biệt là lúc nhớ đến Dư Lạc.
Hắn nghĩ mãi mà vẫn không tài nào hiểu nổi vì sao cậu ấy lại tốt với mình đến thế. Vì là bạn cũ ư? Quên đi, hai người tách ra lâu lắm rồi. Không nghĩ ra không bằng ngủ tiếp, nhưng muốn ngủ tiếp cũng chẳng được, đầu óc như một mớ hỗn độn. Hắn dựa đầu giường vừa ngẫm chuyện đời vừa ăn non nửa bát mì vằn thắn mà cô hộ lý mang đến, sắp ăn xong rồi mới nhớ ra còn chưa rửa mặt. Chưa rửa...thì khỏi đi. Hoắc Dương cúi đầu nhìn bát mì nóng hổi rồi quyết định xử lý xong trước đã.
Lúc trưa, có một cô bé hai tuổi tới nằm giường kế bên do ăn bị đau bụng rồi viêm dạ dày cấp tính. Lúc được bế vào, cô bé ngoan như mèo con chỉ ủ rũ dựa vào người mẹ. Thế nhưng, bác sĩ vừa tiêm truyền dịch thì đứa bé bắt đầu khóc ầm trời như bị đụng phải công tắc nào.
Hoắc Dương nghe tiếng khóc với khí lực mạnh mẽ từ tận đan điền (2) của cô bé này, lại nghĩ vẩn vơ nếu nhóc mà là Mạnh Khương Nữ (3) thì đừng nói tường thành, toàn bộ Trái Đất sẽ biến thành tro bụi chỉ bằng một cái búng tay.
(2) Đan điền là thuật ngữ trong y học, võ thuật, dưỡng sinh, dùng để chỉ một vài trung tâm khí lực hay huyệt đạo trên cơ thể người (Wikipedia). Mình giữ nguyên từ "khí lực" vì có vẻ văn bản thuần Việt cũng dùng từ này khi giải thích về đan điền. (3) Mạnh Khương Nữ là một câu chuyện dân gian kể về người vợ có chồng mất khi xây dựng Vạn Lý Trường Thành, vì đau lòng nên đã khóc sụp cả một góc tường thành (Wikipedia). Hắn quyết định xuất viện sớm.
Mười giờ sáng, Dư Lạc đã bắt đầu gặp gỡ sinh viên tới giao lưu ở phòng hội nghị, đương nhiên quan trọng hơn là chào hỏi lãnh đạo của họ. Nhưng bởi Dư Lạc còn quá trẻ nên chỉ cần bắt tay mấy vị này, sau đó giải thích rõ ràng lịch trình của tiết chuyên ngành ngày hôm nay là được.
Cấp trên trong khoa sắp xếp cho anh chuẩn bị từ sớm vì tiết học giao lưu ngày hôm nay rất có lợi cho sự phát triển sau này của anh. Anh gật đầu rồi bình tĩnh kiểm tra lại quá trình suy luận, tiếp đó dùng mô hình máy tính, dữ liệu và công thức để mô phỏng kết quả được tính toán.
Chẳng mấy chốc, bên trong giảng đường đã đông đủ phần lớn sinh viên trong khoa, ngoài ra còn có một số người yêu Toán tới từ khoa khác. Lãnh đạo Cục Giáo dục ngồi hàng ghế đầu, hàng thứ hai là thạc sĩ Đại học T. Giáo sư Thẩm, giáo sư hướng dẫn của họ cũng ngồi đây, sau khi bắt tay chào hỏi với Dư Lạc thì theo học sinh vào.
"Kính thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý. Chào tất cả mọi người!"
Dư Lạc mặc bộ âu phục màu xám cài ba khuy, khuy cuối để mở. Áo sơ mi trắng lộ ra sau cổ áo và chiếc cà vạt caro khiến anh trông vừa trẻ tuổi vừa chín chắn. Anh bình tĩnh đứng trên bục, hướng mắt về phía người đến nghe giảng, sau khi giới thiệu bản thân thì gửi lời chào mừng tới nhóm sinh viên Đại học T, các giáo sư và lãnh đạo tới dự thính.
Trong giảng đường vang lên tiếng vỗ tay. Dư Lạc chờ tiếng vỗ tay ngừng lại rồi mở giáo trình và Powerpoint, sau đó bắt đầu tiết học. Sinh viên khoa Toán ở phía dưới rất ít khi được nghe thầy dạy bằng hình thức này nên đều tập trung tinh thần lắng nghe.
"Ta có thể tận dụng mối quan hệ giữa hàm phi Euler và các thừa số nguyên tố phân biệt, sau đó dùng phương pháp sàng để tính hàm phi Euler của tất cả các số trong phạm vi nhất định. Mời mọi người xem slide, như tôi đã nói tới, quan hệ giữa hàm phi Euler và các thừa số nguyên tố phân biệt..." (4)
(4) Dư Lạc đang giảng cách tính hàm phi Euler, phương pháp đây: https://vi.wikipedia.org/wiki/H%C3%A0m_phi_Euler#T%C3%ADnh_gi%C3%A1_tr%E1%BB%8B_h%C3%A0m_phi_Euler Ví dụ của phương pháp sàng: https://vi.wikipedia.org/wiki/S%C3%A0ng_Eratosthenes "Vậy ta có thể tìm được giá trị của dạng thức cuối cùng. Định lý này được suy ra từ Định lý Lagrange trong Lý thuyết nhóm." (5)
(5) Định lý này là định lý Euler nhé: https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%8Bnh_l%C3%BD_Euler May mà Dư Lạc giáo sư Toán chứ giáo sư Lý Hoá thì chắc cũng bó tay chịu chết:))) Sau tiết học kéo dài hai giờ, sinh viên trong giảng đường đều mệt rũ người. Dư Lạc đóng máy, tắt máy chiếu rồi xuống nói chuyện với lãnh đạo. Các lãnh đạo trong cục đương nhiên cực kì hài lòng với anh. Dư Lạc qua chỗ giáo sư Thẩm của Đại học T trò chuyện về những phần còn chưa giảng tới trong tiết học và thảo luận về một số bài nghiên cứu mới xuất bản trong giới Toán học.
Đến giờ ăn trưa anh mới hết việc của ngày hôm nay, những chuyện tiếp theo không còn liên quan tới giáo sư như anh nữa. Bữa trưa nên ăn gì nhỉ, hình như lâu lắm rồi chưa qua căn tin trường. Anh đi về phía nhà ăn, nhìn trên đường có nhóm bạn đang túm năm tụm ba về phòng ngủ, trên sân lại có mấy cặp đôi đang dựa vào nhau thật gần. Anh châm một điếu thuốc, vừa đi vừa tự hỏi người trong bệnh viện hôm nay ăn gì.