Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 117

Khi gió thu nổi lên, thế cục đã yên ổn, ông ngoại và sư công đã nghỉ ngơi đủ dẫn A Trì và Đồng Đồng nhàn nhã về thành. Dọc đường hai lão gia tử ngồi chung một chiếc xe, tranh cãi ầm ĩ cả đường.

- Bé Đại và tiểu Nhị đều do ta quản, tôn tử của A Tịnh phải học võ công!

- Không được, tôn tử của nữ nhi ta nhất định phải nho nhã lịch sự. Hai đứa trẻ đều để ta cố mà dạy dỗ thôi.

- A Tịnh dám không để sư phụ quản?

- A Du dám không để phụ thân quản?

Ai cũng không nhường ai, ai cũng không chịu yếu thế. Một đường cãi đến Bình Bắc hầu phủ cũng không cãi ra kết quả.

Hai lão gia tử tranh cãi, Trương Tịnh trước nay đều không dám xen vào. Đồng Đồng sắp xuất giá, Du Nhiên bận rộn kiểm kê lại đồ cưới, hôn lễ của nữ nhi, bận túi bụi. Giữa lúc cấp bách, Du Nhiên mỉm cười ngẩng đầu:

- Không bằng phân chia thế này. Bé Đại gần tổ phụ nó nhất, giao cho tổ phụ nó. Tiểu Nhị tướng mạo tuấn tú hợp tâm ý sư phụ, giao cho sư phụ. Phụ thân cũng không rảnh rỗi, không phải còn có Đồng Đồng sao?

Ông ngoại nghiêm mặt, không chịu nói. Ông thương Đồng Đồng nhất, sau này Đồng Đồng xuất giá, có con rồi, nhất định là tâm can bảo bối của ông. Chẳng qua, ông thực sự không thích tiểu tử Chung Hoành kia.

Hiểu cha ai bằng con. Du Nhiên khuyên ông:

- Trước kia, cha cũng không thích con rể thứ năm nhưng A Kình, A Mại và Đồng Đồng, có ai cha không thương? Không cần để ý tới cha đứa trẻ, quan trọng nhất là mẹ đứa trẻ.

Ông ngoại miễn cưỡng gật đầu.

Sư công nhíu chặt hai hàng chân mày nghĩ thật lâu, lời hay không lời? Chỉ chia một đứa thôi. A Trì giơ bé Tự ra trước mặt ông, bé Tự cười lúm đồng tiền tươi như hoa, sư công mềm lòng, đón bé Tự ôm vào trong ngực, hài lòng thỏa mãn. Một đứa thì một đứa, tư chất tiểu Nhị như vậy, có thể lấy một chọi trăm!

Du Nhiên mỉm cười thêm vào danh sách đồ cưới của Đồng Đồng một khoản: ông ngoại một người, bà ngoại một người. Nhị lão đều theo Đồng Đồng sống thôi, người trẻ tuổi cần các người.

Trương Tịnh nhìn thấy rất động tâm:

- Có thể như vậy à? A Du thêm khoản nữa đi, phụ thân một người, mẫu thân một người. Dứt khoát đem hai chúng ta theo luôn, trông chừng khuê nữ chúng ta.

Du Nhiên buồn cười:

- Ca ca không cần lo lắng, khuê nữ chúng ta rất lợi hại. Con bé không ức hiếp người của Chung gia đã là rất tốt rồi, người của Chung gia dám kiếm chuyện với con bé?

Trương Tịnh lầm bầm:

- Ta dù sao cũng không yên tâm.

Ta vốn luôn cảm thấy nhi tử khuê nữ đều như nhau nhưng bây giờ xem ra, vẫn là sinh nhi tử tốt. Nhi tử có thể cưới vợ về nhà, còn khuê nữ phải gả đến nhà người ta, khiến cha mẹ canh cánh trong lòng.

Du Nhiên rất hiểu lòng người vỗ vỗ ông:

- Ca ca, nhi tử phải dựa vào chính mình mà sống, khuê nữ cũng vậy, cuối cùng vẫn phải dựa vào mình. Cha mẹ không thể theo nó cả đời được.

Trương Tịnh hừ một tiếng:

- A Du, không những cho Đồng Đồng thêm nhiều tài vật, còn cho thêm nhiều người nữa. Tiểu tử Chung Hoành kia dám đối với Đồng Đồng không tốt thì truyền lời lại, ca ca sẽ giết qua, đánh cho Chung gia tơi bời hoa lá!

Du Nhiên phì cười:

- Được, cho thêm nhiều người.

Phụ thân ban đầu lúc gả khuê nữ thì nghiến răng nghiến lợi. Ca ca bây giờ gả khuê nữ thì đằng đằng sát khí. A Hoành à, hôm nào gặp ta phải nhắc nhở con, phụ thân của Đồng Đồng so với phụ thân của ta còn khó trêu chọc hơn.

Sắp tới hôn lễ, nhà gái lo lắng cho khuê nữ cuả mình, nhà trai cũng không ung dung thoải mái, âu lo cho con cháu của mình.

Người không hài lòng nhất Chung gia là tổ mẫu của tân lang, thái phu nhân Tôn thị. Tôn thị cực kỳ tức giận:

- Hàng xóm của A Hoành bị Bình Bắc hầu phủ mua lại, tòa nhà đó còn rộng gấp mấy lần? Làm gì có nhà ai hạ mặt mũi nhà trai vậy chứ, khoe Trương gia hắn giàu sao?

Chung Tuân cười nói:

- Chuyện này thật sự không còn cách nào. Trạch viện nhi tử cho A Hoành hơi nhỏ một chút, không so được với đồ cưới của Đồng Đồng. Bởi vậy, thân gia mới muốn mở rộng trạch viện. Mẹ, mẹ nghĩ kỹ xem, đây là chuyện tốt! Đồ cưới của cháu dâu nhiều, được lợi chính là tằng tôn tử của mẹ!

Đồ cưới của mẹ ruột còn không phải là để lại cho nhi tử ruột thịt hay sao.

Tôn thị thoạt nghe cảm thấy cũng có lý. Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không đúng:

- Thể diện A Hoành để đâu? Nhà nó ở một nửa là của Chung gia, một nửa là của Trương gia! A Hoành ở trong nhà còn đâu là khí thế gia chủ nữa.

Chung Tuân rất bất đắc dĩ. Cho dù toàn bộ nhà cửa đều của Chung gia, A Hoành cũng sẽ không có khí thế gia chủ. Mẹ không biết A Hoành đối với Đồng Đồng chung tình thế nào, cưng chiều thế nào đâu.

Chung Tuân vừa định mở miệng nói gì đó thì thấy Thủy Băng Tâm lặng lẽ nháy nháy mắt với ông. Chung Tuân hiểu ý, bèn ra vẻ giận dữ:

- Tiểu tử thúi A Hoành này, chỉ khiến cho trưởng bối tức giận, khiến trưởng bối nhọc tâm vì nó. Con vừa thấy nó là phát cáu, hận không thể quất nó! Dứt khoát thế này, sau khi thành thân, để nó dẫn vợ rời khỏi kinh thành, đến Liêu Đông kiến công lập nghiệp đi.

- Ngươi dám!

Tô thị quát to:

- Ngươi dám đuổi tôn tử ngoan của ta đi thì người không xong với ta đâu!

Chung Tuân uất ức nói:

- Mẹ không biết đâu, tiểu tử thúi kia làm người ta tức chết đi được. Hễ có chuyện gì, nó cũng nhất định bênh vực Trương gia, bênh vực nhạc phụ nó. Con đồng ý hơi chậm một chút là nó liền giậm chân. Hôm qua còn kêu gào gì mà nếu khiến vợ nó tức giận, nó liền rời khỏi kinh thành, cả đời không về nữa. Mẹ nói xem, có nhi tử như nó sao? Có người khuỷu tay chĩa ra ngoài như nó sao? Bởi vậy con mới nói. Mẹ, A Hoành ăn cây táo, rào cây sung, thằng này chúng ta dứt khoát không cần nữa, vứt nó ra biên cương đi, không chừng còn có thể kiếm thêm phần công trạng cho Chung gia……..

Tôn thị nôn nóng tìm khắp nơi chung quanh, tìm món nào tiện tay đánh cho Chung Tuân một trận. Khi thật đụng tới chén trà, bà liền giơ lên không trung muốn đập Chung Tuân nhưng lại không nỡ, bèn oán hận ném xuống đất:

- Cái gì cũng theo ý Hoành nhi! Không được cưỡng ép nó! Ngươi dám đuổi Hoành nhi đến Liêu Đông nữa thì ta…………ta cũng sẽ đi theo!

Chung Tuân vẻ mặt tươi cười:

- Nghe mẹ, nghe mẹ hết! Theo ý tiểu tử thúi kia, không đối nghịch với nó, không đuổi nó đi.

Chung Tuân bảo đảm lại một lần nữa, Tôn thị mới hơi yên tâm.

Tôn thị nói:

- Dưới mí mắt chúng ta, cùng lắm là hai người chung tay, ai cũng không chèn ép ai. Nếu đến chỗ xa như Liêu Đông, dù thằng bé bị Trương Đồng ức hiếp đến chết, chúng ta cũng không hay biết!

Như vậy chẳng phải càng đáng lo hơn sao.

- Thế, nếu Trương gia có thuyết pháp gì……….?

Chung Tuân cười xin ý kiến.

Tôn thị cắn răng:

- Toàn bộ nghe theo bọn họ! Dù sao họ là nhà gái, chỉ mong tốt cho khuê nữ thôi.

Chung Tuân và Thủy Băng Tâm kính cẩn vâng dạ, không tiếp tục bất đồng ý kiến nữa.

Bình Bắc hầu phủ, bạn bè thân thích tới thêm đồ cưới cho Trương Đồng nối liền không dứt. Phó Vanh và A Trì cầm danh sách đồ cưới thật dài của Trương Đồng lên nhìn, tấm tắc khen ngợi:

- Đồng Đồng muội rất xa hoa nha.

Trương Đồng chìa tay ra:

- Của hai người cho thêm đâu, ở đâu?

Khỏi nhiều lời, làm ca ca tẩu tẩu mà loại trường hợp quan trọng này không tiên phong đi đầu à.

Phó Vanh rất hào phóng:

- Đại ca muội nói, cho muội một biệt viện ở Tây Sơn. Nếu các muội ở trong thành chán rồi thì đến nông thôn thay đổi không khí.

Trương Đồng hỏi dò:

- Có kênh anh đào không? Có cây thủy sam không? Có chỗ câu cá không? Có lâm viên Giang Nam không?

Nhận được câu trả lời khẳng định từng điều một, nàng hài lòng gật đầu:

- Rất không tệ.

A Trì cũng rộng rãi:

- Cửa hàng ở đường Định Phủ, cho muội một cái.

Trương Đồng cười hì hì hỏi:

- Cửa hàng có kiếm ra tiền không?

A Trì bình tĩnh tự phụ:

- Cửa hàng của ta, không cái nào không kiếm ra tiền.

Trương Đồng giơ ngón tay cái về phía nàng.

Mồng sáu tháng mười là ngày chính hôn lễ, chiều mồng năm đưa đồ cưới. Hôm đó Tôn thị đích thân tọa trấn, xem từng gánh từng gánh đồ cưới được khiêng vào, xem đến mắt đều thẳng. Thân quyến Chung gia đến vây xem lại càng khen không dứt miệng.

Còn có tẩu tẩu trong tộc trêu ghẹo Chung Hoành:

- Vợ A Hoành chưa nói cái khác nhưng đồ cưới thật rất thể diện.

Chung Hoành cười khẽ xinh đẹp như xuân, những thứ đồ cưới này tính là gì chứ, thật sự thấy vợ ta, các người mới kinh diễm!

Quả không ngoài dự đoán của Chung Hoành, tối hôm sau cử hành hôn lễ, tân lang tân nương đưa vào động phòng. Sau khi tân lang cẩn thận từng li từng tí vén khăn voan của tân nương, các nữ quyến vây xem chung quanh đều nhìn đến ngây người. Đại tiểu thư Bình Bắc hầu phủ xinh đẹp các nàng cũng biết nhưng lại không biết rằng đẹp rung động lòng người đến vậy.

A Hoành, người vợ này của ngươi quả thực cưới đúng rồi.

Ngày hôm sau lúc nhận thân thích, Mạnh Lại và thê tử của Mạnh Lại Chung thị đều tới. Chung thị là cô nãi nãi, Mạnh Lại là cô gia, vợ chồng bọn họ tới nhận thân thích là theo thân phận trước đây.

Chung thị từ nhỏ đã được mẫu thân, huynh tẩu thương yêu, vô ưu vô lo mà lớn lên, không có bụng dạ xấu xa gì. Lần này tuy tức giận với Mạnh Lại, trong lòng rất mong đợi Trương Đồng ở nhà chồng chịu khổ, nhưng cũng chỉ là giận dỗi chứ không thật sự ngáng chân. Thấy Trương Đồng ở trước mặt mỗi trưởng bối đều thuận lợi qua cửa, bà tuy có hơi thất vọng, khó chịu chút xíu nhưng rồi cũng cho qua.

Sau đó, Chung thị tìm một chỗ trống, lặng lẽ oán trách tẩu tẩu Tôn thị:

- Không phải đã nói là dốc hết uy phong của thái bà bà à? Sao lâm trận lại lùi bước?

Tôn thị nói ngay:

- Tiểu muội không biết chứ, Hoành nhi tính tình không tốt, hở tí là giận đòi rời khỏi kinh thành, không bao giờ về nữa. Muội nói xem, tẩu làm sao nỡ chứ? Thằng bé đó, luôn để vợ nó vào trong mắt.

Chung thị chợt cảm thấy mất hứng. Sao Trương Đồng với mẹ nó giống nhau, đều có thể gả cho trượng phu tốt như vậy? Trương Tịnh thành công phong hầu vẫn quyết tâm muốn cưới thứ nữ Du Nhiên; Chung Hoành con cháu hầu môn, lại khăng khăng một mực với thê tử. Hai mẹ con này, vận khí cũng thật tốt.

Chung thị cao hứng mà đến, mất hứng mà về.

Đến ngày thứ ba lại mặt, Trương Kình thật sớm đã tới đón muội muội và muội phu. Cẩn thận xem xét, Đồng Đồng hình như không giống trước kia lắm, ừm, càng giống người lớn rồi.

Đôi phu thê tân hôn về Bình Bắc hầu phủ, Trương Tịnh và Du Nhiên đánh giá nữ nhi từ trên xuống dưới, thấy nữ nhi mặt như hoa đào, mặt mày dịu dàng thì trong lòng nói không rõ là bi thương hay vui vẻ. Nữ nhi, trưởng thành rồi.

Trương Tịnh nhàn nhạt hỏi:

- Đồng Đồng, tiểu tử này có ức hiếp con không?

Trương Đồng mỉm cười lắc đầu, Chung Hoành nhỏ giọng nói thầm:

- Ta không có ức hiếp nàng, là nàng ức hiếp ta.

Sư công vỗ vỗ vai hắn:

- Tiểu tử, có người ức hiếp ngươi là phúc phận đấy. Sư công cũng muốn người ta ức hiếp mà không có này.

Chung Hoành mỉm cười:

- Sư công nói rất có đạo lý, rất có đạo lý!
Bình Luận (0)
Comment