Ai cũng từng gặp người nóng tính, nhưng chưa thấy ai lại nóng tính đến vậy. Nghe thấy câu nói kia, mọi người trong quán bar đều ồ lên, đến cả Bao Huân cũng phải ngước mắt nhìn. Tuy trong lòng anh sinh ra một cảm giác khác thường nhưng vẫn tự giác ngồi cách xa Jack hơn một chút, miệng không quên cười cợt: “Cái đồ không biết kiềm chế, ra ngoài đừng nói quen tao nhá!”
Jack không đồng ý: “Biết kiềm chế không tán được gái đâu, về điểm này mày phải học theo tao.”
Hai cô nàng xinh đẹp vừa ngồi cạnh Jack và Bao Huân, vốn đã cảm thấy hai anh chàng này không nhiệt tình lắm với mình, giờ lại thấy Jack ra tay vì người phụ nữ khác, sau khi trao đổi ánh mắt họ đều thấy không hay ho gì nên vội vàng cầm ly rượu, chào tạm biệt Jack và Bao Huân.
Tất nhiên MC trên sân khấu vui vẻ hết sức, liên tục nói ra những lời làm kích động dư luận: “Hay quá, hay quá! Năng lực của mỹ nhân quả đáng nể. Thưa ngài, rất cảm ơn ngài nhưng chúng tôi vô cùng xin lỗi vì trò chơi này không tính người chủ động ‘xếp hàng’ mà phải do chính người đẹp này đi tìm.”
Trần Lãng nhìn về nơi đang được ánh đèn chiếu sáng và lập tức nhìn thấy Jack với gương mặt cực kỳ phấn khích. Cô bắt đầu thấy đầu râm rẩm đau, nhưng sau khi nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao gầy đang ngồi cạnh Jack, lúc này tuy anh không được ánh sáng chiếu tới, thậm chí còn chìm trong bóng tối nhưng cô vẫn giật thót mình: “Sao người này lại ở đây?”
Sở dĩ cô có thể mặt dày đứng trên sân khấu lâu như vậy là vì nghĩ rằng chỉ cần đi ra khỏi cánh cửa của quán bar này thì sẽ chẳng có chuyện gì nhưng hoàn toàn không ngờ trong này lại có nhiều người quen đến thế, nhất là người luôn xuất hiện vào lúc mình tệ hại nhất, ví dụ như lần “xem mặt” anh chàng nhân viên văn phòng ở khu CBD lần trước, danh tiếng của cô giảm sút từ Bắc Kinh đến Thượng Hải. Thật làm người ta nản lòng!
Thế mà “người quen” còn mỉm cười chế giễu mình rồi gật đầu một cái thật khẽ.
Trần Lãng không biết nên nói gì. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định: Được lắm, đây là tự anh chui đầu vào rọ đấy nhé. Dù sao cũng phải kéo một người xuống nước, dù nhảy sông tự vẫn cũng phải có người đỡ, dù mất hết thể diện cũng phải có người cùng chung cảnh ngộ. Cô lập tức nảy ra sáng kiến, liền nói với MC: “Bây giờ có thể bắt đầu được chưa?”
MC liền vội vàng gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”
Thế là dưới luồng sáng liên tục di chuyển và tiếng nhạc rùm beng, Trần Lãng bước xuống sân khấu. Trần Lãng đi đến giữa Jack và Bao Huân, cô nhất quyết không muốn dây dưa với người đang có ý với mình là Jack mà đi đến trước mặt Bao Huân, điềm tĩnh nói: “Thưa anh, tôi có thể mời anh không?”
Trong tiếng hò hét ầm ĩ của quán bar, Bao Huân thoáng giật mình nhưng lập tức nở nụ cười không dễ phát hiện rồi vờ vịt nói: “Tôi rất hân hạnh.”
Bao Huân đi theo Trần Lãng lên sân khấu, anh nghe thấy Trần Lãng khẽ nói: “Sao trùng hợp vậy?” Bao Huân mấp máy môi, cũng nói nhỏ như cô: “Đúng thế, tôi cũng rất bất ngờ.”
Sau khi lên sân khấu, Bao Huân trao đổi gì đó với DJ, ban nhạc trên sân khấu liền chậm rãi bắt đầu dạo một khúc nhạc nhẹ. Bao Huân thoải mái ngồi lên chiếc ghế chân cao, một chân gác lên thanh chắn ngang của ghế, một chân chống xuống nền, hai tay bỏ vào túi, mắt khép hờ, giọng vừa trầm vừa dịu dàng:
Try to remember the kind of September,
Try to remember the kind of September,
When grass was green and grain was yellow.
Try to remember the kind of September
When you were a tender and callow fellow.
Try to remember and if you remember.
Then follow-follow,oh-oh.
Try to remember when life was so tender,
That no one wept except the willow
Try to remember the kind of September
When love was an ember about to billow
Try to remember and if you remember,
Then follow-follow,oh-oh.
Deep in December it’s nice to remember.
Although you know the snow will follow
Deep in December it’s nice to remember.
The fire of September that made us mellow.
Deep in December our hearts should remember.
And follow-follow, oh-oh.
Bao Huân vừa cất tiếng hát được vài câu đầu, Trần Lãng đã nhận ra, thì ra người hát ca khúc trong phim Notting Hill mà cô nghe được trong bữa cơm tối nay chính là Bao Huân. Cô vô cùng ngạc nhiên, không ngờ khả năng ca hát của người này lại tốt đến thế, giọng hát giàu cảm xúc, mê hoặc lòng người.
Có lẽ vì tất cả mọi thứ đều quá bất ngờ nên Trần Lãng có cảm giác mọi chuyện đã vượt quá tầm kiểm soát của mình. Trong một buổi tối đầy màu sắc thế này, Trần Lãng lặng lẽ đứng một bên nghe bài hát “Try to remember” đã rất quen thuộc này và nghĩ về khoảng thời gian mấy tháng gần đây, sự tồn tại của những điều vui vẻ và cả những điều đáng thất vọng, lòng cô lúc này đan xen nhiều cung bậc cảm xúc rồi bất giác thẫn thờ. Khoảng thời gian đã qua và cả bóng hình mờ ảo của người đó là những thứ mà ban đầu cô chỉ muốn dùng hết mọi khả năng để quên đi thì bây giờ lại dễ dàng quay trở lại vì bài hát này. Trần Lãng hướng mắt nhìn Bao Huân, luồng sáng từ đèn sân khấu khiến toàn thân anh được bao trùm trong ánh sáng, nhưng cặp mắt sâu thẳm giấu sau hàng mi kia, dù đã bị hàng mi dày che lấp nhưng vẫn có chút gì đó khiến người ta không sao hiểu được.
Đang buồn rầu vì không được lựa chọn, Jack ngồi dưới khán phòng nhìn cảnh tượng ấm áp trên sân khấu, không khỏi than thở… Thằng nhóc Bao Huân này, chỉ cần cất giọng hát thì không một ai có thể chống đỡ được.
Có lẽ tiếng lòng của Jack cũng là cảm xúc của mọi người, bên cạnh vang lên tiếng reo hò khe khẽ, không to lắm nhưng đủ để Jack nghe thấy: “Ây da! Cuối cùng cũng được nhìn thấy Cảng Sinh ngoài đời rồi.”
Jack nhìn cô gái không biết chui ra từ đâu đang đứng ngay gần mình, da trắng, tóc ngắn màu nâu, dáng người hấp dẫn, cao ráo, thực sự vô cùng hoàn hảo, mũi cao, mắt sâu, một cái chớp mắt cũng đủ khiến người khác mê muội. Theo trực giác, Jack cảm thấy cô gái này có bề ngoài khác với con gái châu Á, chắc hẳn không phải dòng dõi thuần chủng, nhiều khả năng là con lai. Dù sao Jack cũng đang không có việc gì làm mà anh ta cũng rất muốn nói chuyện với cô gái này, bèn hỏi: “Cảng Sinh là ai?”
Cô gái không biết có phải là con lai không nhìn Jack một cái rồi hỏi anh ta: “Anh có biết Lê Minh không?”
Jack gật đầu, nghĩ bụng: mình nhà quê đến thế sao? Sao có thể không biết Lê Minh được chứ, chỉ là mình biết Lê Minh nhưng Lê Minh không biết mình mà thôi.
Cô gái khá hài lòng: “Lê Minh từng đóng một bộ phim tên là ‘Đô thị thủy tinh’, nam chính tên là Cảng Sinh. Trong phim, Cảng Sinh hay hát bài Try to remember này.” Nói xong, thấy vẻ mặt ngu ngơ của Jack, cô tỏ ra bất lực: “Đây là phim tình cảm, đàn ông các anh không thích xem, không biết cũng dễ hiểu.”
Jack híp mắt: “Đô thị thủy tinh? Phim này tôi xem rồi, Thư Kỳ đóng chứ gì?” Dĩ nhiên Jack không tiết lộ mục đích chính của mình khi xem bộ phim này là vì nghe nói nữ chính là mỹ nữ gợi cảm Thư Kỳ - người đã đóng “Tình dục nam nữ”. Nhưng sau khi xem xong Đô thị thủy tinh, anh ta vô cùng thất vọng, gì chứ, suốt cả bộ phim Thư Kỳ ăn mặc kín cổng cao tường như vậy, sau đó mỹ nữ này ngày càng sa sút, hoàn toàn không đủ tinh thần hy sinh và chuyên nghiệp.
Cô gái ờ một tiếng, trả lời: “Đúng, Thư Kỳ đóng.” Rồi quay đi ra sức vẫy tay với người trên sân khấu. Jack nhìn theo thì thấy Trần Lãng đứng trên sân khấu cũng khẽ vẫy tay với cô nàng này, bấy giờ Jack thấy rất tò mò, bèn hỏi: “Cô quen cô gái trên sân khấu à?”
Cô nàng liếc nhìn Jack một cái: “Dĩ nhiên là quen, chúng tôi là bạn học kiêm bạn cùng phòng mà.”
Jack càng ngạc nhiên hơn, hỏi: “Đừng nói cô cũng là nha sĩ nhé?”
Cô gái cũng nhìn Jack với vẻ rất ngạc nhiên rồi cười thoải mái: “Coi như anh tinh mắt.”
Jack lập tức tự khen số mình may mắn, ngành nha sĩ rất ít có gái xinh thế mà mình đã gặp được cả hai người này, không chỉ có kiểu nhã nhặn dịu dàng như Trần Lãng mà còn có kiểu xinh đẹp năng động như cô gái này nữa.
Lúc này Trần Lãng và Bao Huân đã rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay của mọi người. Đèn trong quán lại sáng lên, hai người cùng tiến về phía bàn của Jack. Thấy cô gái đứng cạnh Jack mỉm cười rạng rỡ với mình, Trần Lãng nhướn mày: “Mavis, sao giờ cậu mới đến? Tớ bị cậu hãm hại thê thảm quá!”
Mavis cười khì: “Đường ở Thượng Hải khó đi quá, tớ đến nhầm chỗ. Thực ra cậu nên cảm ơn tớ, nếu không thì đêm nay sao có thể có màn gặp gỡ tuyệt vời này?”
Trần Lãng trợn mắt, cô nàng Mavis này vẫn mồm mép ghê gớm hệt ngày xưa.
Jack đoán không sai, Mavis đúng là con lai. Cô gái này, hồi nhỏ sống ở Quảng Châu, lớn thêm chút nữa thì chuyển đến Thượng Hải, tuổi đi học thì bay đi bay lại giữa HongKong và London, miền đất nào cũng có trong dòng máu của cô ấy cả. Nhưng vì đã bị pha trộn chỉ còn lại 1/8 nên ngoài cảm giác khá khác lạ thì rất khó nhận ra điểm nào là của người miền nào. Điểm dễ nhận thấy duy nhất là tính cách sôi nổi nhiệt tình không hề bị cản trở, cấu tạo dây thần kinh hoàn toàn khác Trần Lãng. Trần Lãng đành cười khổ, nói: “Không thể nói là gặp gỡ tuyệt vời, nhưng đúng là rất bất ngờ.”
Mavis hừ một tiếng rồi liếc nhìn phong bì trong tay Trần Lãng, tò mò hỏi: “Vừa nói giải nhất là một tấm thẻ tập thể hình một năm của trung tâm nào đó, đúng là thần bí quá, cậu xem xem trung tâm thể hình cao cấp này tên là gì?”
Bấy giờ Trần Lãng mới nhớ ra bèn mở phong bì, lấy tấm thẻ trong đó ra rồi lẩm bẩm: “Trung tâm thể hình Lam Địch.” Rồi tỏ vẻ khó chịu: “Cái thẻ rách này là giải thưởng lớn trong truyền thuyết á? Quá vớ vẩn!”