Tình Yêu Xuyên Không

Chương 26

Sáng hôm sau thức dậy đã gần tới giờ cơm chưa, cô cảm nhận được một bàn tay vẫn ôm ngang eo của cô. Xoay người lại liềm nhìn được thấy khuôn mặt đang say giấc ngủ của hắn. Cô thầm cười khuôn mặt rất ra dáng trẻ con lúc ngủ của hắn. Đưa tay lên vuốt ve gò mà của hắn, rồi cô hôn trôm lên môi hắn một cái. Ngồi dậy thay quan ào xong, cô vén màn cửa sổ xe lên thì liền thấy hàng loạt rừng cây phía trước. Đêm hôm qua còn là những ngôi nhà lớn nối tiếp nhau tạo ra ẻ phồn hoa của Vương Sở vậy mà hôm nay đã là những cánh rừng rập rạp

- Chói mắt quá - hắn bị đánh thức bởi những ánh nắng liền đưa tay lần mò thần thể cô

- Sao vậy? Chưa tỉnh? - cô kéo rèm lại nhìn đứa trẻ to xác đang rúc vào eo cô ngủ

- Tối qua xe ngựa chạy rất xóc ta không ngủ ngon, nàng cho ta mượn đùi nàng một chút ta buồn ngủ - hắn nói rồi liền cọ đầu vào eo cô mà hưởng thụ

Tối qua xe ngựa chạy rất xóc ư? Sao cô không cảm nhận được thấy nhở!? Hay là ngủ xay quá nên vậy ta, mà thôi kệ, thảo nào lại đi nhanh như vậy, cô còn tưởng rằng Vương Sở là nước có diện tích khá nhỏ chứ, hoá ra là nhầm. Dù sao thì chắc giờ vẫn đang ở gần đườn biên giới giữa Vương Sở với Bắc Hán chăng? Nhưng cô vẫn chưa cảm nhận được độ lạnh của Bắc Hán cho nên cô nghĩ chắc là còn đang ở vùng ngoài của nước Vương Sở

Đột nhiên xe ngựa dừng lại, một thân ảnh manh mai tay cầm một ít thức ăn mang vào. Đó là Tử Y cô nương, nhìn thấy tư thế mật mờ giữa cô và hắn Tử Y cô nương xấu hổ chuẩn bị đi ra ngoài liền được hắn gọi lại vào. Mặc dù không thích nhưng cô vẫn giữ nguyên khuôn mặt đầy hoà khi vui vẻ với Tử Y cô nương. Với lại Tử Y cũng có ý tốt, mang chút thức ăn vào cho cô và hắn hẳn là sợ cô và hắn đói nhưng mà đồ ăn lại ít quá, chỉ đủ cho mỗi hắn.

- Chàng ăn từ từ thôi kẻo nghẹn - Tử Y đưa cốc nước cho hắn rồi vỗ vỗ lưng

- Công Chúa, nô tỳ mang chút thức ăn cho công chúa đây - Nhũ Văn ở bên ngoài nói rồi vén hờ khăn che lên rồi đẩy một giỏ thức ăn nóng hổi vào. Cô chạy tới cửa xe cảm ơn Nhũ Văn xong đem xách hai giỏ thức ăn vào. Thực ra một giỏ trong số đó không phải thức ăn mà là giỏ đựng Y Y và Giai Giai cùng chút hoa quả. Cô bế Y Y với Giai Giai ra ngoài, sau đó đặt giỏ hoa quả sang một bên rồi chén giỏ đựng thức ăn.

Cô chia một phần nhỏ cho ắn, một nửa số đồ ăn còn lại cho Y Y và Giai Giai còn đâu là của cô. Thực ra cái giỏ khá là to cho nên đựng được khá khá thức ăn. Ăn xong đã no bụng, Nhũ Văn căn đúng thời gian quay lại lấy một giỏ thức ăn của cô. Ngồi trong xe trả có việc gì làm, cô cầm quyển sách ở tủ bên cạnh ra đọc, nhiều chứ quá khiến cô mệt mỏi nhưng vẫn ráng đọc, vừa đọc cô vừa căn quả táo tư thế nằm một tay đỡ đầu một tay cầm quyển sách miệng ăn quả táo.

- Nàng xem, nàng còn bộ dáng công chúa không? Nàng nên học hỏi Tử Y, Tử Y nàng ấy biết rất rõ lễ tiết nha - Hắn nhìn cô nhíu mày cằn nhằn nói

- Ừ, ta biết rồi - cô gật đầu tỏ ý hiểu rồi ngồi dậy khoanh chân lại cầm sách đọc

- Tuệ Nhi, vừa đọc sách vừa ăn rất mất hình tượng - hắn lại nói

- Không mất hình tượng đâu nha - cô cười đáp lại nhẹ nhàng

- Công chúa, ta thấy công chúa cũng đừng nên vừa ăn vừa xem sách rất không tốt - Tử Y lên tiếng nói

-.....- cô cũng chẳng để ý nhiều liền ăn nhanh quả táo rồi chăm chú đọc sách hơn

Ở một bên, hắn liền tình chàng ý thiếp với Tử Y cô nương, cười đùa ngọt ngào với nhau mà không thèm quan tâm tới sự tồn tại của cô. Coi cô như là không khí, điều này khiến cô cảm thấy như mình là kỳ đà cản mũi vậy. Việc này khiến cô nghi ngờ rằng mình là chính thất hay Tử Y mới là chính thất đây. Thôi mặc kệ đi, dù sao sau này cũng phải tiếp nhận thêm mấy người vợ của hắn nữa, bây giờ mới cô một cô mà đã mất tinh thần thế này là không được.

Ở bên kia, hắn đang ăn trái cây mà cô đưa tới, Tử Y gọt vỏ cho hắn rồi đút cho hắn mấy miếng, hắn cũng thuận theo há miệng mặc cho Tử Y đút, hắn nghĩ cô sẽ để ý, hắn nghĩ cô sẽ ghen tức mà lên tiếng tiếng mấy lần. Nhưng đổi lại, cô lại là vẻ làm ngơ coi như không thấy gì vẫn chuyên chú đọc sách mặc cho hắn và Tử Y muốn làm gì thì làm. Hắn không ngờ rằng cô lại như vậy, có phải nếu bây giờ hắn hôn Tử Y cô cũng như vậy không. Nghĩ vậy hắn liền nâng cằm Tử Y lên rồi hôn Tử Y một cách đầy mê hoặc, người nhìn người đỏ mặt

- Kìa Tử Khiên, công chúa còn đang ở kia - Tử Y xấu hổ mềm nhũn dựa vào ngực hắn

- Không sao, nàng ấy sẽ không hẹp hòi tới độ không cho ta hôn nàng đúng chứ? - hắn khiêu khích cô, hắn nhướng mày nhìn cô, hắn muốn cô mở miệng nói một tiếng " Không "

- Tất nhiên rồi, cứ tự nhiên, ta ra ngoài hai người cứ tiếp tục - cô cười nhẹ, hành động hết sực tự nhiên giống như là không muốn quấy rầy vậy

Khi cô đi ra ngoài, hắn liền cảm thấy thất vọng, mặc cho Tử Y ở trong lọc cọ cọ vào người hắn giống như là muốn hắn đáp ứng, nhưng hắn vẫn luôn nhìn theo bóng dáng của cô khi leo lên ngựa, đang ngồi ở bên ngoài. Tử cửa sổ hắn nhìn thấy cô đang đi bên cạnh ngựa của Kỳ Mạc, hắn bực tức, hắn muốn ngay bây giờ ra đấy kéo cô vào trong đây và trừng phạt cô một trận, nhưng sự tự tôn của bậc nam nhi liền không cho hắn làm vậy, hắn có mị nhân như hoa lệ bên cạnh người, mỹ nhân này là hắn yêu mười mấy năm tại sao hắn lại phải để ý cô chứ. Nhìn thấy Y Y và Giai Giai đang nhìn hắn với đôi mắt khinh thường giống như là muốn nói hắn hẹp hòi, hay ghen tuông vậy.

Cô đi ra ngoài cười ngựa liền nhìn thấy Kỳ Mạc cũng đang cưỡi ngựa liền phi ngựa tới chào hỏi một chút. Thấy cô Kỳ Mạc cũng kéo dây cương cho ngựa đi chậm lại một chút, Kỳ Mạc cùng cô trò chuyện rất vui vẻ trên cả chặng đường cười ngựa. Một lúc liền có thể nghe thấy tiếng cười của cô. Đích thực là Kỳ Mạc kể chuyện cười khiến cô cười tới chảy nước mắt, cười tới đau cả bụng

- Tuệ Nhi, ngươi sau này nên cười nhiều một chút, đừng cả ngày mắt cứ xị ra sẽ mau già đấy - Kỳ Mạc trêu cô

- Ta sẽ cố gắng cười nhiều, đương nhiên ta sẽ không già nhanh hơn người đâu - cô cười cười nói lại

- Ai biết đâu được - Kỳ Mạc cười rồi nhìn lên trời

Cô cũng nhìn lên trời theo Kỳ Mạc, thấy có một đám mây đen kéo tới, Kỳ Mạc liền cúi đầu quay sang nhìn cô bảo

- Mau trở về xe ngựa đi đừng để mưa ngấm vào người rất dễ bị cảm lạnh - Kỳ Mạc nói

- Được ngươi cũng vậy đi - cô nói rồi chia tay Kỳ Mạc, cưỡi ngựa tới gần xe ngựa đang đi trầm trậm, cô giao lại ngựa cho lính rồi phi thân leo lên xe ngựa

Vừa bước vào trong liền thấy cảnh tượng hắn đang đè Tử Y xuống dưới thân mình, thấy cô vào hắn cũng không dừng lại hành động của mình hôn Tử Y tới tấp, vừa hôn tay vừa sờ soạn người Tử Y, đúng lúc, mưa rơi như trút xuống. Cô chán ghét khi nhìn thấy nam nhân trước mặt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ôm hai tiểu bạch hổ đáng yêu vào trong lòng, cô mắt điếc tai ngờ coi như không thấy gì

- Thái Tử chàng đừng như vậy, công chúa sẽ nghĩ gì - Tử Y tỏ vẻ lo lắng rồi cười ngọt ngào nhìn hắn

- Mặc kệ, nàng ấy và nàng cũng đều là người của ta, ta thích ai sẽ sủng người đấy - Hắn cười ngước mắt nhìn cô nhưng chỉ nhận được cái nhìn lạnh băng từ cô

- Ngươi thử nói lại câu đấy - cô lạnh giọng nói đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo cung sát ý

- Ta....ta nói là nàng và Tử Y cũng đều là người của ta, ta thích ai sẽ sủng người đấy - hắn ban đầu thấy hơi sợ một chút nhưng trước mắt Tử Y hắn liền lấy lại sự kiêu ngạo của nam nhân mà lên giọng

- Ha, ngươi coi ta là cái gì, chỉ cần người thích ta liền sủng, không thích nữa liền vất đi sao, ta đâu phải là đồ vật để cho ngươi muốn làm cái gì thì làm, ta nói cho ngươi biết, ta muốn hưu ngươi, chúng ta viết hưu thư đi - Cô tức giận cùng phẫn nộ gào lên

- Nàng...Ta....Tử Y, nàng trở về xe ngựa của mình đi, ta có chuyện muốn nói với Tuệ Nhi - Hắn hướng Tử Y mà dịu giọng

- Dạ, chàng đừng làm cô ấy tức giận, đều là phụ nữ nên ta hiểu cảm giác của Công Chúa - Tử Y nói mỉm cười lui đi

Sau khi Tử Y cô nương đi trong xe là một mảng im lặng, không ai nói tiếng nào, cô cũng chẳng buồn mở miệng, cô nhìn ra ngoài tay ôm Y Y và Giai Giai chán nản mà nhìn trời mưa, cô thật sai lầm khi lấy người này, hắn nghĩ mình là ai, hắn nghĩ mình có cái quyền gì mác muốn đối xử bất bình đẳng như vậy với phụ nữ chứ. Nghĩ tới đây cô lại càng bực mình hơn, nhăn mặt mấy lần. Vì vậy mà ánh mắt cô toát lên vẻ mệt mỏi vô cùng

- Tuệ Nhi, nàng không thể quát phu quân của mình như vậy được, nếu về Bắc Hán nàng xử sự như vậy mọi người sẽ coi thường ta không quản nổi thê tử của mình - Hắn dịu giọng lại nói hy vọng cô hồi tâm chuyển ý không viết hưu thư nữ

Vừa rồi khi chính miệng cô nói những lời ấy, trong lòng hắn liền nổi lên một trận đau nhói, cứ nghĩ tới việc cô và hắn từ giờ trở đi không quen biết nhau, không gặp mặt nhau hắn liền cảm thấy đau lòng, nếu cô hưu hắn chắc cô sẽ cưới Kỳ Mạc rồi hai người cùng nhau sống tới già, cô sẽ không nhớ rằng hắn từng xuất hiện trong cuộc đời cô nữa cũng như vĩnh viễn quên hắn đi

- Dựa vào cái gì ta không thể quát ngươi, dựa vào cái gì ngươi có thể ra lệnh cho ta, dựa vào cái gì chứ, ta muốn viết hưu thư, mau chuẩn bị giấy bút - Cô nghe vậy càn tức giận hơn nói

- Tuệ Nhi, đừng như vậy nàng tốt nhất lên ngoan ngoãn như Tử Y, từ khi nàng gả cho ta, Tử Y không hề vui vẻ nhưng vẫn luôn nghĩ tốt về nàng, nàng tốt nhất lên như Tử Y - hắn lại mềm giọng hơn khuyên nhủ

- Ta là ta, Tử Y là Tử Y vốn dĩ không thể giống nhau, nếu ngươi muốn kiếm người vợ ngoan hiền thì ta sẽ giới thiệu cho ngươi giờ ta muốn hưu ngươi....Nhũ Văn lấy giấy bút cho ta - cô nói với hắn liền vén màn cửa sổ hét gọi Nhũ Văn

- Tuệ Nhi, nàng náo đủ chưa, nàng nên biết phép tắc một chút, tốt nhất nàng lên ngoan ngoãn cho ta, nếu không trở về ta liền giam nàng trong phòng không cho nàng đi đâu cả giống như là nhốt nàng vào lãnh cung vậy - hắn hết sực chịu nổi

-....Ha, cuối cùng thì hoá ra là ta sai lầm....ta sai khi đã chọn ngươi làm phu quân của ta....lẽ ra ta phải chọn Kỳ Mạc, Kỳ Mạc đệ ấy tốt hơn người nhiều, đệ ấy sẽ không bao giờ khiền ta phải buồn lòng như ngươi - cô vừa nói tròng mắt đã phủ đầu một tầng nước

Hắn nghe cô nhắc tới Kỳ Mạc, một chữ Kỳ Mạc đã làm hắn khó chịu biết bao, trước nay không ai đem hắn ra so sánh với đệ đệ của mình bởi hắn tài giỏi hơn Kỳ Mạc, vậy mà ngày hôm nay, cô đem hắn ra so sánh bảo hắn không bằng Kỳ Mạc, bảo cô đã sai lầm khi đã gả cho hắn. Lòng tự tôn của hắn bị động tới, hắn tức giận nhưng khi nhìn thấy cô khóc tủi thân lòng hắn lại mềm nhũn ra. Hắn thừa nhận bản thân mình hơi quá đáng nhưng còn cô, tại sao cô quyết định gả cho hắn lại vẫn nhớ nhung tới người nam nhân khác, cô như vậy liền không quá đáng sao

- Tuệ Nhi, nàng nói vậy là có ý gì? Sai lầm, quyết định là do nàng chứ không phải ta, nàng biết đấy nàn gả cho ta nhưng đã từng ngày nào nàng nhớ tới ta quan tâm tới ta chưa hay nàng chỉ nghĩ tới đệ đệ ta - hắn bức xúc nói

- Ta nhớ tới đệ đệ ngươi lúc nào, ngươi bảo ta không nhớ tới ngươi, nếu không nhớ tới ngươi vì cớ gì ta mỗi lúc luôn ở gần ngươi ngươi nghĩ đi - cô buồn bã nói

- Nàng còn nguỵ biện mắt ta thấy rõ lúc nào nàng cũng liếc mắt đưa tình với đệ ấy - hắn tức giận hơn nắm chặt lấy cổ tay cô nói

- Không có, ta một chút tâm tư cũng không có, ngươi đang nói cái gì vậy - Cô nhìn hắn khó hiểu

-....Ta luôn luôn có cảm giác nàng sẽ rời bỏ ta và đến với Kỳ Mạc, vì vậy cho nên ta không muốn nàng tới gần Kỳ Mạc nàng hiểu không - hắn ôm chặt lấy cô nói

- Ngươi ghen ư? - cô nhận ra rằng hắn đang ghen tuông liền hỏi

- Không có - hắn trối cãi

- Thật? - cô lại mỉm cười trong lòng hỏi lại

- Thật - hắn trả lời dứt khoát

- Ừ vậy tối nay mời Kỳ Mạc ăn cơm cùng chúng ta đi - Cô cười nói

-...Ta ghen với Kỳ Mạc được chưa - hắn mặt đỏ lên nói

- Đáng yêu quá - cô vuốt ve khuôn mặt xấu hổ của hắn rồi hôn hắn một cái

- Nàng là đang mời gọi ta - Hắn cười mắt ánh lên tia dục vọng

- Cũng có thế - cô cười đùa như thật như không

Hắn thấy nàng nửa giả nửa thật liền đè xuống ăn ngay và luôn không cho nàng cơ hội sửa lại đáp án nữa. Vậy la chiều đó có một bạn thỏ bị một con sói đang đói ăn ngấu nghiến không chừa lại miếng thịt nào
Bình Luận (0)
Comment