Khi nghe tin báo, hắn lập tức đứng phắt dậy đi theo thái giám tới chỗ Mỹ Phi bỏ lại cô ở lại trên giường. Thấy chưa, hắn đâu có yêu cô đâu, cô thừa nhận ở trong thời đại này cô phải chia sẻ chồng mình với những người phụ nữ khác, có lẽ cô không thể nào chấp nhận việc đó được, vậy nên cô im lặng đau lòng. Cô biết nếu cô ích kỷ chỉ muốn giữ một mình hắn bên cạnh thì Bắc Hán sẽ chẳng thể tồn tại được lâu khi mà không được những nước cầu thân trợ giúp.
Ngay cả cô cũng không thể phủ nhận rằng cuộc hôn nhân của cô và chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị giúp cho cả hai nước có thể tồn tại lâu hơn. Cô thừa biết rằng, ngày từ đầu hắn tiếp cận cô chỉ vì mục đích đoạt được ngai vàng kia... Thế nhưng cô vẫn cố chấp một mực tin rằng... có lẽ... có lẽ ở một chỗ nào đó trong tim, hắn có chỗ dành cho cô, có chỗ của cô trong đó
- Khụ khụ khụ - cô ho vài tiếng
Nhũ Văn bên ngoài nghe thấy tiếng ho liền chạy vào ngay tức khắc, cảnh tượng đậm vào mắt là hình ảnh cô ho ra máu. Nhũ Văn hốt hoảng lấy khăn tới bên cạnh cô, vuốt vuốt lưng cô làm giảm cơn ho
- Hoàng Hậu, người sao thể, tại sao đang nhiên đang lành lại thổ huyết!? Người bị bệnh? - Nhũ Văn lo lắng hỏi
- Không sao, không sao... chuyện này đừng truyền ra ngoài - cô hít lấy không khí cố nói ra
- Hoàng Hậu... có bệnh mau chữa... nếu không chữa nhanh chỉ sợ... - Nhũ Văn đau lòng nhìn cô khuyên
- Bệnh này không chữa được đâu, em yên tâm, bệnh mới tái phát nếu cầm cự bằng thuốc ta còn có thể sống thêm cả ba mươi năm nữa - cô cười tự tin che đậy lời nói dối
Quả thực cô đã bị bệnh, một căn bệnh mà chỉ có ở thế giới hiện đại mới chắc chắn chữa khỏi. Vậy nên khi cô biết tin mình bị bệnh này từ thái y cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi... Nhưng mà trong bụng cô còn một sinh mạng nữa, vì thế cô phải chống chọi lại với bệnh tật này. Thế nên cô không cho phép mình yếu đuối. Để bảo vệ con của mình cô bắt buộc phải giấu đi sự tồn tại của nó mà cố gắng bảo vệ nó thêm bảy tháng nữa.
- Thật? - Nhũ Văn nghi ngờ hỏi cô
- Thật - cô với nụ cười tươi sáng chắc chắn
Sau khi nhận được sự tin tưởng từ Nhũ Văn cô kêu Nhũ Văn thay y phục cho mình rồi đi tới cung của Mỹ Phi. Khi tới nơi thấy hắn đang ngồi cạnh Mỹ Phi vẻ mặt buồn rầu. Chắc là đau lòng lắm. Cũng phải thôi hắn cũng đã tới tuổi muốn có con mà trong hậu cung lại chắc lấy một bóng dáng trẻ nhỏ, hắn là hắn rất hụt hẫng. Khẽ nhẹ bước chân đi vào, cô phất tay với những người hành lễ.
- Hoàng Hậu, tại sao người giết con của thần thiết, tại sao người lại độc ác như thế, tại sao? - Mỹ Phi đau lòng nằm trong ngực hắn than khóc
- Ý người là gì đâu? Ta giết con của người? Người vu khống không chứng cứ cho Hoàng Hậu là ta tội này có thể tru di tam tộc ngươi biết không!? - cô lạnh lùng buôn giọng
Khẽ có một ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, mà cái ánh mắt đó lại bắt nguồn từ người cô yêu. Hắn nhìn cô vói ánh mắt đầy nghi ngờ. Bỗng trong lòng cô thoáng qua một hồi thất vọng. Cuối cùng tình yêu của hắn chỉ là sự hoài nghi và chất vấn. Chưa một lần tin tưởng, chưa một lần bảo vệ cô một cách vô lý. Tình yêu này sớm biết đã không thể có kết quả nhưng sao cô vẫn cứ tham luyến lấy một cái kết thúc hạnh phúc đây.
- Hoàng Hậu, nàng giải thích đi? Tại sao thuốc nàng đưa Mỹ Phi dùng lại khiến nàng ấy sảy thai? - Hắn nhìn cô ánh mắt như đang định tội
-... Thuốc là do ta phụng mệnh Thái Hậu đưa cho, căn bản là ta không có ý định bốc thuốc bổ cho Mỹ Phi - cô khẽ chua xót nơi đáy mắt nói
Cả gian phòng lặng thinh lại. Không ai giám hé nửa lời. Tử Y đứng bên cạnh hắn khẽ cắn chặt hàm răng, thật không ngờ nàng tính một bước lại sai một bước. Nếu thuốc kia đã là thái hậu đưa thì e rằng hoài nghi chỉ đổ thừa về phía nàng. Thật đáng chết, tính sai một bước
- Hoàng Hậu, nhỡ may trên đường người thầm tráo thuốc lại thì sao!? - Tử Y khẽ nói giọng đều đều như khẳng định như đang hỏi cô
- Tất cả cung nữ thái giám thậm trí là quan lại triều định đi cùng ta có thể làm chứng ta không có động chân động tay tới gọi thuốc - cô khẽ cười mỉa mai nhìn Tử Y
Tử y câm lặng một lần nữa không giám hé nửa lời, ánh mắt khiêu khích và mỉa mai kia của cô khiến nàng ta không thể nào mà không chột dạ. Nhưng lớp vỏ bóc thiên thần thánh thiện bên ngoài của cô ta khó có thể bị lung lay bởi ánh mắt đó
Bỗng có tiếng thái giám báo cáo
- Thái Hậu nương nương giá đáo - Tiếng hô to của thái giám nọ
Tất cả mọi người trong cung Mỹ Phi đều hành lễ với Thái Hậu. Cô có thể cảm nhận được ánh mặt thất vọng thoáng qua mắt Thái Hậu. Tầm tuổi bà việc mong con cháu đầy nhà là điều đương nhiên. Chắc hẳn bà cũng buồn vì không có con cháu đông đúc. Tâm tư của bà cô có thể hiểu được.
- Ai gia sẽ điều tra kĩ lương việc này, còn Mỹ Phi con mau chóng nghỉ nơi thật tốt, Ai gia đảm bảo sẽ đòi lại công bằng cho con - Thái Hậu nói
Sau một hồi mọi người đã tản đi, cô cũng chắc muốn ở lại liền lui đi. Hắn cũng để cho Thái Hậu cùng Mỹ Phi trò chuyện rồi liền đi theo cô. Hai người tới Dưỡng Tâm Điện thì cô liền dừng bước. Cả quãng đường chẳng ai nói một câu không khí có phần ngột ngạt
- Hoàng Thượng... Người có thể đồng ý thỉnh cầu của ta không? - cô lên tiếng
-.... Ta tự hỏi tại sao nàng vừa mới muốn đi ra ngoài Mỹ Phi liền xảy ra, kể cả sự việc của quá khứ nữa, tại sao lần nào cũng liên quan tới nàng vậy - hắn sau một hồi im lặng liền lên tiếng
- Vậy người nghĩ sao hoàng thượng, nếu tất cả là do một tay ta sắp đặt lên thì sao? - Cô khẽ cười nhẹ, trong lòng mỉa mai bản thân nhìn hắn hỏi
- Ý nàng là gì đây? Đang thừa nhận việc mình làm sao - hắn có một tia tức giận cùng chán ghét hỏi
Cuộc đời này hắn ghét nhất là phụ nữ quỷ kế, sẵn sàng vứt bỏ cốt nhục của mình để kiếm lợi ích cho bản thân, hơn nữa càng ghét người coi mạng người như rẻ rách sẵn sàng chà đạp lên mạng người
- Hoàng Thượng, người không còn là Hoàng Thượng anh minh chính trực mà ta biết nữa rồi - cô khẽ cười nhẹ rồi bước chân đi tiếp bỏ xa hắn ở nơi đó
Một chút nuối tiếc nơi khoé mắt, tình yêu này sẽ chẳng được cái kết viên mãn nữa rồi, nếu cô cứ phí tâm tư vào cái hạnh phúc kia liệu hạnh phúc có đến được không? Nên buông tay thôi, bây giờ cô sẽ chỉ được sống cho con trai của mình, sống vì bản thân mình. Có lẽ người đời sẽ nói cô không cố gắng để có được tình yêu, có được hạnh phúc, cô dễ dàng buông bỏ mọi thứ trước khó khăn. Nhưng biết làm sao đây, giới hạn của cô đã đến rồi, sức chịu đựng cũng hết, nên buông tay thôi để tình yêu kia còn đẹp mãi. Nếu cứ níu kéo mãi không buông, thứ nhận lại được chỉ là sự đau khổ và ký ức muốn quên đi.