- Sư công, mời ngài thượng tọa.
Trương Mại mỉm cười kéo một lão gia tử hồng y tóc trắng, mặt mày hớn hở, ông không nói lời nào, như một cơn gió đã ngồi xuống:
- Sư công ngoan, ngài ngồi vững, ngồi tốt rồi thì đợi uống trà của cháu dâu nhé.
Sư công cười hì hì nói:
- Chỉ uống trà của cháu dâu là không được. Trà cám ơn ông mai cũng không thể thiếu!
A Mại, tiểu cô nương, sư công không chỉ là trưởng bối mà còn là ông mai của hai đứa đấy.
Trương Mại nghe được bốn chữ “cám ơn ông mai” thì không chịu nói tiếp nữa. Sư công như vậy là không đúng, ngay trước mặt cha mẹ, huynh tẩu và Đồng Đồng mà nhắc tới việc cũ, người khác thì không sao nhưng Đồng Đồng sao chịu để yên? A Trì da mặt mỏng, chịu không nổi muội ấy trêu ghẹo đâu.
Thị nữ lấy ra đệm quỳ, phu thê tân hôn lễ bái sư công xong thì tân nương kính trà. Sư công vui vẻ uống hết tách trà:
- Tách trà này của tiểu cô nương vô cùng thơm ngon, lão nhân gia ta thích uống.
Đặt tách trà xuống, sư công đắc ý lấy ra món đồ chơi mới lạ:
- Tiểu cô nương, sư công tặng con đồ chơi mới mẻ, bảo đảm con chưa từng thấy. Con cầm cái này là có thể khóa A Mại lại, thú vị không?
Hóa ra là một đôi vòng tay xích ngọc ấm áp nhẵn mịn, đẹp như mào gà, đỏ như chu sa, một cái lớn, một cái nhỏ, hai vòng tay có sợi xích gắn kết lại, là móc chết, không gỡ ra được.
Mọi người thấy thế đều cười. Cái này nếu đeo vào thật thì không phải là hai người sẽ gắn kết cùng nhau, không tách ra được hay sao? Sư công quả là dụng tâm, còn nghĩ ra cách này, ngược lại cũng thấy thú vị.
Trương Mại và A Trì nói đa tạ, quả thật mỗi người đeo vào tay một cái. Cổ tay hơn cả sương tuyết đeo lên chiếc vòng tay hồng ngọc xinh đẹp chói lóa này, trông rất đẹp mắt; chẳng qua đôi phu thê tân hôn bị khóa chung như vậy làm người ta buồn cười.
Ngay cả Trương Tịnh và Trương Kình bình thường không hay nói nhiều cũng liên tục khen ngợi:
- Đúng là tâm tư khéo léo!
Trương Đồng càng khỏi phải nói, những từ ngữ khen ngợi cứ thao thao bất tuyệt, vô cùng nịnh nọt sư công.
Sư công dị thường đắc ý, tươi cười đầy mặt. Trong lúc vô tình đối mắt với Du Nhiên, sư công nghịch ngợm nháy nháy mắt, tỏ ý cảm tạ. A Du thật không tệ, làm y phục cho lão nhân gia ta hay quà ra mắt cho thê tử A Mại đều mới mẻ bất phàm, không giống với người khác.
A Trì và Trương Mại dính với nhau, trong lòng đều như uống mật ngọt. Bị buộc chung, bị xích chung như vậy, Trương Mại cúi đầu, nói nhỏ bên tai A Trì:
- Gông xiềng ngọt ngào.
Trương Kình đứng dậy ngồi xuống bên cạnh sư công, nhõng nhẽo:
- Sư công thiên vị! Lúc sư muội bái kiến ngài, sao không có đồ chơi như vậy?
Phó Vanh vừa là thê tử vừa là sư muội của hắn.
Ngay cả A Kình cũng làm nũng quấy rối rồi, thật tốt thật tốt! Sư công mừng rỡ, vỗ vỗ an ủi Trương Kình, dáng vẻ như dỗ hài tử:
- Ngoan, Vanh Vanh là người mình, đúng không? Từ khi con bé mới chào đời, sư công đã gặp con bé rồi, là người quen cũ.
Trương Kình không đồng ý:
- Đều là cháu dâu, ngài không thể như vậy được!
Thiên vị một người để chờ xem hai anh em tụi con đánh nhau phải không? Sư công càng vui vẻ:
- Sư công cho Vanh Vanh thêm một cái giống hệt, được không? Tôn tử ngoan, đừng náo loạn.
Ông cười hì hì vỗ vỗ Trương Kình, xem hắn như trẻ nít ba tuổi.
Trương Kình là trưởng tử, tính tình rất giống với cha hắn Trương Tịnh, luôn luôn hỉ nộ không lộ ra ngoài. Hôm nay hắn lại chạy đến bên cạnh sư công làm nũng khiến vợ chồng Trương Tịnh, Du Nhiên và huynh muội Trương Mại, Trương Đồng đều ôm bụng cười.
Ầm ĩ như vậy một trận, sư công vui vẻ ngay cả chuyện quan trọng như cám ơn ông mai cũng quên luôn. Đến khi tiệc đoàn viên được bưng lên, sư công mới bất giác nhớ tới, ngoắc gọi A Trì tới_____lúc này A Trì và Trương Mại đã tháo vòng tay ra, có thể tự do hoạt động.
- Tiểu cô nương, lần điểm huyệt kia của sư công có phải là điểm vô cùng tốt không?
Lão gia tử nháy nháy mắt, vẻ mặt tươi cười vui sướng, nghịch ngợm hỏi. A Mại tiểu tử thúi này không cho đi nói khắp nơi, lão nhân gia ta làm chuyện tốt như vậy mà phải giấu ở trong lòng, nghẹn rất cực khổ, rất cực khổ.
A Trì còn chưa kịp mở miệng, Trương Mại đã vọt tới:
- Sư công, đã lâu rồi, ngài có đói không? Có khát không? Tôn nhi rót thêm rượu cho ngài.
Hắn lặng lẽ kéo A Trì ra, ân cần rót rượu cho sư công.
- Tiểu tử thúi!
Sư công cười mắng hắn, vui vẻ bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Tiểu tử thúi kỳ thực rất xấu hổ, không nói, không nói.
Bữa tiệc đoàn viên này cực kỳ hòa hợp, không có chút bất hòa nào. Chẳng qua giữa bữa tiệc, Trương Mại múc thêm cho A Trì một chén canh, săn sóc đặt vào trong tay nàng, sau đó liền có vài ánh mắt bất mãn quăng tới tấp về phía hắn. Trương Mại thông minh, bắt đầu từ sư công, cha mẹ, huynh tẩu, tiểu muội, một người cũng không bỏ sót, tự tay múc chén canh đưa qua, mọi người mới hài lòng gật đầu, được, tạm thời tha cho ngươi.
Sau bữa ăn, thức ăn được thu dọn, thay bằng trà thơm, mọi người tán gẫu việc nhà. Trương Đồng bản tính tái phát, muốn trêu ghẹo đôi phu thê tân hôn mấy câu, vừa mở miệng đề cập đến “chuyện xấu khi còn bé của nhị ca” thì bị Phó Vanh nhắc nhở:
- Đồng Đồng, mười tiền đó nha, không kiếm lời à?
Trương Đồng nghiêm túc suy nghĩ chốc lát: “Thịt muỗi cũng là thịt, vẫn nên để dành đi, mười tiền so với mấy văn cũng tốt hơn.”
Du Nhiên là một mẹ chồng rất chu đáo, sau bữa ăn không lâu thì thả cho hai vợ chồng son về phòng nghỉ ngơi:
- Bận rộn từ sáng sớm đến lúc này mới yên ổn, A Mại, A Trì, về nghỉ ngơi một lát, buổi tối lại cùng sư công uống ít rượu, rồi đưa các con về Ngụy quốc công phủ.
A Trì xấu hổ, Trương Mại cười nói:
- Sư công, cha, mẹ, ca, tẩu, Đồng Đồng, vợ chồng con xin lỗi không tiếp được.
Nói rồi hắn kéo A Trì đi về phía Hiệt Tụy Hiên nơi mình ở.
Trương Mại nhẹ nhàng nói với thê tử:
- Ta từ nhỏ ở nơi này, thích nhất là nơi này.
A Trì gật đầu:
- Ta cũng vậy, vừa nhìn liền thích nơi này.
Hiệt Tụy Hiên rõ ràng đã được tỉ mỉ thu dọn, từ nhà cửa đến đồ trang trí, vật dụng trên giường đầy đủ, tất cả đều mới tinh, đều có màu sắc vui mừng, tất cả đều là kiểu dáng A Trì thích nhất. Nơi này rất có cảm giác gia đình.
Hai người hơi mệt mỏi, tháo trang sức và áo khoác ngoài ra, ôm nhau trên giường. Trương Mại áy náy nói:
- A Trì, xin lỗi, buổi tối chúng ta vẫn phải về Ngụy quốc công phủ, vẫn phải nhìn thấy người như tứ bá mẫu vậy.
A Trì thích nơi này, hắn có thể nhìn ra. Ngụy quốc công phủ một đống người xa lạ, còn có mấy kẻ đáng ghét, nữ nhân không biết trời cao đất dày, muốn làm khó dễ hai vợ chồng mình.
A Trì cười ngọt ngào:
- Chỉ cần được ở cùng chàng thì nơi nào cũng được. Trọng Khải, ta rất có năng lực, người như tứ bá mẫu hoặc lợi hại hơn bà ta đi nữa, ta căn bản không để vào mắt.
Người như Tô thị vậy, kì thực không đáng sợ. Đây là xã hội nam quyền, địa vị của nữ nhân được quyết định bởi địa vị của phụ thân và trượng phu. Trương Khẩn không có bản lãnh gì, Tô thị dù có một phen chí hướng thì có thể thế nào chứ.
Tô thị hôm nay gây khó dễ, chỉ có thể nói rõ bà ta vừa tự đại vừa không hiểu tình thế, là một kẻ không thức thời. Nếu bà ta cho là mình tuổi còn nhỏ, nhã nhặn lịch sự nên ra oai phủ đầu trước, sau đó xuôi theo tình thế dựa vào thân phận trưởng bối chèn ép mình, đó chính là tính toán sai lầm rồi. A Trì nghĩ đến vị tứ bá mẫu kia một chút thì lắc đầu.
Hai người nhìn nhau cười, tay nắm tay nằm xuống, thoải mái ngủ một giấc, sau khi ngủ dậy người cả nhà cùng nhau ăn cơm tối, rất hòa thuận vui vẻ. Trương Mại không muốn đi, A Trì cũng không muốn đi, vẫn không nhúc nhích. Nơi đây mới là nhà, Ngụy quốc công phủ kia sao gọi là nhà được.
Du Nhiên tuy không nỡ xa tiểu nhi tử và con dâu nhỏ nhưng vẫn mỉm cười căn dặn:
- Tháng đầu tân hôn, không được để trống phòng. A Mại, A Trì, về thôi. Tối nay đi ngủ sớm, ngày mai còn phải lại mặt nữa.
Trương Mại cùng A Trì lưu luyến đứng dậy:
- Chúng con cáo từ.
Sư công bĩu môi, không quá cao hứng, Trương Tịnh hết sức áy náy, Du Nhiên quan tâm đề nghị:
- Sư phụ, nếu không ngài đến Ngụy quốc công phủ chơi? Có A Mại và A Trì phụng bồi ngài, có lẽ rất thú vị.
Sư công trước tiên là vui vẻ, kế đó thì lắc đầu:
- Không được, vợ chồng son mới thành thân, lão nhân gia ta không đi gây phiền toái.
Trương Đồng cười khúc khích ca ngợi:
- Sư công thật hiểu chuyện!
Sư công đắc ý:
- Còn phải nói sao.
Một già một trẻ này từ trước đến nay đều như vậy, Trương Tịnh và Du Nhiên nhìn thấy chỉ mỉm cười.
Tiễn tiểu nhi tử và con dâu đi, Du Nhiên rầu rĩ không vui chốc lát:
- Mại Mại thật đáng thương.
Một đại gia đình sum vầy, đoàn tụ mà chỉ hai vợ chồng son bọn họ phải về nơi Ngụy quốc công phủ chán ghét kia.
Bàn tay rộng lớn ấm áp của Trương Tịnh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của thê tử, lặng lẽ không nói gì. Từ khi ông ra đời đã phải ở Ngụy quốc công phủ chịu hết khinh thường và ức hiếp, sao không thống hận cái nơi đó chứ? Bất đắc dĩ ông là tôn tử ruột của lão quốc công, là nhi tử ruột của Trương Minh, không thể không nhận tổ quy tông.
- May mà có A Trì.
Du Nhiên là một người lạc quan, buồn một lát thì mỉm cười:
- Ca ca, chàng nhìn bộ dạng của Mại Mại đi, đối với A Trì bao nhiêu là săn sóc? Tiểu tử thúi này, trong lòng nhất định là yêu tiểu thê tử của mình chết được, không biết yêu thế nào cho phải.
Có người yêu ở cạnh thì nơi nào cũng là thiên đường.
Khóe môi Trương Tịnh nhếch lên:
- Thấy được.
A Mại, nhi tử, con là trò giỏi hơn thầy, làm sao để lấy lòng thê tử, con không cần ai dạy cũng biết.
Trên xe ngựa về Ngụy quốc công phủ, Trương Mại cứ khăng khăng:
- Xe quá xóc, A Trì, ngồi vào trong ngực ta nào.
A Trì miễn cưỡng làm thử, không quá vui vẻ:
- Cứng quá, không thoải mái.
Bắp thịt người này làm sao mà lớn thế, khỏe như vậy.
Trương Mại hơi dùng sức, ôm lấy nàng không buông, dịu dàng, mờ ám nói:
- Cứng sao không thoải mái? Tiểu bảo bối, sau này nàng sẽ biết, cứng là rất thoải mái rất thoải mái đó.
Có ý gì? Mặt A Trì nóng rần lên. Nàng rất muốn nghiêm túc lý lẽ khiển trách lời nói tục tĩu của người nào đó, nhưng lại cảm thấy không có cách nào mở miệng: lời này, hình như là nên giả bộ nghe không hiểu đi.
A Trì cúi đầu do dự, hồi lâu không nói gì. Trong buồng xe im ắng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không nghe thấy. Qua một lát, A Trì cảm thấy bất thường, liền to gan hơn từ từ ngẩng đầu nhìn thì thấy đầu Trương Mại nghiêng về vách buồng xe, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, căng thẳng cứng nhắc, tuyệt không dám nhìn mình lấy một cái.
Chàng vô lại mà còn biết xấu hổ đấy! A Trì che miệng cười cười, cố ý chơi xấu cọ cọ trong ngực Trương Mại, thân thể Trương Mại cứng đờ, mặt càng đỏ, càng cứng ngắc, động cũng không dám động.
Ở trong xe còn xấu hổ, đợi đến khi về Ngụy quốc công phủ, tắm rửa, lên giường, Trương Mại lá gan lại to lên, ôm lấy A Trì hôn cuồng nhiệt, giọng nói khàn khàn:
- Tiểu bảo bối, ta nhớ nàng muốn chết.
A Trì bị hắn hôn đến đầu óc choáng váng, ngốc, cả ngày đều ở cùng nhau, đâu có tách ra, chàng sao lại nhớ ta chứ.
Đợi đến thời điểm “phu thê nhất thể”, hắn mang vẻ mặt thoải mái sung sướng, A Trì mới bất giác hiểu ra, hắn nói “ta nhớ nàng muốn chết” là chỉ cái này. Vô lại, bại hoại, hóa ra chàng ban ngày ban mặt còn nghĩ đến chuyện không biết xấu hổ! Nắm tay nhỏ nhắn không chút lưu tình đánh sang, kết quả là không đánh đau hắn, ngược lại tự làm đau chính mình.
Trương Mại ha hả cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng mịn của A Trì khẽ hôn.
- Hóa ra nàng bây giờ đã hài lòng thỏa mãn rồi.
A Trì oán thầm: “Không hồi hộp, không xấu hổ, cũng biết quan tâm người khác. Lúc nãy……….khi hoành hành ngang ngược, sao không biết thương tiếc người bên gối?”
Đoán chừng là buổi chiều hôm nay ngủ đủ, hai người đều tinh thần sung túc, cũng không mỏi mệt, ôm nhau nói những lời âu yếm, triền miên quyến luyến. Trương Mại đang lúc tinh lực dồi dào, khó tránh đòi hỏi mạnh mẽ, hai người lại vuốt ve một lần, mãi đến đêm khuya thanh tĩnh mới ôm nhau từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đến giờ Tý, trong một trạch viện thanh nhã tráng lệ phía tây Ngụy quốc công phủ, phòng chính vẫn sáng đèn.
- Phu nhân?
Một lão quý phu nhân tóc hoa râm châm chọc cười nói:
- Còn chưa xin phong tước mà đã gọi là phu nhân rồi? Thật nôn nóng.
Theo lễ chế, A Trì mới qua cửa quả thật không được xưng “phu nhân”. Chỉ đến khi Ngụy quốc công phủ dâng sổ con xin phong tước, rồi được Lễ bộ cho phép, mới là phu nhân danh chính ngôn thuận.
Chẳng qua, mấy năm gần đây xu hướng xa hoa từ từ nổi lên, không chỉ y phục, trang sức mà chi tiêu dần dần cũng vượt mức quy định, cách xưng hô cũng vậy. Giống như thân phận của A Trì, trượng phu có tước vị quốc công, bất luận thế nào đích thê chính thất cũng sẽ được phong nên vừa qua cửa liền gọi là “phu nhân” cũng không quá.
Vị phu nhân già cả này tất nhiên là thái phu nhân Lâm thị. Bà vốn định nhân dịp hôm nay thể hiện oai phong, nào ngờ phụ tử Trương Tịnh không chút lưu tình, hoàn toàn không cho bà tham dự buổi nhận thân thích. Thái phu nhân Lâm thị từng đập bàn giận dữ, nhưng ai bảo bà không có trượng phu, đã là góa phụ. Người ở góa phải tránh né hỉ sự cũng là chuyện thường tình.
Thái phu nhân Lâm thị một hơi nghẹn ở trong lòng, thiếu chút nữa làm mình tức điên.
Lẽ ra đích tử của thái phu nhân Lâm thị mất sớm, hiện giờ chỉ có hai thứ tử bình thường, thứ tôn cũng không phải người tài giỏi, chi của bà đã xuống dốc không thể cứu chữa, không còn cách nào có thể nghĩ_____trừ phi thế hệ tằng tôn có nhân tài xuất sắc vượt trội ra đời chắc là có thể cứu vãn một hai, chẳng qua khả năng này cực kỳ bé nhỏ.
Nam tử của chi này đã không xuất sắc, không có nhân tài, đương nhiên chỉ có dựa vào tộc nhân, dựa vào Ngụy quốc công, mới là đạo lý. Cái khác không nói, nếu mọi người đều hòa thuận, cho nhi tử của bà ra ngoài tìm một chức quan, tôn tử tìm một sư phụ tốt, gặp chuyện khó khăn đưa tay ra giúp thì cũng không thành vấn đề.
Bà không làm như vậy mà cứ chọn cứng đối cứng cùng Trương Tịnh và Trương Mại, không ngừng gây xích mích. Như vậy chỉ có lầm lỡ con cháu, ngoài ra không có tác dụng gì khác. Dĩ nhiên, con cháu đều là thứ xuất, không phải ruột thịt của bà, bà không đau lòng không thương tiếc cũng là có.
Một ma ma trung niên đứng hầu bên cạnh thái phu nhân Lâm thị, kính cẩn lễ phép, vô cùng khiêm tốn. Lâm thị nhàn nhạt sai bảo:
- Sáng mai ngươi đi truyền lời, lệnh cho tân nương tử qua đây bái kiến. Ngày đầu tân hôn không thể lạy, sang ngày thứ hai thì được chứ gì?
Ma ma trung niên vội cung kính đáp ứng:
- Dạ, thái phu nhân.
Tiếp đó ma ma lại mỉm cười nhắc nhở:
- Thái phu nhân, tứ phu nhân hôm nay bị mất mặt lớn, cả phủ trên dưới không có ai lên tiếng giúp bà ấy. Như vậy xem ra, uy vọng của quốc công gia trong phủ càng lúc càng……….
- Câm miệng!
Lâm thị lạnh lùng quát:
- Thằng con nít ranh mà dám giương oai trước mặt ta!
Đồ không có mắt, đánh đồng ta với vợ của thứ tử không có phân lượng Tô thị kia sao, muốn tức chết ta hả?
Ma ma trung niên sắc mặt sợ hãi, không dám nói gì nữa, cuống quýt nhận lỗi, lui ra ngoài. Ra đến cửa, gió lạnh thổi qua, ma ma trung niên cười khổ, hết cách, sáng mai kiên trì đi một chuyến thôi.
Thái phu nhân Lâm thị ngồi buồn hồi lâu, các thị nữ dũng cảm tới hối thúc mấy lần mới từ từ đi ngủ. Người già ngủ ít, bà nằm ở trên giường, thật lâu cũng không ngủ được.
Ngày mai gặp cặp đôi tân hôn kia, phải trấn áp chúng nó thế nào cho tốt? Tân nương mới mười sáu mười bảy tuổi, lá gan có thể lớn cỡ nào chứ, khuất phục một con nhóc, chắc hẳn không khó. Trên gương mặt đầy nếp nhăn của Lâm thị nở nụ cười quỷ dị mà vênh váo, đối với cuộc gặp mặt ngày mai, bà tràn đầy mong đợi.