“Ắt xì” Phương Lan Sinh ngồi trên bàn cơm, hắt hơi một cái. Y nhíu mày xoa cái mũi, Tương Linh ngồi bên cạnh bị dọa cho giật mình.
“Bí đao thấy thế nào rồi?”
Phương Lan Sinh lắc đầu, lại cầm đũa cúi đầu ăn cơm.
Chuyện gì thế này, ngực Phương Lan Sinh luôn cảm thấy bất an… y lắc đầu, tự nhủ mình không nên suy nghĩ linh tinh.
Đầu gỗ cũng không phải đi cởi phong ấn, sẽ không chết… chỉ là mơ… hoàn toàn không phải thật.
Phương Lan Sinh ăn chút đã thấy no, bởi nhìn không thấy nên không gắp được món mình thích, chỉ là gắp gì ăn nấy.
Thay thuốc bôi mắt, y mang theo tâm tình nặng nề trở lại phòng mình, leo lên giường nằm.
Tương Linh ở ngoài cửa hỏi Duẫn Thiên Thương bao giờ Đồ Tô ca ca quay về, Duẫn Thiên Thương nói chắc là ngày mai, Phương Lan Sinh nằm ở trong phòng nghe được những lời này, yên lặng cắn môi một cái.
Chỉ có hai ngày không gặp, nhưng sống cuộc đời trong bóng tối một ngày dài chẳng khác gì một năm. Phương Lan Sinh cầm châu bội, trong ngực yên lặng thì thầm, đầu gỗ… đầu gỗ sắp quay về rồi.
Hắn sắp về rồi.
Phương Lan Sinh biết Bách Lý Đồ Tô sẽ về, nhưng không ngờ là nhanh như vậy. Thanh Long trấn như vào hạ nổi trận mưa, giọt rơi tí tách, Phương Lan Sinh nằm trên giường cảm giác có bàn tay vuốt ve đầu mình.
“Ừm…” Y hừ nhẹ một tiếng, gạt cái tay kia đi.
Phương Lan Sinh quay đầu, mơ mơ màng màng chui vào trong chăn, miệng hơi giương đều đều hô hấp. Cả phòng yên tĩnh, có người ngồi cạnh giường, Phương Lan Sinh nghe thấy có tiếng nói, cảm thấy người nọ nắm tay mình.
“Ai?” Y nhẹ giọng hỏi nhưng đối phương không trả lời chỉ nắm tay y càng chặt. Qua hồi lâu Phương Lan Sinh cũng không chờ được nữa, bỗng nhiên cảm giác có khí nóng phun lên trên mặt.
Người nọ cúi đầu hôn y. Ban đầu là lướt rất nhẹ, Phương Lan Sinh giật mình đợi khi cánh môi đối diện rời đi mới hỏi, “Là đầu gỗ à?”
Bàn tay người nọ nắm tay y mơ hồ run lên siết càng chặt. Phương Lan Sinh cũng vươn tay ra sờ lung tung. Đối phương không tránh, Phương Lan Sinh chạm tới trán, mũi rồi miệng, lần theo cằm đối phương mò lấy mái tóc sau đầu hắn.
Y nhìn không thấy, nhưng vẫn sờ được, nên cười ha ha nói, “Đầu gỗ…”
“Ngươi tới rồi.”
Đối phương nhưng khẽ cứng lại, Phương Lan Sinh không thấy hắn nói lời nào liền lập tức hiểu ra đây là ban đêm, đầu gỗ đâu biết nói chuyện.
Hắn thực sự… không đi cởi phong ấn.
Nắm đuôi sam thuận thế ôm lấy cổ hắn, Phương Lan Sinh chỉ mặc áo mỏng, từ trong chăn vươn người chui ra, tiến gần đến mặt đối phương, y có thể nghe thấy tiếng đối phương thở gấp bên tai.
Trán tựa trên trán, mũi cọ mũi hắn, Phương Lan Sinh dù không nhìn thấy nhưng định hướng cũng không nhầm, nóng lòng muốn chủ động hôn hắn một cái.
Trước lúc hắn rời đi cự tuyệt thân mật, chuyện này vẫn làm Phương Lan Sinh hối hận suốt hai ngày.
“Đầu gỗ, ngươi đừng động đậy! Ta không nhìn thấy gì!” Phương Lan Sinh khẩn trương nói, không đợi đối phương trả lời đã nín thở lại, như lấy dũng khí sáp đến hôn hắn.
Mưa bên ngoài vẫn rơi, Bách Lý Đồ Tô phong trần mệt mỏi trở về ngồi cứng trên giường, hắn cúi đầu nhìn người trước mặt ôm cổ hắn, chủ động hôn hắn…
Phương Lan Sinh…
Như ma xui quỷ khiến vươn tay siết thắt lưng Phương Lan Sinh, Bách Lý Đồ Tô đè y ngã xuống giường. Phương Lan Sinh ngã xuống rơi vào vòng tay Bách Lý Đồ Tô đặt sẵn, cảm giác hắn cúi xuống ngày càng gần mình.
Hắn hôn xuống ngày càng sâu, như thể muốn tranh giành không khí với Phương Lan Sinh. Đầu gỗ như thể biến thành người khác, cánh tay ôm thắt lưng Phương Lan Sinh nhưng không hề có ý định kéo nó xuống. Phương Lan Sinh bị hôn không thở nổi, chỉ biết ôm chặt cổ của hắn, dùng thân thể chủ động cọ tới người đối phương.
Y cảm giác được, nháy mắt đối phương có phản ứng.
“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh thì thầm gọi, nghĩ thầm đầu gỗ mới hai ngày không gặp, sao ngày càng đần rồi.
Tay của đối phương cứng đờ xả y phục của Phương Lan Sinh, cứng đờ đè y lại giường. Mắt Phương Lan Sinh còn che bằng băng gạc, y không nhìn thấy gì —— nhìn không thấy Bách Lý Đồ Tô con ngươi đen như mực, nhìn không thấy tiết trời bên ngoài, mặt trời đã lên từ lâu.
Nước mưa rơi mãi tụ lại trên mặt đường đầy bùn đất, ngưng lại thành những vũng nhỏ, trên trời từng hạt mưa vẫn không ngừng rơi, rung động những vũng nước nhỏ dưới đường bùn đất.
“Đầu gỗ… đầu gỗ…”
Phương Lan Sinh cúi đầu thở hồn hển, đôi gò má hồng hào càng ửng đỏ, áo quần nhanh chóng bị xả xuống dưới thân, lộ ra thân thể còn chi chít những vết máu tụ. Phía dưới xương quai xanh hẹp dài là hai đầu nhũ đỏ như son bắt đầu cứng lên, từng đạo vết hôn dày đặc xung quanh khuông ngực trượt dài xuống vùng bụng. Lấm tấm, rậm rạp, như thể theo ngày tháng tích lũy lại, vết cũ chưa lành vết mới lại đến.
Mà phía sau lưng vệt máu tụ trải càng rộng, như thể tố giác người này từng chịu bao nhiêu thô bạo. Quần Phương Lan Sinh đã tuột rơi xuống mép giường, hai chân co rúm lại khắc khoải giữa không trung, mắt mặc dù không thấy, môi lại hơi giương.
Y đang gọi, đầu gỗ.
Y nằm dưới thân Bách Lý Đồ Tô, bởi vì đối phương không có động tác nào nên thân thể càng run rẩy. Mấy ngày gần đây, do không thấy gì, bàn tay luôn phải lục lọi đằng trước hình thành vô vàn vết thương chậm chạp giơ lên tìm kiếm tay Bách Lý Đồ Tô. Phương Lan Sinh vô thức thở càng thêm gấp gáp, y ý thức được trong bóng tối yên lặng có bàn tay nóng hổi nắm hông mình, thân nhiệt đốt phương cao tới nỗi muốn đem y hòa tan.
Bàn tay do quanh năm luyện kiếm tạo thành lớp chai mỏng siết chặt thắt lưng, cứng đờ từ từ lướt xuống vùng dưới. Thân thể Phương Lan Sinh như quả sai đến mùa chín tới, dù còn non nớt nhưng tỉ lệ cân đối. Trong bóng đêm, thân thể trần trụi run rẩy bày ra trước mặt đối phương. Y dù nhìn không thấy, nhưng có thể tinh tường cảm giác được phản ứng đối phương, cảm giác được cánh tay trượt xuống dưới đột nhiên dùng lực siết bắp đùi mình, dồn hai chân y giương cao trước ngực ——
Bên ngoài mưa vẫn không ngớt, khiến không khí cũng thấm đẫm vị đạo ẩm ướt, Phương Lan Sinh nằm ngửa trên gối, há miệng cùng niên thiếu đối diện hôn thật sâu.
“Ưm… ừm…” Phương Lan Sinh hầu như không thở nổi, cảm giác được mồ hôi từ đối phương rơi xuống cọ trên mặt mình.
Nghe được tiếng thở dồn dập không thể kiềm chế của đối phương.
Ngón tay cứng rắn vướng không khí có vài phần lành lạnh đột nhiên tham nhập vào hậu đình lâu ngày đóng chặt. Như thể lâu ngày quen thuộc với hình thức thô bạo không kịp chào hỏi đã tiến công thần tốc của ai kia, dũng đạo rất nhanh bao trùm tiếp nhận một ngón tay hắn.
Ẩm ướt, trơn dính, Phương Lan Sinh kịch liệt thở dốc, bàn tay bấu víu góc áo Bách Lý Đồ Tô càng chặt, giương miệng dùng sức thở ra. Ngón tay bên trong chỉ hơi động một chút, y thở gần như phát ra âm thanh.
Đầu gỗ, đầu gỗ.
Y như thể không nhịn được bật ra gọi thành tiếng, mồ hôi trên gương mặt trượt dần xuống cổ chảy ra ngoài gối đầu, thân thể lại như vì lạnh mà phát run.
Thân thể sớm bị Bách Lý Đồ Tô âu yếm hết thảy từ trong ra ngoài, dũng đạo ấm nóng không ngừng co bóp siết chặt ngón tay bên trong, như thể nhận thức rõ chủ nhân của nó là ai. Ngón tay bên trong lòng Phương Lan Sinh không ngừng cử động, y nhẫn nại cắn chặt hàm răng, ngón tay như dính trên vạt áo hắn, dứt chẳng ra.
Bách Lý Đồ Tô run hai cái rút tay khỏi người Phương Lan Sinh, ngón tay thon dài rời khỏi dũng đạo mang theo một chút dịch thể trong suốt trơn dính, đầu ngón tay cùng hậu đình kết thành một sợi chỉ bạc mỏng, miệng huyệt ẩm ướt, màu sắc nhợt nhạt không ngừng co thắt. Mà bên trong nó, càng ẩm ướt mềm mãi khiền người hồ đồ.
Nó như là đợi Bách Lý Đồ Tô từ rất lâu rồi.
Bách Lý Đồ Tô rơi vào mờ mịt, nhìn Phương Lan Sinh nhỏ nhắn dưới thân, trong đầu như hiện lên hai cái bóng không ngừng lay động chập vào nhau, nhưng mãi không thể hòa thành một.
Phương Lan Sinh giận dỗi, Phương Lan Sinh thích cãi nhau, Phương Lan Sinh mệt mỏi, Phương Lan Sinh vụng về dễ đỏ mặt… vậy mới là Phương Lan Sinh. Ôm hắn một cái thì cả ngày không vui, cầm tay y y còn muốn tránh, hỏi y cũng không chịu thừa nhận, còn nói hắn thích y nhưng y thì không thích hắn.
Vậy còn người trước mặt là ai? Bách Lý Đồ Tô thấp thanh thở dốc, cúi người ôm lấy hai vai trần trụi của Phương Lan Sinh giữa buổi sớm khí lạnh.
“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh trong bóng đêm hô tên hắn, thanh âm vừa nhỏ vừa run rẩy, như thể đang chịu áp lực gì cực lớn, hoặc như đang hạ mình cầu xin hắn. Cánh môi y vì lạnh run lên trắng bệch, như đang sợ, lại như đang quyết tâm.
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu hôn y.
“..Ư ——” Tiếng nói bị ghìm xuống cuống họng, Phương Lan Sinh khẽ cau mày bị Bách Lý Đồ Tô kéo lên.
Y cảm thấy vô cùng ấm áp.
Bên tai có tiếng sột soạt, như tiếng quần áo bị ném xuống đất. Phương Lan Sinh một bên còn chưa kịp ứng phó xong với nụ hôn sâu, bên dưới miệng huyệt đột ngột cảm nhận được có thứ cứng rắn nóng cháy da cháy thịt mơ hồ.
Y giương môi như muốn nói gì nhưng đã bị Bách Lý Đồ Tô dùng môi chặn lại, hai tay hắn bóp hai cánh mông Phương Lan Sinh khiến cả cơ thể y căng thẳng cứng lên, y ý thức rõ cơ thể mình từ từ tiếp nhận vật kia tiến vào ——
Từ tốn, nóng hổi, lại có lực, Phương Lan Sinh nghẹn một hơi đến cổ họng, cảm giác như cả người bị khoảnh khắc này dày vò. Bách Lý Đồ Tô dường như cũng khó khống chế, hắn nhíu chặt lông mày, đôi mắt đen láy bị mồ hôi nhuộm ướt lóe sáng. Hắn gắt gao cắn hai môi Phương Lan Sinh, kẹp chặt hai chân y dùng sức tiến nhập cả người vào bên trong cơ thể đối phương.
Phương Lan Sinh cau mày, có lỗi giác cảm thụ rõ ràng từng chút một khi bị tiến vào. Rõ ràng là đã làm qua vô số lần, kì quái lại cảm giác như đây mới chỉ là lần đầu tiên…
Bách Lý Đồ Tô đi vào hoàn toàn, nhưng không lập tức chuyển động mà ở bên trong lưỡng lự ba giây, mới khắc chế rút ra.
Phương Lan Sinh mơ hồ nghĩ, có phải do mình nhìn không thấy nên mới có cảm giác kì quái như vậy. Hoặc là đầu gỗ ngốc nghếch này hai ngày không làm nên có vấn đề. Thực sự là nghĩ không ra.
Y vừa nghĩ vừa thấp giọng thở phì phò. Bách Lý Đồ Tô ôm chặt thân thể Phương Lan Sinh, đầu hắn vùi vào hõm vai Phương Lan Sinh, bên dưới thắt lưng dần di chuyển.
Hạ thân nam tính tràn ngập bên trong dũng đạo, tiểu huyệt nhỏ hẹp bị áp bức trở nên đỏ như máu, miệng huyệt bởi ma sát vật kia đưa vào rút ra mà bao phủ một tầng dịch thể trơn dính, như gắn kết thân thể đôi bên, lưu luyến không rời.
Tiếng mưa bên ngoài như rơi ở thế giới khác, Phương Lan Sinh chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nồng đậm đôi bên. Tay y ôm chặt lưng hắn, cảm giác bắp thịt cuồn cuộn của đối phương săn lại vì căng thẳng, nó tỏa ra ôn độ nóng cháy, càng làm thân thể Phương Lan Sinh phát run.
Mà động tác của Bách Lý Đồ Tô còn hết sức khắc chế, chỉ chầm chậm ma sát trong cơ thể Phương Lan Sinh, cùng thân thể đối phương dây dưa quấn quýt.
Ôn độ cơ thể đều thập phần quen thuộc, Phương Lan Sinh vì nhiệt gương mặt đỏ bừng lên, thấp giọng thở không ra hơi, ngắt quãng gọi tên đầu gỗ.
Đầu gỗ… đầu gỗ… đẫu gỗ!
Trong thế giới đen như mực, không có một thứ gì, chỉ có hình dáng Bách Lý Đồ Tô. Ôn độ của hắn, hô hấp của hắn, hai người như thể dung nhập làm một. Khi Bách Lý Đồ Tô ôm chặt y đem hạ thân mình tiến vào toàn bộ, Phương Lan Sinh cảm giác mình núp cả người giấu trong lồng ngực hắn, bốn phía đều cảm thấy ấm áp an toàn. Nào những sợ hãi, hoảng hốt đều không còn là gì nữa.
Y tự trong lòng nhủ thầm, Phương Lan Sinh ngu ngốc này, vậy sau này không có đầu gỗ ngươi phải làm sao bây giờ? Nghĩ thì nghĩ như vậy, Phương Lan Sinh vẫn theo bản năng vươn hai tay, ôm chặt lấy cổ hắn như ôm phao cứu sinh.
Động tác Bách Lý Đồ Tô vẫn rất chậm, da mặt Phương Lan Sinh lại không đủ dày để mở miệng muốn hắn nhanh lên, chỉ có thể ở những lúc hắn ngần ngừ gọi tên đầu gỗ. Thời gian trôi qua chậm chạp mà giày vò, Bách Lý Đồ Tô tận lực khắc chế chính xung động của mình. Tiếng kêu Phương Lan Sinh vừa nhỏ vừa mềm, như con mèo nhỏ dùng móng vuốt cào nhẹ những vết xước lên tim hắn. Thân thể y như con thú tìm hơi ấm chui vào lòng hắn, dũng đạo đồng thời ra sức bao trùm lấy phân thân Bách Lý Đồ Tô, ấm áp đến nỗi như muốn lấy mạng của hắn. Bách Lý Đồ Tô nghiến răng thở dốc, mồ hôi từ trên trán dọc thái dương chảy xuống cổ, hai tay kiềm chặt đùi Phương Lan Sinh, cúi đầu nhìn địa phương nhỏ hẹp dung nạp chính mình, nhịn không được dùng sức đâm càng sâu ——
Phương Lan Sinh nức nở một tiếng, cả người run lên ôm chặt lấy Bách Lý Đồ Tô.
“Đầu gỗ…” Y mơ màng gọi một tiếng, trong giọng đều là run rẩy, làm Bách Lý Đồ Tô chưa bình định lại được hô hấp đã xung động mạnh bạo rút ra rồi dùng lực tiến vào.
Nhiệt độ trong không khí không ngừng tăng lên, Phương Lan Sinh ma sát không ngừng với đầu gối trên giường, thân thể do động tác của Bách Lý Đồ Tô mà cao thấp bất định. Hai chân bị người đè trước ngực, lơ lửng giữa không trung, chu sa giữa chân mày Bách Lý Đồ Tô bị mồ hôi nhuộm ướt như càng đỏ chói chang. Hắn cúi đầu như bị thôi miên cắn vành tai Phương Lan Sinh, cảm giác cơ thể y run lên bần bật.
Hông y vô thức chuyển động phối hợp, tóc mai sớm bị mồ hôi nhuộm ướt đẫm. Những vết thương từ trong ra ngoài đều như bị phủ một lớp phiếm hồng, như tố chủ nhân thẹn thùng, hoặc tủi hờn. Mà giữa hai chân như càng lộ rõ, phân thân do kích thích trở nên cứng cáp thẳng đứng, hậu định đằng sau không ngừng chảy ra dịch thể trong suốt, theo ma sát không ngừng dính cùng thân thể Bách Lý Đồ Tô.
Cảnh tượng trước mặt càng làm Bách Lý Đồ Tô trở nên hồ đồ. Thiếu niên mười bảy tuổi, đột nhiên cảm giác được một phần linh hồn cùng ham muốn khác lạ sôi trào trong thân thể. Hắn nhìn Phương Lan Sinh trước mặt, người này hôn một chút y còn ngượng, ôm một cái cũng thấy căng thẳng, vậy mà giờ lại…
Không chỉ thế, y vẫn luôn cùng mình làm loại sự tình này, từ lần đầu tiên gặp mặt. Ban đêm bị ép phải nhu thuận nằm trên giường, ban ngày hắn lại không biết gì cả, luôn cả ngày thấy Phương Lan Sinh cáu kỉnh với mình.
Mắng đầu gỗ là đồ đáng ghét, nói ngươi thích ta, nhưng ta không thích ngươi.
Hỏi hắn ôm y làm gì, chúng ta vốn không thân quen…
Không thân quen…?
Vậy đây coi là cái gì…
…Phương Lan Sinh… coi hắn là cái gì?
Bách Lý Đồ Tô càng ngày càng không khống chế được động tác của mình, khiến Phương Lan Sinh nhịn không được thậm chí nức nở thành tiếng. Bách Lý Đồ Tô ngày càng đẩy nhanh tốc độ, càng nhanh đi vào càng sâu. Phương Lan Sinh níu tay bám chặt mặt giường, vải vóc cũng nhanh bị mồ hôi hai người nhuộm ướt.
Bên ngoài mưa rơi càng lớn, giọt mưa rơi trên nóc nhà phát ra tiếng tí tách không ngừng. Bên trong hai thân thể kịch liệt hoan hợp, hạ thân Bách Lý Đồ Tô hết lần này tới lần khác tham lam xông thẳng vào kiếm tìm nơi sâu nhất mềm mãi nhất. Hắn mù quáng đè ép Phương Lan Sinh đi vào, càng dùng sức, tiếng động giao hợp càng trở nên dâm mỹ.
Phương Lan Sinh mất sức nằm một chỗ lắc đầu, mỗi lần Bách Lý Đồ Tô tiến vào chỉ cảm thấy cả người như nhẹ hẫng đi, trọc dịch tự bản thân phát tiết rơi trên bụng. Mà miệng huyệt non mềm đằng sau vẫn cắn chặt hạ thân Bách Lý Đồ Tô không tha.
Bách Lý Đồ Tô dường như còn lâu mới có ý định dừng lại.
Giường gỗ làm từ xưa phát sinh tiếng kẽo kẹt do ma sát, gần như muốn gãy vụn. Bách Lý Đồ Tô đặt Phương Lan Sinh nằm trên giường, cúi đầu nhìn băng gạc che đi đôi mắt y, con ngươi hắn đen kịt mà sâu thẳm, bị một tầng mồ hôi nhuộm như phủ hơi nước, nhìn chằm chằm băng gạc như muốn xuyên qua nó nhìn thấu đôi mắt đóng chặt của đối phương.
Hắn muốn nói, Phương Lan Sinh ngươi mau nói cho ta biết, suy nghĩ của ngươi. Mau nói cho ta biết!
Càng lúc càng không khống chế được lực đạo của mình, Phương Lan Sinh bị vần đến nỗi hai môi run rẩy không thành hình, mũi đều đỏ, thân thể trần trụi mồ hôi nhễ nhại, hai tay vô lực xụi lơ trên mặt giường, lần mò cố tìm kiếm tay của Bách Lý Đồ Tô.
“Đầu gỗ…” Y khàn giọng khẽ gọi.
“…Lan Sinh…” Như bị ma xui quỷ khiến đáp lại một tiếng, hắn nghe ra trong giọng mình khàn khàn ẩn chứa dục vọng chưa bao giờ thấy. Hậu đình đằng sau như càng thêm siết chặt.
Bách Lý Đồ Tô thúc sâu vào cái cuối cùng, sau đó thỏa mãn bắn vào. Khi hạ thân rời đi, hắn nhìn thấy trọc dịch trong suốt từ trong thân thể Phương Lan Sinh chảy ra, theo mông nhỏ rơi xuống mặt giường.
Là của hắn.
Bách Lý Đồ Tô đột nhiên ý thức được điểm này.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn miệng huyệt giữa hai chân Phương Lan Sinh —— vẫn còn chất dịch lỏng màu trắng chảy ra, miệng huyệt bị hành hạ sưng đỏ thấy máu, ẩm ướt hỗn độn.
Phương Lan Sinh như miếng vải bị vắt kiệt, suy yếu nằm ngay dưới thân hắn, ánh mắt vẫn bị quấn băng gác, nhìn qua như thể kẻ yếu nhược bị bắt cóc tới đây.
Bách Lý Đồ Tô sống mười bảy năm có điểm bối rối.
Phương Lan Sinh hô hấp dần bình tĩnh, vươn tay tìm góc áo Bách Lý Đồ Tô, nắm lấy tay hắn.
Bách Lý Đồ Tô cúi người chống tay cạnh đỉnh đầu y, chăm chú nhìn.
Từ trước tới giờ, Bách Lý Đồ Tô chưa từng gọi y như thế.
“Lan Sinh… Lan Sinh…?”
Từng tiếng dồn dập gọi, chỉ thấy Phương Lan Sinh vùi đầu vào người hắn, như con thú nhỏ tìm kiếm hơi ấm.
“Đầu gỗ…” Phương Lan Sinh chôn mặt trong ngực hắn, gương mặt ửng hồng chưa hết, hổn hển nửa ngày mới lại sức, lầm bầm ra một câu, “Ngươi… không chết…”
Bách Lý Đồ Tô như thể nháy mắt giật mình.
“Ngày đó ta nằm mơ, mơ thấy ngươi đã chết…” Phương Lan Sinh nghiêng đầu hít sâu một hơi, gò má dán trên lồng ngực hắn, giọng điệu vừa yếu nhược vừa buồn bực, sau đó vô lực than một tiếng như cười nhạo, “Thôi đằng nào ngươi có nghe cũng chẳng hiểu… Ta còn mơ thấy nhị tỷ, hai người đều biến mất, bỏ lại ta ——”
Bách Lý Đồ Tô trong ngực lộp bộp, nghe Phương Lan Sinh nói đến đây đột nhiên hỏi một câu cắt ngang.
“Ngươi, ngươi không đau sao?”
Giọng nói hoàn toàn tỉnh táo, mang theo một phần trấn định lãnh tĩnh thường ngày, lúc này mơ hồ lộ ra chút khẩn trương.