[Tô Lan Đồng Nhân] Sát Tính Đại Phát

Chương 18

Phong Tình Tuyết không hiểu nghoẹo đầu, Tô Tô sao thế này?

Nàng nghĩ, ở bên ngoài đưa tay gõ cửa, “Tô Tô? Tô Tô?”

Bách Lý Đồ Tô không có phản ứng gì, chỉ đứng dựa lưng chặn cửa, như một khối dá.

Phong Tình Tuyết lo lắng đập cửa từ ngoài, “Tô Tô, Tô Tô huynh làm sao thế!!”

Nàng hét một hồi, Bách Lý Đồ Tô vẫn đứng ngẩn người tại chỗ, trái lại làm Phương Lan Sinh đang ngủ ngon thức giấc.

Y mơ màng từ trên giường ngồi dậy, góc chăn từ vai chảy xuống, để lộ cả nửa người trên ở trần, trên da thịt hồng hồng còn có vết ứ đọng bầm tím vô cùng chói mắt, Phương Lan Sinh vẫn còn buồn ngủ.

Phong Tình Tuyết vẫn kêu to gọi nhỏ bên ngoài, Phương Lan Sinh dụi mắt nhìn quanh, nhìn thấy có người trong phòng dựa lưng chắn cửa, không phải đầu gỗ thì là ai.

Mà… Phương Lan Sinh nhìn đến cái quần chưa xách lên hẳn hoi của hắn, dường như bị dọa cho giật mình, sửng sốt hồi lâu trên giường, đợi tới lúc phản ứng kịp thì cả gương mặt đều hóa đá. Y từ từ nằm lại xuống giường, ý định muốn rúc lại vào chăn tiếp tục ngủ.

Loạt hành động này rơi hết vào trong mắt Bách Lý Đồ Tô, đối phương nhìn mình quần áo không chỉnh tề mà không ngạc nhiên chút nào, như thể đã nhìn nhiều thành quen rồi.

Mà bản thân y… lại không mặc gì…

Bách Lý Đồ Tô cả người như rơi vào hầm băng, dựa lưng vào cửa, thanh âm vốn luôn trầm ổn mang theo run rẩy.

“Ngươi, ngươi nhìn thấy cái gì!”

Phương Lan Sinh ôm trán, cả người mỏi nhừ không buồn nhúc nhích, đầu óc thì rối bời.

“Không… không nhìn thấy gì hết…” Phương Lan Sinh nhỏ giọng nói, trong giọng còn có điểm khàn khàn, ngóc đầu mệt mỏi liếc mắt về phía Bách Lý Đồ Tô, dừng lại giữa hai chân hắn rồi nhắm tịt mắt lại, “…Không thấy gì hết…”

Dường như y còn buồn ngủ, nói một câu mê man rồi nhắm mắt ngủ thật, để lại mình Bách Lý Đồ Tô trơ trọi như một khúc gỗ đứng ở cửa.

Phong Tình Tuyết gõ cửa một lúc nữa mới thấy cửa mở, Bách Lý Đồ Tô mặt mày lãnh tĩnh từ trong đi ra, trong tay cầm kiếm, áo quần chỉn chu, không dính chút bụi, nhìn qua cực kì anh tuấn.

“Tô Tô huynh làm gì trong phòng Lan Sinh vậy, ta gọi cửa lâu vậy mà không nói câu nào.” Tình Tuyết ngẩng đầu hỏi.

Bách Lý Đồ Tô lắc đầu, trầm giọng nói, “Không làm gì cả, hỏi nhiều vô ích.”

Hắn nói xong thì đi, để lại cho Phong Tình Tuyết một bóng lưng lạnh lùng cô độc.

Phương Lan Sinh ngủ dậy, nhớ lại hình như có chuyện.

Y vịn giường ngồi dậy mặc quần áo, xương cốt khắp người như muốn nứt ra, mỏi vô cùng.

Bộ dạng đầu gỗ hôm qua chẳng khác gì muốn giết người, tên hỗn đản này, thực sự là được đằng chân lân đằng đầu… Lần sau còn lâu mới cho hắn ăn nữa! Cho hắn đói chết đi!

Nhớ đến đêm qua Phương Lan Sinh lại thấy phát run, choáng váng nhắm mắt lại, hai tay lần vạt áo thắt nút. Xong xuôi mới bắt đầu mặc quần.

Nhắc đến chữ quần, động tác tay đột nhiên ngừng lại. Trong đầu Phương Lan Sinh hiện lên cái bóng, đầu gỗ đứng ở cửa, quần áo mất trật tự,… thứ kia còn lộ ra ngoài…

Hừm? Phương Lan Sinh trừng mắt, đầu gỗ… không kéo quần?

Trước đây, đều là đầu gỗ lăn ra ngủ trước, hắn chẳng thèm kéo quần cứ thế ngủ, đập vào mắt Phương Lan Sinh, y đều bĩu môi mắng hắn là đồ vô văn hóa.

Đến quần cũng không chịu kéo lên! Còn biết làm gì chứ! Phương Lan Sinh con nhà gia thế từ nhỏ được dưỡng dục không thể ngồi yên, chẳng còn cách nào khác là quay đầu vươn tay mò mẫm kéo quần cho hắn. Mà có lúc không nhìn, thỉnh thoảng chạm phải thứ không nên sờ, y đều cứng người không biết làm gì tiếp theo.

Sau Bách Lý Đồ Tô đều ngủ sau y, nhưng Phương Lan Sinh đều tỉnh sớm hơn. Vậy là sáng nào cũng nhìn thấy nam nhân kiêu ngạo nằm bên cạnh, tiểu huynh đệ hưng phấn ngóc đầu lộ ra bên ngoài, làm cho y mỗi sáng nhìn thấy mặt đều đen như đít nồi.

Bản thiếu gia quả thực nhìn đến đau mắt hột.

Mau chóng mặc quần xong còn phải giúp đối phương mặc quần, Phương Lan Sinh mới có thể nhẹ nhõm thở phào oán thầm.

Y phát hiện, hôm nay mình đến oán thầm cũng không có cơ hội…

Đầu gỗ hắn… không kéo quần…

Hắn chưa kéo quần…

Ta… chưa kéo quần giúp hắn…

Phương Lan Sinh mở to mắt, cứng đờ ngồi bên giường, giơ tay vịn cái trán.

Mắt mở trừng trừng, cau mày: Có chuyện gì rồi, mau nhớ lại a Phương Lan Sinh!

Y dần dần nhớ lại, có người ở ngoài gọi tên đầu gỗ, mình bị đánh thức, cả người trần truồng nhìn thấy đầu gỗ hắn cùng tiểu huynh đệ lộ ra bên ngoài. Đầu gỗ kì quái hỏi mình nhìn thấy cái gì, bản thân nhìn chằm chằm tiểu huynh đệ của hắn mà mặt dày nói không thấy gì…

Một trận gió lạnh từ ngoài thổi vào, đẩy ván cửa kêu ầm ĩ, Phương Lan Sinh bất động tại chỗ, thật lâu không có phản ứng gì.

Phương Lan Sinh nghĩ, chuyện này tuy vô cùng mất mặt nhưng quan trọng hơn là có khả năng Bách Lý Đồ Tô đã biết chuyện, nếu không làm gì có ai tự dưng đi ngủ thì cởi quần, người bên cạnh thì vựa vặn không mặc quần áo.

Từ trước tới này, chuyện xảy ra với đầu gỗ là một bí mật xấu xí mà Phương Lan Sinh không muốn ai phát hiện ra. Trước giờ Phương Lan Sinh không phải đối thủ của đầu gỗ, không chống đối lại được chỉ đành nhẫn nhịn cất giấu nó. Mà tới lúc loại nhẫn nhịn này không đau đớn như trước nữa, thậm chí Phương Lan Sinh dần quen với nó thì đối phương lại khám phá ra bí mật động trời.

Phương Lan Sinh da mặt mỏng, tâm lý lại yếu ớt không chịu được cú đả kích này.

“Hắn nhất định đã biết… nhất định là đã biết! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!!!”

Y suy nghĩ miên man, mặt nhăn như khỉ, cụp mi mắt cả người chán chường tiêu cực, tu nước trà ừng ực, Tương Linh ngồi đối diện nhìn cặp mắt vô hồn của y, giơ tay trước mặt Phương Lan Sinh xua mấy cái.

“Bí đao! Bí đao!”

Nàng gọi.

Phương Lan Sinh giật mình, phục hồi tinh thần gãi đầu, giọng điệu uể oải không chút phấn chấn, “Sao vậy Tương Linh.”

“Bí đao hôm nay làm sao thế? Luôn ngơ ngác ngốc nghếch.”

Lại nói tới Bách Lý Đồ Tô, hắn bình tĩnh một mạch trở về phòng mình, ngồi lặng một lát, sự việc quỷ quái lần đầu tiên trải nghiệm trong đời làm hắn thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại. Cửa phòng quên chưa đóng, vừa hay Hồng Ngọc đi ngang qua, nhìn thấy Bách Lý công tử chăm chăm cúi đầu nhìn vị trí hạ thân mình, vẻ mặt như đang suy nghĩ cái gì ——

Hồng Ngọc chau mày, giơ tay nhẹ gõ cửa một cái, “Công tử?”

“Công tử đang làm gì vậy?’

Hồng Ngọc đứng bên ngoài, Bách Lý Đồ Tô ở trong nghe vậy thì giật mình, máy móc ngẩng đầu lên.

Hửm? Đây không giống tác phong thường ngày của Bách Lý công tử chút nào… Hồng Ngọc trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào đã gặp phải chuyện gì?

Nhắc tới Bách Lý Đồ Tô, hắn có mười bảy năm nhân sinh quan, nhưng đắn đo suy nghĩ đã lâu vẫn không giải thích được vì sao mình lại chưa kéo quần. Từ lúc rời Cầm Xuyên tới nay hắn đã trải qua bao phen cố sự kì quái, bản thân vẫn luôn chẳng thèm để ý đến, chẳng thèm để vào mắt một sự kiện nào.

Vì hắn căn bản cũng chẳng phải người thường, mỗi tháng phát tác sát khí bị người ta xem như ngoại tộc, làm gì có việc quái dị nào đáng để hắn quan tâm. Bách Lý Đồ Tô vẫn ôm tâm lý này sống suốt gần hai mươi năm, nên từ trước tới nay hắn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống, khiến kẻ khác nhìn vào đều thấy hắn đối với chuyện gì cũng lạnh lùng lãnh tĩnh.

Nhưng hôm nay, hắn không lạnh lùng được nữa.

Ngủ cùng một giường thì thôi, nhưng không mặc quần, cái này… thực sự quá kì cục…

Bách Lý thiếu hiệp không cách nào chấp nhận được việc này, hắn ngồi trên giường, nhìn Hồng Ngọc đi vào, hắn mở miệng định nói lại thôi, nhìn hết sức sầu não.

“Công tử gặp chuyện gì ư?” Hồng Ngọc chưa từng thấy Bách Lý Đồ Tô như vậy, nên trong lòng rất lo lắng.

Bách Lý Đồ Tô ngần ngừ một lát, vẻ mặt vẫn lạnh như băng. Hắn đứng dậy cúi đầu nhìn Hồng Ngọc rồi nghiêng đầu sang một bên, “Thật ra… có một chuyện… muốn được chỉ giáo…”

“Hả?” Hồng Ngọc nhướn mày, nàng không ngờ hôm nay Bách Lý thiếu hiệp lại thẳng thắn nói ra như vậy, suy nghĩ một chút nói, “Chẳng biết Hồng Ngọc có may mắn được nghe một hai câu? Có lẽ có thể giúp công tử giải nghi hoặc.”

Bách Lý Đồ Tô trong lòng mạnh mẽ đấu tranh, bề ngoài lại cực kì ổn định, hắn chậm chạp cứng ngắc mở lời, “…Gần đây mỗi khi đi ngủ thì, thường gặp phải chuyện không nằm trong dự liệu…”

Hửm? Chuyện hắn nói không rõ ràng, Hồng Ngọc nghe đương nhiên không hiểu, nên vung tay cau mày hỏi, “Chuyện không nằm trong dự liệu?”

Bách Lý Đồ Tô gật đầu, rồi đưa mắt nhìn cửa sổ, “… Khi ngủ nằm một chỗ, nhưng tỉnh lại lại ở chỗ khác, trong đó có phát sinh nhiều chuyện kì quái, nhưng trong đầu lại không nhớ nổi chút gì…”

“Chẳng lẽ là ngủ mê?” Hồng Ngọc lẩm bẩm tự hỏi, tuy nhiên không cắt đứt mạch nói của Bách Lý Đồ Tô.

Bách Lý Đồ Tô như chìm đắm vào thế giới riêng của mình, tiếp tục nói, “Mà gần đây… lại xảy ra chuyện không kịp chuẩn bị, người trong mộng khoan y giải đái*, mà người ngoài thực, cũng thực sự…” (*Cởi áo tuột quần:v)

“Khoan y giải đái?” Giọng nói trầm ổn của Hồng Ngọc đột nhiên cao lên, “Người ngoài thực?”

Bách Lý Đồ Tô nói đến đây, đột nhiên dừng lại, vội hỏi lại, “Chứng ngủ mê?”

“Việc này, công tử…” Hồng Ngọc chậm ngừng một lúc, như đang ngẫm nghĩ, “Người ngoài thực là ai?”

Bách Lý Đồ Tô vội lắc đầu, “…Trước tiên hãy nói về chứng ngủ mê là gì đã!”

Hắn vội vàng muốn chết, như thể đang tìm cách tìm ra giải pháp cho vấn đề hóc búa này. Hồng Ngọc chau mày, thực sự chưa bao giờ nhìn thấy một Bách Lý Đồ Tô như vậy.

“Chứng mê ngủ, còn gọi là mộng du, người mắc trong mộng đi lại làm nhiều việc, đến khi tỉnh lại thì không nhớ gì, giống như lời công tử kể… Chỉ là, người khoan y giải đái…” Hồng Ngọc còn chưa nói xong, Bách Lý Đồ Tô đã trợn tròn hai mắt.

“Mộng du…” Hắn tự lẩm bẩm, trong đầu tua chậm lại những sự việc xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, “Mộng du… mộng du…?”

Hồng Ngọc chau mày, vung tay, “…Vậy người ngoài thực là ai, công tử ngươi…”

“…Thì ra là mộng du.” Bách Lý Đồ Tô gật đầu rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, hai tay ôm quyền, “Đa tạ Hồng Ngọc chỉ giáo!” Sau đó lập tức khôi phục vẻ trấn định thường ngày, chỉ là đáy mắt vẫn còn lo lắng không giấu đi được, “Cáo từ!”

Hắn nói cáo từ thì liền đi, đưa lưng đeo kiềm về phía Hồng Ngọc phi ra ngoài, nhanh như cứu hỏa, khiến Hồng Ngọc đứng tại chỗ cũng thấy giật mình.

Bách Lý thiếu hiệp hôm nay… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Phương Lan Sinh một mình ngồi trong phòng vẫn còn ủ rũ, y eo mỏi lưng đau, xuống dưới lầu thì đầu óc choáng váng, Tương Linh luôn miệng kể Đồ Tô ca ca không để ý tới nàng, còn khen Đồ Tô ca ca ngọc thụ lâm phong, võ công lợi hại, trong lòng Tương Linh là nhất.

Phương Lan Sinh cũng không biết lúc đó mình làm sao, mở miệng nói một câu, “Hừ, đầu gỗ kiểm có gì hơn người! Nếu không nhờ có ta giúp hắn ——”

Nói đến đây tự ý thức được mình lỡ lời không nói nữa, kết quả lại bị Tương Linh cười một phen, “Bí đao là đồ ngốc, chỉ toàn nói xấu Đồ Tô ca ca, Tương Linh không tin.”

Làm Phương Lan Sinh ức chế tận óc, chỉ nghiến răng ken két tu trà.

Bách Lý Đồ Tô từ ngoài cửa xông vào phòng, Phương Lan Sinh đang ngổi trên giường niệm Phật, cửa rầm một cái bị mở ra, Phương Lan Sinh lập tức mở mắt ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô cao ngất xuất hiện ngoài cửa.

Y biến sắc, còn tưởng Bách Lý Đồ Tô ban ngày cũng phát bệnh, bèn đỡ giường lui vào trong, “Ngươi ngươi ngươi ——”

Bách Lý Đồ Tô thì cho rằng Phương Lan Sinh đang hiểu lầm mình —— từ lúc rời khỏi phòng y ban sáng, trong đầu Bách Lý Đồ Tô không ngừng hiện lên những lý do, thậm chí còn có rất nhiều lý do hắn chưa bao giờ dám nghĩ đến, hắn sợ là thật, cũng sợ Phương Lan Sinh hiểu lầm hắn.

“Là ta mộng du!” Bách Lý Đồ Tô dùng giọng nói trầm thấp của mình nói ra. Nói xong phát hiện thái độ mình không đúng lắm, thấy đối phương sắc mặt trắng bệch đang nhìn mình khoa chân múa tay, lắp bắp nói lại, Đêm qua… là ta… ta mộng du.”

Hồng Ngọc ra khỏi gian phòng của Bách Lý Đồ Tô, đi qua hành lang vừa vặn gặp Phong Tình Tuyết đang ôm liêm đao.

“A, Hồng Ngọc tỷ!” Phong Tình Tuyết cười hì hì, “Sao tỷ lại ở trong phòng Tô Tô?”

Hồng Ngọc cười, “Tình Tuyết muội tử, tản bộ buổi sáng đấy ư?”

“Ừm.” Phong Tình Tuyết gật đầu, “Tô Tô đâu rồi?”

Hồng Ngọc suy nghĩ một lát, “Bách Lý công tử vừa gặp một chuyện khó giải thích, giờ đã hiểu đi ra ngoài rồi.”

Phong Tình Tuyết nhăn mi, “Việc khó giải thích…”

“Hồng Ngọc tỷ, tỷ có thấy dạo gần đây… Tô Tô là lạ không?”

Hồng Ngọc nhướn mày, “Hửm?”

“Sáng nay ta thấy huynh ấy trong phòng Lan Sinh…” Phong Tình Tuyết cau mày.

Hồng Ngọc ngẩn ra.

Người ngoài thực kia, là hầu tử?

“…Hơn nữa tính cả ở An Lục, đây là lần thứ ba ta thấy rồi.”

Phương Lan Sinh ngồi trên giường nghe Bách Lý Đồ Tô nói thế, chớp chớp hai mắt.

“Trước làm phiền ngươi giúp, đa tạ.” Bách Lý Đồ Tô lạnh lùng ôm quyền.

Phương Lan Sinh chớp mắt một cái, “Vậy ngươi… ngươi muốn hôm nay… ta khóa cửa?”

Bách Lý Đồ Tô suy nghĩ một lát, “Không biết có được hay không, tạm thời cứ thử đã.”

Phương Lan Sinh ngồi xếp bằng trên giường nghĩ, may là đầu óc đầu gỗ cũng như khúc gỗ, nếu không hắn nói hết với Hồng Ngọc thì y lấy mặt mũi đâu gặp người bên ngoài nữa. Nghĩ nhữ vậy, y tự cởi áo ngoài chuẩn bị đi ngủ, vừa chui vào chăn thì nhìn thấy cửa khép hờ lộ ra một khoảng khe hở.

Từ lúc biết đầu gỗ cứ đêm là tới tìm mình, Phương Lan Sinh có thói quen để cửa khi trọ lại khách điếm, y sợ đầu gỗ lại đạp hỏng cửa, đến lúc đó người chịu thiệt chỉ có y.

… Tốt nhất vẫn là khóa cửa, giờ mà để cửa mở khác nào phải Phương Lan Sinh chủ động chờ hắn!

Phương Lan Sinh lẩm bẩm, thèm vào đợi ngươi, bản thiếu gia đi khóa cửa…

Nghĩ vậy, y ra ngoài khóa cửa xong xuôi lại chui lên giường đi ngủ.

Đến nửa đêm…

Đầu gỗ… đầu gỗ…

“Dừng… mau dừng lại… Hỗn… đản….”

Trong phòng tối tăm, chỉ có ánh trăng mờ soi góc cửa sổ, ván cửa bị đạp hỏng nằm rạp trên đặt mơ hồ nghe thấy tiếng khóc tiếng mắng cùng tiếng thở dốc nhẫn nại.

Phương Lan Sinh nức nở thành tiếng, chịu không được thì luôn miệng mắng đối phương “Hỗn đản”, “Chết tiệt”, thanh âm ngập ngừng gián đoạn, lâu dần cũng mất hẳn. Đầu gỗ chặn bờ môi y, đem tất cả giãy dụa phản kháng của y ôm chặt trong lồng ngực, Phương Lan Sinh cùng đường chỉ đành để im mặc cho hắn ức hiếp.

Chờ đến ngày hôm sau y tỉnh lại, y như dã dự đoán trước Phương Lan Sinh thấy đầu gỗ đứng ở cửa, trợn mắt nhìn cánh cửa bị đạp hỏng.

Bách Lý Đồ Tô quay đầu nhìn Phương Lan Sinh tóc tai rối như tổ quạ, ngồi trong đống chăn dụi mắt nhìn mình.

Hai người đối diện chốc lát, Phương Lan Sinh như hiểu ra Bách Lý Đồ Tô muốn hỏi hắn: Cửa này là ta phá sao.

Phương Lan Sinh dùng ánh mắt khinh bỉ nói cho hắn biết: Chẳng lẽ là ta tự làm!

Bách Lý Đồ Tô có lẽ cũng hiểu, hắn không nói tiếng nào đi xuống lầu, chốc lát sau liền có người đi tới phòng sửa cửa, Phương Lan Sinh kinh ngạc nhìn biết mình không ngủ được nữa.

Phương Lan Sinh liên tục thề thốt hai người chỉ có ngủ chung một cái giường, tật xấu khoan y giải đái gì đó của Bách Lý Đồ Tô y chưa từng nhìn thấy qua, Bách Lý Đồ Tô cũng không nhắc tới vấn đề mộng du nữa. Hắn như thể đã chấp nhận, như thừa nhận trong người mình việc có sát khí, hắn thừa nhận mình có tật ở ban đêm khoan y giải đái —— mà thực tế ngoài lý do tật xấu ra hắn chẳng biết nên lấy lý do nào khác, lại còn liên quan đến Phương Lan Sinh.

Sau khi tự động nhận thức như thế, hắn lý trí hẳn lên. Sau ba lần đạp hỏng cửa, Bách Lý Đồ Tô như thường ngày trấn định đi xuống lầu, nhưng không tìm tiểu nhị khách điếm nữa mà trực tiếp đi tới xưởng đóng tàu Hướng gia.

Buổi tối Phương Lan Sinh về phòng thấy cửa đã sửa xong, rắn chắc vững vàng. Ở ba ngày, cửa hỏng ba lần, đến người sửa cửa cũng bắt đầu sinh nghi.

Phương Lan Sinh cũng để tâm, đến ban đêm thấy đầu gỗ cả người sát khí xông tới, không hề phát hiện có gì bất thường. Đến sáng hôm sau, chờ hai người tỉnh lại, y nhìn thấy đầu gỗ ngồi bên giường, cực kì trấn định cúi xuống chỉnh lại y phục. Hắn chỉnh trang xong rồi, chẳng biết lôi đâu ra cái búa, quay đầu nhìn thấy Phương Lan Sinh đã tỉnh thì đi ra ngồi xổm trước cửa, trực tiếp tự mình sửa cửa.

Bách Lý Đồ Tô thông mình trầm ổn, căn bản sinh ra là để làm thợ mộc, vì thế chốc lát đã sửa cửa đẹp như mới. Trong lúc đó Phương Lan Sinh nhanh chóng chui vào chăn nhanh chóng mặc lại quần áo. Đợi Bách Lý Đồ Tô sửa xong cửa, quay đầu nhìn thấy một khối tròn nhúc nhích trong chăn, bèn không nói câu nào rời đi.

Mấy ngày hôm nay chả có lúc nào cái mông được nghỉ ngơi, Phương Lan Sinh mặc quần áo xong ra cửa ngước mắt nhìn trời, vừa vặn Phong Tình Tuyết sát vách đi tới, rủ Phương Lan Sinh đi Hiệp Nghĩa bảng không.

Hiệp Nghĩa bảng? Phương Lan Sinh gật đầu đồng ý, không quan tâm thân thể mình bủn rủn, còn ra vẻ bản thân vô cùng sung sức. Hai người xuống dưới lầu đụng phải Hồng Ngọc, Hồng Ngọc nét mặt bình thường ánh mắt lặng lẽ đánh giá Phương Lan Sinh —— trên cổ loáng thoáng vết ứ đọng, bước đi cứng ngắc không thoải mái. Nhưng dù thế Hồng Ngọc cũng không dám tự ý kết luận, nàng nghĩ dù sao hầu tử và công tử là hai người hoàn toàn khác biệt, sự tình đặt trên người hai người khác có khi có thể xảy ra, nhưng đặt trên hai người bọn họ thì thật hoang đường kì quái.

Nàng nghĩ vậy, đợi mọi người đánh Hiệp Nghĩa bảng xong, cái chân bị thương của Phương Lan Sinh còn chưa khỏi, y ngồi dưới đất vén ống quần lên xem vết thương, bắp chân vệt đỏ vệt tím lẫn lộn, làm Hồng Ngọc nhìn thấy chấn kinh không nói nên lời.

Vết thương không giống như mới hình thành, có vết đã thành màu vàng như nến, có chỗ lại thâm tím đen lại, Hồng Ngọc lạnh cả người, ngồi xổm dưới đất đưa tay thả ống quần Phương Lan Sinh xuống.

Phương Lan Sinh ngẩng đầu, “Ta còn chưa xem rõ ——”

“Hầu tử” Hồng Ngọc lạnh lùng nói, “Theo ta tới dược đường.”

Trách không được, trách không được dọc đường y luôn theo không kịp, cứ một bước đi một bước nghỉ chậm chạp.

Trách không được cả ngày cãi nhau cùng công tử, làm mọi người cứ nghĩ cả hai không hợp nhau… Thì ra người không biết gì cả, là đám người bọn họ.

Tình Tuyết nói nàng muốn đi dạo quanh xưởng đóng tàu Hướng gia, Phương Lan Sinh nghe thế cũng muốn đi xem thuyền Luân Ba, nhưng chưa kịp nói Hồng Ngọc đã lôi y về khách điếm. Lấy cao dược để ở đầu giường, Hồng Ngọc giơ tay trước mặt Phương Lan Sinh, “Hầu tử, trong người bị thường, sao không nói với chúng ta.”

Phương Lan Sinh giờ mới hiểu Hồng Ngọc muốn làm gì, y sờ đầu líu lưỡi, thầm mắng mình ngu xuẩn, sao không nhớ ra trên đùi có vết thương nhìn thấy là biết.

“Không sao… chỉ là vết thương nhỏ…”

“Sao ngươi lại bị thương?” Hồng Ngọc lại hỏi.

Phương Lan Sinh chột dạ xoa mũi, nghiêng đầu không nhìn Hồng Ngọc, “Do ngã… trên đường.”

Phương Lan Sinh nói tiếp không để Hồng Ngọc nói nhiều, “Nam tử hán đại trượng phu, chút thương nhỏ không cần để tâm!”

Hồng Ngọc biết y không muốn nhắc đến, đắn đo một hồi cũng chỉ đem cao dược nhét vào tay Phương Lan Sinh.

Phương Lan Sinh cúi đầu nhìn rồi ngẩng đầu lên trợn tròn mắt nhìn Hồng Ngọc, vầng mắt do không được ngủ nhiều thâm quầng xung quanh, nhưng con ngươi vẫn sáng ngời. Một tiểu công tử nhà giàu mi thanh mục tú, một thân thư sinh, nhìn thế nào cũng nên là một niên thiếu ở nhà chong đèn đọc sách, chứ không phải…

Hồng Ngọc đột nhiên sợ run, nàng cảm giác mình đã quản quá nhiều.
Bình Luận (0)
Comment