1
Năm lên tám, Tô Dương Quang và ông nội dọn đến đường Tường Hoà ở Nam Thành để định cư.
Nhà ở cuối phố, trong một khoảng sân nhỏ, trước cửa có treo một tấm biển gỗ ghi số 45 đường Tường Hoà. Bên cạnh còn có một hòm thư màu xanh lục, có lẽ do để trống quá lâu nên ổ khóa đã bị gỉ sét.
Đẩy cửa vào, bên trong cũng không phải là chốn tiên cảnh gì.
Trong sân có một cái đình nghỉ mát, phía trên phủ đầy dây thường xuân và hoa bìm bìm xanh thẳm vô cùng tươi tốt, um tùm. Vừa vặn vào ngày xuân, hai ba đóa hoa đào nở xum xuê. Ở phía tây còn có một cái giếng, bên cạnh đặt máy bơm nước và một cái thùng để múc nước.
Ông nội híp mắt cười ha hả hỏi cô: “Dương Quang thích nơi này không?”
Cô bé không nói tiếng nào chỉ dùng sức gật đầu, đôi mắt ánh lên những vì sao sáng ngời.
Ngoài phố ồn ào náo nhiệt, một đám thanh niên từ ngoài sân đi vào. Người đi đầu ngậm một cọng cỏ đuôi chó, giữa hàng chân mày hiện lên vài phần hào hùng, những người khác cầm xẻng, liềm, giỏ tre và một vài dụng cụ khác.
Không đợi ông nội Tô hỏi chuyện, bọn họ đã bắt đầu bận rộn trong sân. Nào là cắt cỏ dại, dọn vườn hoa, sửa cửa sổ và cửa ra vào.
Thời tiết đầu xuân còn hơi lành lạnh, nhưng bọn họ đổ mồ hôi nhễ nhại. Tô Dương Quang cầm ly nước, ngồi một bên nghe ông nội trò chuyện với mọi người, nghe luôn cả những cái tên khớp với bản chất của những con người nơi đây.
“Ông nội Tô, con tên Trình Tích, ở nhà số 37 ngay phía trước. Hai người có việc thì lúc nào cũng có thể đến tìm chúng con.”
“Mọi người đều nói bà con xa không bằng láng giềng gần, lời này rất đúng!”
Miêu Nô nói chen vào: “Ông nội Trình đã nói sơ qua tình hình của hai người rồi, tóm lại ông và em đừng khách sáo với tụi con.”
Ông nội Tô gật gật đầu, vươn tay sờ cái đầu nhỏ xù xù của Tô Dương Quang, thấy cô cứ im lặng thì thở một dài một hơi, sau đó xoay người vào nhà pha trà cho mấy đứa nhóc.
Dư Tư Giác là người đầu tiên phát hiện ra vẻ khác thường của Tô Dương Quang. Cô có hơi yên tĩnh, ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm bọn họ không chớp, đầu ngón tay hồng hào thỉnh thoảng gõ nhẹ lên nắp ly, nụ cười nhàn nhạt, hai má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Cậu suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một viên kẹo trái cây vị dứa đặt lên bàn tay mềm mại ấm áp của cô: “Thấy em ngoan như vậy anh thưởng cho em một viên kẹo!”
Trước mặt là một cậu bé vô cùng đẹp trai, tỏa sáng như ánh mặt trời. Cậu cười lên trông rất dịu dàng, đôi mắt rực rỡ như trăng sáng.
Tô Dương Quang bị nụ cười kia làm cho ấm lòng, cô nhìn hàm răng trắng sáng của cậu rồi lại nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay, ngượng ngùng mỉm cười. Chợt nhớ ra hai ngày trước mình vừa bị rụng mất một cái răng để lại một khe hở nhỏ, vội vàng lấy tay che miệng.
Dư Tư Giác giúp cô xé vỏ kẹo, sau đó bỏ lại viên kẹo vào tay cô: “Em ăn đi!”
Thấy cô không nhúc nhích, trong lòng của cậu sáng tỏ. Cậu nhắm hai mắt lại bật cười nói: “Anh sẽ không nhìn vào răng của em đâu, ăn đi!”
Nghe vậy Tô Dương Quang mới thoả mãn đưa viên kẹo vào miệng.
Cậu cảm thấy cô rất dễ thương, không ồn ào náo loạn, mềm như một cục bột, nhỏ nhắn đáng yêu. Cậu không nhịn được vươn tay nhéo khuôn mặt non nớt trắng nõn của cô, cảm thán nói: “Thật đáng yêu!”
Tô Dương Quang cũng làm theo, đưa tay sờ lên khuôn mặt của cậu, bóp nhẹ một cái rồi nhanh chóng buông ra, thấy cậu không tức giận lại bóp thêm cái nữa. Chu kỳ này cứ lặp đi lặp lại, chơi không biết mệt.
“Chúng ta trao đổi tên nhé? Anh tên là Dư Tư Giác, sau này em có thể gọi anh là anh Tư Giác.”
Cô gật đầu, lông mi dài khẽ run, dưới mi mắt hiện lên một bóng đen nhỏ.
“Còn em, em tên gì?”
Tô Dương Quang ngây người nhìn cậu một lúc rồi nhặt một viên đá nhỏ lên, viết từng nét xuống bậc thềm, bên dưới hiện lên ba chữ: Tô Dương Quang.
Nháy mắt tình phụ tử trong lòng cậu tràn lan, tim như hóa thành dòng nước suối mềm mại, đưa tay sờ đầu cô: “Dương Quang, chữ của em đẹp quá!”
Cô gái hé miệng mỉm cười.