Gần đây Tô Dương Quang thích sự mới mẻ, nhuộm một đầu tóc màu nâu trở về. Sau khi Dư Tư Giác biết liền lèm bèm với cô cả một tuần.
“Nhuộm tóc có hại cho sức khỏe. Ngoan, đi nhuộm lại màu đen đi.”
“Nhuộm tóc không tốt mà? Sao lại kêu em nhuộm đi đen trở lại?”
“Tóm lại nghe lời anh trai không có sai đâu, nhuộm đen lại đi.”
“…”
Sau này có sinh nhật bạn học, Tô Dương Quang trang điểm xinh đẹp chuẩn bị ra cửa thì bị người nào đó kéo lại.
“Váy này không đẹp. Em xem, lộ cả vai ra rồi kìa.”
“Đây gọi là bờ vai!”
“Không được!”
Thấy anh lục tung mấy cái hộp, cái tủ để tìm cho cô một bộ quần áo phù hợp. Cô lầm bầm: “Trước kia anh đâu có quan tâm em mặc gì đâu.”
Anh quay đầu lại, mổ vào cái miệng nhỏ nhắn đang chu ra của cô rồi bật cười: “Bởi vì quần áo trước kia là do anh mua.”
“Anh ngày càng giống ba em.”
“Không tốt sao? Anh sẽ nuôi em, cưng chiều em cả đời.”
Những lời này khiến tâm trạng của cô tốt lên: “Rất tốt.”
Người nào đó vừa lòng mà cười cười, đưa cho cô chiếc váy màu hồng nhạt: “Em thay cái váy này trước đi, sau đó anh làm cho em một kiểu tóc thật đẹp.”
“…”