Đã nửa ngày nay Bao Huân chưa được nghỉ ngơi một cách tử tế, kết quả của việc mệt mỏi quá sức chịu đựng chính là chiếc răng khôn ở hàm dưới phía bên trái bắt đầu nhức nhối, vì vậy anh chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cố để đầu óc mình tập trung suy nghĩ những chuyện khác, hòng quên đi cơn đau. Anh đang nghĩ đến màn kịch với Trần Lãng phải diễn tiếp thế nào, hóa đơn đã đưa, giấy nợ đã viết, cũng đã không liên lạc với Trần Lãng trên dưới một tuần, nhưng món tiền đó thì thế nào, cô sẽ trả anh thật sao? Anh đang miên man suy nghĩ thì bị một câu nói của Vương Hâm làm giật mình, bấy giờ mới định thần: “Lời ngon ý ngọt nói hết qua điện thoại rồi chứ? Người ta biết cậu gãy chân, có phải sẽ bay tới đây thăm nom cậu không?”
Vương Hâm lườm Bao Huân: “Cái gì mà lời ngon ý ngọt? Quan hệ của chúng em chỉ như bạn tốt mà thôi, người ta đâu có thích em. Còn nữa, anh hãy cho cái miệng của mình ngừng nghỉ một lát đi, chốc nữa Tiểu Đao đến mới có thể phô diễn hết cỡ!” Nói xong liền vịn tay vào tường dò dẫm đi tường bước.
Bao Huân ồ một tiếng, thầm cảm thấy trong giọng điệu của Vương Hâm ban nãy có chút không phù hợp, so với những lần trước, khi nhắc tới “Nhiễu chỉ nhất đao” thường hào hứng, phấn khởi cực độ, còn lần này thì thấp thoáng có chút cô đơn. Bao Huân cũng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy theo đỡ Vương Hâm: “Nếu cô ấy tới thì tôi rút lui. Thứ nhất, không cản trở hai người thân mật; thứ hai, tôi phải về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, bị cậu hành hạ đến thảm thương thế này, cái răng khôn lại bắt đầu nhức nhối rồi; thứ ba, bác sĩ nói cậu phải ở bệnh viện một tuần, hầu hạ cậu là một việc tiêu tốn thể lực vô cùng, tôi phải về nhà nạp năng lượng!”
Vương Hâm liền quay sang nhìn Bao Huân: “Cái răng khôn đó của anh mọc lệch về phía trước rất cản trở việc ăn uống, nên nhổ sớm đi, cũng chỉ mình anh mới có bệnh mà giấu thầy thuốc thôi, ở Hạo Khang lâu vậy rồi mà không khám chữa nó đi, cứ kéo dài hết năm này qua năm khác. Nếu còn chần chừ không chịu nhổ nữa thì sẽ làm ảnh hưởng đến các răng khác, đến lúc đó đừng hối hận!” Dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Còn nữa, Tiểu Đao có tới thì anh cũng không cần phải đi. Ngày mai, ngày mai anh không cần đến chăm em nữa, mẹ em đã lên chuyến tàu sáng nay, đến tối là tới nơi rồi!”
Đầu óc Bao Huân chuyển động bằng tốc độ chạy băng băng, nghĩ bụng: Có lẽ cặp “vợ chồng trẻ” này cãi nhau nên mới kéo mình làm miếng gỗ chắn giữa. Các đôi tình nhân trẻ tan tan hợp hợp chẳng khác gì cơm bữa, tội gì mình phải dây vào? Thế là anh xua tay, nói: “Tôi không có nhãn lực xem hai người cãi cọ, lát nữa cứ để tôi về!”
Vương Hâm quyết định không đi nữa, trợn mắt nhìn Bao Huân đầy hung dữ: “Không được. Nếu anh đi thì đừng coi em là huynh đệ nữa!”
Bao Huân thấy thái độ kiên quyết đó của Vương Hâm liền cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn giơ tay xin hàng: “Thôi được, thôi được, không đi là được chứ gì!”
Vất vả lắm Bao Huân mới dìu được Vương Hâm trở lại phòng bệnh, lập tức bắt gặp nụ cười của một cô gái trẻ xinh đẹp, thanh thoát, có dáng người dong dỏng cao dành cho họ. Bao Huân dìu thẳng Vương Hâm về giường, đờ đẫn hỏi: “Diệp Thần, sao chị lại tới đây?”
Diệp Thần vội đỡ Vương Hâm đang luôn miệng kêu “ui da, đau quá” lên giường: “Chẳng phải vì Vương Hâm phải nằm viện sao? Du Thiên Dã bảo chị đến trước, anh ấy phẫu thuật xong sẽ tới.”
Thấy Diệp Thần, Vương Hâm có cảm giác như được gặp người thân, há mồm gọi linh tinh: “Chị dâu đến rồi! Bao Huân dám bắt nạt em! Huhu~”
Bao Huân hừ một tiếng: “Đừng gọi lung tung. Vai vế trong gia đình đã bị cậu gọi loạn hết lên rồi, đây là chị dâu của tôi, cậu phải gọi là ‘Sư nương’[1]!”
[1] Sư nương: vợ của sư phụ.
Diệp Thần nổi cáu: “Đã nói với hai đứa bao nhiêu lần rồi hả? Trước đây tôi và Du Thiên Dã chỉ là bạn học, bây giờ là đồng nghiệp. Còn gọi lung tung như vậy nữa tôi sẽ giận thật đó!”
Bao Huân và Vương Hâm nhìn nhau, Bao Huân nghĩ bụng: Dạo này mọi người bị sao vậy? Ai cũng đổ hết việc xấu lên đầu mình! Anh bèn ngượng ngùng nói tiếp: “Vương Hâm, tôi thấy chị tôi đối xử với cậu rất tốt, sợ cậu ăn đồ ăn trong bệnh viện không quen còn mua cho cậu cả một suất KFC cho cả gia đình mang tới nè!” Vừa nói vừa xách suất KFC cho cả gia đình tới lắc lắc trước mặt Vương Hâm.
Vương Hâm ôm lấy, kêu lên một tiếng quái dị: “Chị em đúng là Quan Thế Âm Bồ Tát tái thế, phổ độ chúng sinh! Suất ăn cả gia đình của KFC là thứ em thích nhất đấy!”
Diệp Thần đã sớm quen với miệng lưỡi trôi chảy của Vương Hâm, trong lúc nghe hai người đàn ông tào lao nói chuyện đến nửa tiếng đồng hồ chị chỉ mỉm cười. Như bỗng nhớ ra điều gì đó, chị nói với Bao Huân: “Dưới xe chị để hai thùng đồ uống, cậu giúp chị bê lên đây để mang vào phòng làm việc của các bác sĩ!”
Bao Huân gật đầu: “Em quên béng mất mấy chuyện này, cũng là chị chu đáo!”
Nói xong hai người cùng rời khỏi phòng, vừa đi đến cửa thì đúng lúc gặp được Trần Tụng đang ôm một túi giấy to.
Thực ra, Trần Tụng vừa cúp điện thoại của Vương Hâm liền đến bệnh viện ngay, tới cổng bệnh viện thì nhận được thông báo của Vu Bác Văn, đành phải đồng ý thăm bạn xong sẽ tới chỗ ông cậu. Cô ngẫm nghĩ hồi lâu rồi quyết định đi dọc một lượt các hàng quà vặt bán quanh cổng bệnh viện, mua hạt dẻ rang đường mà Vương Hâm thích nhất.
Vừa đến cửa phòng bệnh, Trần Tụng đã thấy “văn võ toàn tài” và một cô gái xinh đẹp cùng mở cửa đi ra, cô không khỏi sửng sốt.
Bao Huân cũng trông thấy Trần Tụng. Hôm nay thoạt nhìn Trần Tụng ăn mặc tương đối bình thường, cô mặc áo sơmi, váy ngắn như những viên chức khác, trên đầu không còn mớ tóc giả chói mắt kia, mặt mũi cũng không bôi lên quá nhiều màu sắc, trái lại còn thấy rõ sự gọn gàng, ngây thơ. Bao Huân cất tiếng chào hỏi: “Cô đến rồi hả? “Kim tử đa” đang chờ cô đấy.”
Diệp Thần không quen biết Trần Tụng, chỉ mỉm cười gật đầu xã giao với Trần Tụng rồi nhìn Bao Huân bằng ánh mắt khó hiểu: “’Kim tử đa’ là ai?”
Bao Huân giải thích: “Nickname trên mạng của Vương Hâm, chữ Hâm trong tên nó không phải có nghĩa là ‘kim tử đa’ sao?”
Thấy thái độ thân thiết, cách nói chuyện khá thân thuộc của hai người, trái tim lại đập mạnh một nhịp, mơ hồ cảm thấy lần nhất kiến chung tình này của mình có nguy cơ chết non, chỉ biết cười gượng một tiếng: “Tôi vào thăm anh ấy trước!”
Cô mở cửa bước vào thì thấy bệnh nhân Vương Hâm đang nằm trên giường nhấc cao cái chân đã được bó bột, đang gặm đùi gà rán KFC, chiếc giường còn lại trong phòng không có ai. Trần Tụng liền tiến thẳng vào, Hi một tiếng: “Ngài bị ngã gãy chân, tưởng rằng ăn đùi gà rán KFC là có thể bù đắp được sao?”
Lúc này Vương Hâm mới nhận ra Trần Tụng đã đứng cạnh mình, cậu rất vui sướng: “Tiểu Đao, em tới nhanh vậy sao?”
Trần Tụng đẩy bịch hạt dẻ rang đường tới trước mặt anh: “Không phải anh thích ăn món này sao? Vừa rang xong, ăn mau đi cho nóng.”
Vương Hâm ngay lập tức ném đùi gà trong tay sang một bên, ôm bịch hạt dẻ rang vào lòng. Anh cười với Trần Tụng: “Đây mới là thứ anh thích nhất, vẫn là Tiểu Đao hiểu anh!”
Trần Tụng sặc một tiếng: “Được rồi, được rồi, đừng khua môi múa mép nữa. Cái chân này của anh bị sao vậy? Nói gãy liền gãy sao?”
Vương Hâm không hề xấu hổ, anh thành thật nói mình uống quá nhiều rượu nên say khướt và trong lúc đó thì bị ngã gãy chân, anh ngó trái ngó phải thì thào hỏi cô: “Lúc vào đây em có gặp ‘văn võ toàn tài’ không?”
Giọng điệu Trần Tụng nhất thời thoáng chút khó chịu: “Có gặp, đi cùng một chị gái xinh đẹp!”
Vương Hâm thấy nét mặt có phần không vui của Trần Tụng, lòng cậu thở dài thườn thượt nhưng ngoài miệng lại nói: “Sao, ghen rồi à?”
Trần Tụng không thừa nhận: “Em đâu có ăn giấm, anh ấy cũng không phải bạn trai em mà!”
(Chú thích: Ăn giấm nghĩa là ghen)
Vương Hâm cười ha ha: “Được rồi, hãy giữ lại câu nói đó để lừa người khác đi. Cho em biết, chị gái xinh đẹp kia là đồng nghiệp ở công ty anh, hai người họ không như em nghĩ đâu.”
Trần Tụng cũng không tỏ ra vui vẻ hay phấn khích quá đáng, cô chỉ gật đầu, thuận miệng hỏi: “Anh phải nằm viện bao lâu?”
Vương Hâm đáp: “Một tuần. Không đi được đến đâu cả, thật làm anh buồn rầu đến phát điên mất!” Thế là hai người tiếp tục trò chuyện về những chủ đề vu vơ. Thấy Trần Tụng không còn nhắc đến Bao Huân nữa, Vương Hâm cũng vui vẻ tiếp chuyện cô, nói hết chuyện trên trời lại nói đến chuyện dưới biển. Trần Tụng bảo mình không ở lại đây lâu được, tối nay còn bận việc, hôm nào rảnh sẽ tới thăm Vương Hâm lần nữa. Dĩ nhiên Vương Hâm đồng ý ngay tắp lự. Đang nói chuyện thì đám người Bao Huân trở về phòng, lần này không chỉ có hai người ban nãy mà có cả Du Thiên Dã cùng bước vào.
Vừa thấy Du Thiên Dã, Vương Hâm liền cúi gằm mặt: “Lão Đại, xin lỗi anh, em không cố ý đâu, hôm nay chắc anh bận đến hỏng cả người rồi hả?”
Du Thiên Dã chẳng biết nên cười hay khóc: “Cần gì phải xin lỗi? Có ai lại cố tình làm mình ngã gãy chân hả?”
Bao Huân nói xen vào: “Vương Hâm, đã có lão Đại và Diệp Thần ở đây rồi, còn cả Tiểu Đao của cậu nữa, tôi rút lui trước nhé. Ngày mai sẽ mang thức ăn ngon tới thăm cậu!”Nói xong liền xách catap định ra về thì bị Vương Hâm gọi lại: “Người anh em, anh tiễn Tiểu Đao một đoạn đi, tối nay cô ấy bận việc!”
Bao Huân đành dừng chân: “Thật không? Tiểu Đao, vậy cô đi theo tôi!”
Trần Tụng sững người, chợt vỡ lẽ hóa ra Vương Hâm đang cố tạo cơ hội cho mình, cô đưa mắt nhìn Bao Huân, vẫn cảm thấy hơi sợ sệt bèn nói với Vương Hâm: “Thực ra em cũng không vội lắm đâu, ở thêm một lát nữa cũng được.”
Vương Hâm xua tay: “Đi đi, đi đi. Đâu phải em không quay lại nữa?” Nói xong còn gửi cho Trần Tụng một ánh mắt cổ vũ.
Trần Tụng nghiến răng, trái tim đập chậm một nhịp rồi đi theo Bao Huân ra khỏi phòng.