Vương Hâm đi đến chỗ râm mát thật, chạy khỏi khu trồng răng nhanh như một cây gậy trúc, chỉ một loáng đã tới sảnh lớn khu điều trị tổng hợp của nha khoa Hạo Khang, cất tiếng chào hỏi cô gái xinh xắn đứng ở quầy lễ tân: “Monica, tra giúp anh mấy số hiệu bệnh án với, rồi sắp xếp luôn nhé.”
Monica đang định trả lời thì điện thoại đặt trên mặt bàn reo chuông, không thể làm gì hơn bèn mỉm cười gật đầu với Vương Hâm ý bảo đã nghe, dẻo miệng ngọt ngào xác nhận với bệnh nhân ở đầu dây bên kia: “Đúng vậy, bốn giờ chiều nay là cuộc hẹn đã đặt lịch trước của ngài và bác sĩ Liễu.” Còn chưa nói xong thì một chiếc điện thoại khác lại réo chuông. Vương Hâm thấy Monica bận nghe điện thoại đến không dứt ra được bèn tự mình vào phòng lưu trữ bệnh án đích thân tìm, mới đi được một hai bước đã thấy một cô gái thon thả, dáng người mỏng manh đang ngồi đối diện với tổng giám đốc Lưu của khu vực Bắc Kinh trong phòng tiếp khách. Tiếc là nhìn từ góc độ này của Vương Hâm thì không thể trông thấy toàn bộ người kia mà chỉ nhìn được một nửa khuôn mặt mà thôi. Nhưng điều này lại khiến Vương Hâm thấy cô gái này quen quen, không khỏi ngạc nhiên.
Vương Hâm khó nhịn được nỗi hiếu kỳ trong lòng, đầu óc nhạy bén vừa chuyển động đã chạy vọt vào văn phòng rót hai tách cà phê, nghiêm trang quay trở lại cửa phòng tiếp khách, ho khẽ hai tiếng mới bưng vào.
Tổng giám đốc Lưu đón lấy tách cà phê mà Vương Hâm đưa, lòng không khỏi nghĩ thầm: con khỉ này đổi tính đổi nết từ bao giờ vậy, không ngờ còn nhớ mang cà phê tới nữa cơ đấy? Vương Hâm thì không chút để tâm đến thái độ của tổng giám đốc Lưu, tuy dùng tay để đưa cà phê tới cho Trần Lãng nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào “kẻ ngốc” theo lời của Bao Huân và “Trần Lãng” theo lời của Du Thiên Dã. Liếc mắt một cái, trong đầu Vương Hâm lập tức xuất hiện một con dấu thật to, đóng xuống đánh cạch một tiếng, hai chữ hiện lên là: Mỹ nữ! Hơn nữa còn là một mỹ nữ rất quen!
Bị Vương Hâm nhìn chằm chằm một lúc lâu, Trần Lãng không khỏi nổi da gà khắp người. Tổng giám đốc Lưu ho khẽ một tiếng: “Vương Hâm, cậu còn chuyện gì không?”
Bấy giờ Vương Hâm mới định thần lại, miệng lặp đi lặp lại: “Không ạ, không ạ!” rồi ngượng ngùng lui ra ngoài.
Bị Vương Hâm nhìn như vậy khiến Trần Lãng thật sự thấy hơi rùng rợn, thấy Vương Hâm với vẻ mặt quái dị biến mất khỏi tầm mắt mình mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Cuộc nói chuyện giữa cô và tổng giám đốc Lưu đã kéo dài được một lúc, thực ra không khác mấy với cuộc phỏng vấn với hai người trước. Khi một vài câu hỏi được lặp lại đến hai ba lần giống nhau, Trần Lãng cảm thấy sự đối phó của mình chẳng khác nào “ngựa quen đường cũ”, quả là đã điêu luyện.
Tổng giám đốc Lưu xem đồng hồ: “Ba giờ rồi, chỗ tôi cũng sắp xong rồi. Trần Lãng, cô ngồi đây một lát, tôi đi xem tổng giám sát Du đã tới chưa?”
Dĩ nhiên Trần Lãng vẫn duy trì nét mặt tươi tắn và nụ cười trên môi, bẽn lẽn gật đầu. Kết quả, chân trước tổng giám đốc Lưu vừa bước đi cô liền thả lỏng đôi môi vẫn phải cố cong lên của mình, thở dài vung tay vung chân, thầm nghĩ: cuộc phỏng vấn liên hoàn này biến thái thật, mặt mình sắp đơ lại vì cười rồi.
Lúc Du Thiên Dã mở cửa tiến vào, anh vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Trần Lãng ngồi dựa lưng vào thành ghế, ngẩng mặt lên trời xoay xoay cổ, tay thì không ngừng xoa xoa hai má.
Du Thiên Dã kín đáo cau mày rồi không nói năng gì cứ thế bước vào, trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện Trần Lãng. Nhưng động tác rất nhỏ đó khiến Trần Lãng giật thót mình, liếc mắt nhìn lướt qua anh chàng đẹp trai yên vị trên ghế đối diện, anh mặc áo blouse trắng không đóng cúc để lộ bộ đồ phẫu thuật viên màu xanh dương bên trong, máu nóng nhất thời dâng lên tận đầu làm tim đập rộn ràng, vội vàng buông tay xuống ngồi ngay ngắn lại.
Du Thiên Dã chưa ngẩng đầu mà vẫn tập trung ghi ghi chép chép trong sổ, miệng nói: “Xong chưa? Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
Mặt Trần Lãng thoáng đỏ, khẽ nói: “Được rồi ạ.”
Lúc đó Du Thiên Dã mới ngẩng lên, giơ tay về phía cô: “Tự giới thiệu nhé, tôi là Du Thiên Dã – tổng giám sát bộ phận điều trị, cũng là chủ nhiệm trung tâm trồng răng của nha khoa Hạo Khang. Chào mừng cô đến với Hạo Khang, đồng thời có dự định gia nhập chỗ chúng tôi.”
Chất giọng cuả Du Thiên Dã hơi trầm, giàu từ tính, Trần Lãng vội vàng giơ tay ra nắm nhẹ lấy tay anh, không nhịn được mà cặn kẽ suy nghĩ về Du Thiên Dã ngoài đời. Anh đẹp trai hơn so với các bức ảnh trên tạp chí, dù đã hơn ba mươi nhưng có chiếc mũi cao và thẳng, đôi môi hơi mỏng rất quyến rũ… Nhận xét đến đây, Trần Lãng không dám suy nghĩ tiếp nữa bởi Du Thiên Dã đã bắt đầu đặt câu hỏi. Từ “trình bày quá trình phát triển của nha khoa hiện đại” đến “phân loại điều trị thẩm mỹ răng mặt tiền1]”, thậm chí là “các bước tiến hành điều trị ống rễ răng” “suốt quá trình cần chụp mấy tấm X-quang, là những tấm nào?”, v.v. Vô số câu hỏi lần lượt được ném tới khiến Trần Lãng bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt. Ban đầu Trần Lãng còn cảm thấy hài lòng với mình, trả lời rất tự tin nhưng cùng với độ sâu của câu hỏi, cô phát giác từ đầu đến cuối Du Thiên Dã đều cau có, chưa bao giờ thể hiện bất kỳ phản ứng nào với câu trả lời của cô, lòng càng thấy lo lắng, bất an.
[1] Gồm răng cửa và răng nanh
Thỉnh thoảng sau khi khép lại một vấn đề, tranh thủ thời gian Du Thiên Dã ghi chép vào sổ, Trần Lãng đã thức tỉnh, thoát khỏi từ trường hâm mộ thần tượng, ra sức thầm giễu cợt bản thân trong lòng: “Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, hóa ra Du Thiên Dã là một tảng núi băng, hại mình vừa nãy còn thấy anh ta quyến rũ. Điên rồi, điên thật rồi, xem ra Trần Tụng nói chẳng sai: đến tuổi rồi, đồng hồ sinh học réo chuông inh ỏi, nên tìm một anh bạn trai đi thôi.
Tuy thái độ của Du Thiên Dã lãnh đạm nhưng trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng ngỡ ngàng, Trần Lãng không phải người “chân dài não ngắn” như trong tưởng tượng của mình, màn hỏi đáp liên tục này đã thể hiện rõ được kiến thức chuyên ngành nha khoa của Trần Lãng rất rộng, hiểu biết sâu sắc về sự phát triển của y học nha khoa hiện đại, thành thạo các quy tắc thao tác cơ bản. Thoạt nhìn từ những điều này thì dường như là không chê vào đâu được.
Sau một giờ dùng đủ loại câu hỏi chuyên ngành ném bom Trần Lãng, Du Thiên Dã bỗng khép sổ lại, lãnh đạm nói: “Hôm nay đến đây thôi, cô có thể đi được rồi.”
Trần Lãng ớ một tiếng, kết thúc đột ngột quá, lại còn không thấy dặn dò nhắc nhở gì cả. Cô thấy hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Vậy tiếp theo thì sao? Lần phỏng vấn tiếp theo sẽ được sắp xếp khi nào?”
Du Thiên Dã lạnh lùng thốt lên: “Cái đó không liên quan gì đến tôi cả, cô nên đi hỏi quản lý nhân sự thì hơn.”
Không có gì khiến Trần Lãng cảm thấy lạnh lẽo hơn nét mặt của vị tổng giám sát Du, chủ nhiệm Du trước mặt, thần tượng trong lòng sụp đổ hoàn toàn đủ khiến trái tim ngây thơ của Trần Lãng vỡ tan thành mảnh vụn rơi đầy đất. Hôm nay Trần Lãng mới phát hiện câu cửa miệng của Trần Tụng đúng là một chân lý: Trên đời, điều khiến người ta buồn phiền hơn cả buồn phiền nhất, chính là bị trai đẹp coi thường. Một ngọn lửa giận như có như không nhảy múa trong đầu Trần Lãng, cô dần ưỡn thẳng lưng, cất giọng hỏi Du Thiên Dã đang định ra ngoài: “Chủ nhiệm Du, trung tâm trồng răng của anh thực sự chưa bao giờ tuyển bác sĩ nữ sao?”
Du Thiên Dã dừng bước, nghĩ bụng: hay lắm, hay lắm, cuối cùng cũng lòi cái đuôi ra rồi! Anh chậm rãi quay lại, trên môi là nụ cười khó hiểu: “Sao cô lại nghĩ vậy?”
Bỗng Trần Lãng thấy nghẹn họng, nửa ngày sau mới thốt lên: “Anh xem, những câu hỏi mà anh đặt ra trong suốt gần một tiếng vừa rồi hình như không hề liên quan đến trồng răng.”
Ngoài cười nhưng trong lòng không cười, Du Thiên Dã nhếch miệng: “Vì hôm nay tôi đến phỏng vấn với thân phận tổng giám sát bộ phận điều trị, cho nên không cần thiết phải hỏi cô những vấn đề liên quan đến trồng răng.”
Giờ đây Trần Lãng cơ bản đã hiểu được tình hình, sự lạnh lùng, xa cách của Du Thiên Dã khiến Trần Lãng hiểu ra, như vậy cô không cần làm sói cụp đuôi nữa, bất chấp tất cả tiếp tục hỏi: “Vậy thì trung tâm trồng răng của anh sẽ tuyển bác sĩ nữ phải không?”
Du Thiên Dã nhướn mày: “Dĩ nhiên, nếu cô gái đó đủ ưu tú.”
Trần Lãng rất yêu bản thân, vì vậy cô không sợ chết, vẫn dùng gậy đánh rắn: “Thật không? Tôi thì sao? Tôi cũng sẽ có cơ hội vào đó chứ?”
Khóe môi Du Thiên Dã cuối cùng cũng cong hẳn, anh cười nói: “Rất tiếc, cô thì không được.”
Tuy đáp án này không khiến Trần Lãng bất ngờ lắm, trong mắt những người theo chủ nghĩa Sô-vanh[2], phụ nữ luôn là loài sinh vật được xếp bậc thấp nhất, nhưng trả lời thẳng thắn, dứt khoát như vậy vẫn khiến cô thấy tức giận, hỏi như một phản xạ có điều kiện: “Tại sao vậy?”
[2] là một chủ nghĩa sùng bái tinh thần bè phái cực đoan. ở đây chỉ chủ nghĩa trọng nam khinh nữ
Nụ cười trên môi Du Thiên Dã giờ trở thành bông hoa nở rộ, nếu không phải trong hoàn cảnh giương cung bạt kiếm thế này thì nhất định Trần Lãng sẽ rung rinh vì nó. Nhưng kèm theo nụ cười đó là mấy lời thế này: “Lý do hả? Bởi vì cô quá dễ mất bình tĩnh!” Khiến trái tim Trần Lãng như bị đá một cú, nửa ngày không thốt lên lời.
Nói xong, Du Thiên Dã từ tốn gật đầu một cái tỏ ý muốn đi. Nhìn bóng lưng khoan thai bỏ đi của anh, Trần Lãng ôm ngực, buồn rầu nghĩ thầm: hóa ra đây chính là thủ đoạn “đâm sau lưng” trong truyền thuyết võ lâm, im lìm, không tiếng động làm tổn thương người khác trong vô hình.