Đúng là như vậy, Diệp Thần bước từ trên thuyền ra ngoài, đứng sừng sững trước mặt Du Thiên Dã và Trần Lãng, ánh mắt chị chuyển giao giữa Du Thiên Dã và Trần Lãng, khẽ mỉm cười, nói: “Nếu biết hai người cũng đến sớm thì tôi đã tới cùng hai người rồi.”
Du Thiên Dã cười ngượng nghịu: “Anh quên hỏi em định đi lúc mấy giờ, cứ tưởng em sẽ đi cùng tụi Bao Huân.”
Diệp Thần mím môi, sẵng giọng: “Đừng giải thích nữa, càng giải thích càng tối nghĩa.” Sau đó chị nhìn Trần Lãng, hỏi han đầy quan tâm: “Bác sĩ Trần đã tới Hạo Khang gần một tháng, quen chưa? Có gì không đối phó được hãy nói với chị, chị sẽ giải quyết giùm cho.” rồi lại đưa mắt với Du Thiên Dã, bổ sung: “Hoặc nói cho chủ nhiệm Du của các em, anh ấy cũng sẽ giúp đỡ.”
Trần Lãng nhìn Diệp Thần lúc nào cũng dịu dàng, niềm nở đang đứng trước mặt mình, vội vàng báo cáo: “Thưa tổng giám Diệp, em đã quen rồi, không có vấn đề gì ạ.”
Dù nghe kiểu gì Du Thiên Dã cũng thấy không tự nhiên, chưa kịp nói gì thì Bao phu nhân đứng cạnh đã cười khẽ, nói xen vào: “Bác nói rồi đó. Hôm nay sinh nhật Bao Huân, nó mời bạn bè đến tụ tập cho vui vẻ, các cháu đừng gọi nhau là Tổng giám với Chủ nhiệm nữa, nghe trang trọng quá, cứ gọi tên đi. Diệp Thần cháu có đồng ý không?”
Dĩ nhiên Diệp Thần sẽ gật đầu, Bao phu nhân lại bước đến nắm tay Trần Lãng: “Trần Lãng, bọn nó đã tới đây rất nhiều lần rồi, chỉ có cháu là tới lần đầu, bác dẫn cháu đi tham quan một vòng Lâm Hồ Hiên nhé?”
Trần Lãng thụ sủng nhược kinh, chỉ đành vâng dạ.
Du Thiên Dã nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa mới quay lại nhìn chăm chăm vào Diệp Thần, anh nhẹ giọng hẳn: “Diệp Thần, hôm nay em sao thế, không giống em bình thường.”
Diệp Thần cắn môi: “Thật không? Thực ra anh cũng đâu giống anh bình thường. Nhưng anh yên tâm đi, em không ghét bỏ Trần Lãng, cũng sẽ không làm khó cô ấy.”
Du Thiên Dã ngẩn ra, tự giễu: “Anh biểu hiện rõ vậy sao? Những tưởng mình che giấu tốt lắm chứ!”
Diệp Thần cười nhạt: “Thực ra không rõ lắm, nhưng chỉ mình em có thể nhìn ra, anh để tâm đến Trần Lãng như với Lâm Hiểu Tuyền trước đây vậy.”
Sắc mặt Du Thiên Dã thoáng tối đi: “Đừng đánh đồng hai người họ. Trần Lãng là một cô gái rất đơn giản.”
Trái tim Diệp Thần rơi xuống vực thẳm, dù màn đêm đã buông nhưng vẫn không thể che giấu nét ảm đạm thoáng hiện trên gương mặt chị, tuy vậy, chị vẫn cười miễn cưỡng: “Cứ tưởng thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, hóa ra em đã sai rồi! Anh nghiêm túc với Trần Lãng chứ? Không sao… Dù sao thì mãi mãi anh cũng không nhìn đến em!”
Du Thiên Dã nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt áy náy: “Diệp Thần, em biết không… Con người anh cố chấp lắm… Thực ra, thực ra Tạ Tử Phương đối với em…”
Còn chưa nói xong, Diệp Thần đã suỵt một tiếng, ngăn chặn những lời tiếp theo của anh: “Đây là chuyện riêng của em, em tự biết giải quyết thế nào!”
Du Thiên Dã im lặng. Diệp Thần là một cô gái khiến anh rất nể phục, đôi khi cô sẽ tỏ ra kiêu ngạo như vậy đấy. Sự bảo vệ tuyệt mật này của cô cho thấy đây là vùng cấm địa của Diệp Thần, Du Thiên Dã biết bản thân nên có chừng mực.
Sau một lát im lặng, bỗng anh nghe thấy tiếng phì cười của Diệp Thần: “Nhưng em vẫn rất vui, tối nay có trò hay để xem rồi.”
Du Thiên Dã nhìn nét mặt thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt của Diệp Thần bỗng có cảm giác hoang mang: “Có trò hay gì thế?”
Diệp Thần nhìn một lá sen cô độc dưới hồ không rời mắt, cười đến thoải mái: “Nghe nói dạo này Bao Huân thường bám lấy Trần Lãng không rời, cộng thêm thái độ hôm nay của Bao phu nhân với cô ấy, quả nhiên ngoài dự đoán của em. Sư huynh, xem ra, anh gặp phiền phức rồi!”
Du Thiên Dã cười khổ: “Diệp Thần, em có thể đừng thông minh như vậy được không?”
Diệp Thần lắc đầu, nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Không thể. Tuổi xuân đã không còn, em chỉ còn cái này để tạm thời an ủi bản thân mà thôi.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao, Diệp Thần cười sảng khoái: “Bọn Bao Huân tới rồi. Có lẽ, trận PK sắp diễn ra.”
Du Thiên Dã cười khổ rồi cũng đưa mắt nhìn ra phía cửa. Anh thấy đám người Bao Huân, Vương Hâm đang lần lượt tiến vào, Bao phu nhân dẫn Trần Lãng cùng xuất hiện để đón tiếp khách quý. Trái tim Bao Huân đập thình thịch, ánh mắt đầu tiên là liếc về phía Trần Lãng, hơi hoảng hốt khi thấy mẹ mình nói thầm vào tai Trần Lãng điều gì đó, Trần Lãng cười rạng rỡ vô ngần. Trần Tụng đang buồn bực, vừa trông thấy chị gái liền nhào tới ôm tay chị, khiến Bao phu nhân phải than lên: “Có hai cô con gái xinh đẹp thế này, bố mẹ các cháu thật có phúc đức!” Trong vườn thoáng chốc tràn ngập tiếng cười nói rộn ràng.
Bao phu nhân tổ chức bữa tiệc trên chiếc thuyền hoa dài giữa hồ. Thuyền hoa không rộng lắm, bên trong là một chiếc bàn gỗ kiểu dài theo phong cách cổ kính, xung quanh bàn gỗ là rất nhiều những chiếc ghế gỗ có đệm dựa lưng, mọi người phải ngồi sát vào nhau. Bên trong khoang thuyền còn có một bức thư pháp với nét chữ rồng bay phượng múa, trên đó có bốn câu: Hà diệp ngũ thốn hà hoa kiều, thiếp ba bất ngại họa thuyền diêu, tương đáo huân phong tứ ngũ nguyệt, dã năng già khước mỹ nhân yêu. Trần Lãng cẩn thận thưởng thức, cô chỉ có một cảm giác đó là phong cảnh của Lâm Hồ Hiên không khác gì bốn câu thơ trên bức thư pháp này.
Dưới sự can thiệp của Bao phu nhân, dù cố tình hay vô ý mọi người đều ngồi vào chỗ mình, Trần Lãng ngồi trong cùng, bên cạnh là Trần Tụng, đối diện với Trần Lãng là Du Thiên Dã, Du Thiên Dã và Diệp Thần ngồi cạnh nhau. Người ngồi ngoài cùng là Vương Hâm và Đào Tử ngồi đối diện nhau. Ban đầu Vương Hâm vốn ngồi cạnh Trần Tụng nhưng bị Trần Tụng gạt phăng đi: “Sang chỗ khác, không muốn ngồi cạnh anh!” Vương Hâm không lên tiếng, chống nạng gỗ đứng lên, đổi vị trí với Đào Tử khiến Trần Tụng càng thêm bực bội. Còn thọ tinh công[1] Bao Huân, bởi địa vị phi phàm của anh nên chủ động ngồi phía cuối gần sát đuôi thuyền, người ngồi bên phải và bên trái anh là Trần Lãng và Du Thiên Dã. Sắp xếp thỏa đáng xong, Bao phu nhân để lại một câu “Thanh niên chơi vui vẻ nhé!” rồi cười cười rời đi.
Phục vụ nối đuôi nhau bước vào, họ bắt đầu mang đồ ăn lên, mọi người không câu nệ, khách sáo nữa mà nhiệt tình ăn uống. Nhất là Trần Tụng, cô là người khuấy động không khí của bàn tiệc và liên tục cạn chén hoặc đặt câu hỏi với Bao Huân khiến sắc mặt Vương Hâm càng lúc càng sa sầm lại. Bao Huân có phần khó hiểu, chống đỡ đến kiệt sức nhưng ngại vì sự có mặt của Trần Lãng nên đành khách khí. Có điều, khi nhớ đến đoạn đối thoại của mình và Trần Tụng lúc trên xe, tâm trạng anh liền trở nên phức tạp, ghé mắt nhìn Trần Lãng. Nét mặt Trần Lãng bình thản tĩnh lặng, thấy Bao Huân nhìn mình chằm chằm bèn nâng cốc Coca-cola đã sớm được rót đầy, nói: “Bao Huân, chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
Bao Huân cảm thấy đôi mắt Trần Lãng sâu thẳm nhưng trong trẻo, giọng nói êm ái dễ nghe. Trong khoảnh khắc đó trái tim anh lại đập mạnh, cũng nâng ly chạm nhẹ một cái, trả lời “Cảm ơn” rồi nghiêng người ghé sát vào Trần Lãng, thì thào: “Tôi có việc muốn hỏi cô, lát nữa ăn xong cô có thể ở lại một lúc không?”
Trần Lãng nhìn Bao Huân bằng ánh mắt hoài nghi: “Có việc gì?”
Bao Huân lắc đầu: “Việc nhỏ thôi. Nhưng vẫn muốn hỏi cô một câu.”
Du Thiên Dã và Diệp Thần đều chú ý đến lời thì thầm của Bao Huân và Trần Lãng. Du Thiên Dã chưa nói gì, còn Diệp Thần cười hihi hỏi: “Hai đứa thì thào gì đấy? Anh chị cũng muốn nghe.”
Bao Huân đưa mặt rời khỏi vị trí sát cạnh mặt Trần Lãng, nói dối ngay lập tức: “Không có gì. Em vừa hỏi Trần Lãng, lúc rồi mẹ em nói với cô ấy điều gì mà cô ấy lại cười vui vẻ đến vậy?”
Trần Lãng ngạc nhiên đưa mắt nhìn Bao Huân nhưng không vạch trần anh mà chỉ cười không nói gì. Nụ cười của Trần Lãng giống một vòng nước xoáy khiến Bao Huân lâng lâng, lòng hiếu kỳ trỗi dậy, anh hỏi thật: “Mẹ tôi không nói xấu tôi thật chứ?”
Cuối cùng Trần Lãng trả lời: “Bác không nói gì, chỉ bảo hồi nhỏ anh bướng bỉnh lắm, thường xuyên chạy một mình ra ngoài rồi chạy tới công viên này chơi.”
Lúc này trái tim Bao Huân mới trở về chỗ cũ, chợt Du Thiên Dã ngồi bên phải anh nói: “Bác có kể chuyện hồi nhỏ cậu ta cởi truồng rồi nhảy xuống hồ bơi, bị lão gia quất cho một trận nên thân không?”
Trần Lãng cười tủm tỉm, gật đầu: “Chuyện này bác có kể!” Nói xong thì thấy sắc mặt Bao Huân lúc xanh lúc trắng, vô cùng buồn bực.
Bỗng nhiên Diệp Thần cũng góp vui: “Có phải còn cho em xem ảnh hồi nhỏ lúc mặc quần áo, trang điểm thành con gái của Bao Huân, vô cùng đáng yêu, đúng là một cô bé có đôi mắt rất to.”
Trần Lãng cố nhịn cười, không dám nhìn nét mặt đầy mây giông của Bao Huân, khẽ nói: “Cái đó em cũng xem rồi.” Sau đó còn chân thành khen ngợi: “Tôi cảm thấy hồi nhỏ anh còn con gái hơn cả con gái, xinh lắm luôn!”
Bao Huân có cảm giác muốn phá phách, mẹ thật quá đáng, mẹ không chỉ ác ý khi cố tình hóa trang một cậu bé như anh thành con gái mà còn giấu bức ảnh đó rất kỹ trong ví tiền, khoe khoang trước mặt bạn bè già thì thôi lại còn đưa cho Trần Lãng xem. Trần Tụng không hiểu tình hình, nói với giọng đầy tiếc nuối: “Tiếc quá, tiếc quá, em không được xem!”
Bao Huân không quan tâm, chỉ tay vào một món ăn trên bàn tiệc giới thiệu với Trần Lãng: “Trần Lãng, cô nếm thử món này đi, nó có tên là “Cà tím Hồng Lâu”, nghe nói được chế biến theo cách chế biến món cà tím trong “Hồng Lâu Mộng”.” Bao Huân vốn định tự tay gắp thức ăn cho Trần Lãng nhưng ngẫm nghĩ hồi lâu thì có cảm giác làm vậy rất mất mặt. Nhưng trong thời gian chỉ một chớp mắt đã thấy Vương Hâm thẳng tay gắp một con tôm La Hán rất to, nói với Đào Tử: “Em nếm thử món này đi, tinh hoa đấy, nhất định phải hưởng thụ.”
Trần Tụng mắt chữ O mồm chữ A, vô cùng buồn rầu.
Bao Huân cũng thấy buồn rầu, động tác này của Vương Hâm nhất thời hạ thấp anh, anh bèn không chịu yếu thế mà gắp cà vào bát Trần Lãng: “Món này là ngon nhất. Tuy chỉ là cà, nhưng cách làm phức tạp, cơ bản có thể nói nó đã đạt tới cảnh giới cao nhất của ẩm thực.”
Trần Lãng bị động tác gắp thức ăn cho mình của Bao Huân làm kinh động, theo bản năng cô đưa mắt nhìn Du Thiên Dã, thấy anh chỉ dùng ánh mắt hòa nhã nhìn mình, còn nở nụ cười dịu dàng khiến cô thấy an tâm hơn.
Những khác người trong bàn ăn cũng có phần bị shock bởi sự hỗn loạn này, mọi người đưa mắt nhìn nhau, chỉ có Diệp Thần là uốn cong khóe môi tạo thành nụ cười, chỉ duy có chị là hiểu thấu mọi chuyện.
Món ăn của Lâm Hồ Hiên quả nhiên danh bất hư truyền, ngoài món Cà tím Hồng Lâu, Tôm La Hán thì những món ăn tinh xảo khác cũng không phải đồ ăn bình thường. Chỉ có vài người cảm thấy ngon lành, chẳng hạn Trần Lãng, có vài người cảm nhận được nét văn hóa, chẳng hạn Diệp Thần; vài người khác cảm nhận được nhưng chỉ là hình thức, ví dụ Trần Tụng khen: “’Văn võ toàn tài’, Lâm Hồ Hiên nhà anh tuyệt quá, ngon nhất là những chén này nè!”
Bao Huân còn chưa kịp trả lời thì Vương Hâm ngồi đối diện đã liếc xéo, nhìn Trần Tụng bằng ánh mắt khinh thường: “Đây là món Phật Nhảy Tường đặc biệt của Lâm Hồ Hiên. Không phải những chén này!” Nghĩ gì lại nói thêm: “Nhà quê!”
Trần Tụng cả giận, đập bàn: “Vương Hâm, tôi nhẫn nhịn anh lâu rồi nhé, anh nói ai nhà quê hả?”
Vương Hâm không hề hay biết Đào Tử đang lén đá mình hai cái dưới gầm bàn, anh cố nhịn đau, không chịu yếu thế mà bật lại: “Nói em đó. Tôi cũng nhẫn nhịn em lâu rồi, phẩm chất kém cỏi!”
Trần Tụng lớn ngần này chưa bao giờ bị người nào trách mắng thẳng thừng như thế, huống hồ người này lại là Vương Hâm. Vẻ kiêu ngạo, bệ vệ ban đầu tan thành mây khói, cô bĩu môi, nước mắt thi nhau chảy xuống, hét lên với Vương Hâm: “Vương Hâm! Sau này tôi không muốn trông thấy anh một lần nào nữa!” Hét xong liền cầm túi xách bên cạnh, lướt qua Đào Tử rồi chạy vội ra ngoài.
Vương Hâm sững sờ như trời trồng, Đào Tử vội la lên: “Sững người làm gì, còn không mau đuổi theo?”
Vương Hâm đứng dậy, lấy nạng chống đi mấy bước nhưng lại dừng, cúi đầu rầu rĩ nói: “Bỏ đi, có đuổi cũng không kịp, để sau tính vậy.”
Trần Lãng theo dõi từ đầu đến cuối, cô cũng không vui ra mặt rồi đứng phắt dậy: “Tôi đi tìm nó, nhưng Vương Hâm ạ, hôm nay cậu quá đáng thật đó!”
Bao Huân gọi Trần Lãng đang định chạy đi, nói to: “Cô cầm di động đi, nếu không tìm được còn có thể gọi cho cô ấy!”
Trần Lãng ờ một tiếng, quay lại lấy túi xách của mình treo trên thành ghế. Du Thiên Dã – người không hề lên tiếng từ nãy đến giờ lại đứng dậy: “Ngoài trời tối lắm rồi, tôi đi cùng cô.” Trần Lãng chẳng quan tâm điều gì nữa bèn gật đầu đồng ý. Bao Huân ngỡ ngàng nhìn Du Thiên Dã và Trần Lãng cùng sánh vai rời khỏi thuyền hoa, đành trút cơn giận lên Vương Hâm: “Vương Hâm, cậu giở trò gì đây?”
Vương Hâm chán nản vô cùng, chẳng buồn nói chuyện. Đào Tử ngồi đối diện cũng trách mắng Vương Hâm: “Em bảo anh đả kích Trần Tụng một chút, nhưng phải có chừng mực chứ, sao anh lại làm đến mức này? Những câu làm tổn thương người khác đến thế mà cũng dám nói!”
Vương Hâm vò đầu bứt tai, nản lòng vô cùng, cơ bản chẳng buồn giải thích.
Diệp Thần là người thản nhiên nhất, chị dùng khăn giấy lau miệng, thở phào: “Tối nay cũng không uổng phí, trò hay liên tục diễn ra, đã quá đi mất!” Rồi đưa mắt nhìn Bao Huân: “Chẳng biết Trần Lãng và Du Thiên Dã giờ đang làm gì nhỉ?”
Lời tác giả: Trong cuốn tiểu thuyết này, người tôi không nỡ nhất là Trần Lãng, thích nhất là Trần Tụng, tán thưởng nhất là Diệp Thần~~~ Haha