Sau đó là dịp tết dương lịch. Sau khi làm nốt ngày cuối cùng của năm, Trần Lãng ngoan ngoãn trở về nhà ông bà ngoại, không ăn thì ngủ, lúc nhàn rỗi thì chuẩn bị tài liệu báo cáo theo cách thức và yêu cầu mà Bao Huân đặt ra, thỉnh thoảng lên xem những trang web về nha khoa của nước ngoài hoặc là dưới sự hướng dẫn đường dài của Vu Bác Văn và Liễu Gia Tử, học xem một số bảng biểu và tài liệu của nha khoa Bác Văn, ngày nào cũng trôi đi như vậy, chẳng có gì mới mẻ. Có điều những số liệu này lại khiến Trần Lãng hơi giật mình, hạn mức cổ phần hóa của nhóm đầu tiên của nha khoa Bác Văn đã được chứng thực một cách thuận lợi, hoạt động của chi nhánh ở Bắc Kinh và Thượng Hải tương đối ổn định, tuy nhiên kết quả các chỉ tiêu do một số chi nhánh ở các thành phố miền duyên hải phía nam đưa về thì không mấy khả quan. Không phải Trần Lãng chưa đề cập vấn đề này với Vu Bác Văn và Liễu Gia Tử bao giờ nhưng cả hai người hiện đều đang dồn hết sự chú ý vào cuộc đàm phán về vốn đầu tư nước ngoài và cả tiến độ cổ phần hóa của nha khoa Bác Văn nên họ chỉ nhẹ nhàng giải thích cho Trần Lãng là: “Những phòng khám bên đó chủ yếu theo kiểu lập thành liên minh, chất lượng điều trị vốn không cao, bây giờ vẫn đang trong thời kỳ điều chỉnh, còn phải tiếp tục theo dõi.” Hoặc là phân tán sự chú ý của cô: “Cần phải có thêm chút sức mạnh nữa, ngân hàng DZ đồng ý hợp tác nghĩa là họ đã bắt đầu tán thưởng nha khoa Bác Văn của chúng ta rồi, đó sẽ là một sự gia tăng rất lớn đối với hình ảnh của nha khoa Bác Văn.”
Trần Lãng đảo mắt liên tục, nửa tin nửa ngờ. Nếu không tính thói quen trốn tránh chuyện tình cảm thì Trần Lãng rất có tinh thần tìm hiểu và nghiên cứu sâu xa về những người và việc mà mình nghi ngờ. Tuy đã có không ít hành động nhưng tạm thời vẫn chưa thành công, có một số chuyện đúng là mơ hồ khiến cô không thể nhìn thấu được.
Dĩ nhiên Trần Lãng cũng lên mạng nói chuyện với Trần Tụng. Trần Tụng lúc nào cũng hỏi: “Chị, bao giờ chị mới về Bắc Kinh?”
Câu trả lời của Trần Lãng thì chẳng khác gì không trả lời: “Lúc nào thích hợp chị sẽ về, em quan tâm nhiều quá đấy!”
Trần Tụng cả giận: “Em có thể không quan tâm ư? Một khi chị không xuất hiện, tên biến thái họ Du kia sẽ không ngừng tra tấn Kim Tử Đa, ngày nào cũng bắt anh ấy làm thêm giờ.”
Tim Trần Lãng lỡ mất một nhịp nhưng vẫn tiếp tục nói: “Em đặt cho người ta cái biệt danh khó nghe như vậy từ bao giờ?”
Trần Tụng chậc lưỡi thở dài: “Chị à, hắn bắt nạt chị như vậy mà chị còn thương xót cho hắn. Thật không chịu nổi chị mà!”
Trần Lãng im lặng rất lâu, mãi mới gõ được mấy chữ: “Không phải thương xót, chỉ là thói quen thôi.”
Trần Tụng vẫn rất thích hỏi thăm chuyện tình cảm của chị: “Nếu chị thực sự không buông xuống được thì tha thứ cho anh ấy đi.”
Trần Lãng gửi một icon nhăn nhó: “Vấn đề giữa chị với anh ấy không phải là có tha thứ hay không, mà là vấn đề về lòng tin.” Trần Lãng thực sự không muốn làm vết thương đau thêm lần nữa, bèn chuyển sang chuyện khác: “Đừng nói chuyện của chị nữa. Em thế nào, ôn tập đến đâu rồi?”
Ai cũng có khu cấm địa của mình, Trần Tụng ghét nhất là người khác hỏi đến vấn đề này: “Không tốt lắm. À, tết dương chị không về thì tết âm cũng phải về chứ?”
Trần Lãng ngẫm nghĩ: “Tết âm chị không được nghỉ nhiều lắm, chỉ bảy tám ngày thôi, chị phải đi Phổ Đà trước, sau đó chắc vẫn còn mấy ngày sẽ tranh thủ về Bắc Kinh.”
Trần Tụng gửi icon trợn mắt: “Mùa đông lạnh thế chị đi Phổ Đà làm gì? Cầu thần bái phật hả?”
Trần Lãng ồ một tiếng, gõ bàn phím: “Mày đúng là giun trong bụng chị, đúng là đi cầu thần bái phật đấy.”
“Chị không phải người theo chủ nghĩa duy vật sao? Chuyển sang duy tâm từ khi nào thế?”
Trần Lãng cười khổ, tiếp tục mở đường: “Dù có theo duy tâm thì chị cũng chỉ là chủ nghĩa duy tâm giả tạo mà thôi, chị thay mặt…” Trần Lãng dừng lại một chút, tiếp tục gõ: “Chị thay mặt bố chị đi Phổ Đà lễ tạ thần linh. Em cũng biết mà, hai năm nay bố chị ngày càng tín Phật, mỗi dịp tết âm lịch đều ra đảo Phổ Đà quyên góp tiền cho chùa. Năm ngoái bố chị đại nạn qua khỏi, tết âm lịch năm nay lại càng phải đi.”
Chuyện này là do Trần Lãng tự đứng ra nhận trách nhiệm. Vốn dĩ Vu Bác Văn định đích thân về nước ra chùa tạ ơn thần linh nhưng vì lần trước ông đã về nước vì chuyện Trần Lãng bị nghi oan là gián điệp rồi nên lần này vừa nói ra dự định của mình thì đã bị vợ hiện tại là Lý Oánh một mực phản đối, bà còn gọi điện thoại đường dài cho Trần Lãng, bảo cô thuyết phục ông từ bỏ ý định này. Trần Lãng liền lập tức tự nhận trách nhiệm, cô hứa nhất định sẽ thay mặt Vu Bác Văn đi chùa quyên góp tiền trong dịp tết âm lịch. Bấy giờ Vu Bác Văn mới yên tâm.
Tất nhiên Trần Tụng biết “bố” mà Trần Lãng nhắc đến là Vu Bác Văn. Nghe Trần Lãng nói thế, Trần Tụng hình như cũng láng máng nhớ ra mẹ mình đã từng nhắc đến chuyện này, Vu Nhã Cầm từng giận dữ nói: “Hay thật đấy. Sao phải đi thắp hương làm gì, rõ ràng là đốt tiền mà.” Trần Tụng liền gõ chữ: “Chị ơi, nếu tết âm chị không về thì với tính cách nóng như lửa của mẹ, nhất định sẽ đến Thượng Hải đuổi giết chị!”
Trần Lãng gửi icon lè lưỡi: “Chị biết, chị biết mà, chị sẽ cố gắng về.”
*
Trần Lãng ở suốt hai ngày trong căn nhà trên đường Hoa Sơn của ông bà ngoại. Nếu không phải ngày nghỉ cuối cùng đúng vào ca trực của cô thì chắc người lớn trong nhà cũng không thả Trần Lãng ra ngoài dễ như vậy. Trần Lãng xách theo một đống đồ ăn bà ngoại nấu cho trở về nhà trọ ở Phổ Đông của mình. Nếu bắt Trần Lãng chọn lựa giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, nhất định cô sẽ chọn Bắc Kinh, một nguyên nhân quan trọng là vào mùa đông ở Thượng Hải, nếu phải ở trong nhà thì sẽ rất lạnh bởi vì ở đây không hệ thống sưởi ấm.
Sau khi mở cửa nhà, việc đầu tiên Trần Lãng làm là lập tức bật tất cả điều hòa trong nhà lên nhưng không khí giá buốt từ ngoài trời đến trong nhà vẫn không thuyên giảm. Theo bản năng, Trần Lãng lại lấy một chai Whisky từ trong tủ ra, nhìn thấy chỉ còn một chút rượu dưới đáy chai, cô nhanh chóng rót ra ly rồi ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Ai cũng có một khía cạnh không muốn để người khác biết, Trần Lãng cũng vậy. Dưới vỏ bọc của một cô gái ngoan ngoãn hiền lành, ngoài bạn cùng phòng Mavis, không ai biết đến bí mật rằng thỉnh thoảng cô cũng say rượu.
Bắt đầu từ khi nào? Có lẽ là sau khi cô đến HongKong học không lâu. Cô những tưởng rằng môi trường xa lạ và việc học hành nặng nề có thể khiến mình quên đi tất cả nhưng khi màn đêm tĩnh mịch buông xuống, từng câu chuyện trong quá khứ cứ dồn dập kéo đến, tất cả những ký ức vừa ngọt ngào, đau xót, hạnh phúc và cả tuyệt vọng chiếm đóng mãi trong lòng cô khiến cô không sao thoát ra được. Những buổi đêm mất ngủ đó khiến Trần Lãng gần như không chịu đựng nổi.
Sau đó Trần Lãng bắt đầu say mê rượu Whisky. Nó ở bên giúp cô vượt qua những năm tháng thăng trầm, mãi đến thời gian nửa năm trước khi tốt nghiệp, Trần Lãng mới dần không còn ỷ lại vào rượu nữa, lấy lại sự bình tĩnh của bản thân.
Giống như đôi chân không thể giẫm vào lòng con sông nhưng sẽ bị ngã trên một tảng đá, thói quen mà cô nghĩ bản thân đã chấm dứt được một lần nữa nhanh chóng trở lại ngay ngày đầu tiên sau khi Trần Lãng bắt đầu sống độc thân, thoát ly khỏi vòng tay cha mẹ. Khác với bề ngoài tưởng như đã bỏ qua mọi chuyện, bóng đêm dài triền miên bao trùm lên vạn vật cũng là lúc cuộc sống đau khổ của Trần Lãng bắt đầu, chỉ có rượu Whisky là phương thuốc hữu hiệu cứu rỗi cô, có thể khiến cô quên đi Du Thiên Dã, quên đi Hạo Khang, quên đi những ánh mắt lạnh lùng đầy nghi ngờ đó, đó là pháp bảo duy nhất mang về chiến thắng cho cô.
Nhưng đúng lúc này pháp bảo lại mất đi tác dụng. Trần Lãng quơ chiếc vỏ chai rỗng tuếch, lắc đầu khổ sở rồi đứng dậy cất vỏ chai không vào tủ bếp cùng những vỏ chai rượu chưa kịp vứt đi khác. Không biết có phải do tác dụng của cồn không mà Trần Lãng mơ hồ nhận ra có rất nhiều thứ kỳ lạ, nhưng kỳ lạ ở đâu thì lại không thể nói rõ ràng được, cô chỉ cảm thấy những vỏ chai rượu whisky kia đang nhìn mình bằng ánh mắt quái dị. Trần Lãng rầu rĩ trở lại phòng khách nhìn ngó khắp một lượt, bên tai lờ mờ nghe thấy có tiếng nhạc phát ra từ một nơi nào đó, nhịp điệu chậm rãi của nó không hề làm giảm bớt tâm trạng phiền nhiễu của cô. Trần Lãng đang mơ hồ thì nghe thấy tiếng điện thoại ting ting hai tiếng.
“Cô về rồi à?” Người gửi không phải ai xa lạ, là Bao Huân.
Không phải chứ? Kể cả Bao Huân và Jack có ở cùng khu này thì ngoài kia lạnh lẽo tối tăm như vậy, chẳng lẽ anh ta có hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấy cô hay sao? Trần Lãng ngước lên liếc mắt nhìn những tài liệu cần đệ trình mà cô vừa mang về để trên sofa, cô muốn nói chuyện với Bao Huân một chút về chuyện hợp tác, bèn kiên nhẫn trả lời: “Về rồi, vết thương thế nào? Muốn gặp anh một lát, hỏi về vấn đề hợp tác với ngân hàng DZ.”
Hồi lâu sau cuối cùng điện thoại cũng vang lên tiếng chuông báo lần nữa, chỉ có một chữ: “Được.”
Trần Lãng cũng thấy bản thân mình thấy dối trá. Đang định nhắn tin hỏi địa chỉ cụ thể thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Trần Lãng hoảng hốt, lên giọng hỏi theo bản năng: “Ai đấy?”
Nhưng người ngoài cửa không trả lời mà chỉ có tiếng đàn ông ho khẽ.
Lông tơ khắp người Trần Lãng dựng lên thẳng đứng, lập tức liên tưởng đến vô số câu chuyện đáng sợ từng xuất hiện trong chương trình thời sự, cô hết sức hãi hùng đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ biết nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, chậm rãi đi về phía mắt mèo trên cửa, nhìn ra bên ngoài.
Nhưng bên ngoài chỉ có một màu tối đen như mực khiến cô không nhìn thấy gì. Thời gian lặng lẽ trôi đi vài phút, mọi thứ yên ắng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi xuống đất. Trần Lãng bình tĩnh lại, rón rén đi về phía cửa sổ thì điện thoại trong tay lại réo chuông ầm ĩ. Vừa nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình cô vội vàng ấn nút nghe, người bên kia lại lớn tiếng quát nạt: “Trần Lãng, cô đang ở đâu?”
Giọng nói này vừa gần vừa xa. Trần Lãng chau mày, không nghĩ nhiều mà chỉ khẽ thì thào: “Ở nhà.”
Bao Huân à một tiếng, tiếp tục nói: “Sao nói bé thế, như đang đi trộm vậy?”
Trần Lãng thong thả đi đến trước cửa sổ, kéo rèm nhìn ra bên ngoài thì không thấy gì, bèn tiếp tục thì thầm: “Hôm nay tôi thấy rất lạ, không biết có phải bảo vệ tắc trách không mà tôi cảm giác có người lạ ở trên sân thượng…”
Bao Huân không tin nổi: “Đừng nói với tôi là cô sợ nhé?”
Trần Lãng thoáng ngập ngừng rồi giận dữ đáp trả: “Chúc mừng anh trả lời đúng rồi đấy!”
Bên kia điện thoại phì cười, nói: “Vậy cô ra mở cửa đi.”
Trần Lãng vẫn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy Bao Huân chậm rãi nói tiếp: “Hình như tôi chính là người lạ mà cô nói đấy, bây giờ đang đứng ở ngoài nhà cô đây.” Nói xong liền cúp máy.
Lúc này tiếng gõ cửa lại vang lên bên ngoài, còn có một giọng nam cực kỳ rõ ràng: “Mở cửa, là tôi – Bao Huân đây.”
Trần Lãng thở phào nhẹ nhõm rồi vội vàng chạy ra mở cửa. Chàng trai ngoài cửa dựa lưng vào tường, nhằm đúng vị trí mà mắt mèo không thể nhìn thấy, nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường, điều này khiến Trần Lãng rất bực mình: “Anh đi lên kiểu gì được thế? Làm tôi sợ muốn chết, đến một tiếng động khẽ cũng không có.”
Bao Huân thở dài: “Tôi cũng không ngờ cô nhát chết như vậy.”
Trần Lãng đánh giá anh chàng điển trai theo bản năng. Mới mấy ngày không gặp mà anh gầy đi nhiều, chắc đều do vụ nhổ răng gây nên. Sau khi để Bao Huân vào nhà, cô bất lực biện bạch: “Ai kêu anh giả ma giả quỷ? Tối muộn thế này, tất nhiên tôi phải cẩn thận một chút.”
Bao Huân nhẹ nhàng đi vào trong nhà rồi ngồi phịch xuống sofa, hơi dựa lưng về phía sau rồi thều thào nói: “Cô đề cao tôi quá rồi, tôi bị cô hành hạ đến thảm hại thế này làm gì còn sức mà giả ma giả quỷ?” Nhìn thấy tập tài liệu chuẩn bị đệ trình được sắp xếp gọn gàng trên sofa liền nhướn mày hỏi: “Cô chuẩn bị đầy đủ rồi hả?”
Trần Lãng đi tới đưa tài liệu cho Bao Huân: “Anh xem có cần bổ sung gì không?”
Bao Huân nhanh chóng lật giở qua loa rồi ngước lên nhìn Trần Lãng: “Sao hả? Bắt đầu lo chuyện của nha khoa Bác Văn rồi hả?”
Trần Lãng hết gật đầu lại lắc đầu.
“Bác Văn các cô…” Bao Huân nói đến đó rồi không nói tiếp nữa mà tiếp tục cắm cúi xem tài liệu. Căn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Câu nói mới được một nửa của Bao Huân khiến một loạt dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu Trần Lãng. Đột nhiên cô nghe thấy “ọc” một tiếng.
Trần Lãng nhìn ngó xung quanh một cách khó hiểu thì một lần nữa tiếng “ọc” rất rõ lại vang lên trong căn phòng.
Lần này Trần Lãng đã xác định được chính xác nơi phát ra tiếng động kia. Cô ung dung hướng mắt về phía sofa thì thấy Bao Huân vẫn đang ngồi đó chăm chú xem tài liệu, không một lần ngước lên, có vẻ cực kỳ tập trung.