Một tháng sau, Thượng Hải.
Bao Huân nằm trên ghế nha khoa, toàn thân bất động nằm dưới một đống “giấy đồng ý phẫu thuật”, trước mắt tối đen, đầu óc trống rỗng, ý thức đã hoàn toàn bay vào cõi tiên, không biết phải làm gì mới có thể tự chống đỡ được bản thân, đành há miệng to một cách tuyệt vọng.
Vâng, đúng vậy, sau gần nửa năm nhổ răng, cuối cùng dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Trần Lãng, Bao Huân cũng phải đi vào phòng phẫu thuật của trung tâm trồng răng thuộc phòng khám nha khoa Bác Văn tại Thượng Hải.
Bao Huân há to miệng, vừa phải chịu đựng các dụng cụ lạnh như băng, vừa đau khổ nghĩ: Hổ dữ còn không ăn thịt con, Trần Lãng, cô ấy dám mưu sát chồng ư?
Dĩ nhiên Trần Lãng không biết Bao Huân đang nghĩ gì, cô hành động một cách từ tốn và cẩn thận giải quyết ổn thỏa từng bước công việc. Bao Huân trẻ tuổi khỏe mạnh, xương cốt không vấn đề gì nên mọi việc cũng thuận lợi, vì thế công việc nhanh chóng được hoàn thành một cách thành công.
Tấm khăn che mặt được kéo ra, cuối cùng Bao Huân cũng được ngậm miệng nghỉ ngơi nhưng nửa bên mặt bị tiêm thuốc tê đã tê cứng như không còn là của mình nữa, toàn thân mềm oặt vì được thả lỏng sau một hồi căng thẳng mức độ cao.
Nhân lúc trợ lý và Ngô Hinh mang dụng cụ ra ngoài, Bao Huân nhìn Trần Lãng với vẻ trách móc: “Thế mà em cũng ra tay được!”
Trần Lãng ừ một tiếng, không nhìn anh lấy một lần.
Chủ nhiệm Từ ló đầu vào thăm dò: “Xong chưa?”
Trần Lãng không để ý đến Bao Huân nhưng lại rất niềm nở với chủ nhiệm Từ, cô gật đầu đáp: “Xong rồi ạ.”
Chủ nhiệm Từ liếc mắt nhìn Bao Huân một cái, đột nhiên vẫy tay với Trần Lãng: “Cháu ra đây đi, chú có chuyện này muốn nói.”
Trần Lãng ra hiệu với Bao Huân rồi đi ra ngoài.
Chủ nhiệm Từ bĩu môi với cánh cửa phòng: “Cháu đã quên những gì đã nói với chú trước đây rồi sao? Thằng nhóc này nhân phẩm không ra sao, sao cháu vẫn đến với nó hả?”
Mặt Trần Lãng ửng hồng, “Lúc đó hai chúng cháu đang giận nhau nên cháu cố ý nói vậy thôi ạ, không có chuyện đó đâu chú.”
Chủ nhiệm Từ lúc này mới thoải mái gật đầu, “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì ạ?”
Chủ nhiệm Từ cười ngượng ngùng, “Vừa rồi lúc vào nó đi phòng khám của chúng ta, chú thấy nó đi cùng một cô gái.” Thấy sắc mặt Trần Lãng sa sầm lại, chủ nhiệm Từ vội nói: “Chú không có ý gì đâu, hai đứa yêu nhau là được rồi, chú chỉ sợ cháu bị thiệt thòi.”
Trần Lãng gượng cười, nói: “Chú cứ yên tâm đi ạ. Cháu sẽ không chịu thiệt đâu.”
Sau khi vào phòng, Trần Lãng cứ lầm lầm lì lì khiến cho Bao Huân đang mong chờ được Trần Lãng ân cần chăm sóc rất buồn. Anh hỏi thì cô chỉ trả lời qua loa cho có khiến bệnh nhân Bao Huân không thể chịu nổi nữa: “Em làm sao thế hả?”
Trần Lãng cắm cúi dọn đồ, “Không sao cả.”
Bao Huân không tin, “Không, chắc chắn là có sao, em mau nói đi.”
Trần Lãng rất phiền não, dĩ nhiên nguyên nhân khiến cô buồn phiền không chỉ là những lời chủ nhiệm Từ nói, mà còn một nguyên nhân khác nữa. Cô và Bao Huân mới chính thức yêu nhau được bao lâu nào? Vậy mà cô từ chủ động đã biến thành bị động, bắt đầu lo được lo mất rồi ư? Sao trước đây không nhận ra nhân duyên của Bao Huân tốt như vậy, ai gặp cũng thích, ai thấy cũng yêu?
Nhưng Trần Lãng vẫn không thể coi như không có chuyện gì, bèn hỏi: “Vừa nãy anh đi cùng người khác đến đây phải không? Anh mau ra đi kẻo người ta chờ lâu.”
Bao Huân nhìn Trần Lãng rồi nở nụ cười tươi rói: “Đó là đồng nghiệp của anh, cô ấy cũng đến làm việc ở tầng này nên bọn anh đi cùng nhau. Sao vậy? Đừng nói với anh là em ghen nhé?”
Trần Lãng hạ giọng nói: “Không thèm.”
Bao Huân càng nghĩ càng thấy vui: “Có thì cứ nói là có. Anh đảm bảo không cười em đâu mà.”
Trần Lãng không thể nhịn được nữa, “Em ghen thì sao? Còn nữa, nói cho anh biết, đừng để em đọc được mấy tin nhắn vớ vẩn trong điện thoại của anh!”
Lần này Bao Huân chau mày, “Em nói gì vậy, anh nghe không hiểu!”
Trần Lãng há miệng thở phì phò, cô không muốn nói ra. Ngay trước lúc phẫu thuật, di động của Bao Huân “ting, ting” hai tiếng, Bao Huân liền mở ra đọc tin nhắn, khi Trần Lãng đứng cạnh anh liếc thấy hai ba câu trên màn hình, cô tức nổ đom đóm mắt, trái tim lập tức rơi xuống vực.
Hình như trên màn hình của Bao Huân viết: “Cho dù hôm nay là ngày gì và cũng không cần nghĩ đến cách định nghĩa mối quan hệ của chúng ta. Mỗi lần đến ngày này, tôi lại nhớ đến bạn…”
Nhìn Trần Lãng đang nổi giận, Bao Huân cực kỳ khó hiểu đành lấy di động ra xem lại. Anh chợt vỡ lẽ, giơ lên trước mặt Trần Lãng: “Em nói cái này hả?”
Trần Lãng không tự nhiên liếc mắt nhìn qua rồi sững người ngay lập tức, hóa ra cô mới đọc được một nửa mà vẫn chưa đọc hết phần sau. Tin nhắn trọn vẹn là: “Cho dù hôm nay là ngày gì và cũng không cần nghĩ đến cách định nghĩa mối quan hệ của chúng ta. Mỗi lần đến ngày này, tôi lại nhớ đến bạn, quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Chào mừng kỷ niệm 3 năm sinh nhật trung tâm thể hình Lam Địch, chân thành mời khách hàng có thẻ hội viên vàng đến tham gia…”
Bao Huân lạnh lùng nói: “Anh đang không biết vừa nãy lúc phẫu thuật em có bị mất tập trung không nữa. Em chắc chắn đã trồng răng cho anh chứ không phải cài vào hàm răng anh một trái bom mini chứ?”
Trần Lãng rất xấu hổ, vừa thầm trách trung tâm thể hình Lam Địch biến thái vừa đỏ mặt thanh minh, “Đâu có. Anh đừng nghi ngờ khả năng chuyên nghiệp của em.”
Bao Huân nhìn Trần Lãng bằng ánh mắt lạ kỳ một lúc rất lâu sau đó anh cười rũ rượi như vừa giành được thắng lợi khiến Trần Lãng cực kỳ buồn phiền, cực kỳ chán nản.
Dĩ nhiên sau khi thuốc tê hết tác dụng, Bao Huân về nhà bắt đầu cảm thấy chỗ vừa mổ sưng to cực kỳ khó chịu, thậm chí toàn thân chỗ nào cũng khó chịu, anh bắt đầu thật lòng hoài nghi Trần Lãng đã cài vào miệng anh một quả bom mini có thể lấy mất cái mạng nhỏ của mình bất cứ lúc nào. Bao Huân vừa xem hai con rùa tai đỏ lớn nhanh như thổi trên bệ cửa sổ, vừa choáng váng nghĩ: “Nếu Trần Lãng có cài bom thật thì sao chứ? Bản thân anh chẳng phải vẫn giơ tay chịu trói sao?”
Giờ phút này, thiên sứ xui xẻo Bao Huân để chống chọi với cơn đau đành không ngừng nhớ lại gương mặt nhăn nhó vì ghen tuông của Trần Lãng, hiệu quả không tồi, thậm chí có thể sánh ngang với dùng thuốc giảm đau. Dĩ nhiên anh cũng nghĩ đến những điều khác nữa, thậm chí còn liên hệ giữa lý thuyết và thực tế, ví dụ như câu mà Đặng Vĩ từng nói: Hai thứ khó tự kiềm chế nhất trên đời, một là hàm răng, hai là tình yêu. Răng nhổ đi vẫn có thể trồng lại, còn tình yêu thì sao? Có thể hay không thể?
Lúc thiên sứ “xui xẻo” còn đang nghĩ xem là có thể hay không thể thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ. Bao Huân ngả đầu vào sofa nhìn ra cửa, đầu anh nhanh chóng tổng kết lại, đưa ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi: Dĩ nhiên là có thể, vì cả hai thứ đều có chung một thuộc tính, đó là có thể “trồng” lại để tiếp tục đứng thẳng.
Cửa cuối cùng cũng được mở ra, nơi mà ánh nắng rọi vào, Quốc vương đã về, cô đang đứng đó.