Tình Yêu Trồng Răng

Chương 91

Thời gian cũng như cát mịn chảy ra từ kẽ ngón tay, một khi đã trôi đi thì không thể cứu vãn được nữa. Nó sẽ không dừng lại bởi bất kỳ tình trạng hay sự cố nào, mà càng liên tục chuyển động mãi mãi không ngừng nghỉ, chuyển động đến ngày hôm nay, chỉ vào con số 21 giờ 35 phút ngày 24 tháng 12, đêm Noel.

Thế nhưng Trần Tụng không hề cảm nhận được chút không khí lễ tết nào. Cô đóng cuốn sách nặng trịch về kế toán trong tay lại, rồi đưa mắt liếc nhìn mấy quyển sách cũng dày và nặng không kém đang nằm ở một góc bàn học khác, buột miệng thở dài than vãn, nghe thật thảm hại: “Ôi, mình thật không muốn sống nữa…”

Bị tiếng hò hét của Trần Tụng làm kinh động, bà Vu Nhã Cầm vốn đang ở phòng khách vội chạy vào mở cửa, bà nhìn Trần Tụng đang phủ phục bất động trên bàn học, vội hỏi: “Sao thế Tụng Tụng?”

Trần Tụng rên lên từ giữa hai trang sách: “Mẹ, con chỉ muốn chết thôi…”

Bà Vu Nhã Cầm càng rón rén bước đến bên cô: “Cái gì mà chết với không chết, toàn nói vớ vẩn không đâu!”

Trần Tụng ngẩng lên, chỉ tay vào đống sách luyện thi dày cộp trên bàn, “Con đã đọc suốt một tháng rồi nhưng quyển sách đầu tiên vẫn chưa hiểu đâu vào đâu. Con hối hận lắm, đáng lẽ không nên đăng ký vào cuộc thi kế toán viên cao cấp đó.”

Bà Vu Nhã Cầm nhìn chồng sách dày cộp trên mặt bàn, bà cũng cảm thấy nhiệm vụ lần này thực sự quá nặng nề, không khỏi thở dài, “Không phải con muốn khoe khoang hay sao? Không làm ở công ty quảng cáo kia nữa thì thôi, cậu con kêu con đến nha khoa Bác Văn làm ở bộ phận tài vụ con cũng không chịu, nói muốn dốc công học hành thành tài, tranh thủ sang năm giành được giấy chứng nhận kế toán viên cao cấp, không phải tự con nói thế à?”

Trần Tụng lườm mẹ: “Công ty quảng cáo của Vương Thượng thật vớ vẩn, còn hại lây sang cả chị con, cứ nghĩ đến đây là con bực cả mình. Đúng rồi, dạo này hình như gã ta đổi nghề sang lĩnh vực ẩm thực, hôm nọ còn gọi điện mời mọc con, hừ, con thèm vào. Nha khoa Bác Văn của cậu con càng không thích, nếu con vào đó làm việc thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ toàn người nhà mình, đúng là mô hình tiêu chuẩn của công ty tư nhân, đúng kiểu gia đình trị, thật nhàm chán.”

Vu Nhã Cầm cười nói: “Thế thì còn than thở nỗi gì nữa? Con hết lối thoát rồi, mà dù có thì cũng bị chính con bịt chặt lại. Thôi, chăm chỉ đọc sách đi.”

Trần Tụng lại phủ phục xuống mặt bàn: “Nếu thế mẹ cứ để con chết đi thì hơn.”

Bà Vu Nhã Cầm khóc dở mếu dở: “Con khác xa chị con, nếu chị con là người tham gia thi cử thì chắc chắn sẽ vô cùng thoải mái và dễ dàng, sẽ không kêu oai oái như con đâu.”

Trần Tụng vẫn ngồi trên bàn học, khẽ lầm bầm trong cổ họng: “Mẹ, gen của con là di truyền từ mẹ, còn chị di truyền gen của cậu, sao có thể so sánh được đây?”

Bị Trần Tụng đổ oan, bà Vu Nhã Cầm mắng con: “Tự mình không nỗ lực, sao lại quay sang trách mẹ mày?”

Trần Tụng rất thông minh, cô mau chóng chuyển đề tài: “Mẹ, mẹ nói xem sao chị cứ ở Thượng Hải mãi mà không về nhà?”

Nói đến đây, bà Vu Nhã Cầm lại buồn lòng, liền hừ mũi: “Còn phải nói, lúc đầu cậu nói để chị đến thăm ông bà ngoại, mẹ thấy cũng có lý, dù sao nó cũng chưa bao giờ qua đó nhân thể đi giải sầu luôn.”

Trần Tụng nói tiếp thay mẹ: “Nhưng mẹ không ngờ chị con vừa đi thì đã cắm rễ luôn ở đấy, lại còn dứt khoát đầu quân vào nha khoa Bác Văn ở Thượng Hải chứ gì?”

Bà Vu Nhã Cầm hừ một tiếng, “Tụng Tụng, mẹ thấy người Thượng Hải rất ranh mãnh, không biết cho chị mày uống bùa mê thuốc lú gì mà nó u mê mụ mẫm thế, không tìm được đường về Bắc Kinh nữa rồi.”

Trần Tụng cũng thấy có lý nhưng không phải hoàn toàn hợp lý, suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngoài điều này chắc chắn còn nguyên nhân khác nữa, ví dụ như chị con vẫn chưa hết đau lòng. Hết đau lòng chắc sẽ về đây thôi.”

Bà Vu im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài nói: “Tụng Tụng, mẹ nói cho mày biết nhé: Hạnh phúc của một con người ấy à, chả liên quan gì đến bề ngoài, vóc dáng, thành tích học tập, bằng cấp và năng lực gì hết.”

Trần Tụng nhìn mẹ bằng ánh mắt hoài nghi, “Thế liên quan đến cái gì?”

Bà Vu thở hắt ra một tiếng: “Số mệnh! Đều do sự sắp xếp từ trước của số mệnh!”

Trần Tụng cười khanh khách, lập tức mở mang đầu óc cho mẹ: “Chẳng phải mẹ là Đảng viên lão thành hay sao? Sao mẹ có thể tin vào cái thứ mê tín vớ vẩn từ thời phong kiến ấy được?”

Vu Nhã Cầm nghiêm giọng nói: “Trẻ con thì biết cái gì? Mẹ mày là người từng trải, nói cho mày biết nhé, mẹ đẻ của chị mày cao hơn mẹ, đẹp hơn mẹ, tài hoa hơn mẹ, còn là bác sĩ nữa, nhưng thế thì sao chứ? Suy cho cùng vẫn chẳng có gì. Cứ nói ngay như chúng mày, chị mày xinh hơn mày, thông minh hơn mày, học cũng giỏi hơn mày nhưng quá khứ của nó không giống mày, nó cũng sống nội tâm hơn mày, nhưng không vui vẻ bằng mày.”

Trần Tụng ngẩn ra hồi lâu, chau mày nói: “Ý mẹ là, kẻ ngốc có niềm vui của kẻ ngốc, con chính là bản sao của mẹ hả?”

Bà Vu vỗ đầu Trần Tụng, cười mắng: “Mày đổi kiểu khác mắng mẹ mày đấy à?” Nhưng không hiểu sao, lòng bà Vu vẫn thấy nặng trĩu, bà nhanh chóng thu lại nụ cười, mắt chợt sáng: “Tụng Tụng, mẹ thật sự thấy lo cho chị mày. Nó một mình ở Thượng Hải, dù ông bà ngoại có tốt với nó thế nào thì nó vẫn đơn độc chẳng có người thân bên cạnh. Nếu nỗi uất hận trong lòng nó không thể tiêu tan thì nó vẫn chẳng thể vui vẻ được.”

Nhìn nỗi lo âu không thể che giấu trên mặt mẹ, Trần Tụng liền đứng dậy, ôm vai bà mà an ủi: “Mẹ, nhìn đi nhìn đi, nói mẹ bất công mà mẹ còn không chịu nhận. Mẹ yên tâm, con còn không hiểu chị mình hay sao, chị ấy rất cứng cỏi, chị ấy đúng là người thích trốn tránh để tự chữa lành vết thương nhưng chẳng có ai rời khỏi ai là không sống được cả, hơn nữa còn sống rất tốt.”

Lúc này bà Vu mới nhẹ nhõm một chút: “Thật không?”

Trần Tụng nắm chặt tay, tỏ vẻ kiên định: “Thật, chị con thế nào mẹ còn không biết à. Chị ấy chính là con gián[1] có đánh cũng không chết, vả lại, trời sinh voi ắt sẽ sinh cỏ mà.”

[1] Trong tiếng Trung, con gián là “tiểu cường”, chữ “cường” trong kiên cường.

Dĩ nhiên Trần Tụng không nói cho mẹ biết, Trần Tụng đã cống hiến rất lớn lao trong vấn đề an ủi giúp Trần Lãng vượt qua cú shock thất tình, ví dụ như cô nàng đã dâng hiến bài chế “Bài ca chia tay” của mình: “

Hôm qua mưa nhẹ gió to

Sáng nay rảnh rang ưu sầu

Chia tay, chia tay, trước mắt gầy béo xanh đỏ…

Ca từ này ra đời sau khi Trần Tụng và Vương Hâm cãi nhau, sau khi hai người làm lành, Trần Tụng đã hào phóng tặng nó cho chị gái Trần Lãng, dĩ nhiên cô còn “bán rẻ” cho chị mình một ca khúc khác để cổ vũ tinh thần chiến đấu của Trần Lãng: “Cây liễu thưa lá, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, bên trong không có thì ra ngoài tìm kiếm, sao phải tìm mãi ở một nơi?”

Cuối cùng Vu Nhã Cầm cũng phì cười trước mặt con gái nhưng bà vẫn chưa hiểu lắm: “Con gái con đứa sao lại phát ngôn vớ vẩn như thế? Con toàn nói gì mẹ chẳng hiểu? Còn tiểu cường tiểu ciếc gì nữa chứ, chả hiểu mô tê gì.”

Trần Tụng liếc mắt nhìn đồng hồ trên mặt bàn, ây dà đã sắp mười giờ rồi… Cô vội đẩy mẹ ra khỏi phòng: “Mẹ đi ngủ đi thôi, con cố đọc thêm mấy trang nữa.”

Bà Vu Nhã Cầm dặn dò mấy câu đại loại như “Con cũng ngủ sớm đi…” rồi đóng cửa phòng lại.

Sau khi biết chắc cửa phòng đã đóng, Trần Tụng không khỏi bĩu môi. Mẹ hoàn toàn không biết tư tưởng cô nhanh nhạy cỡ nào, theo như Trần Lãng nói thì là “Thế quái nào mày lại đi làm kế toán nhỉ, đáng ra phải làm nhà xây dựng ý tưởng quảng cáo mới đúng, tiếc thật, tiếc thật!” Trần Tụng không chỉ giỏi xuyên tạc lời thơ, bài hát mà còn có thể vận dụng câu chữ vào từng hoàn cảnh và với từng người một cách vô cùng linh hoạt. Ví dụ như khi Hoàng Thượng vò đầu bứt tai không biết nên điền yêu cầu chọn bạn trên trang web kết bạn thế nào, Trần Tụng liền suồng sã nói: “Anh nên viết thế này nè: Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, vừa là cỏ thơm lại vừa có tiền là tốt nhất!” làm cho Hoàng Thượng cười nắc nẻ. Còn lúc ngọt ngào với Vương Hâm, khi cậu chàng lộ ra bộ mặt của sói xám, muốn sờ soạng, cô sẽ vờ nghiêm túc chặn lại: “Chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, anh đừng sờ mó lung tung.” Dĩ nhiên khi Vương Hâm đen mặt định bỏ tay xuống, cô lại xáp lại gần, giả bộ ngượng ngùng: “Nhưng cỏ thơm mà chết khô rồi thì cũng toi, nếu có tí mưa cũng được lắm!” Vương Hâm dở khóc dở cười chỉ biết vò cho mái tóc đen óng ả của bạn gái rối tung lên rồi ôm cô vào lòng thật chặt, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Em biết hành hạ người khác ghê!”

Hành hạ? Lâu rồi cô không bày trò hành hạ kia, họ vẫn đối với nhau rất khách sáo. Trần Tụng ngẩn ra một lúc rồi nhanh chóng định thần lại, vội vàng bật máy tính, đăng nhập vào một trang web. Cô bất ngờ khi thấy avatar của Vương Hâm vẫn chưa sáng, vẫn một màu xám xịt như cũ. Trần Tụng lẩm bẩm: “Sao vẫn chưa online nhỉ?” Đang định cầm điện thoại lên nhắn tin thì lập tức ava của Vương Hâm sáng lên, một tin nhắn được gửi sang ngay tức thì: “Tiểu Đao, chờ anh lâu rồi hả? Anh vừa mới được tan ca.”

Trần Tụng tỏ ra rất tò mò: “Về muộn thế à? Ông chủ anh thật là vô nhân đạo, tối nay là Noel mà.”

Kim tử đa trả lời: “Nod nod, anh cũng thấy vô nhân đạo. Phẫu thuật xong đã là 8 giờ kém rồi, lão Đại còn bắt anh phải sửa tài liệu về mấy ca bệnh gần đây, làm xong mới cho về.”

Dĩ nhiên Trần Tụng biết hai từ lão đại kia là để chỉ Du Thiên Dã liền giận dữ bảo: “Đừng nói đến lão Đại của anh nữa, cứ nhắc đến anh ta là em thấy bực mình.”

Kim tử đa liền gửi sang một icon thở dài: “Anh thấy anh ấy cũng chẳng vui vẻ gì, rảnh rỗi chỉ biết lao đầu vào công việc. Anh về rồi mà anh ấy vẫn ở bám rễ mãi ở trung tâm, trông chẳng có vẻ gì là muốn về nhà.”

Trần Tụng lườm một cái rồi gõ dòng chữ: “Ai kêu anh ta hẹp hòi, đáng đời!”

Ngồi bên kia, Vương Hâm trộm lau mồ hôi lạnh và cũng chẳng có cách nào giải thích giùm cho lão đại của mình. Thực ra nỗi oan khuất của Trần Lãng đã được giải trừ gần như hoàn toàn, đến cả chủ nhiệm Đặng Vĩ cũng tỏ ra hết sức hối hận và xấu hổ, cứ than vãn mãi là không có mặt mũi nào đi gặp Trần Lãng. Nhưng chẳng hiểu sao Trần Lãng lại biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không còn xuất hiện một lần nào nữa. Còn nữa, cái tên Trần Lãng vẫn là cấm địa của Du Thiên Dã, thỉnh thoảng Vương Hâm cũng báo cho Du Thiên Dã mấy tin tức về Trần Lãng mà anh thu thập được từ chỗ Trần Tụng, nào là bây giờ Trần Lãng đang làm việc cho nha khoa Bác Văn chi nhánh Thượng Hải. Anh có nói với Du Thiên Dã nhưng lão đại vẫn giữ nguyên bộ mặt lạnh lùng kia, chẳng nói năng gì. Điều này khiến cho Vương Hâm – người đang giữ cương vị bạn trai hiện tại của Trần Tụng rơi vào tình cảnh của người đứng giữ, áp lực vô cùng lớn.

Nhưng lão đại vẫn là lão đại, chuyện của anh ấy không đến lượt Vương Hâm khua chân múa tay, dù sao Trần Tụng và Vương Hâm đã xóa bỏ được những chướng ngại vật trước kia và làm lành với nhau. Có phải là lúc Trần Tụng ra mặt cho Trần Lãng, chạy đến nha khoa Hạo Khang làm ầm lên không nhỉ? Lúc ấy anh thực sự không chịu nổi nữa, đành bất đắc dĩ kéo Trần Tụng ra khỏi trung tâm trồng răng rồi để mặc cô tùy ý đấm đá. Nhưng sau khi Trần Tụng xả giận xong, cô mở to hai mắt, nói với mình bằng dáng vẻ ngoan ngoãn hết sức: “Vương Hâm, chuyện lần trước là lỗi của em. Em xin lỗi!”

Còn có thể nói gì đây? Người mình yêu thương đang đứng ngay trước mặt, chỉ cần cô nhún nhường một chút, anh còn có gì mà không bỏ qua được? Nhưng không hiểu sao giữa hai người lại sinh ra một chút khách sáo và xa cách, không còn thoải mái và chẳng e dè gì như xưa nữa.

Như tối nay vậy, đêm Noel, anh thì làm thêm đến muộn, vậy mà Trần Tụng lại khác hẳn trước kia, không ra ngoài quậy tung trời với đám bạn ở câu lạc bộ Oai phong mà ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, hẹn mình 10h lên mạng nói chuyện.

Lúc Vương Hâm đang mải tâm hồn treo ngược cành cây, Trần Tụng lại gửi sang một tin nhắn: “Hôm nay đọc sách mệt quá, chơi mấy ván bắn trứng khủng long với em nhé?”

Kim tử đa vui vẻ đồng ý, hai người lần lượt đăng nhập vào trò chơi. Trần Tụng chẳng may đăng nhập nhầm ID, sau khi vào phòng chơi rồi mới biết mình gõ nhầm ID, cô đang dùng nickname “Kiếm khách đa tình cây kiếm vô tình”.

Trần Tụng vội kêu lên “tiêu rồi!” đang định đăng xuất thì hai chữ “Đừng chạy!” được Kim tử đa nhanh chóng gửi sang sau khi đăng nhập xong.

Trần Tụng ngừng động tác, thắc mắc: “Sao anh biết tôi muốn chạy?”

Kim tử đa thoáng chau mày, câu chat anh gửi tới rất rõ ràng, chỉ có hai chữ Trực Giác. Thực ra trong lòng Vương Hâm lại nói là: sao không biết, lần trước khi anh bạn đăng nhập bằng cái nick này tôi đã biết anh bạn chính là tiểu Đao rồi, lần này chắc là đăng nhập nhầm ID nên chột dạ sợ lộ chân tướng chứ gì!

Trần Tụng bình tĩnh lại, vội nói: “Anh em, cậu lại ở đây làm gì thế?”

Kim tử đa tiếp tục gõ chữ: “Chờ bạn gái!”

Trần Tụng vẫn giả vờ không biết gì: “Làm lành với bạn gái rồi hả? Chúc mừng, chúc mừng!”

Kim tử đa ặc một tiếng rồi tiếp tục gõ: “Phải cám ơn anh bạn, nếu không có anh bạn, tôi không biết phải làm lành thế nào nữa!”

Trần Tụng gửi sang mấy biểu tượng mỉm cười, ngẫm nghĩ rồi gõ: “Không có gì, không có gì, vậy tôi không làm lãng phí thời gian của cậu nữa, off đây.”

Cô đang định nhấn nút X ở góc phải màn hình thì lại thấy Kim tử đa gõ thêm dòng chữ: “Tiểu Đao, không cần đăng xuất đâu, chơi luôn đi. Bây giờ em cởi áo này ra rồi mặc cái áo khác vào(1) anh không chịu nổi!”

(1) Quần áo và nickname có cách phát âm gần giống nhau.

Trần Tụng lấy làm ngạc nhiên, hồi lâu sau mới gõ được vài chữ: “Ranh con, anh nhận ra em từ bao giờ vậy?”

Vương Hâm trả lời rõ là khinh thường: “Từ lần đầu tiên em dùng nickname này rồi lấm lét đi dạo ở đây.”

Trần Tụng thẹn quá hóa giận: “Hay lắm, đã biết từ lâu rồi còn giả vờ giả vịt, anh định giở trò với em hả?”

Vương Hâm nhanh chóng trả lời: “Nếu lần trước em không chat với anh bằng nick này, làm sao anh biết trong lòng em thực sự có anh được chứ?”

Trần Tụng lườm nguýt: “Sao anh lại mất tự tin thế nhỉ?”

Kim tử đa gửi sang icon đổ mồ hôi: “Dù tự tin đến mấy anh cũng không chịu được bị em hành hạ kiểu đó.”

Trần Tụng cũng biết bản thân không quan tâm, đang nghĩ xem trả lời thế nào thì đã thấy Vương Hâm gửi sang một dòng: “Tiểu Đao, sau này chúng ta phải hòa thuận, đừng làm loạn nữa nhé?”

Trần Tụng ngẫm nghĩ rồi trả lời nghiêm túc: “Vâng.”

Vương Hâm bên kia lại đổi ý: “Hay là em cứ làm loạn đi, dạo này em ngoan quá làm anh thấy sợ đấy!”

Trần Tụng cũng nghiêm túc trả lời: “Em cũng có cảm giác phải chăng anh đã có người khác, dạo này cứ xa cách em…”

Vương Hâm gửi sang bức ảnh giơ tay thề, còn thêm dòng chữ: “Không đâu, sao như vậy được? Trong lòng anh chỉ có em thôi.”

Bờ môi Trần Tụng dần cong cong, bàn tay dĩ nhiên cũng không rảnh rỗi mà gửi sang bên kia một biểu tượng trái tim đỏ chói.

Trong đêm Noel năm đó, tuy hai người trẻ tuổi đang ngồi trước màn hình máy tính ở hai nơi khác nhau trong một thành phố nhưng trên môi đều là những nụ cười vui vẻ. Sau đó hai người không chơi trò chơi mà mặt dày gửi đi những dòng chữ vô cùng sến súa qua Internet khiến hai trái tim gần nhau hơn, gần mãi đến khi tâm đầu ý hợp.
Bình Luận (0)
Comment