Sau khi Trần Lãng rời khỏi Hạo Khang, tâm trạng của tất cả các đồng nghiệp ở đây đều không tốt, ai nấy đều bực bội ra mặt. Có người thở dài: “Biết người, biết mặt, chẳng biết lòng.” Cũng có người đa cảm nói: “Gián điệp xảo trá quá, thế giới khủng bố quá, như vậy thật là không tốt, không tốt!” Còn có đồng nghiệp không kiềm chế được, chạy đến trước mặt Lục Tự hỏi: “Chị tiếp xúc nhiều nhất với Trần Lãng, chẳng lẽ bình thường không thấy chút dấu vết nào sao?”
Thực ra tâm trạng Lục Tự sa sút vô cùng. Lúc Trần Lãng rời đi, vì muốn né tránh ánh mắt của cô, thực sự chị cũng lẩn tránh đến mức nội thương đầy mình, đến tận bây giờ vẫn chưa thấy khá hơn, giận dữ nói: “Nếu mấy người không khẳng định chắc chắn là như vậy, tôi thực sự không tin đâu.”
Đồng nghiệp đó giải đáp thắc mắc cho Lục Tự: “Haiz, Đường Uyển đã đứng ra chỉ đích danh rồi, chị đừng quá đau lòng!”
Vừa nghe thấy tên Đường Uyển, Lục Tự đã thấy phiền, “hừ” một tiếng rồi không nói năng gì nữa, sau khi lườm đối phương một cái đầy khinh bỉ, chị sực nhớ ra một chuyện: “Ấy? Đường Uyển không qua được kỳ thi chuyên môn, thế mà Hạo Khang vẫn giữ cô ta lại à?”
Đồng nghiệp lắc đầu: “Không biết, không nghe thấy thông báo bắt cô ta phải thôi việc. Nhưng bây giờ cô ta cũng được xem như người có công, chắc lão Đặng cũng không dám đuổi cô ta đi đâu.”
Lục Tự há miệng thở phì phò, giữ im lặng không nói năng gì.
*
Ở bệnh viện, trong phòng bệnh của Du Thiên Dã, Vương Hâm cũng há hốc miệng như Lục Tự, rất lâu vẫn chưa khép lại được: “Chị đang nói đùa đấy à? Trần Lãng sao có thể ăn cắp tài liệu về ca bệnh được? Em không tin!”
Diệp Thần chau mày: “Lúc đầu chị cũng không tin. Nhưng cô ấy thực sự là cháu bên ngoại của ông chủ nha khoa Bác Văn, là thành viên hội đồng quản trị hiện nay của Bác Văn, hơn nữa, để được nhận vào trung tâm trồng răng của Hạo Khang, cô ấy thực sự đã làm giả bằng cấp.”
Vương Hâm thoáng ngập ngừng: “Nha khoa Bác Văn?”
Diệp Thần gật đầu: “Sau khi bác sĩ Liễu Gia Tử rời khỏi Hạo Khang thì đã đến nha khoa Bác Văn làm tổng giám sát bộ phận điều trị.”
Đầu Vương Hâm nổ “uỳnh” một tiếng, chợt nhớ tới cảnh tượng ở dưới sân khu nhà của Trần Lãng hôm ấy, nhất thời sắc mặt rầu rĩ hẳn: “Em, em…”
Diệp Thần nhìn Vương Hâm bằng ánh mắt nhạy bén: “Sao?”
Vương Hâm im lặng hồi lâu mới nói: “Trước đây em từng thấy Trần Lãng gặp riêng Liễu Gia Tử ở dưới sân nhà chị ấy.”
Diệp Thần rất ngạc nhiên, chị nghĩ kỹ mới nói: “Cô ấy là thành viên hội đồng quản trị của Bác Văn, có tiếp xúc với Liễu Gia Tử cũng là chuyện bình thường.”
Tâm trạng Vương Hâm lúc này cũng rất phức tạp, cậu lắp bắp nói: “Nhưng em chưa bao giờ nghe Trần Tụng nói Trần Lãng có quan hệ gì với nha khoa Bác Văn cả.”
Diệp Thần thở dài, liếc mắt nhìn Vương Hâm: “Trần Tụng chính là em gái của Trần Lãng đúng không? Bây giờ còn một rắc rối nữa, công ty quảng cáo của Trần Tụng cũng có liên quan, công ty của họ bị tình nghi có liên quan đến việc cố tình mang thẻ tẩy trắng răng miễn phí của Hạo Khang lên mạng bán với giá rẻ, lại còn bán thông tin cho giới truyền thông, khiến nha khoa Hạo Khang bị thiệt hại trong cuộc bình chọn 10 phòng khám hàng đầu đợt này.”
Vương Hâm cũng rối cả đầu khi biết chuyện này, còn muốn nói vài chuyện nữa nhưng chợt nghe thấy Diệp Thần nói: “Chủ nhiệm Đặng sáng nay đã yêu cầu Trần Lãng tạm thời rời khỏi cương vị công tác. Chị cảm thấy có điều không ổn nên muốn về công ty xem sao. Đúng lúc có em ở đây, giúp chị chăm sóc Du Thiên Dã nhé.”
Vương Hâm vô cùng bất ngờ, đành rầu rĩ dạ một tiếng. Cậu quay lại nhìn Du Thiên Dã đang nằm trên giường bệnh, anh vẫn nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, trái tim không khỏi đập mạnh một nhịp, cậu hỏi: “Chẳng lẽ lão Đại cũng biết rồi?”
Diệp Thần cũng đưa mắt nhìn về phía Du Thiên Dã. Chẳng biết có phải là ảo giác không, Diệp Thần có cảm giác lông mi Du Thiên Dã vừa rung lên rất khẽ. Thầm than một tiếng trong lòng, chị nói với Vương Hâm: “Ừ, không nói chuyện với cậu nữa, giao chỗ này lại cho cậu, chị đi nói chuyện với Trần Lãng xem sao.”
*
Diệp Thần đi rồi, sau đó cũng không thấy có bác sĩ hay y tá vào phòng, căn phòng nhất thời trở nên vô cùng tĩnh mịch, thật giống Cổ Mộ trong truyện “Thần điêu hiệp lữ”, Vương Hâm trợn mắt ngồi thừ ra bên giường bệnh, tay không ngừng mân mê chiếc điện thoại di động, muốn gửi tin nhắn báo tin cho Trần Tụng nhưng lại không biết nên nói từ đâu.
Chợt, Du Thiên Dã trên giường bệnh cất giọng: “Vương Hâm, cậu có mang sạc di động theo không?”
Thấy Du Thiên Dã đã tỉnh lại, Vương Hâm vô cùng kích động: “Lão Đại tỉnh rồi à? Có thấy đỡ hơn không?”
Du Thiên Dã chỉ nhìn cậu một cách bướng bỉnh: “Sạc điện thoại!”
Vương Hâm á một tiếng: “Em đâu có mang cái đó theo. Lão Đại, anh muốn gọi điện thì cứ lấy máy em đi.”
Du Thiên Dã im lặng một lát, vẫn lắc đầu: “Tôi phải sạc pin.”
Vương Hâm buồn bã nhìn chằm chằm Du Thiên Dã, đành nói: “Anh dùng điện thoại Nokia đúng không? Để em đến phòng y tá hỏi xem có mượn được một cái không?”
Du Thiên Dã ừ một tiếng, không nói gì nữa.
*
Vương Hâm vòng vèo trong bệnh viện rất lâu mới có thể mượn được một cái sạc điện thoại thông thường. Nhưng lúc cậu về đến nơi, trong phòng bệnh không một bóng người, cũng không thấy bóng dáng Du Thiên Dã đâu. Cậu đành cắm sạc cho chiếc di động đã hết pin từ lâu dưới gối Du Thiên Dã.
Lúc này, Du Thiên Dã đang đứng ở căn tin bệnh viện, dùng điện thoại công cộng bấm số gọi vào máy Trần Lãng. Du Thiên Dã bình tĩnh chờ đợi, cuối cùng cũng kết nối được, anh nghe thấy giọng nói của Trần Lãng vang lên trong loa: “Xin chào, tôi là Trần Lãng.”
Giọng nói trong loa bình tĩnh và kiềm chế, không nhận ra cảm xúc nào trong đó, khiến Du Thiên Dã nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau đó, điện thoại lại xuất hiện giọng nói của một người phụ nữ đứng tuổi: “Điện thoại của ai thế? Có phải của Vu Bác Văn không? Cậu vừa gọi về nhà tìm con đấy!” Trong khoảnh khắc đó, gương mặt của Trần Lãng và Lâm Hiểu Tuyền hợp lại thành một, Du Thiên Dã liền thấy rất chán nản, anh cúp máy rồi đi về phía phòng bệnh của mình.
*
Trần Lãng gập điện thoại lại, gượng cười với bà Vu Nhã Cầm đang nhìn con gái bằng nét mặt hoài nghi: “Đây là mã vùng của Bắc Kinh, sao có thể là cậu được hả mẹ? Chắc ai đó gọi nhầm máy.”
Bà Vu Nhã Cầm ờ một tiếng, bà chuyển tầm mắt thì bất ngờ trông thấy hộp giấy được đặt ở một góc khá nổi bật trong phòng khách: “Lãng Lãng, con vẫn chưa nói mẹ biết, sao tự nhiên lại xin nghỉ việc đột ngột như vậy?”
Trần Lãng cố tỏ vẻ không để bụng: “Con muốn nghỉ lâu rồi, chỉ quên không nói với mẹ thôi.”
Vu Nhã Cầm thực sự không kiềm chế được, bà bắt đầu càm ràm: “Sao cô giống hệt em gái Trần Tụng của cô thế hử? Nói nghỉ là nghỉ, chẳng biết bàn bạc với người lớn một câu.”
Trần Lãng cụp mắt, lặng lẽ nghe bà Vu Nhã Cầm càm ràm một bài, rồi đứng dậy: “Mẹ, con thấy hơi mệt, con vào phòng nghỉ một lát.” Nói xong, không đợi phản ứng của mẹ, cô đứng dậy đẩy cửa đi thẳng vào phòng, để Vu Nhã Cầm lại phòng khách một mình với một bụng tức giận, than vãn: con gái lớn rồi không còn là con gái của mình nữa. Đúng lúc đó, điện thoại cố định trong nhà đổ chuông lần nữa, Vu Nhã Cầm nhấc máy, vừa nghe thấy giọng của Vu Bác Văn, bà liền nổi giận: “Sao cậu rảnh rỗi thế, gọi mấy lần liền!”
Vu Bác Văn nói ngắn gọn: “Em chỉ gọi để báo cho chị biết là em đang ở sân bay, ngày mai về tới Bắc Kinh.”
Vu Nhã Cầm ngạc nhiên: “Cơ thể cậu vẫn chưa khỏe lại, làm sao chịu đựng chuyến bay dài như vậy? Có việc quan trọng gì à?”
Vu Bác Văn dạ một tiếng: “Chuyện công ty, em phải về xử lý. Đúng rồi chị, Lãng Lãng đâu, con bé về nhà chưa?”
Vu Nhã Cầm tỏ ra khó hiểu: “Vừa về xong, sao em biết nó về nhà? Để chị bảo nó nghe điện thoại nhé?”
Vu Bác Văn ngập ngừng nói: “Thôi chị ạ, tâm trạng con bé không tốt, cứ để nó ở một mình.”
Bấy giờ bà Vu Nhã Cầm mới hiểu ra, vội la lên: “Nó chỉ bảo xin nghỉ việc rồi, không có việc lớn gì chứ?”
Vu Bác Văn ngẫm nghĩ một lát, nói ngắn gọn nhưng đầy hàm ý: “Thực ra không có chuyện gì, nhưng chắc con bé thấy khó chịu lắm, vì một số việc không có căn cứ mà nó bị công ty vu oan giá họa, bị Hạo Khang cho thôi việc!”
Cúp điện thoại của Vu Bác Văn, Vu Nhã Cầm ngồi một mình trong phòng khách mà ruột gan nóng như lửa đốt, bà đưa mắt nhìn đồng hồ trên tường, thầm quở: “Ông già chết giẫm, đi chợ đồ cũ quên luôn cả giờ giấc, con gái xảy ra chuyện lớn như vậy mà không biết đường về nhà!”
Nghĩ đi nghĩ lại bà vẫn thấy lo lắng, liền đứng trước cửa phòng của Trần Lãng và Trần Tụng, nghe ngóng hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, bà đắn đo một lát rồi thử mở cửa thì thấy cửa không bị khóa trái, bà bèn rón rén đi vào trong.
Nhưng sau đó lại không thấy bóng dáng Trần Lãng đâu, bà đảo mắt quanh phòng một lượt, thấy chăn được trải rộng trên giường, hình như có người nằm dưới đó. Bà thầm cảm thấy khó hiểu, một tay nhẹ nhàng vén chăn lên, miệng gọi khẽ: “Lãng Lãng, con sao thế?”
Trần Lãng nằm trong chăn tiếp xúc với ánh sáng đột ngột, cô chỉ biết mở to hai mắt đẫm nước nhìn bà Vu Nhã Cầm, khiến bà không biết phải làm sao, đành hỏi dồn: “Sao thế, sao thế Lãng Lãng?”
Trần Lãng nhìn mẹ bằng đôi mắt đẫm nước. Trong khoảnh khắc ấy, mọi sự kiên cường đều không cánh mà bay, Trần Lãng không kiềm chế được mà rướn người lên, ôm lấy bà Vu Nhã Cầm như tóm lấy cọng rơm cứu mạng, òa lên khóc như một đứa trẻ, khóc đến mức không sao thở nổi.
Cảnh tượng đó trong mắt bà Vu Nhã Cầm đúng là một việc kinh thiên động địa. Trong ấn tượng của bà, ngoài buổi đêm lúc Trần Lãng hơn 1 tuổi, lúc bị Vu Bác Văn đưa đi, thì cô chưa bao giờ khóc nức nở như vậy. Nỗi bàng hoàng qua đi, ngoài xót xa con gái đến vô cùng, một ngọn lửa giận bập bùng cháy từ đáy lòng lên tận đầu, phòng khám cao cấp gì chứ, công ty có vốn đầu tư nước ngoài gì chứ, họ cho mình là ai mà có thể bắt nạt con gái bà đây thế này?
Vì thế, cơn giận này kéo dài đến tận trưa, đến cả cuộc điện thoại gọi đến nhà của Diệp Thần cũng bị Vu Nhã Cầm từ chối thẳng thừng: “Còn tìm Trần Lãng làm gì nữa? Còn sợ bắt nạt nó chưa đủ hả?”
Diệp Thần bị giọng quát nạt rất to ấy làm rối cả đầu, chị ngượng ngùng nói: “Cháu gọi di động cho Trần Lãng nhưng em ấy không nghe, cháu vẫn muốn đích thân kiểm tra một việc với em ấy.”
Vu Nhã Cầm liếc mắt nhìn chiếc túi xách bị Trần Lãng quăng ngoài phòng khách, vừa nãy hình như đúng là có nghe thấy tiếng động, nhưng bà không hề tỏ ra lịch sự: “Chúng bay muốn làm gì thì làm đúng không? Gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi? Lần sau đừng gọi đến đây nữa, cái phòng khám của thằng quỷ tây đó của chúng mày, Trần Lãng nhà tao giỏi giang như thế đến đâu mà không sống được, lần sau dù có mời Trần Lãng nó cũng không thèm đến đó đâu!”
*
Diệp Thần đứng ngoài phòng bệnh của Du Thiên Dã, cúp máy với nụ cười khổ sở. Chị hít sâu một hơi mới dám vào phòng, thấy Du Thiên Dã đã tỉnh đang nửa nằm trên giường, bấy giờ chị mới vui lên một chút: “Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, có đỡ hơn chút nào không?”
Du Thiên Dã khẽ ngước mắt, bình tĩnh nói: “Em đi đâu thế?”
Diệp Thần thoáng do dự: “Em đi tìm Trần Lãng nhưng cô ấy rời khỏi phòng khám rồi. Di động cũng không nghe, sau đó em gọi về nhà cô ấy, có vẻ như mẹ cô ấy đang giận lắm!”
Du Thiên Dã rầu rĩ nói: “Sau này các em không cần tìm cô ấy nữa đâu!”
Diệp Thần và Vương Hâm đang ngồi góc phòng cùng ngước lên, nhìn về phía Du Thiên Dã với gương mặt rầu rĩ. Du Thiên Dã lại nhắm mắt, giả bộ đã ngủ, trong đầu hiện lên một tin nhắn vừa đọc lúc bật máy: “Thiên Dã, em đợi anh suốt đêm qua, anh đọc được hãy gọi cho em ngay.” Tin nhắn được gửi đồng thời với lúc cơn đau dạ dày hành hạ anh tối qua.
“Em đợi anh suốt đêm…”
“Em đợi anh suốt đêm…”
Tối qua anh đợi cô lâu như vậy, còn thấy cô và Liễu Gia Tử đi với nhau, sao cô có thể nói một cách hùng hồn như vậy? Sao có thể chứ?