Nếu nói hai ngày của hội nghị diễn ra trong sự hào hứng, khiến Trần Lãng thấy rất đã thì bữa tiệc trong ngày bế mạc lại khiến cô không vui. Hoàn toàn không có sự xuất hiện của các nha sĩ bình thường như cô tưởng mà thay vào đó là những vị sếp tai to mặt lớn của các doanh nghiệp kinh doanh ngành nha khoa và một số ít những bác sĩ nổi bật. Mọi người ăn mặc trang trọng, nói chuyện với nhau, ca ngợi lẫn nhau, nói những chuyện mà Trần Lãng không hề thích thú.
Vu Bác Văn không để ý đến cảm nhận của Trần Lãng mà dẫn cô đi khắp hội trường chào hỏi mọi người, trong giọng nói của ông toát lên sự hãnh diện không thể che giấu. Thực ra quanh đi quẩn lại chỉ có mấy câu: “Nào, nào, tôi xin giới thiệu, đây là con gái của tôi, cháu là Trần Lãng.”
“Ồ, đã lớn thế rồi cơ à? Xinh gái quá!”
“Còn rất giỏi nữa, hôm qua con bé là trợ lý của giáo sư Steven trong cuộc phẫu thuật trực tiếp đấy.”
“Nữ bác sĩ kia chính là cháu đây sao? Ông anh có phúc quá nhỉ?”
“Ngại quá, đâu có ạ!”
Nhưng chẳng ai thấy có vẻ gì là “ngại quá” trên mặt Vu Bác Văn cả.
Trần Lãng đi giày cao gót và khoác lên mình bộ váy dạ hội màu bạc nghe nhiều đến chai cả tai, cô thực sự không chịu nổi nữa, bèn thì thầm vào tai Vu Bác Văn: “Con chưa thấy ai huênh hoang như bố, có ai lại khoe khoang thế không? Bố ham hư vinh quá đấy!”
Vu Bác Văn cười khà khà, “Có cô con gái giỏi giang như con, sao bố có thể không khoe khoang cho được? Bố chờ ngày này đã lâu lắm rồi.”
Đang nói thì Vu Bác Văn trông thấy một đám người đi về phía mình, liền cười đon đả: “Bao tiên sinh, Bao phu nhân, vừa gặp nhau ở Bắc Kinh cách đây không lâu, giờ lại gặp ở nơi này.”
Bao Hoài Đức trả lời: “Đúng thế, tôi cũng đến góp vui đây. Bao Huân, đến chào hỏi chú Vu đi nào.”
Bao Huân luôn đi sau bố mẹ cuối cùng cũng lộ diện, lễ phép chào Vu Bác Văn, gọi ông là “chú Vu”.
Vu Bác Văn cũng gọi Trần Lãng tới, Trần Lãng miễn cưỡng chào: “Cháu chào Bao tiên sinh, Bao phu nhân ạ.”
Bao Hoài Đức khẽ bật cười, “Trước đây cháu làm việc ở Hạo Khang gọi hai bác như vậy còn được, chứ bây giờ gọi như thế không hợp lắm đâu.”
Vu Bác Văn cũng nhắc nhở, “Lãng Lãng, mau chào hai bác đi.”
Trần Lãng ngẩn ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói: “Cháu chào hai bác ạ.”
Bao phu nhân vội kéo Trần Lãng về phía mình. “Đã lâu không được gặp cháu, bác nhớ cháu chết mất. Bao giờ cháu mới về Bắc Kinh?”
Bao Hoài Đức đứng bên cạnh dở khóc dở cười, “Bà kiềm chế một chút được không? Đừng làm Trần Lãng sợ.” rồi quay sang nói với Vu Bác Văn: “Nghe nói hôm qua Trần Lãng thể hiện rất tốt, còn tham gia phẫu thuật trực tiếp nữa, ông có phúc quá!”
Vu Bác Văn lúc này lại khiêm tốn bất ngờ: “Ông cũng thế, có đứa con trai tài giỏi như Bao Huân, tôi vô cùng ngưỡng mộ.”
Bao Hoài Đức than vãn: “Thời gian trôi đi nhanh quá, chúng ta đã già rồi, tương lai vẫn phải dựa vào đám thanh niên chúng nó.”
Vu Bác Văn cũng bùi ngùi không kém, “Phải đấy, chúng ta đã già rồi, sắp thành phế vật rồi. Tương lai của ngành nha khoa, dù là kỹ thuật lâm sàng hay phát triển toàn diện, chắc chắn bọn trẻ sẽ làm rất tốt.”
Bao Hoài Đức lại nói, “Con hơn cha là nhà có phúc mà.”
Vu Bác Văn đáp: “Tất nhiên rồi.”
Bao Hoài Đức và Vu Bác Văn trao đổi một ánh mắt rồi cùng mỉm cười.
Trần Lãng hết sức ngỡ ngàng, cô không biết bố mình và ông chủ của nha khoa Hạo Khang thân thiết với nhau như vậy từ khi nào, mắt thì nhìn trộm Bao Huân mấy lần. So với tối hôm say rượu, tuy vết bầm tím ở bọng mắt đã biến mất nhưng hôm nay anh còn tái xanh, gầy gò hơn hôm đó, đứng đó với vẻ mặt vô cảm, thoạt nhìn có chút xa lạ và rất mệt mỏi.
Bao phu nhân để ý đến ánh mắt của đang quan sát Bao Huân của Trần Lãng, liền cười khúc khích kéo Trần Lãng về phía Bao Huân, rồi bà nhìn ra ban công, thì thầm: “Hai đứa ra ngoài nói chuyện đi, đi theo hai ông già này có thấy chán đời không hả?”
Mặt Trần Lãng đỏ bừng nhưng vẫn mạnh dạn nói với Bao Huân: “Bao Huân, thời gian này em rất muốn đến gặp anh để nói với anh mấy điều.”
Bao Huân không lên tiếng, trên mặt cũng chẳng biểu hiện gì, nhưng vẫn đi theo Trần Lãng ra ngoài.
Sau khi tìm được chỗ đứng, Trần Lãng chăm chú nhìn Bao Huân: “Xin lỗi, hôm qua chuyến bay về muộn quá nên không đến tìm anh được.”
Bao Huân vẫn giữ bộ mặt lạnh lùng đó, “Không sao. Có gì cô nói đi.”
Trần Lãng thấy mặt mình nóng bỏng tay: “Thực ra không có chuyện gì cả, chỉ muốn nói với anh tiếng xin lỗi thôi.”
“Vừa nãy chẳng phải đã nói rồi sao?”
“Không, em muốn nói đến chuyện hôm trước em hiểu lầm anh. Anh đã giúp nha khoa Bác Văn chúng em nhiều như vậy mà em còn vu oan cho anh.”
Bao Huân chặn lời cô, “Không cần, là tôi cố tình không giải thích với cô.”
Trần Lãng ngước lên nhìn chàng trai đối diện, lẩm bẩm: “Tại sao?”
Ánh mắt Bao Huân dừng lại trên người cô gái mà ai thầm thương trộm nhớ đã lâu. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô đi giày cao gót, búi tóc cao trên đỉnh đầu, rất hợp với bộ váy màu bạc cô đang mặc, xinh đẹp yêu kiều hơn bình thường rất nhiều. Nhưng vậy thì sao chứ? Trái tim cô hoàn toàn không thuộc về anh. Bao Huân không khỏi cười giễu cợt, rồi bình thản đáp lại: “Không tại sao cả.”
Trần Lãng á khẩu nhưng vẫn không thể nói ra những lời sến súa được, rất lâu sau cô mới lắp bắp giải thích: “Bao Huân, em biết trước đây em đã hiểu lầm về anh rất nhiều, lúc nào cũng cho rằng anh là một thiếu gia ngạo mạn, bất lịch sự, không học vấn, không nghề nghiệp nhưng về sau em mới biết mình đã sai, mà còn sai trầm trọng. Thời gian này anh vẫn lặng lẽ hy sinh cho em, còn giúp em rất nhiều việc mà em không hề hay biết…”
Càng nghe sắc mặt Bao Huân càng xám ngoét, anh cắt ngang: “Đủ rồi, Trần Lãng, cô không phải nói gì nữa. Sao cô có thể dựa vào tình cảm của tôi dành cho cô mà tha hồ giày xéo lòng tự trọng của tôi như vậy nhỉ? Đúng, tôi đã từng giúp cô nhưng đó là tôi tự nguyện, tôi làm để bản thân được vui chứ chưa bao giờ muốn biến cô thành con nợ tình cảm của mình…”
Càng nói Bao Huân càng nổi giận, tất cả áp lực trong thời gian này đã bộc phát trong tối nay, Bao Huân không thể kiềm chế bản thân được nữa, “Cô có biết tại sao bố cô và bố mẹ tôi lại có thể vui vẻ nói chuyện như vậy không? Là vì họ đều cho rằng tôi và cô đang yêu nhau! Cô có biết hôm qua tôi đã vui thế nào khi nhận được tin nhắn cô bảo sẽ đến tìm tôi sau khi trở về không? Cô có biết tôi nhớ buổi chiều chúng ta ở đảo Phổ Đà như thế nào không? Tôi từng cách cô gần như vậy…”
Trần Lãng rất bất ngờ khi nghe Bao Huân nói vậy, cô đáp một câu theo bản năng: “Bao Huân, em biết…”
Bao Huân lại vung tay rồi quay người lại: “Thôi, có nói ra những điều này cũng vô dụng, thực ra cô chẳng biết gì hết. Không! Không! Không! Cô không cần bận tâm những gì tôi đã làm cho cô đâu. Nếu những việc này khiến cô áy náy trong lòng thì không cần thiết. Tôi biết giờ đây sự tồn tại của mình là thừa thãi, cô và Du Thiên Dã đã coi như khổ tận cam lai, tôi sẽ không can dự nữa, dù sao quên cô cũng chẳng phải việc gì khó khăn.” Nói xong, Bao Huân thậm chí không còn can đảm nói chuyện thêm với Trần Lãng, quay người nhanh chóng rời khỏi ban công và chẳng bao lâu sau đã biến mất khỏi bữa tiệc.
Dĩ nhiên bị rơi vào hoàn cảnh này, Trần Lãng không thể không do dự. Cô tận mắt nhìn Bao Huân biến mất trong tầm nhìn của mình, sửng sốt rất lâu mới chợt định thần lại rồi chạy vội ra ngoài. Song chưa đi được mấy bước, cô đã bị người khác túm lấy. Người đó chính là Bao phu nhân với vẻ mặt đăm chiêu.
“Trần Lãng, không có việc gì chứ? Thằng ranh nhà bác sao lại chạy mất dép rồi?”
“Không sao đâu bác ạ, chúng cháu có chút bất đồng thôi. Cháu sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ.”
Bao phu nhân có cảm giác con trai mình đã làm sai chuyện gì đó liền giải vây giúp anh, “Thằng nhóc này thật là, có phải dạo này mệt quá nên giận dỗi lung tung không? Nhưng Trần Lãng đừng để trong lòng nhé, con trai bác hay xấu hổ, thực ra nó rất quan tâm đến cháu. Cháu còn nhớ có lần cháu chữa răng cho một cậu bé rồi bị mẹ nó làm khó không? Lần đó Bao Huân sốt sắng lắm, nó còn đòi bác ra mặt lấy lại công bằng cho cháu đấy.”
Lúc này Trần Lãng mới ngộ ra, “Lá cờ khen thưởng đó là như vậy ạ?”
Bao phu nhân vui vẻ gật đầu. Trần Lãng mỉm cười: “Bác ơi, vậy cháu càng phải đi tìm anh ấy.”
Bao phu nhân liền nói: “Đi đi, bác sẽ nói lại với bố cháu.”
Trần Lãng đi ra đại sảnh, mặc áo khoác rồi đi thẳng cầu thang xuống, lập tức ra khỏi cổng lớn của trung tâm hội nghị quốc tế mà vẫn không thấy bóng dáng Bao Huân đâu. Trần Lãng mở chiếc túi xách nhỏ của mình, lấy di động gọi cho Bao Huân mà bên kia chẳng những không nghe, còn thẳng tay tắt máy.
*
Đúng lúc này, Du Thiên Dã tới tham gia bữa tiệc muộn hơn mọi người lại nhìn thấy Trần Lãng mặc áo khoác bên ngoài chiếc váy dài đến đầu gối đứng trên vỉa hè, ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Du Thiên Dã bước xuống từ taxi, ho một tiếng, “Em ở đây làm gì vậy? Sao không vào trong?”
Thấy Du Thiên Dã xuất hiện trước mắt, Trần Lãng cười ngại ngùng rồi lập tức mắt cô sáng lên, ra hiệu với tài xế taxi rồi nói với Du Thiên Dã: “Em có việc gấp phải đi.”
Nhìn chiếc taxi biến mất trước mặt mình, trái tim Du Thiên Dã không khỏi thắt lại, ngày mai anh sẽ rời khỏi Thượng Hải để trở về Bắc Kinh, sau đó sẽ bận liên miên với những công việc chuẩn bị cho chuyến đi Mỹ. Hôm nay từ biệt không biết bao giờ mới có thể gặp lại. Anh đang buồn bã thì lại thấy chiếc taxi vừa biến mất đã quay trở lại, Trần Lãng ló đầu ra, nói to: “Mai anh bay chuyến mấy giờ? Có cần em đi tiễn không?”
Nụ cười chậm rãi nở trên môi Du Thiên Dã, anh lắc đầu với Trần Lãng, “Thôi, đâu phải sinh ly tử biệt gì.”
Trần Lãng bỗng nói câu gì đó với tài xế rồi mở cửa xe đi xuống. Cô đi đến trước mặt Du Thiên Dã, lấy danh thiếp ra đưa anh, “Quên cho anh số điện thoại, giữ liên lạc nhé.”
Du Thiên Dã nhận lấy rồi khẽ nói: “Trần Lãng, để anh ôm em một lần cuối.”
Trần Lãng ngẩn ra vài giây rồi tiến gần hơn về phía anh, hai người nhẹ nhàng ôm nhau rồi nhanh chóng rời ra. Sau khi trao anh một nụ cười, cô lại trèo lên taxi.
Du Thiên Dã mê man nhìn chiếc xe dần rời xa mình, trong lòng thầm nói: “Trần Lãng, chúng ta bắt đầu từ một cái ôm và cũng kết thúc ở một cái ôm. Sau này chúng ta ai đi đường nấy nhưng vẫn trân trọng lẫn nhau.”
Và có lẽ cũng chỉ trong giây phút này, Du Thiên Dã mới để suy nghĩ của mình được tự do bay nhảy. Thực ra anh không kiên định như anh vẫn tưởng, thỉnh thoảng trong đêm, anh cũng khinh bỉ lòng tự trọng của mình. Thực ra sau buổi gặp chủ nhiệm Từ của nha khoa Bác Văn, anh cũng rất muốn gọi điện cho Trần Lãng nhưng cuối cùng lại chỉ nhờ chủ nhiệm Từ gửi lời hỏi thăm đến cô. Thực ra anh đã bỏ tờ giấy ghi số điện thoại của Trần Lãng vào ngăn kéo nhưng thực tế lại thầm ghi nhớ nó từ lâu. Sau bao lần đắn đo và chần chừ, cuối cùng vẫn không gọi đi. Chỉ có một lần duy nhất vào tết âm lịch, anh mạnh dạn gọi cho cô thì được thông báo là đã tắt máy.
Bao nhiêu cái “thực ra” như thế, có thể làm sao chứ? Cũng như đã lâu trước kia anh từng nói: Người chiến thắng đầu tiên chưa chắc là người chiến thắng cuối cùng. Ai bảo anh không biết trân trọng?
Bây giờ xem ra, đúng là lời nguyền đã ứng nghiệm.
Du Thiên Dã không thể kiềm chế mà nhớ lại cảnh bất ngờ gặp Trần Lãng tại sân bay hôm đó, cũng bắt đầu từ hôm đó, anh và Trần Lãng đều đã quyết định sẽ bỏ qua những ngại ngùng trước đó để làm bạn của nhau.
Chuyến bay dài hai tiếng tối hôm đó, anh và Trần Lãng ngồi cạnh nhau. Từ sự ngại ngùng lúc ban đầu đến sự thoải mái về sau đã có thể chứng minh một điều: Tình yêu cũng có hạn sử dụng, sau khi hết hạn, nó không thể giữ được hương vị ban đầu nữa.
Sau khi máy bay hạ cánh tại sân bay Phổ Đông, Vương Hâm và Lục Tự đã thuê xe về trước, tất nhiên Du Thiên Dã nhận nhiệm vụ đưa Trần Lãng về nhà.
Nếu nói sự kiêu ngạo trước đây đã khiến Du Thiên Dã chủ động từ bỏ Trần Lãng vậy thì trong buổi tối hôm ấy, lúc sắp phải tạm biệt cô, trong lòng anh đột nhiên thấy hối hận. Anh đắn đo lựa chọn từ ngữ, do dự rất lâu và cuối cùng Trần Lãng lại nói trước: “Lúc nãy trên máy bay, anh hỏi em cái gì không thể trở lại như xưa, anh muốn nói đến anh và em phải không?”
Du Thiên Dã ừ một tiếng, nhất thời nóng đầu hỏi dồn: “Nếu như mọi thứ có thể quay lại trước kia, em không phải con gái của Vu Bác Văn, giữa chúng ta cũng không có nhiều hiểu lầm như vậy, em nói chúng ta có thể như trước không?”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt trong veo, ôn tồn nói, “Nhưng nào có ‘nếu như’. Anh vẫn là người em ngưỡng mộ nhất, trước đây là thế, sau này vẫn thế.” Sau đó Trần Lãng chỉ vào ngực trái của mình: “Nhưng bây giờ trong lòng em đã có người khác rồi.”
Nhớ đến đây, Du Thiên Dã hít một hơi thật sâu, trên môi là một nụ cười khổ sở. Hóa ra người còn quả quyết hơn anh lại là cô gái mà anh từng hết lòng yêu thương.
Hãy để tất cả vướng bận và bất đắc dĩ dừng lại trong đêm nay, giơ tay chào nhau, từ giờ trở đi, ai về đường nấy.