Tình Yêu Trồng Răng

Chương 113

Trần Lãng cực kỳ không muốn nhớ lại chặng đường này. Tối mùng một đầu năm, cô chạy băng băng trên đường cao tốc, Bao Huân ngồi cạnh yếu đuối dựa đầu vào vai cô, vẫn giữ tướng ngủ không yên ổn đó, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng thốt lên vài câu khe khẽ nhưng Trần Lãng hoàn toàn không thể nghe rõ.

Có khi Trần Lãng cảm thấy mình đang bị quả báo. Hôm qua còn cảm thấy có lỗi với Bao Huân thì hôm nay anh đã vội vã trả lại cho cô tất cả, thậm chí còn nghiêm trọng hơn. Trần Lãng hoàn toàn không ngủ nổi, cái đầu đang dựa vào vai cô còn nặng hơn cả hòn gạch, trán nóng hầm hập không thấy giảm sốt, Trần Lãng đành đỡ lấy cả người Bao Huân rồi dỗ anh uống thuốc. Sau khi hoàn thành chặng đường dài vài tiếng đồng hồ, trên cơ bản Bao Huân đã đỡ sốt nhưng vẫn đổ dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người Trần Lãng. Ba giờ đêm mới nhọc nhằn về đến Thượng Hải, hai kẻ bại trận đỡ nhau vào thang máy lên thẳng sân thượng rồi vào nhà.

Trần Lãng là một cô gái tốt bụng. Cô đỡ Bao Huân lê từng bước lên tầng hai rồi nhanh nhẹn mở cửa nhà. Có điều, khoảng khắc đèn sáng, cảnh tượng trước mắt thật khiến cả hai vô cùng hốt hoảng. Căn phòng bừa bộn vô cùng, như vừa bị trộm đột nhập hoặc trải qua cơn lốc xoáy, tường, sàn nhà đều ướt đẫm. Hai người liếc nhìn nhau và nhanh chóng hiểu ra đây là hậu quả sau một đêm mưa dột.

Trần Lãng tìm một chỗ sạch sẽ rồi đặt Bao Huân đang ốm yếu xuống đó còn mình thì vào phòng ngủ thị sát. Ừm, quả nhiên, cơn mưa lớn đêm giao thừa cũng ảnh hưởng đến cả khu vực nội thành của Thượng Hải, vì thế tất cả các phòng trong căn nhà trên tầng hai đều bị dột, tình hình hai căn phòng ngủ cũng bừa bộn như vậy. Ga trải giường, gối nằm ướt nhẹp, sàn nhà ướt đến nỗi đi không cẩn thận có thể bị trượt chân. Trần Lãng đành đi ra nói với Bao Huân: “Không ngủ được, đành xuống nhà tôi ở tạm một đêm vậy, ngày mai tính sau.”

Bao Huân đang uể oải bỗng sáng ngời hai mắt, nhưng ánh sáng đó cũng nhanh chóng biến mất: “Nhà cô có mỗi một giường.”

Trần Lãng ừ một tiếng: “Anh đang bệnh mà. Cho anh nằm giường, tôi ngủ trên sofa ngoài phòng khách cũng được.”

Bao Huân tỏ ra rất thật thà: “Thực ra đâu có sao, tôi không để bụng chuyện cô ngủ cùng giường đâu.”

Trần Lãng nguýt dài: “Anh còn nói lung tung nữa là tôi sẽ mặc kệ anh ở đây, cho anh ngủ trong nước mưa đấy!”

Bao Huân giơ tay đầu hàng, cáu kỉnh nói: “Thôi mà. Nhưng phải ưu tiên phụ nữ, tôi ngủ sofa được rồi.”

Thực ra tối đó hai người đều mệt lả rồi, có đấu võ mồm thì cũng chỉ đến đây mà thôi. Trần Lãng đỡ Bao Huân xuống nhà mình, rửa ráy qua loa rồi cả hai đều đi ngủ. Thực tế tình hình không phức tạp như hai người nghĩ. Tuy sofa quá chật chội không phù hợp để ngủ qua đêm nhưng Trần Lãng tìm thấy một tấm nệm lò xo ở sau cánh cửa phòng ngủ. Vấn đề đã được giải quyết, ai nấy đều thở phào. Nhưng nét mặt hai người không giống nhau, Trần Lãng hết sức thoải mái, còn Bao Huân thì cực kỳ tiếc nuối.

Nhưng lại có vấn đề lúc trải nệm. Ngoài phòng khách quá nhiều đồ đạc, không gian trống không đủ cho một tấm nệm dù có xoay ngang xoay dọc thế nào. Sau khi đấu tranh tư tưởng rất lâu, Trần Lãng đành bấm bụng trải nệm dưới sàn nhà của phòng ngủ rồi mang chăn, ga, gối để lên đó. Trước khi đi ngủ, cô bắt Bao Huân phải tuân thủ ba điều: không được làm bậy, không được xâm phạm biên giới, không được ồn ào. Nếu phạm quy hoặc có hành động quá đáng nào sẽ bị xử ngay tại chỗ, giết không tha.

Bao Huân nhìn cái chân không lành lặn của mình rồi lại nhìn vẻ đề phòng trên mặt Trần Lãng, thở dài nói: “Tôi đã là thương binh rồi, lực bất tòng tâm, cô đừng đặt hy vọng gì ở tôi nữa.”

Trần Lãng chỉ trả lời đúng hai chữ: “Im đi.” Rồi chui vào chăn, không thèm để ý đến Bao Huân nữa.

Có lẽ hai ngày nay đã quá mệt mỏi về thể xác nên sau khi được trở về với khung cảnh quen thuộc, Trần Lãng nhanh chóng chìm vào giấc mơ. Trong mơ có ánh nắng, có bờ cát, còn có cả tiếng cười sang sảng, lớp sương giăng mịt mờ và một bóng dáng cao ráo hư ảo. Trần Lãng hết sức tò mò bèn tiến về phía trước. Cái bóng đó ngày một gần, ngày càng rõ nét, ngày càng quen thuộc, dần dần, dần dần, Trần Lãng đi đến sau lưng người đó, người nọ bất ngờ quay lại. Gương mặt khắc khổ của nhà sư buổi sáng đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Lãng, còn cười vui vẻ với cô: “Thí chủ, tôi thấy diện mạo của cô rất có duyên với Phật, tặng cô mấy chữ này.”

Trần Lãng á lên một tiếng rõ to rồi đổ mồ hôi lạnh khắp người, sau đó giật mình tỉnh lại từ giấc mơ.

Tỉnh dậy cô mới thấy bầu trời vẫn tối thui, trong phòng ngủ chỉ còn mình cô, không có ai trên tấm nệm dưới đất, chẳng thấy bóng dáng Bao Huân đâu cả.

Trần Lãng đang hoài nghi thì thấy một người tiến vào: “Cô không sao chứ?”

Trần Lãng hơi xấu hổ, gật đầu nói: “Tôi vừa gặp ác mộng.”

Bao Huân thở phào nhẹ nhõm, thuận miệng hỏi: “Ác mộng gì?”

Trần Lãng cố nhớ lại: “Mơ thấy một người rất quen, thế là lúc đến gần lại nhìn thấy người đó chính là nhà sư già gặp ở Phổ Đà.”

Bao Huân tỏ vẻ đã hiểu ra: “Nói thật, mơ thấy ông ta đúng là ác mộng.” rồi nói tiếp: “Nhưng đúng lúc lắm, ra ăn sáng đi, tôi đã nấu xong cháo rồi.”

Trần Lãng đứng dậy nửa tin nửa ngờ, sau khi rửa mặt qua loa và đi ra phòng khách thì thấy trên bàn đã dọn sẵn hai bát cháo trắng, còn cả vài món điểm tâm nhẹ. Trần Lãng hết sức bất ngờ: “Anh nấu sao?”

Bao Huân khập khiễng đi tới, vừa ho vừa nói: “Tôi chỉ nấu cháo thôi, còn mấy món điểm tâm là tôi gọi điện nhờ bác lao công mua hộ.”

Bụng Trần Lãng đã phản kháng ầm ĩ, thế là cô bèn ăn một miếng cháo, gạo hầm vừa tới và có cả một mùi thơm nhẹ nhàng, cô khen: “Bao Huân, ngon quá đi. Không ngờ anh còn biết cả nấu ăn, thật khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác!”

Bao Huân nghĩ bụng: Cô nên nhìn tôi bằng con mắt khác từ lâu rồi mới phải! nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm túc: “Nếm thử cả trứng muối này đi, cũng là tự tay tôi làm đấy, tôi còn bỏ cả giấm tự pha vào nữa, có thể nói là cực kỳ ngon.”

Trần Lãng vừa khinh bỉ Bao Huân khoác lác quá đà vừa nhìn anh. Thấy Bao Huân chỉ ăn cháo liền ngạc nhiên hỏi: “Anh chỉ ăn cháo không như vậy có no được không?”

Bao Huân ho khù khụ rồi thở dài: “Thực ra tôi còn không muốn ăn cháo cơ nhưng thôi, dù sao cũng phải bổ sung tí năng lượng.”

Trần Lãng à một tiếng. Thấy ngoài trời vẫn tối om, cô bèn hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Bao Huân xem đồng hồ: “Bảy giờ.”

Trần Lãng a một tiếng: “Vậy tôi mới ngủ được một lúc, ăn xong tôi phải đi ngủ bù.”

Bao Huân nhìn Trần Lãng với ánh mắt kỳ quặc: “Cô ngủ thế mà còn mới được một lúc á? Cô đã ngủ mười mấy tiếng rồi đó, bây giờ là bảy giờ tối!!!”

Trần Lãng đứng hình, không thể tin nổi. Rất lâu sau mới hét lên một tiếng: “Chết rồi, chết rồi!”

Trần Lãng vội vã tìm điện thoại của mình, mãi mới móc được từ trong ba lô ra thì thấy đã hết pin liền vội đi sạc pin, còn hỏi Bao Huân: “Hôm nay mùng mấy?”

Bao Huân vừa ho rũ rượi vừa tranh thủ trả lời: “Cô ngủ đến mụ đầu rồi hả? Mùng hai.”

Trần Lãng ra hiệu cho Bao Huân im lặng nhưng Bao Huân đang ho rũ ho rượi, sao có thể nhịn ho được? Trần Lãng đành đi ra sân thượng gọi điện về nhà nhưng không ai nghe máy, chẳng biết cả nhà đi đâu mất rồi.

Trần Lãng cúp máy trở về phòng thì thấy Bao Huân vẫn đang chiến đấu với cơn ho, có vẻ rất khó chịu, bèn hỏi: “Anh dậy lúc nào thế?”

Bao Huân không dám nói bản thân vô cùng khó tính, có bệnh lạ giường nghiêm trọng, đây cũng là lý do anh không muốn qua đêm ở Thẩm Gia Môn, một lý do khác nữa là ho nặng hơn nên không ngủ được. Nhưng anh chỉ hừ một tiếng: “Cô nghĩ tôi như cô ấy hả, ngủ như heo, khua chiêng múa trống bên tai cũng không chịu dậy.” Nói xong lại ho mấy tiếng nữa.

Trần Lãng thấy vậy cũng khó chịu, liền quan tâm hỏi: “Sao anh ho dữ dội hơn cả hôm qua thế? Còn sốt không? Uống thuốc chưa?”

“Hình như hết sốt rồi nhưng thuốc lấy ở Thẩm Gia Môn hết tiêu rồi.”

“Chân anh thì sao, còn đau không?”

“Vẫn.”

Trần Lãng cúi xuống liếc nhìn mắt cá chân của Bao Huân, sưng to như một cái bánh mì vậy. Cô bèn hỏi: “Đừng nói là bị gãy xương rồi nhé! Có cần tôi đưa đi bệnh viện không? Khám ho cả thể.”

Bao Huân lắc đầu: “Đây là bệnh cũ của tôi. Ngày xưa bị ngã nên bây giờ cứ bị ngã là sưng lên thế này, thực ra không đau lắm chỉ là không tiện đi lại thôi. Không sao đâu. Nhưng cô xuống dưới mua cho tôi liều thuốc ho đi.”

Trần Lãng gật đầu nhưng bỗng nhiên lại thấy có gì đó không đúng: “Tối nay anh vẫn ngủ chỗ tôi à?”

Bao Huân tranh thủ trả lời lúc giao thời giữa các cơn ho: “Cô tưởng tôi thích lắm ấy à! Chật chội như gì ấy! Hay là mình ra khách sạn đi.”

Trần Lãng bị câu nói này chọc giận phừng phừng, đang lúc cơn giận dữ sắp phát tác thì Bao Huân lại ho điên đảo, còn nôn ra cả phần cháo vừa ăn. Trần Lãng vừa vỗ nhẹ vào lưng anh vừa cho anh uống nước, còn mắng: “Anh cứ nói bậy nữa đi. Ông trời đang phạt anh đấy!”

Bao Huân ho đến chảy cả nước mắt nước mũi, nói bằng giọng đáng thương: “Không ổn rồi, tôi vào nằm một lúc, cô dọn nốt đi nhé.” Nói xong liền lê cái chân khuyết tật của mình vào phòng ngủ.

Trần Lãng ngẩn ra một lúc. Cô ngồi một mình trong phòng khách và nghiêm túc phân tích tình hình hiện giờ. Cô không thể không thừa nhận tình hình bây giờ khá đặc biệt, giờ mà đá Bao Huân đang bệnh tật thế này ra khỏi cửa thì đúng là vô tâm quá. Cũng chẳng thể đưa anh ra khách sạn ở một mình vì nếu thế sẽ không có người giúp đỡ, thậm chí không có ai chạy đi chạy lại. Trần Lãng ngẫm nghĩ rồi đi vào phòng, đứng dựa vào cửa hỏi Bao Huân đang trong tư thế nửa nằm nửa ngồi: “Anh định bao giờ về Bắc Kinh?”

Bao Huân nhìn chân mình rồi lắc đầu: “Chưa biết nhưng chắc phải hủy rồi, tôi đành ở lại Thượng Hải thôi, chân cẳng thế này.” Sau đó anh nhìn Trần Lãng: “Còn cô?”

Trần Lãng có vẻ phiền não: “Tôi phải về.” Ánh mắt Bao Huân nhất thời u ám đi một chút nhưng Trần Lãng lại nói: “Hai ngày nữa tôi về, phải đợi anh khá lên đã, nếu không tôi không yên tâm.”

Ánh mắt Bao Huân lại có vài tia sáng, hừ một tiếng: “Coi như cô có chút nghĩa khí.”

Trần Lãng không đáp lại, đang quay người định đi ra thì nghe thấy Bao Huân hỏi: “Trần Lãng, cô tiện thì lên tầng lấy đồ giúp tôi nhé?”

Trần Lãng dừng bước, hỏi: “Lấy gì?”

Bao Huân ngẫm nghĩ: “Những cái khác tôi đã lấy rồi, nhưng quên laptop.”

Giờ Trần Lãng mới nhận ra bộ quần áo Bao Huân đang mặc lúc này không phải bộ hôm qua, tóc anh cũng hơi ẩm bết lại trước trán. Anh chàng này đúng là không coi mình là người lạ, chắc là đã tranh thủ tắm rửa sạch sẽ và quyết định ở lại chỗ cô từ lâu rồi. Trần Lãng há miệng nhưng không nói gì mà đóng cửa lại đánh rầm một tiếng. Mắt không thấy thì lòng không phiền.

Dĩ nhiên Trần Lãng vẫn xuống dưới mua thuốc ho rồi đi lên hầu hạ Bao Huân uống thuốc xong mới lên tầng mang máy tính xuống. Laptop của Bao Huân cũng “không ra sao” như con người anh vậy, là một chiếc laptop Apple màu bạc, trông còn không bằng MacBook Air, đến cả ổ cắm dây mạng cũng không có, chỉ có thể lên mạng bằng wifi được thôi. Thế là Trần Lãng lại bị Bao Huân sai lên tầng lần nữa, nhiệm vụ là bật nguồn cái modem wifi ở phòng khách.

Trần Lãng cáu kỉnh hỏi: “Anh không phải muốn đi nghỉ sao? Lại còn chơi máy tính nữa hả?”

Bao Huân chớp mắt: “Tôi chuẩn bị đầy đủ trước. Nhỡ nửa đêm tôi muốn lên mạng, chẳng lẽ lại bảo đi nửa đêm lên bật nguồn modem?”

Trần Lãng hết đường bắt bẻ nhưng Bao Huân vẫn chưa nói xong: “Ây dà, vừa nãy quên không bảo cô lấy hộ hai quyển sách trên giá rồi!”

Thái độ của Trần Lãng cực kỳ nóng giận: “Sách gì? Nói mau!!!”

Bao Huân chột dạ nói: “Thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy cuốn Sudoku(1) thôi, để giết thời gian ấy mà. Chẳng biết đã bị ướt chưa?”

(1) Sudoku là một loại trò chơi lôgic và cách chơi là điền số từ 1 đến 9 vào những ô trống sao cho mỗi cột dọc, mỗi hàng ngang, mỗi phân vùng nhỏ (ô 3x3) có đủ các số từ 1 đến 9 mà không được lặp lại. Bảng câu đố hình vuông, mỗi chiều có 9 ô nhỏ, hợp thành 9 cột, 9 hàng và được chia thành 9 ô lớn 3x3.

Trần Lãng lại đá cửa bỏ đi.

Hơi ẩm trên giường ở nhà Bao Huân vẫn nồng nặc như thế nhưng không biết anh đã mang hết gối, đệm ra phơi ở ban công từ bao giờ. Nhưng ga giường và vỏ chăn sau khi bị lột ra khỏi giường thì bị bỏ mặc ở xó nhà. Trái lại chỗ giá sách thì khá khô ráo, trên giá sách có đủ thứ, một ly cà phê cỡ bự, có chiếc hộp gỗ cô trông thấy lần trước và rất nhiều sách về chuyên ngành tài chính kinh tế. Trần Lãng nhận ra có không ít sách liên quan đến cổ phần hóa và đưa công ty lên sàn chứng khoán, thầm than: chẳng biết anh chàng này giỏi hơn mình đến mức nào nữa? Dĩ nhiên ngoài ra cũng không thiếu sách về Sudoku, thậm chí còn vô cùng đa dạng về chủng loại. Có sách đã được giải hết, có cuốn làm được một nửa, còn có cuốn vẫn trắng tinh. Trần Lãng chọn hai cuốn trắng tinh, đang định đi xuống thì bị cái hộp gỗ hấp dẫn, cô lại cầm lên xoay xở rất lâu mà vẫn không có tiến triển gì, nên vô cùng chán nản.

Trước khi đi xuống, Trần Lãng lại nhớ ra hai con rùa tai đỏ ở phòng khách nên vội đến xem. May quá, sau mấy ngày mà trạng thái của hai con vật còn tốt hơn cả chủ nhân. Trần Lãng nghĩ, Bao Huân còn chẳng tự lo được cho mình nên chắc cũng chẳng chăm sóc được cho chúng, bèn ôm cả hang rùa lẫn ga giường và vỏ chăn xuống dưới.
Bình Luận (0)
Comment