Đã qua một tháng kể từ khi hắn giam cô trong cung này rồi. Mọi thứ thật ảm đạm và tẻ nhạt. Dường như hắn đã lãng quên một người như cô rồi. Cô cũng chẳng buồn vì điều đó, bởi vì sớm hay muộn điều này cũng sẽ tới thôi. Khi nhận ra điều đó cô đã cười chính bản thân mình vô dụng và thật bại tới nhường nào. Thật là đau... con tim dường như ngừng đập!
- Hoàng Thượng Giá Lâm ! - Tiếng thái giám kêu to ngoài cửa
Cô đi ra hành lễ với hắn, cô không ngẩng mặt lên nhìn hắn, cô muốn trốn tránh ánh mắt kia, cô không muốn nhìn nó, đôi mặt đó sẽ khiến cô phải khổ sở, và đau thương. Cô bất lực lúc này, cô không muốn rũ bỏ hết tất cả những tưởng tượng, những hy vọng của mình, dù đó chỉ là lừa mình dối người cũng được, ít nhất hãy để cô đắm chìm trong đó mà không phải đối mặt với sự thật tàn khốc kia.
- Ngẩng mặt lên - Hắn lạnh lẽo nói
Cô cứng đờ người, cuối cùng vẫn phải tuyệt tình đến vậy sao. Cô cố gắng dặn ra một nụ cười nhẹ nhìn hắn, cô cố gắng ngăn không cho mình run rẩy khi nhìn hắn. Ánh mắt lạnh lẽo, ghét bỏ kia làm cho nước mắt cô muốn rơi nhưng bây giờ khóc thì có thể làm được gì, cô phải kiên cường nên, vì đứa con trong bụng cô phải cố gắng.
- Hoàng Thượng lần này tới tìm ta là có việc gì!? - Cô lạnh lùng nói quay lưng lại để hắn không nhìn thấy mặt mình
- Bỏ đứa con, chỉ cần nàng uống bát thuốc này, mọi chuyện ta sẽ lo ổn thỏa, nàng yên tâm, từ nay về sau ta và nàng sẽ sống hạnh phúc hơn, cho nên hãy bỏ đứa con này đi, làm lại từ đầu với trẫm được không - Hắn giọng khàn khàn, trong giọng nói mang rất nhiều cầu xin và mong chờ
- Hoàng Thượng, nếu người muốn ta viết hưu thư hay nhốt ta vào lãnh cung cũng được, nhưng giết đứa bé này ta tuyệt đối không làm - Cô tức giận mắng hắn
Bằng tất cả những gì cô có hiện tại cô sẽ bảo toàn sinh mệnh cho đứa trẻ này. Dù thế nào đi chăng nữa, dù có chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ sinh đứa bé ra. Con của cô cùng hắn sẽ khỏe mạnh. Dù hắn không cần con cô sẽ tự mình nuôi đứa bé.
- Nàng... Trẫm đã muốn tốt cho nàng vậy mà... người đâu mau ép Hoàng Hậu uống thuốc - Hắn giận dữ quát
Hắn chua xót cho bản thân, hắn hiểu tâm trạng người làm mẹ khi phải bỏ đi đứa con của mình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận bất cứ nghiệt chủng nào được sinh ra. Dù cho có có phải khiến cô hận hắn, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết nghiệt chủng kia.
Thời gian sẽ làm xóa nhòa đi mọi nỗi đau, cô có thể hận hắn lúc này nhưng không thể hận hắn cả đời. Cho dù có phải chết hắn chung sẽ chôn cô cạnh hắn để đời đời kiếp kiếp giam giữ cô bên mình, hắn không cho phép cô được ở cạnh bất cứ người con trai nào ngoài hắn cả!
- Các ngươi dám động vào Hoàng Hậu của Bắc Hán sao? Ta nói cho các ngươi biết nếu các ngươi dám động vào ta, ta sẽ chu di cửu tộc nhà các ngươi - Cô hét lên với lũ người đàn ông mình đồng da sắt đang tiến lên
Bọn chúng liền do dự một hồi không biết nên làm thế nào! Nếu tuân mệnh Hoàng Thượng thì Hoàng Hậu sau này sẽ giết người nhà bọn chúng còn nếu không thực hiện bọn chúng sẽ bị gán vào tội danh khi quân phạm thượng. Thực sự trong tình huống này không biết nên làm như thế nào nữa
- Các ngươi nên nhớ ai mới là người nắm giữ mạng của các ngươi! Mau ép Hoàng Hậu uống thuốc - Hắn giọng ra lệnh đầy uy quyền
- Các ngươi thử lên, bổn cung sẽ chết cho các ngươi xem... Hoàng Thượng, người đừng ép ta - Nói rồi cô cầm con dao lấy được dưới gối mà bấy lâu cô đã chuẩn bị phòng khi có chuyện xảy ra
Bọn thái giám, cung nữ và thị vệ thấy thế liền đứng im bất động không dám tiến lên nửa bước. Hắn thấy thế cũng không thể làm được gì cả. Tay hắn nắm thành quyền tưởng trừng như các xương ngón tay có thể vỡ vụn ra được. Không khí im lặng đáng sợ diễn ra.
- Nàng... nhất định phải đối đầu với ta sao? - Hắn đau lòng không thể nào khóc nổi
- Hoàng Thượng! Cục diện tới mức này người không thể trách ta - Cô khóc đau lòng nói
Cả hai đều mệt mỏi đều đau lòng, nhưng cớ vì sao mọi chuyện lại tồi tệ như thế này? Có phải hắn đã làm gì đó sai lầm rồi không? Hắn bất lực rồi, thực sự bất lực rồi!
Hắn quay lưng đi, phía trước trời đã tối, hắn cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Hắn dơ tay lên lệnh cho tất cả cung nữ, thái giám và thị vệ lùi đi. Rồi một mình bước về tẩm cung.
Sau khi hắn đi cô ngồi sụp xuống đất. Cô cố nén lại tiếng khóc của mình, nước mặt rơi càng nhiều nhưng cô không cho phép mình phát ra tiếng động vì cô sợ hắn nghe thấy tiếng khóc của cô rồi chạy tới sẽ thấy bộ dáng yếu đuối này. Cô sợ.... sợ nếu bản thân yếu đuối sẽ không giữ nổi con...