Tố Hoa Ánh Nguyệt

Chương 26

Tô thượng thư ngượng ngùng:

- Phu thê già cả rồi, ta còn không tin nàng được sao? Chẳng qua là thái phu nhân đã có tuổi, lại cưng chiều Tiểu Cửu, ta lo lão nhân gia nhọc tâm thôi.

Ông nói qua loa vài câu, thấy thê tử cũng không thèm để ý thì sượng mặt, cảm thấy không có ý nghĩa, liền đi ra ngoài đến thư phòng ngủ.

Ma ma bên cạnh Tô thượng thư phu nhân khuyên nhủ:

- Phu nhân có lời gì thì cứ từ từ nói với lão gia, cần gì chọc ông ấy? Ông ấy suy cho cùng cũng là chủ của gia đình, phu nhân cho ông ấy thể diện chẳng phải tốt hơn sao.

Không lôi kéo nam nhân thì thôi, làm gì có chuyện đuổi nam nhân đi? Phu nhân đuổi người đi thì đúng ý của mấy kẻ trong hậu viện bên kia rồi.

Tô phu nhân cười lạnh mấy tiếng:

- Hồi còn trẻ hắn ham mê nữ sắc, mặc kệ là càn quấy ở bên ngoài hay làm loạn ở trong nhà, ta có từng quản hắn chưa? Ta chịu đựng tới hôm nay, nhi tử đã cưới vợ sinh con, nữ nhi cũng nở mày nở mặt xuất giá, sao còn phải nhịn hắn, nhường hắn, ta có cần gì nữa đâu.

Nợ phong lưu của hắn, mắc mớ gì thê tử của hắn phải thay hắn trả chứ, còn phải nhìn sắc mặt hắn? Nếu muốn giao Tiểu Cửu cho ta thì phải nghe lời ta, không yên tâm giao cho ta thì lập tức đưa đi.

Ma ma thấy vậy đành thôi. Mẹ ruột của Tô Cửu đã sớm qua đời cho nên mới phải đưa đến kinh thành nuôi dưỡng bên cạnh thái phu nhân, vì vậy mà trong hậu trạch cũng không có ai giúp nàng, cầu xin cho nàng. Tô Cửu lau nước mắt hồi lâu, tìm không được viện binh, không thể làm gì khác hơn là chấp nhận số phận đi theo ma ma giáo dưỡng học quy củ, lễ nghi.

Nàng lúc trước ở kinh thành được thái phu nhân dung túng, các thẩm thẩm mặc kệ, chưa từng có ai nghiêm chỉnh dạy dỗ nàng, chẳng qua là đi theo các tỷ muội học điệu bộ mà thôi. Cho dù nàng học không tốt thì các thẩm thẩm cũng xem như không thấy, thái phu nhân thì lớn tuổi không trông nom được_____nàng sở dĩ bị đưa về Nam Kinh là vì đã đến tuổi định hôn sự, sức khỏe của thái phu nhân đã yếu, quả thật không đủ tinh lực, các thẩm thẩm thì một mực từ chối, vạn bất đắc dĩ mới phải quay về nhà nhờ sự giúp đỡ của đích mẫu.

Giống với Tô Cửu, Trình Bạch sau khi về Trình phủ cũng bị Trình phu nhân bắt bế môn suy nghĩ, không được ra ngoài. Thu di nương không nói tiếng nào đi méc lão phu nhân, lão phu nhân gọi vợ chồng Trình ngự sử lên mắng cho một trận, ép họ lập tức thả Trình Bạch ra.

Trình ngự sử tươi cười đầy mặt:

- Sức khỏe của mẹ quan trọng hơn, khiến người tức giận thì lỗi của tụi con to lắm.

Lời này của ông cũng giống như ngày thường, là muốn nhịn cho qua chuyện, hùa theo ý của lão phu nhân. Ông tỏ thái độ như vậy, Trình phu nhân cũng nhận lỗi theo, phu thê hai người đều ngoan ngoãn nhận sai, sự việc cũng xem như cho qua.

Trình phu nhân lúc này bình tĩnh cười nói:

- Năm ngoái mẹ có nói với con, tìm một người con cháu nhà quyền quý cho nhị nha đầu để không phụ tài hoa và dung mạo của nó. Mẹ nghĩ thử xem, nhà quyền quý cưới vợ, người ta xem trọng nhất là cái gì? Tất nhiên là tính tình và nhân phẩm rồi. Nếu ngay cả chuyện này cũng không được thì sao đây. Ngôn hành cử chỉ của nhị nha đầu lúc ở Tô phủ đúng là không thích đáng, chúng ta không dạy dỗ nó, chẳng lẽ còn nuông chiều nó sao. Cho dù chúng ta nuông chiều nhị nha đầu, không lẽ sau này nhà chồng cũng nuông chiều nó? Chi bằng sớm sớm dạy bảo nó, mọi người đều bớt việc.

Lời này của Trình phu nhân không đả động được lão phu nhân nhưng đả động được Trình ngự sử. Đúng vậy, nhị nữ nhi trước mắt vẫn đang tìm đối tượng, sau này gả đi rồi còn phải lo liệu việc nhà, lỡ có gì sai lầm, nhà chồng liệu có thể chấp nhận không? Để tốt cho con cái, không bằng nhân lúc nó còn nhỏ, những gì nên dạy đều phải dạy cho tốt, đỡ cho sau này khỏi phải bị thua thiệt.

Lão phu nhân còn đang làm mình làm mẩy, Trình ngự sử đưa mắt ra hiệu cho Trình phu nhân:

- Nàng ra ngoài trước đi, có ta ở đây.

Trình phu nhân cười nhẹ nói:

- Nhờ vào lão gia.

Bà cúi người với lão phu nhân, không chờ lão phu nhân lên tiếng, bà đã đi ra ngoài.

Trình phu nhân ra khỏi phòng của mẹ chồng thì trong lòng liền dễ chịu, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười thư thái. Quay lại nhà trên, Trình Hi sớm đã chờ sẵn, tự tay rót một chén trà nóng đưa qua, nhẹ giọng hỏi:

- Mẹ, sao rồi?

Trình phu nhân vui vẻ uống ngụm trà nóng:

- Nữ nhi, biện pháp của con có lẽ hữu hiệu, lúc này phụ thân con đang khuyên lão phu nhân.

Quả nhiên con nói đúng, ông ấy không phải là không thể nói “không” với lão phu nhân, chỉ cần để cho ông ấy thấy làm sao mới có lợi nhất cho bản thân ông là được.

- Biện pháp của con gì chứ, đây là biện pháp do con cùng A Trì và Hiệp nhi thương lượng với nhau.

Trình Hi sau khi buột miệng thốt ra thì đỏ mặt:

- Dù sao chuyện nhà chúng ta cũng không giấu được họ, không bằng cứ thẳng thắn mà nói.

Trình Bạch cũng sống ở Tây Viên lâu như vậy, có chuyện gì mà Tây Viên và A Trì không biết chứ.

Nụ cười trên mặt Trình phu nhân biến mất:

- Chuyện này không thể trách con được. Thu di nương cũng đi dần từng bước rồi, An phu nhân và An tiểu thư có gì mà không đoán được? Nói tới cũng là chúng ta thất lễ, quang minh chính đại để di nương đi đến nhà thân thích, vậy thân thích biết làm sao cho phải đây. Nữ nhi, là mẹ vô dụng, trước đây không hiểu rõ lợi hại trong chuyện này.

Vốn cho là trượng phu cũng bất đắc dĩ giống như mình, nào ngờ căn bản là không phải.

Trình Hi khéo léo đấm bóp vai của bà:

- Mẹ nào có vô dụng đâu, mẹ là lợi hại nhất! Mười mấy nhân khẩu của Trình gia từ trên xuống dưới, chuyện cơm ăn áo mặc, chuyện của nội trạch đều dựa vào mẹ mà!

Trình phu nhân thoải mái nhắm mắt lại:

- Dùng lực mạnh hơn chút, mạnh hơn chút nữa, ừ, thế này là được rồi.

Có khuê nữ săn sóc như vậy, phải mau tìm cho nó một gia đình trong sạch, nở mày nở mặt gả đi mới là chuyện nên làm. Mấy chuyện còn lại như di nương tranh sủng, trượng phu không toàn tâm toàn ý hay lão phu nhân hồ đồ, xoi mói gì gì đó đều mặc kệ đi. Nữ nhân đến cái tuổi này, quan tâm nhất không phải là trượng phu, mà là con cái.

Trình phu nhân nở nụ cười thỏa mãn, cùng Trình Hi câu được câu không trò chuyện:

- ……An gia tiểu cô nương tuy có chút thanh cao nhưng làm người rất tốt. Còn A Trì, bình thường nhìn nó chỉ thấy ngây thơ đáng yêu, không buồn không lo, không ngờ cũng là người có chủ kiến.

Có chủ kiến mới tốt, nữ tử mà quá hiền lương thục đức thì chỉ có nước mặc cho người ta làm thịt thôi.

A Trì có ngoại hình quả thật rất đẹp, tính tình cũng tốt, cô nương như vậy nếu có thể đón về làm dâu…….? Trong đầu Trình phu nhân vừa hiện ra suy nghĩ này không bao lâu liền thở dài. Chỉ dựa vào cái mớ lộn xộn nhà mình, rồi còn lão phu nhân khó hầu hạ thì nữ nhi tâm can bảo bối của Từ gia làm sao chịu gả qua đây chứ? Đừng mơ mộng hão huyền.

Trình Hi khôn ngoan nhân cơ hội thỉnh cầu:

- Ngày mai nhà Cổ chủ sự và nhà Ninh thiếu khanh đều mời tiệc rượu tất niên, A Trì cùng Uyển nhi đều đến nhà Ninh thiếu khanh, mẹ cũng dẫn con đi có được không? Nhà của Cổ chủ sự có phụ thân với ca ca đi là được rồi.

Trình phu nhân phì cười:

- Tụi con thân nhau quá mà, cứ như một ngày không gặp là nhớ chịu không nổi vậy! Đi thì đi, dù sao còn có cha với ca con, hai nhà đều không thể bỏ qua được.

Trình Hi cười ngon ngọt, nói rất nhiều lời nịnh nọt Trình phu nhân làm cho bà cực kỳ vui vẻ.

Tuy đang là lễ tết nhưng An Hiệp cũng thường xuyên mời A Trì qua Tây Viên để bàn bạc về kế hoạch xây dựng Tân Lệ Viên. Từ Thuật, Từ Dật cũng nhân đó mà hăng hái đi theo qua, có khi là Trương Mại, có khi là Hoa Sơn lão nhân dẫn hai đứa nhóc đó đi chơi thỏa thích.

Hôm nay An Hiệp mời A Trì sang, đuổi hết các thị nữ ra ngoài, sau khi nói một vài việc chính thì hai người ngồi uống trà tán gẫu:

- Muội còn nhỏ thế này mà mẹ muội đã nghĩ đến chuyện làm mai cho muội rồi, thật đáng ghét. Muội không thích những người đó, muội chỉ thích những người giống cha muội vậy, vừa có tướng mạo tốt vừa hiểu việc trị thủy, còn rất quan tâm thê tử và cưng chiều con cái nữa.

An Ký trong suy nghĩ của tiểu nữ nhi bảo bối chính là nam nhân oai phong nhất, tuyệt vời nhất trên đời.

Lời này của An Hiệp nếu là nói cho tiểu cô nương khác nghe thì không nghi ngờ gì sẽ bị quở trách hoặc ngăn cản nhưng A Trì thì không như vậy:

- Nam tử như lệnh tôn đúng là hiếm thấy, khó trách muội nghĩ như thế.

An Hiệp đưa tay lấy chén trà sứ men xanh, nói:

- Từ tỷ tỷ cũng thích nam tử như Từ bá bá hả?

Từ bá bá cũng rất tốt, mặc dù không gầy như phụ thân nhưng cũng không mập, rất dễ nhìn.

A Trì hờ hững:

- Không nhất định, giống phụ thân tỷ dĩ nhiên là tốt, nhưng không giống cũng không sao. Vẻ đẹp của nam tử có thể là lịch sự tao nhã, cũng có thể là mảnh khảnh thoát tục, thanh tú xinh đẹp hay anh khí bức người. Chỉ cần đẹp mắt, ưa nhìn là được.

An Hiệp cảm giác như gặp được tri âm:

- Từ tỷ tỷ cũng thích nam tử đẹp mắt? Cái này giống muội nè. Muội nói với mẹ muội, chọn nam tử quan trọng nhất là phải đẹp, liền bị mẹ mắng cho một trận.

A Trì nghiêm túc nói:

- Người rất có khả năng là mỗi ngày đều phải gặp, không đẹp thì sao được, vậy cũng quá hành hạ mình đi.

Người khác phái xinh đẹp ai mà không thích chứ, nam nhân thích mỹ nữ, nữ nhân thích tuấn nam, điều này cũng bình thường. Nếu chọn lựa bạn đời, cân nhắc đến việc sau này mỗi ngày sẽ thường xuyên gặp mặt, buổi tối lại cùng nhau ngủ thì dĩ nhiên phải tìm một người đẹp mắt ưa nhìn mới không bạc đãi chính mình.

Phòng bên cạnh hình như có tiếng ghế ngã truyền tới, An Hiệp nhíu mày:

- Tiểu Vũ!

Một thị nữ dáng người thon thả lên tiếng, cười đáp lời:

- Biểu tiểu thư, phòng bên có một tiểu nha đầu làm việc tay chân vụng về, không cẩn thận làm ngã ghế. Biểu tiểu thư thấy nên phạt như thế nào?

An Hiệp nghiêm mặt lại:

- Bảo nàng ta sau này cẩn thận chút.

An Hiệp không có ý định phạt người. Nàng từ nhỏ đã được An Ký và Trương Khế dạy phải rộng lượng với hạ nhân nên cực ít xử phạt. Ở An gia, nếu là mấy việc nhỏ thế này thì cùng lắm là răn đe mấy câu mà thôi.

Tiểu Vũ khuỵu gối đa tạ, biết An Hiệp không thích người khác nịnh nọt nên cũng không nhiều lời mà lui ra ngoài. Không lâu sau, Tiểu Vũ lại quay vào, khuôn mặt tươi cười:

- Biểu tiểu thư, cô phu nhân mời người qua có chuyện quan trọng.

An Hiệp không chịu đi:

- Ta đang tiếp đãi Từ tỷ tỷ, sao có thể đi được?

Lúc đón Từ tỷ tỷ qua đây, ta đã đáp ứng với Từ bá mẫu là sẽ quan tâm đến Từ tỷ tỷ rồi, sao có thể thất tín với người chứ. Căn dặn Tiểu Vũ xong, An Hiệp lại quay đầu nhỏ giọng nói với A Trì:

- Cũng không biết là việc gấp gì. Từ tỷ tỷ không biết đó thôi, việc gấp trong miệng của mẹ muội, bình thường vốn dĩ là không hề gấp.

A Trì buồn cười nhìn nàng:

- Muội mau qua đó đi, khỏi phải khách sáo với tỷ. Tỷ một mình vẽ sơ đồ cũng thanh tĩnh.

An Hiệp căn dặn Tiểu Vũ hầu hạ A Trì cho tốt, Tiểu Vũ cười nói:

- Tiểu thư yên tâm, Bội A tỷ tỷ và Tri Bạch tỷ tỷ đều ở phòng bên, Từ đại tiểu thư khi nào gọi thì họ sẽ ra.

Có thiếp thân nha hoàn ở đây, còn lo Từ đại tiểu thư không được tự nhiên sao.

An Hiệp đi rồi, A Trì một mình an tĩnh vẽ sơ đồ. Căn phòng này phía dưới tường là gạch xanh, phía trên là cửa gỗ hoàng lê khắc hoa, bỗng “kít” một tiếng, cánh cửa vuông trên bức tường mở ra. A Trì ngẩng đầu nhìn thì thấy một ông lão tóc trắng quen thuộc đang mặt mày hớn hở nhìn nàng.

- Tiểu cô nương, cho con xem món đồ hiếm lạ nè, có được không?

Hoa Sơn lão nhân cười hì hì hỏi nàng. A Trì trịnh trọng nói:

- Con không thích xem món đồ xấu xí, ngài nhất thiết đừng cho con xem mấy thứ kì lạ cổ quái gì đó.

Hoa Sơn lão nhân vui mừng:

- Không xấu đâu, đẹp lắm, đẹp lắm.

A Trì hiểu lòng người nói:

- Nếu đẹp thì con cũng không ngại xem thử. Nhưng mà lão gia gia, nếu phí công quá thì thôi đi.

- Không phí công, một chút cũng không phí.

Hoa Sơn lão nhân dứt lời, A Trì vừa thấy hoa mắt lên thì trên hai chiếc ghế mân côi bên cạnh đã có hai người ngồi, một người là Hoa Sơn lão nhân tóc bạc, một người là bạch y Trương Mại. Hoa Sơn lão nhân cười hì hì, Trương Mại thì đỏ mặt, ngồi yên không nhúc nhích.

- Món đồ hiếm lạ?

A Trì nhìn nhìn Trương Mại, không xác định hỏi. Hoa Sơn lão nhân mừng rỡ:

- Tiểu cô nương, con nhìn nó đi, có gì không giống với người bình thường?

A Trì cẩn thận xem xét, sực tỉnh:

- Lão gia gia, huynh ấy hình như không động đậy!

Cái kiểu không động đậy này không giống với bình thường.

Hoa Sơn lão nhân vô cùng đắc ý:

- Tiểu cô nương thật tinh mắt!

A Trì hiếu kỳ nhìn sát vào Trương Mại:

- Lão gia gia, đây chính là công phu điểm huyệt mà ngài đã nói sao? Ngài điểm huyệt của huynh ấy thì huynh ấy sẽ không thể cử động?

Trương Mại mặt càng đỏ hơn. Hoa Sơn lão nhân nhìn đồ tôn, lại nhìn A Trì, trong lòng càng vui vẻ:

- Tiểu cô nương, cái này có tính là món đồ hiếm lạ không?

A Trì nhẹ nhàng đưa tay, thử đẩy đẩy Trương Mại, miệng thì nói:

- Tính, tính chứ.

Đẩy cũng không động đậy, đúng là chơi thật vui.

“Sắp hết giờ rồi, A Mại rất nhanh có thể cử động lại.” Hoa Sơn lão nhân vui vẻ nghĩ, cũng không từ biệt A Trì mà nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra rồi phóng đi. Tiểu tử ngốc, cơ hội tốt như vậy, con nên sử dụng cho tốt đi.

A Trì ra tay càng tăng thêm sức lực, không ngờ Trương Mại vẫn không động đậy. Dù đẩy thế nào cũng không động đậy, A Trì không bỏ cuộc mà di chuyển quanh Trương Mại vài vòng, nhìn cho đã cái vật hiếm lạ này. Cuối cùng, A Trì bỗng dưng nghĩ đến một vấn đề quan trọng, nghe nói người bị điểm huyệt thì con ngươi vẫn động đậy được! Liền vội vàng nhìn thử xem là thật hay giả.

A Trì nhoài người về phía trước mặt Trương Mại, tỉ mỉ quan sát đôi mắt của hắn. Mắt của hắn rất đẹp, sáng như hắc bảo thạch, sâu như biển cả, càng nhìn càng chìm sâu vào, càng nhìn càng thấy ánh sáng rực rỡ trong suốt lưu chuyển trong đó.

- Có đẹp không?

Không biết từ lúc nào, Trương Mại có thể nói chuyện được rồi. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ có thần sắc hiếu kỳ, vẻ mặt chuyên tâm trước mắt, dịu dàng hỏi.

- Đẹp.

A Trì vẫn tập trung nhìn đôi mắt của Trương Mại, bật thốt lên. Trương Mại khẽ cười, đẹp à, vậy nàng cứ nhìn nhiều hơn đi, ta không ngại.
Bình Luận (0)
Comment