Bữa lẩu này của Trần Lãng và Bao phu nhân có thể được gọi là “bữa ăn kéo dài”, có lẽ vừa ăn vừa trò chuyện nên quá trình bị kéo dài ngoài kế hoạch, cuối cùng hai người no căng, ăn đến mức không thể ních thêm thứ gì vào bụng mới lặng lẽ rời khỏi chiến trường.
Trần Lãng xem đồng hồ mới giật mình nhận ra đã gần 9 giờ tối, thầm nghĩ mình còn chưa kịp nghe Bao phu nhân nói chuyện về các đảng phái trong Côn khúc, mà sao thời gian đã trôi đi nhanh như vậy? Từ chối lời đề nghị lái xe đưa cô về trước của Bao phu nhân, cô cười khúc khích ý bảo mình bắt taxi về cũng được. Bao phu nhân không ép nữa, bà chỉ nói: “Bác sẽ tới nha khoa Hạo Khang tìm cháu sau, phải nhờ cháu điều trị nha chu cho bác nữa chứ!”
Trần Lãng nhìn Bao phu nhân với vẻ khó xử: “Có lẽ cháu sắp rời khỏi Hạo Khang rồi.”
Bao phu nhân cười ranh mãnh: “Vậy bác gọi cháu ra ngoài ăn cơm được không?”
Trần Lãng mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
o0o
Sau khi chào tạm biệt Bao phu nhân, Trần Lãng ngồi trên taxi, kéo cửa kính xe xuống thấp một chút, khiến làn gió đầu thu thổi mơn man trên mặt cô. Thấy dòng người thưa thớt bên đường đang chậm rãi tản bộ và những chiếc bóng đổ xuống nền đất nhờ ánh đèn đường, Trần Lãng không khỏi giật mình: Tuy mình đã trì hoãn hết lần này đến lần khác, nhưng thực sự chẳng thể kéo dài thêm được nữa, có lẽ thực sự đã đến lúc phải rời khỏi nha khoa Hạo Khang rồi. Nghĩ đến đó, cô nhất thời xúc động liền nói với tài xế taxi: “Làm phiền bác tài một chút, cho tôi đến tiểu khu XX đã.”
Đến nhà Du Thiên Dã, Trần Lãng gặp ngay cánh cửa đang đóng kín mít, gõ cửa rất lâu nhưng vẫn không có người mở. Trần Lãng nản lòng, nghĩ ngợi một chút rồi lục lọi túi xách, mãi mới tìm thấy điện thoại di động của mình.
Mới chỉ liếc mắt nhìn qua, cô đã bàng hoàng thảng thốt, trên màn hình báo có hơn mười cuộc gọi nhỡ, tần suất nhiều nhất là tên của Du Thiên Dã.
Trần Lãng than thầm “chết rồi” rồi vội vã gọi lại, nhưng di động lại vang lên một giọng nữ máy móc: thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy.
Trần Lãng không ngừng than khổ nhưng cũng chẳng có cách nào khác, đành đứng canh trước cửa nhà Du Thiên Dã, hy vọng ai đó có thể về nhà nhanh một chút.
Căn nhà bên cạnh đã đóng cửa rồi mở cửa đến mấy lần, cuối cùng một bà lão ló đầu ra hỏi: “Cô gái, tối thế này cô còn tìm ai?”
Trần Lãng vòng vo: “Cháu tìm chủ nhà số 8.”
Bà lão “à” một tiếng, kèm theo đó là tiếng đóng cửa.
Trần Lãng không chịu nổi nữa bèn chậm rãi rời khỏi khu nhà của Du Thiên Dã, cô lại bắt taxi đi về nhà mình. Ngồi trên hàng ghế sau của xe taxi, cô chợt nhớ ra còn mấy cuộc gọi nhỡ khác, liền bấm số gọi lại cho Liễu Gia Tử. Lần này gọi được ngay, trong điện thoại vang lên tiếng nói gấp gáp của Liễu Gia Tử: “Lãng Lãng, tối nay tìm mãi mà không thấy cháu đâu. Cháu đang ở đâu đấy?”
Trần Lãng ngượng ngùng nói: “Cháu đang ở ngoài, ồn quá nên không nghe thấy. Bây giờ mới lên taxi, đang trên đường về.”
Liễu Gia Tử ờ một tiếng: “Bao lâu nữa thì đến nơi?”
Trần Lãng nhìn đồng hồ: “Khoảng nửa tiếng.”
Liễu Gia Tử nói: “Ok, cậu chờ cháu, đang ở nhà cháu rồi.”
Trần Lãng ngạc nhiên nói: “Muộn thế này rồi… Có việc gì quan trọng không?”
Liễu Gia Tử có một tiếng: “Không thể nói rõ ngay được, cháu về mau đi.”
Trần Lãng vừa bất đắc dĩ cúp máy thì điện thoại trong tay lại rung lên hai tiếng, đã nhận một tin nhắn. Trần Lãng thầm than sao tối nay mình lại được nhiều người để ý thế, ai cũng nhớ đến, thì thấy trên tin nhắn viết: “Mẹ tôi có làm phiền cô không? Cứ mặc kệ bà ấy. Hôm nay được lái thử máy bay ở Frankfurt am Main, thích mê. Mai tôi về Bắc Kinh.” Người gửi tất nhiên là Bao Huân.
Đọc tin nhắn này, Trần Lãng dần hiểu ra hàm ý ẩn chứa trong câu nói của Vương Hâm, vốn đã định trả lời bằng câu “thượng lộ bình an” nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô xóa hai chữ “thượng lộ” đi, chỉ còn để lại hai chữ “bình an”, nghĩ thêm lúc nữa thì xóa cả bốn chữ “thượng lộ bình an” đi rồi cất điện thoại vào túi.
Trần Lãng có nguyên tắc là: Khi mình không thể đón nhận thì đừng tiếp xúc với người đó, thế mới là chân lý.
o0o
Ở Frankfurt am Main xa xôi, tất nhiên Bao Huân không biết đến nỗi lòng băn khoăn của Trần Lãng, tuy anh nghịch máy di động không rời tay nhưng cũng không đợi tin nhắn của Trần Lãng. Nhớ đến cuộc điện thoại thông báo ban nãy mẹ gọi cho mình, anh không biết rốt cuộc chuyện đó có gây ra cho Trần Lãng ấn tượng không tốt nào không, tóm lại anh thấy không yên tâm, vô cùng bất an. Bao Huân phóng tầm mắt nhìn về miền xa xôi, một chiếc trực thăng mini đang trượt trên đường băng, tổng giám đốc Lưu và huấn luyện viên nhanh chóng rời khỏi máy bay. Bao Huân cười khúc khích nhìn tổng giám đốc Lưu đi về phía mình, gần đến mức có thể thấy vẻ hưng phấn trên mặt ông: “Bánh Bao, chú vui quá đi mất, cuối cùng chú cũng được lái máy bay rồi!”
Đầu tiên Bao Huân nói cảm ơn với huấn luyện viên, sau đó mới nói với tổng giám đốc Lưu: “Cháu đã nói là vui mà, lúc đầu các chú còn không thích!”
Tổng giám đốc Lưu gật đầu: “Ừ, họ nhát gan quá, chắc bây giờ đang lượn phố mua sắm, mua hàng hiệu gì đó… Nhàm chán chết được!”
Bao Huân cười hi hi: “Nghe lời cháu bao giờ cũng tốt. Lần nào đến Frankfurt am Main, cháu cũng bớt chút thời gian đến đây lái máy bay.”
Tổng giám đốc Lưu nhìn vị huấn luyện viên đang đứng một bên, khẽ thì thầm với Bao Huân: “Chú muốn lái lần nữa, được không?”
Bao Huân gật đầu: “Tất nhiên là được, 100 Euro một lần.”
Tổng giám đốc Lưu xua tay: “Thôi, một lần được rồi.”
Bao Huân cười nói: “Chú Lưu, chú kiếm nhiều tiền làm gì chứ? Cần gì phải chắt bóp như vậy?”
Tổng giám đốc Lưu nổi giận: “Bánh Bao, cháu chưa lấy vợ nên không biết nỗi khó khăn của người đàn ông trung niên kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày.”
Đang nói đến đây thì điện thoại di động của Bao Huân đổ chuông, anh cầm lên rồi hơi sững lại. Tổng giám đốc Lưu cũng ngó sang: “Không phải chứ, một người keo kiệt như Đặng Vĩ mà cũng hào phóng gọi điện đường dài cho cháu á?”
Bao Huân ặc một tiếng: “Cháu mới là tốn tiền vì gọi điện đường dài, còn anh ấy thì cũng như gọi nội hạt thôi, chẳng mất nhiều tiền.” Vừa nói vừa nghe điện thoại, giọng cợt nhả: “Chủ nhiệm Đặng, em mới đi mấy ngày mà đã nhớ em rồi à?”
Không biết Đặng Vĩ nói gì mà sắc mặt Bao Huân lại dần trở nên nghiêm túc: “Em biết rồi. Nhưng chủ nhiệm Đặng, dù có gián điệp thì chắc chắn người đó cũng không phải Trần Lãng.”
Không biết đối phương nói gì, sắc mặt Bao Huân càng sa sầm lại, như quát lên: “Em sẽ làm rõ ràng chuyện này, chờ em về hãy xử lý. Nhưng em đảm bảo chuyện này không liên quan gì đến Trần Lãng hết!”
Tổng giám đốc Lưu vẫn há hốc miệng nhìn Bao Huân, huấn luyện viên dạy lái máy bay cũng chạy sang, hỏi bằng thứ tiếng Anh không trôi chảy lắm: “What’s the matter, sir?”
Bấy giờ Bao Huân mới thấy bản thân đã thất thố, sau khi xin lỗi người nọ anh mới quay sang nói với tổng giám đốc Lưu vẫn chưa hết ngạc nhiên: “Chúng ta mau về khách sạn thôi, trên đường sẽ giải thích với chú sau. Chú Lưu, chú thông báo với mọi người mai xuất phát, tối nay cháu phải đi đổi vé máy bay.” Vừa nói vừa gọi điện cho Trần Lãng nhưng Trần Lãng – đang ở xa anh 8000km – ngồi trên taxi, vừa liếc mắt thấy tên Bao Huân, cô liền quẳng điện thoại vào túi xách, nói với tài xế: “Bác tài ơi, dừng xe thôi, tôi đến rồi.”
Bao Huân tất nhiên không biết ý định muốn cách xa mình của Trần Lãng, anh đợi mãi mà không thấy người nghe, đành cúp mắt rồi chuyển sang gọi cho Du Thiên Dã, nhưng cũng nhận được thông báo tắt máy của tổng đài, gọi về nhà Du Thiên Dã thì không có người nghe. Anh không khỏi mắng mỏ: “Chết tiệt, mọi người đi đâu hết rồi?”
o0o
Thực ra lúc đó Du Thiên Dã không đi đâu cả, anh tự lái chiếc Passat trắng của mình tới cổng khu nhà Trần Lãng. Anh đã chờ rất lâu rồi, lâu đến mức dạ dày đau đến khó kiểm soát, bấy giờ mới nhớ ra hình như bữa cơm trước là bữa trưa mời đám người bên trưởng phòng Hoàng đi ăn tiệm. Ngay trong khoảnh khắc đó, anh chợt trông thấy Trần Lãng bước xuống từ một chiếc taxi. Anh đang định bước ra thì thấy có một bóng người quen thuộc đi ra từ khu nhà đón Trần Lãng, hai người đứng ở cửa nói gì đó.
Du Thiên Dã bàng hoàng nhìn cảnh tượng xảy ra trước mắt, nhìn Trần Lãng và Liễu Gia Tử nói chuyện với nhau với vẻ vừa thân thiết vừa quen thuộc, thậm chí còn thấy Trần Lãng đi theo Liễu Gia Tử, ngồi lên một chiếc ô tô cách tiểu khu không xa. Thế rồi chiếc ô tô đường hoàng rời đi.
Khoảnh khắc đó, Du Thiên Dã chỉ cảm thấy bốn phía lặng phắc như tờ, chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đập thình thịch trong tuyệt vọng. Cơn đau từ dạ dày lan khắp cơ thể, anh không khỏi gập mình xuống, nhắm mắt lại rồi gục lên vô lăng.
Có lẽ… Có lẽ đôi lúm đồng tiền thơ ngây đó, chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ là hoa trong kính, trăng trong nước mà thôi…