Ăn uống xong hai người liền đi đến bến tàu. Cũng giống như vô vàn khách hành hương khác, họ đi ca-nô đến đảo Phổ Đà. Dưới sự hướng dẫn của dân bản xứ, Trần Lãng và Bao Huân thong thả đi bộ đến ngôi chùa mà Vu Bác Văn đã dặn dò. Bao Huân thấy đường càng lên cao càng hẹp, người đi đường cũng ngày càng thưa thớt, những nhóm khách hàng hương gây nên cảnh tượng ồn ào náo nhiệt dưới chân núi ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất, thì không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “Chúng ta không đi nhầm đường đấy chứ? Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta đi đường khác mọi người nhỉ, càng ngày càng ít người đi cùng.”
Trần Lãng cũng thấy hơi sợ khi nghe anh nói vậy, đúng lúc trông thấy một nhà sư đầu trọc mặc áo dài tay rộng, ngồi xếp bằng bên lề đường, đang lẩm nhẩm tụng kinh liền đánh bạo đến hỏi: “Xin hỏi sư phụ, chùa XX đi đường này phải không ạ?”
Nhà sư nhắm mắt không lẩm nhẩm nữa nhưng chuỗi tràng hạt trong tay vẫn không ngừng chuyển động. Bao Huân liền đến kéo tay Trần Lãng: “Người ta đang tu hành đấy, không nghe thấy cô nói gì đâu, đừng quấy rầy nữa.”
Nhưng anh còn chưa dứt lời thì nhà sư đã mở to hai mắt, niệm một câu “A Di Đà Phật” rồi nói: “Kiếp này được gặp nhau nghĩa là ít nhiều cũng có duyên phận. Bần tăng có thể giúp gì cho hai vị thí chủ không?”
Trần Lãng và Bao Huân đưa mắt nhìn nhau rồi nhắc lại câu hỏi ban nãy, nhà sư gật đầu nói: “Đúng vậy. Đi tiếp khoảng 1000 bước nữa là tới.”
Trần Lãng vội nói tiếng cảm ơn. Đang định rời đi thì nhà sư lại nhìn Bao Huân một lượt từ trên xuống dưới rồi gật đầu, chậm rãi nói: “Xin vị thí chủ này hãy dừng bước, tướng mạo của thí chủ rất có duyên với Phật, bần tăng xin được tặng thí chủ mấy lời.”
Bao Huân xưa nay không có hứng thú với Phật giáo. Nếu không phải vì Trần Lãng thì anh sẽ chẳng bao giờ đến một nơi như đảo Phổ Đà. Nhưng nhà sư đã nói vậy, anh cũng tò mò lắm nên cũng dừng bước, nghe nhà sư thong thả nói: “Cuộc đời con người cũng như khi nằm trong một bụi gai, tâm bất động, con người sẽ không làm bậy, bất động thì sẽ không bị tổn thương, tâm động, con người sẽ làm bậy làm tổn thương đến xương cốt, thế mới cảm nhận được thống khổ trên đời.”
Trình độ của Bao Huân dù có kém đến đâu cũng có thể nghe ra nhà sư hết nhắc đến tâm lại đến tổn thương, rõ ràng không có ý gì tốt đẹp, thế là sắc mặt anh hết xanh lại trắng, không dám nhìn vào mắt Trần Lãng nữa mà chỉ cố gượng cười: “Sư phụ nói hay quá, lúc về tôi sẽ tìm hiểu thêm.”
Nhà sư cười lãnh đạm rồi đứng dậy nhanh chóng đi xuống chân núi, nhưng mới chưa đi được bao lâu đã nghe thấy nhà sư lớn tiếng ngâm nga: “Yêu sinh muộn phiền, yêu sinh sợ hãi. Người không yêu, không muộn phiền cũng chẳng sợ hãi.”
Trần Lãng cảm thấy người này có gì đó rất “Phật giáo” bèn quay sang hỏi Bao Huân: “Thần tiên sao?”
Bao Huân không đồng ý, nhún vai lắc đầu: “Có khi là yêu quái ấy.”
Trần Lãng hả một tiếng: “Đây là đất Phật, anh đừng nói lung tung.”
Bao Huân chẳng để ý: “Chẳng phải chỉ là một hòa thượng thôi sao, cô căng thẳng thế làm gì? Dù sao tôi cũng là người theo thuyết vô thần.”
Nhưng dù là thần tiên hay yêu quái thì người này vẫn chỉ đường không sai, đúng là đi thêm một đoạn là nhìn thấy ngôi chùa mà Vu Bác Văn đã nói. Ngôi chùa tường đỏ ngói vàng này khá cổ kính, cảnh vật xung quanh cũng rất tĩnh mịch và thanh tao, ngoài chùa còn có cầu và hồ nước, cây cối bao quanh bốn phía, xanh mát tươi tốt. Hai người đi vào điện thì thấy khách hành hương rất đông, tiếng tụng kinh quanh quẩn khắp nơi, các nhà sư đều làm việc của mình, thoạt nhìn rất gọn gàng và có hệ thống. Thì ra khách hành hương cũng được phân ra thành khách VIP và khách bình thường, sau khi Trần Lãng nói rõ cho một chú tiểu biết mục đích đến đây thì được dẫn đến hậu viện, đến chỗ của trụ trì.
Bao Huân không đi theo cô mà đi bộ một mình trong sân. Đi chán anh dựa vào gốc cây ngủ gật, một lúc sau thì thấy Trần Lãng cầm một ống giấy cứng đi tới.
Bao Huân nhướng mày hỏi: “Quyên góp xong chưa? Cô cầm gì thế?”
Trần Lãng thè lưỡi: “Trụ trì nói đây là thư mà Trí Đức đại sư nào đó tự tay viết cho bố tôi, kêu tôi mang về cho bố.”
Bao Huân cười, giọng vẫn khàn khàn như buổi sáng: “Thế thì cô vẫn lãi, mất tờ giấy nhỏ được tờ giấy to.”
Trần Lãng sẵng giọng: “Anh nói gì vậy!”
Bao Huân vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục khua tay múa chân: “Cô ở Thượng Hải lâu thế mà vẫn chưa hiểu sao? Được rồi, nên nói thế này, mất tờ chi phiếu được tờ thư to.”
Trần Lãng thở dài: “Trước mặt Phật tổ mà anh không biết giữ ý một chút à? Dù anh có tin hay không thì đã đến địa bàn của người ta, cũng nên tôn trọng đối phương một chút.”
Bao Huân thu lại vẻ mặt cợt nhả, nghiêm giọng nói: “Vậy được rồi. Cô có thể cho tôi xem vị Trí Đức đại sư này viết gì không? Tôi muốn học hỏi!”
Trần Lãng chậm rãi rút ra một cuộn giấy nhỏ từ trong ống giấy cứng rồi cẩn thận mở ra, trên đó là một bài thơ cổ:
Tay trồng cây non xuống mặt đất
Cúi xuống sẽ gặp trời trong nước
Giữ tâm thanh tịnh mới là đạo
Lùi bước mới chính là tiến lên.
Bao Huân chậc lưỡi thở dài: “Trình độ của vị đại sư này cũng chỉ thế thôi. Viết trắng ra như thế đến cả tôi cũng hiểu.”
Tên Bao Huân này đã kém cỏi lại còn không biết khiêm tốn. Trần Lãng giận dữ nói: “Đây là thơ của một hòa thượng đời Đường, đại sư chỉ chép lại mà thôi, nghe nói đã từng Quang Niệm Quá Kinh đấy, anh đừng nói bừa.”
Bao Huân không thấy có gì thú vị, chỉ cười nhạt.
Làm xong chính sự, hai người liền đi bộ xuống núi. Giữa đường Trần Lãng mới nhớ ra: “Vừa nãy tôi ở trong đại điện thắp hương thì anh làm gì, đã cầu xin gì chưa?”
Bao Huân lười biếng nói: “Tôi không quan tâm.”
Trần Lãng hơi lúng túng: “Nhưng bố tôi nói không thể chỉ đến một chùa được, những ngôi chùa khác trên núi cũng phải đến thắp hương khấn vái. Dù sao tôi cũng thấy có lý, chỉ vào một lát thôi.”
Bao Huân lại thoải mái hơn: “Đi thôi, cô cứ thắp hương đi, tôi chờ ở ngoài là được.”
Trần Lãng hơi ái ngại: “Vậy trưa nay tôi mời anh ăn cơm.”
Bao Huân hừ một tiếng: “Chỉ có một bữa cơm trưa thôi hả? Lần này tôi đến tìm cô thật là tổn thất nặng nề.”
Trần Lãng liếc nhìn Bao Huân một cái: “Ai kêu anh xúc động như vậy?”
Bao Huân im lặng hồi lâu rồi mới nói: “Cô tưởng tôi thích thế hả? Hôm qua gọi điện cho cô lại thấy Đường Uyển nghe máy, tôi cũng biết người này chẳng tử tế gì cho cam. Tôi sợ đến muộn có khi cô bị bán mất rồi cũng nên.”
Trần Lãng không bóc mẽ anh. Cô nhìn ánh nắng trên vai mình, để mặc cho làn gió thổi bay mái tóc, giả bộ phong tình: “Đúng thế, phải cảm ơn anh!”
Bao Huân quay sang nhìn Trần Lãng: “Tôi còn tưởng các cô phải ghét nhau như kẻ thù ấy chứ. Ai ngờ đến đây mới biết các cô nói chuyện vẫn bình thường. Cô thú thật cho tôi biết đi, tại sao vậy?”
Trần Lãng thấy Bao Huân nói rất đúng. Đến chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao nữa, có lẽ là vì tuy cô ấy đáng giận nhưng cũng có điểm đáng thương, hoặc giả trong lòng cô giận ngút ngàn nhưng chẳng cách nào bộc lộ ra ngoài mặt một cách tuyệt tình quá, vì giữa cô với Đường Uyển còn có một người đứng giữa là sư huynh Đinh Hoa.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào Trần Lãng lại nói là: “Không tại sao cả. Nếu phải đưa ra một lý do thì có lẽ trong đợt huấn luyện mở rộng ấy, tôi là thiên sứ của Đường Uyển.”
Bao Huân nhìn Trần Lãng một cách kinh ngạc: “Không phải chứ! Hạ Cương nói hươu nói vượn thế mà cô cũng tin! Cái trò chỉ để lừa đám trẻ con thôi mà, đừng nói cô bị anh ta tẩy não rồi nhé.”
Trần Lãng cả giận bèn đi nhanh hơn: “Tẩy não thì sao? Vậy anh bốc được tên ai?”
Bao Huân híp mắt giả bộ như đang cố nhớ lại: “Lâu thế rồi ai mà nhớ được chứ, tôi quên khuấy rồi.”
Trần Lãng trợn mắt tỏ vẻ khinh thường: “Thật chẳng ra sao. Anh mà là thiên sứ của ai thì chắc quốc vương này đã chết ngoẻo từ tám đời rồi.”
Mắt Bao Huân sáng lên, hầm hừ nói: “Trên đời này lấy đâu ra lắm thiên sứ thế chứ? Trò chơi vớ vẩn này nói ra đã thấy xấu hổ rồi.”
Trần Lãng đang định cãi lại thì một con quạ đen kêu lên hoảng hốt lao ra khỏi bụi cây bên đường. Bao Huân hớn hở chỉ vào con quạ: “Cô tưởng cứ có cách là thiên sứ sao? Có lẽ chỉ là một con quạ đen thôi.”
Trần Lãng vừa tức vừa buồn cười, thầm oán thán: Anh mới là quạ đen, còn là một con quạ đen đặc biệt ầm ĩ.