Nếu Trần Lãng biết rằng tối hôm đó là một giới hạn, từ đó trở đi, một thời gian dài không được gặp Bao Huân, chắc chắn cô sẽ không rời đi trong mơ hồ như vậy.
Trần Lãng đến giờ vẫn không biết Bao Huân đi lúc nửa đêm hay sáng hôm sau. Thấy dáng vẻ buồn rầu của Trần Lãng cộng thêm việc Bao Huân biến mất bất ngờ, Trần Tụng và Vu Nhã Cầm đều thấy khó hiểu nhưng không ai dám nhiều lời. Nghe nói mẹ và em gái Trần Lãng đến Thượng Hải, Liễu Sơn Chi liền mua đủ thứ, xách túi lớn túi nhỏ đến vấn an, còn lái xe đưa một người đi dạo xung quanh coi như phân tán lực chú ý của Trần Lãng.
Hết đợt nghỉ tết Trần Tụng và mẹ trở về Bắc Kinh, Trần Lãng lại trở về với cuộc sống lẻ loi, một mình đi làm và cũng một mình về nhà. Nhà cô lúc nào cũng yên tĩnh vô cùng, trong tủ còn nhét một đống quần áo và chăn gối mà Bao Huân để lại, cuối cùng cũng đến lúc không cần đấu trí với anh, cũng không có ai cố tình đấm mạnh vào tấm ván trên tầng, đến cả một âm thanh không êm tai cũng chẳng xuất hiện, ngoài trái tim lo lắng và bất an của Trần Lãng.
Lúc rảnh rỗi Trần Lãng cũng thường lên mạng, thỉnh thoảng không kiềm chế được cũng đăng nhập vào diễn đàn chơi Sudoku, nhìn những cao thủ khác đăng bài và thách đấu. Ngoài thấy được cái tên “Văn võ toàn tài” trong bài post về các trận đấu diễn ra trên diễn đàn, thỉnh thoảng cô cũng bắt gặp anh online.
Sau tết, vì vấn đề dột nước mà chủ nhà cũng ghé qua thị sát hai, ba lần, nghe nói sẽ tranh thủ cho công nhân đến xử lý vấn đề dột nước này.
Trần Lãng giả vờ vô ý nói với chủ nhà: “Chú nên sửa nhanh lên ạ, nếu không khách thuê tầng trên không thể dọn đến ở được.”
Chủ nhà cũng than vãn: “Chú cũng nghĩ thế đấy, cũng đã liên lạc với người thuê nhà trên đó rồi nhưng chàng trai kia bảo không cần làm vội, vì sắp tới sẽ không ở Thượng Hải nhiều.”
Hóa ra là đi công tác, trái tim Trần Lãng lập tức thoải mái hơn.
Lý do mà cô dùng để tự an ủi bản thân này không tồn tại được lâu, trái tim Trần Lãng chẳng bao lâu lại thấy nặng nề như cũ. Tục ngữ có câu “Từ nghèo nàn đến giàu có thì dễ chứ từ giàu có đến nghèo nàn thì khó”, trước kia Trần Lãng thấy cô đơn chẳng có gì đáng sợ nhưng thời gian này ngày nào cũng trò chuyện với Bao Huân đã thành thói quen và một thứ niềm vui, giờ đây anh đột nhiên mất tích như vậy, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng đâu khiến Trần Lãng thấy rất buồn rầu, đến nỗi còn giận dỗi: anh không để ý đến tôi chứ gì, vậy tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa! Tuy thỉnh thoảng cô cũng muốn gọi điện cho Bao Huân nhưng vào thời khắc cuối cùng lại nhớ đến nét mặt lãnh đạm của Bao Huân vào buổi tối cuối cùng đó, thế là cô đành xấu hổ dìm chết ý tưởng gọi điện cho anh vào sâu trong lòng.
Vu Bác Văn ở Canada xa xôi hoàn toàn không biết tâm tư này của con gái. Trong cuộc họp với Trần Lãng và Liễu Gia Tử qua điện thoại, sau khi nghe Trần Lãng nói về đề nghị tạm hoãn cổ phần hóa lần hai mà Bao Huân đưa ra, ông không tỏ thái độ rõ ràng mà chỉ cười nhạt trong điện thoại: “Hay đấy!”
Liễu Gia Tử thì phản đối: “Lãng Lãng, thằng ranh này còn quỷ quyệt hơn bố nó, cháu đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của nó lừa gạt đấy!”
Chắc Vu Nhã Cầm đã kể lại chuyện gặp Bao Huân ở Thượng Hải cho cả nhà biết, Trần Lãng biết chắc các vị trưởng bối qua đường dây điện thoại không thể thấy mình đỏ mặt vì thế cô giận dữ bác lại: “Sao có thể như vậy! Dù sao anh ấy cũng chỉ là bạn cháu mà thôi, cậu nghĩ nhiều quá rồi!”
Liễu Gia Tử do dự nói: “Thật ra cậu sẽ chẳng phản đối nếu hai đứa yêu nhau đâu, ít nhất cậu ấy không quá thẳng tính như Du Thiên Dã. Cậu chỉ sợ nó giống bố nó, bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng mà lợi dụng cháu thôi.”
Trần Lãng im lặng một lát rồi thở dài, “Cậu đề cao cháu quá rồi, cháu có gì đáng để lợi dụng chứ? Nhưng giống như cháu bàn với cậu từ nãy đến giờ ấy, cháu không rõ anh ta nói như vậy là nhằm mục đích gì nhưng cháu tán thành đề nghị đó. Nha khoa Bác Văn hiện giờ đang dồn hết tài chính để mở rộng thật nhanh nhưng tiền tài hay nhân lực đều không đủ, trình độ của bác sĩ cần được nâng cao, vấn đề lãi lỗ, v.v vẫn chưa được giải quyết. Cậu còn nhớ mục đích thành lập nha khoa Bác Văn là để phục vụ nhân dân không? Bây giờ cháu có cảm giác nha khoa Bác Văn của chúng ta đã có chút biến chất, như đang rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, bắt đầu xem nhẹ mục đích cơ bản nhất kia rồi. Nếu tất cả chỉ vì mục đích gia nhập thị trường chứng khoán thì sớm muộn gì cũng gặp vấn đề.”
Người từ nãy đến giờ vẫn im lặng là Vu Bác Văn hoàn toàn bất ngờ khi nghe Trần Lãng nói thế, ông không để ý sự nghi ngờ của cô đối với nha khoa Bác Văn mà trái lại còn khen: “Lãng Lãng, bố rất vui vì con đã đứng trên lập trường của người quản lý để xem xét vấn đề, con khiến bố có thêm lòng tin về tương lai của nha khoa Bác Văn. Ý kiến của con bố nhất định sẽ nghiên cứu kỹ, tuy nhiên giới nha khoa hiện tại đang nằm trong trạng thái do nhiều bên chiếm giữ, bố không muốn làm mất đi lợi thế. Con có biết bệnh viện Đại Nghiệp đã thành công thu mua bệnh viện nha khoa Trường Giang không? Họ đã bắt đầu lăm le đến thị trường nha khoa bình dân, hơn nữa gần đây họ đã bắt đầu tiến hành đàm phán với nha khoa Hạo Kiện, dự định nuốt trọn phần lớn cổ phiếu của Hạo Kiện. Nếu chuyện này thành công sẽ trở thành uy hiếp lớn nhất đối với nha khoa Bác Văn. Chúng ta nhất định phải thấy rõ tình hình, nắm chắc cơ hội chứ không phải bó tay chịu trói.”
Trần Lãng không ngờ thị trường nha khoa cũng trở nên tràn ngập mùi thuốc súng như thế này, đành rầu rĩ dạ một tiếng. Liễu Gia Tử tiếp tục giội nước lã vào cô, “Lãng Lãng, còn việc này cậu muốn cho cháu biết. Không chỉ nha khoa Bác Văn chúng ta mà nha khoa Hạo Khang cũng đang tìm đối tác nước ngoài, chẳng ai muốn trở thành kẻ thua cuộc trong cuộc chiến này cả. Về phần Bao Huân, không thể không tính đến khả năng cậu ấy muốn thông qua cháu để đạt được mục đích của mình.”
Vu Bác Văn lập tức ngăn Liễu Gia Tử đang thao thao bất tuyệt lại, ông nói với Trần Lãng: “Lãng Lãng, trăng tròn rồi trăng khuyết, nước đầy ắt sẽ tràn, chín quá hóa nẫu, đó là một chân lý. Vở kịch này rồi sẽ đi đâu về đâu, chúng ta đều không thể biết được. Nhưng Trí Đức đại sư nói rất hay: Lục căn thanh tịnh phương thành đạo, lùi lại mới chính là tiến lên. Mấy ngày nay bố đều nghĩ, rốt cuộc nha khoa Bác Văn cần đến một tương lai như thế nào?”
Đối với người tên là Trí Đức đại sư này, Trần Lãng từ trước đến giờ vẫn nửa tin nửa ngờ nên cô không vội trả lời Vu Bác Văn. Sau khi kể lại chuyến đi đến đảo Phổ Đà của mình cho Vu Bác Văn nghe, ông liền hỏi dáng vẻ của nhà sư nói câu “Diện mạo thí chủ rất có duyên với Phật, bần tăng xin được tặng thí chủ mấy câu!”, nghe Trần Lãng tả xong, ông cười nói: “Nhà sư đó chính là Trí Đức đại sư đấy! Đúng là đại sư đã chỉ bảo cho con rồi.” Trần Lãng thầm kêu lên “Nào có chỉ bảo gì chứ!” Câu nói ba phải kiểu như “Trên biển có núi thần, núi nằm trong hư ảo”, chắc là đại sư tùy tiện nghĩ ra để trêu mình thì có.”
Sau khi được Vu Bác Văn dạy dỗ, một mặt Trần Lãng vẫn chưa hiểu ý định mà Vu Bác Văn đang thầm tính toán là gì, một mặt cô vẫn duy trì ý kiến của mình với những điều mà Liễu Gia Tử nói. Có điều, một bài báo được đăng vào một tuần sau đó lại khiến Trần Lãng chịu một cú đả kích lớn. Thông tin này chiếm diện tích không nhiều trên trang báo, tiêu đề là “Tăng tốc trong việc hợp tác với phòng khám nha khoa bình dân”. Nội dung không mấy phức tạp, đại ý là một tập đoàn đầu tư nước ngoài nào đó thay đổi quy chế, từ mục tiêu tập trung đầu tư ban đầu là nha khoa Bác Văn đổi thành nha khoa Hạo Khang, trước mắt họ đang tiến hành những bước công việc đàm phán và hợp tác cuối cùng, sắp tới sẽ đạt được nhận thức chung. Cuối cùng người viết báo còn đưa ra lời bình, ám chỉ thị trường và thị phần của các phòng khám nha khoa trong nước thời gian tới sẽ diễn ra một sự thay đổi rất lớn. Trên báo còn đăng tải tấm ảnh hai bên bắt tay nhau. Trần Lãng vô cảm nhìn chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh Bao Hoài Đức, tuy do bức ảnh không nét nên không rõ lắm nhưng Trần Lãng có thể kết luận chắc chắn người kia chính là Bao Huân.
Dĩ nhiên vẫn chưa hết. Việc hợp tác giữa ngân hàng DZ và nha khoa Bác Văn vốn sẽ được công bố sau tết âm lịch dần dần chẳng còn thông tin gì nữa. Trần Lãng đã liên lạc mấy lần với giám đốc bộ phận thị trường của ngân hàng mà người ta cũng không cho cô kết luận rõ ràng, nhưng có một nguồn tin ngày càng rầm rộ đó là nha khoa Bác Văn sẽ bị nha khoa Hạo Khang thay thế.
Liễu Gia Tử thấy mình liệu sự như thần liền cười lạnh lùng nói với cô: “Lãng Lãng ơi Lãng Lãng, xem ra cậu nghi ngờ chẳng sai tí nào. Quả nhiên là ám độ trần thương[1], đây mới là hàm ý câu nói kia của Bao Huân.”
[1] Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Đầu Trần Lãng như phình to, sao Bao Huân có thể lợi dụng mình như vậy?
Không kịp suy nghĩ kỹ càng cô liền gọi vào số máy của Bao Huân mà đã lâu không liên lạc. Nhưng rõ ràng đối phương không muốn nghe, sau tiếng tút dài, một giọng nữ máy móc vang lên “Thuê bao quý khách vừa gọi đang bận…”
Trần Lãng không từ bỏ mà liên tục gọi đi gọi lại. Cuối cùng Bao Huân cũng nghe máy, giọng bình thản đến không chút cảm xúc: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Lãng thở gấp: “Bao Huân, tôi đã đọc báo rồi, anh có thể cho tôi một lời giải thích được không?”
Ở đầu dây bên kia, giọng Bao Huân tuy trầm nhưng quả quyết: “Tôi chẳng có gì để giải thích cả.”
Thừa nhận thẳng thắn quá! Trần Lãng không thở nổi, cô buột miệng nói mà chưa kịp nghĩ: “Tôi quá thật vọng, sao anh có thể lợi dụng tôi như vậy? Mất công tôi tin anh vô điều kiện!”
Bao Huân im lặng rất lâu, cuối cùng anh lạnh lùng nói: “Trần Lãng, cô phải nghĩ kỹ rồi hãy nói!”
Trần Lãng rất cứng đầu, “Tôi chỉ muốn nghe chính miệng anh giải thích!”
Trong điện thoại vang lên tiếng hít thở nặng nề, cuối cùng Bao Huân nói: “Trần Lãng, cô khiến tôi vô cùng thất vọng. Cô muốn nghĩ sao cũng được!” Sau đó, không đợi Trần Lãng phản ứng lại, anh đã cúp máy. Hành động này khiến trái tim Trần Lãng nhanh chóng rơi xuống vực thẳm sâu hai vạn năm nghìn mét.
Trần Lãng thấy rất buồn vì câu nói cuối cùng của Bao Huân, thậm chí đêm đến khó ngủ, cô cũng không ngừng nghĩ về nó, thậm chí còn chửi thề: “Fuck, rõ ràng hắn lợi dụng mình mà còn nói cái giọng như mình có lỗi với hắn vậy!”
Sau cuộc điện thoại đó, Trần Lãng và Bao Huân không còn liên lạc với nhau dưới bất kỳ hình thức nào nữa. Chủ nhà đã cho người xử lý ổn thỏa vấn đề dột nước tầng trên mà vẫn không thấy bóng dáng Bao Huân đâu. Trần Lãng nhìn hai con rùa tai đỏ chằm chằm, lẩm bẩm: “Xem đi, chủ của chúng mày đã quên chúng mày lâu rồi, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Lãng bắt tay vào điều tra. Tất cả manh mối đều chỉ đi đến nha khoa Hạo Khang bắt đầu trao đổi nguồn vốn với bệnh viện Đại Nghiệp là hết. Đầy bụng nghi ngờ mà lại không tìm được manh mối nhưng dần dần Trần Lãng cũng chấp nhận hành vi của Bao Huân, cô có quyền gì mà đưa ra yêu cầu hà khắc với anh như vậy chứ? Mỗi người đều có lập trường và quyết định của mình, Bao Huân vốn là thái tử gia của Hạo Khang, làm gì cũng phải nghĩ cho công ty nhà mình chẳng có gì không đúng cả.
Nhưng tại sao anh ta lại lợi dụng mình?
Nhưng tại sao trong lòng lại khó chịu đến thế?
Nhưng tại sao anh ta còn giận dữ hơn cả mình?
Trần Lãng không ngừng bay qua bay lại giữa Bắc Kinh và Thượng Hải, còn dùng rất nhiều việc làm bản thân bận rộn hòng thoát ra khỏi những vấn đề này. Tuy cô không có nhiều thời gian nghiên cứu nội tâm của mình nhưng khi đêm khuya về, cô thường sẽ nhớ đến bãi biển đầy tiếng cười và bóng dáng hai người đùa giỡn, như một tình tiết trong phim truyền hình vậy, ấm áp đến thế.
Dĩ nhiên hồi ức càng vui vẻ bao nhiêu thì thực tế lại càng quạnh quẽ bấy nhiêu. Trần Lãng vừa buồn rầu vừa đấu tranh nội tâm, thậm chí ngày càng hoài nghi về phán đoán nhất thời khi ấy của mình, thế nhưng cô vẫn bình thản nói với bản thân: Mọi chuyện đã qua rồi!