Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 45

Bên ngoài vẫn đầy tiếng chửi bậy như trước, nhao nhao ồn ào. Trong phòng, ta và Lâu Huyên mũi đối mũi, mắt đối mắt, ta bị hắn nhìn muốn đào lỗ chui xuống. Ngay lúc chúng ta môi sắp chạm môi, hắn đột nhiên dừng tay, khóe miệng đắc ý cong cong thành hình cung.

Ta nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: "Ngươi muốn làm gì —— a —— "

Lời còn bên miệng, cả người ta bị Lâu Huyên ôm lấy, đi đến bên giường. Công lực suy diễn miên man của Lâu Ý Ý giờ phút này đang phát huy đến cực hạn trong đầu ta, đủ loại hình ảnh nhảy múa trước mắt ta. Ta vừa sợ vừa tức, giận đến nói cũng không xong.

Lâu Huyên đặt ta trên giường, dìu ta ngồi xuống, hắn nói: "Đừng học muội muội ta, miên man suy nghĩ không tốt cho đầu óc, rất dễ bị tâm thần phân liệt."

"Ngươi làm sao biết ta..." Ta nhịn không hỏi nữa, hắn thật sự còn linh nghiệm hơn con giun trong bụng ta.

Ta đúng là đang miên man suy nghĩ nhưng điều này thật bình thường. Đổi lại là một nữ nhân khác, bỗng nhiên bị nam nhân điểm huyệt, sau đó bế lên giường, người có tư tưởng thuần khiết cũng sẽ hiểu lầm. Lâu Huyên khôn khéo như vậy, chắc hắn đoán được ta đang nghĩ gì đi? Ta đỏ mặt, nóng quá, nóng quá.

"Nàng đỏ mặt gì chứ?"

"Ai đỏ mặt? Con mắt nào của ngươi thấy mặt ta đỏ!"

"Hai mắt ta đều thấy."

"Tin ta móc hai mắt ngươi hết hay không!"

Lâu Huyên buồn cười: "Nhiễm Nhiễm, ta cảm thấy ở chung với nàng sẽ khiến ta tiếc nuối cuộc sống ba năm trước đó, nàng luôn có thể khiến người khác mất hứng."

"Thôi đi, ngươi đừng bôi nhọ ta. Ngươi với muội muội ngươi sống chung dưới một mái nhà ngây người mười mấy năm, cũng không thấy đầu ngươi bị thủng chỗ nào."

Ta dám thề với trời, Lâu Ý Ý tuyệt đối phân liệt hơn ta nhiều lắm, so với nàng, ta lực bất tòng tâm không sánh kịp...

Lâu Huyên mỉm cười, hắn trèo lên giường, ngồi đối xứng với ta.

"Ngươi gì chứ, gì chứ, buồn ngủ thì về phòng mình đi!" Ta nóng nảy, nếu không bị điểm huyệt, ta chắc đã xông lên đánh người.

Lâu Huyên không kiêng nể gì, kéo tay sờ sờ vài cái, lại vuốt vuốt đầu ta mấy phát, vô liêm sỉ nói: "Nếu ta nói, ta muốn ngủ ở đây thì sao?"

Mặt ta vặn vẹo.

"Ha ha ha ha..." Mặt Lâu Huyên cũng vặn vẹo.

Khác biệt là, ta tức giận đến vặn vẹo còn hắn cười đến vặn vẹo. Đúng là đáng chém ngàn đao, nữ tử báo thù mười năm không muộn!

"Tốt lắm, đừng náo loạn Nhiễm Nhiễm, chúng ta bắt đầu đi." Lâu Huyên vừa rồi còn cười đến rút gân giờ đã đổi sắc mặt, tốc độ có thể so với trời tháng sáu, nháy mắt lập tức nghiêm trang.

Ta ấp a ấp úng: "Bắt đầu... Bắt đầu làm gì, ngươi đừng xằng bậy..."

"Đương nhiên là bắt đầu giải độc. Nàng muốn ta bắt đầu gì chứ?" Lâu Huyên cười gian.

Bắt đầu... Giải độc? Ta lập tức lạnh người, U Chỉ từng nói nếu hắn giải độc cho ta, hắn sẽ...

"Không không, ngươi không thể làm vậy." Cảm giác sợ hãi vây khắp người ta, "Ngươi không thể làm vậy, ngươi sẽ chết!"

"Nàng đã nghe hết. Ha ha, ngoan, nghe lời, ta sẽ không chết." Lâu Huyên nói xong, tay bắt đầu cởi bỏ quần áo của ta.

Ta gì cũng không nghe không thấy, trong đầu chỉ quanh quẩn một câu Lâu Huyên từng nói "Nếu nàng có chuyện gì, ta cũng sẽ không sống một mình" nhưng nếu hắn có chuyện gì, ta còn có thể sống một mình sao? Hắn thâm tình với ta như vậy, ta sao có thể báo đáp được.

Vì đang là mùa hè, ta mặc rất ít áo, Lâu Huyên vừa cởi áo khoác, bên trong chỉ còn lại áo lót mỏng manh. Hắn không làm gì nữa, ngẩng đầu cùng ta bốn mắt nhìn nhau, cố hết sức mở miệng: "Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, rất nhanh sẽ tốt. Nàng đã nói, chờ giải độc xong, nàng còn hấp dẫn hơn Diệp Khuynh Thiên nhiều. Ta tin, vì nàng vốn đẹp hơn cô ta."

Nước mắt rơi xuống, từng giọt nhỏ lên tay Lâu Huyên. Hắn cười ôn hòa: "Nàng đang khóc vì ta sao? Nha đầu ngốc, đã nói ta sẽ không chết. Nhưng nàng rơi nước mắt vì ta, ta thật vui vẻ."

Nói xong, hắn bỗng chưởng mạnh lên ngực ta, ta phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ quần áo trắng tinh của hắn.

"Khụ khụ..." Ta ho khan vài tiếng, tơ máu dọc theo khóe miệng chảy ra, "Ngươi dám đánh lén, ta cũng không chọc giận ngươi!"

Hiện tại mắng người cũng không đủ sức, nói xong mấy câu đó ta cơ hồ kiệt sức.

Lâu Huyên không nhanh không chậm nói: "Kiên nhẫn đi, vừa rồi ta đã ép một phần máu độc ra, đau không?"

"Nếu không, để ta thử cho ngươi xem?"

Lúc này hắn không nói tiếp, dùng tư thế kỳ quái chặn họng ta lại, sau đó nắm hai tay ta lên áp vào tay hắn, nhất thời ta cảm thấy mình bị hút mạnh về phía hắn. Tim càng đập càng nhanh, ta rất sợ nó thiếu suy nghĩ chui vọt ra khỏi người ta. Ngực phập phồng kịch liệt, gân cốt co rút đau đớn. Ta chưa bao giờ bị như vậy, ba năm trước ở Y Tiên Cốc, lúc Tố Nữ giúp ta chữa thương cũng chưa từng đau đến mức đó.

Mồ hôi với nước mắt đồng loạt dọc theo hai má chảy xuống, đọng hết trên miệng, mằn mặn, nhờn nhờn, quyện với mùi máu tươi. Ta nôn khan, lại hộc ra một búng máu. Ta cắn chặt môi, cố chịu đựng không rên ra tiếng.

Lâu Huyên trán đầy mồ hôi, ta biết hắn nhất định cũng rất thống khổ mà hắn không nói một tiếng. Hắn vì ta trả giá nhiều vậy, ta sao có thể chỉ biết rên rỉ một mình.

"Nếu đau thì cứ kêu lên đi, sẽ dễ chịu hơn." Giọng Lâu Huyên hơi hàm hồ.

Ta nói: "Không, để người khác tới đây, bị bọn họ thấy sẽ chết người."

"Nha đầu ngốc, nàng vẫn sĩ diện như vậy."

Những lời này của ta nửa thật nửa giả, sĩ diện là một chuyện, ta chỉ không muốn làm hắn phân tâm. Dần dần, cơn đau biến mất, chân khí điều hòa chạy khắp cơ thể, tay giơ lên đã lâu nên ngứa ngứa, thân thể cũng tê tê.

Ước chừng qua nửa canh giờ, trời đã tờ mờ sáng, không biết gà trống nhà ai gáy sáng thật sự khó nghe. Lương Gia chắc sẽ oán giận, nàng ghét nhất là tiếng huyên náo bên tai, bao gồm cả tiếng động vật kêu.

"Phốc —— "

Suy nghĩ của ta bị kéo trở về, chỉ thấy Lâu Huyên khóe môi dính một vệt máu tươi, vạt áo nhiễm đỏ ghê người, còn có một chút máu tươi bắn lên người ta.

"Ngươi không sao chứ?" Ta cảm động lây.

Lâu Huyên nhẹ nhàng lau máu nơi khóe miệng, miễn cưỡng cười vui: "Ta không sao. Nhiễm Nhiễm, nàng đẹp lại rồi, thật sự còn xinh đẹp hơn Diệp Khuynh Thiên, không tin thử soi gương đi." Nói xong hắn giải huyệt cho ta, thân mình ta mềm nhũn, gục trong lòng hắn. Mùi hương đặc trưng của hắn cứ quanh quẩn, mặt ta không dày được như hắn, tự nhiên sẽ xấu hổ nói không nên lời.

"Ta nói Nhiễm Nhiễm, tuy ta cứu nàng, cũng không nhất thiết phải báo đáp vậy. Mỹ nhân trong ngực, nàng không sợ ta tâm địa bất chính? Ha ha... Khụ khụ khụ." Dưới tình huống này hắn vẫn không kềm chế được, còn dám cười. Nhìn dáng hắn ho khan chật vật, cơn tức vừa nổi đã tiêu tan, khẽ sẵng giọng: "Ngươi không đứng đắn!"

Ta cố gắng đứng dậy, lấy khăn tay ra giúp hắn lau mồ hôi trên trán. Chân mày hắn nhướn cao, cẩn thận nhìn ta chằm chằm. Ta bỗng mắng to: "Ti bỉ, hạ lưu!"

Vừa rồi đau chết đi sống lại, ta quên mình còn chưa mặc áo khoác vào. Ta nhanh phủ thêm quần áo, động tác mau lẹ kỳ cục. Lâu Huyên vẫn mỉm cười, tròng mắt vẫn không nhúc nhích. U Chỉ từng nói nếu giúp ta giải độc, hắn sẽ chết, chẳng lẽ...

"Lâu Huyên, ngươi sao vậy? Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng làm ta sợ, ta nhát gan... Ngươi trăm ngàn lần không thể chết được, nếu ngươi chết, bảo ta sống sao đây..." Ta òa khóc.

Lâu Huyên nhíu mày, khóe môi cười gian tà: "Hôn ta một chút, ta đáp ứng nàng, không chết."

"Cút đi!" Ta không hề nghĩ ngợi, đánh qua một chưởng, vừa vặn trúng ngay ngực hắn.

Lâu Huyên kêu một tiếng đau đớn, sắc mặt nhất thời trắng bệch, ngất đi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta ta ta... Ta không phải cố ý." Ta sợ hãi, "Ngươi không sao chứ, đừng dọa ta..."

Sẽ không xui xẻo chứ, vốn dĩ không sao, kết quả bị một chưởng của ta đánh chết, ta thật sự không sống nổi mà.

"Lâu Huyên, Lâu Huyên... Họ Lâu... Du Long Công Tử..."

Lâu Huyên chậm rãi mở to mắt, cố hết sức nói: "Không ngờ nàng thật sự có tài, xuất chiêu tài tình, ha ha."

"Đã đến lúc nào rồi mà ngươi còn giỡn. Ngươi nói mau, ngươi sẽ không chết, sẽ không chết..."

"Ta sẽ không chết." Lâu Huyên cầm tay ta, ẩn ý đưa tình, "Ta hứa với nàng, nàng không chết, ta sẽ không chết."

Ta khó lòng bỏ hắn được, ngược lại còn rất thích cảm giác bị hắn nắm tay. Trong lòng có tiếng nói, chỉ cần hắn không chết, việc gì ta cũng chịu. Hắn sẽ không gạt ta, hắn nói hắn sẽ không chết, vậy hắn sẽ không chết.

"Nhưng U Chỉ không phải nói..." Ta hồ nghi, "Nàng không phải nói..."

"Bởi vì ta không giải hết độc cho ngươi, chỉ chuyển phân nửa qua người ta." Lâu Huyên ánh mắt thâm thúy, cơ hồ giễu cợt ta, trên mặt lộ vẻ tà mị, "Ta luyến tiếc nàng, sao có thể dễ dàng chết như vậy."

Thì ra là thế.

Hắn đã lấy đi phân nửa độc của ta rồi, từ nay về sau, chúng ta cùng chung số phận. Tuy không chết nhanh như vậy nhưng vài năm sau nếu vẫn không tìm ra cách giải độc, chỉ sợ chúng ta đều hóa thành một lũ u hồn. Ba năm trước, rốt cuộc ta đã có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm gì với hắn khiến hắn có thể liều mình cứu ta. Giờ đây ta vô cùng khao khát muốn nhớ lại hết thảy.

Ta nhắm mắt lại, cảnh tượng mơ hồ chầm chậm trở nên rõ ràng. Y Tiên Cốc, bên hàn đàm, nữ tử che mặt với nam tử áo trắng đứng ôm nhau. Ánh trăng bao phủ sơn cốc, vừa huyền ảo vừa lung linh, thật ấm áp thật đẹp đẽ. Đột nhiên đầu đau kịch liệt, ta nhịn không được hét lên một tiếng, ôm đầu ngồi phịch lên giường. U Chỉ bảo ta không được nhớ lại chuyện trước kia, ta không nghe, đau cũng đáng.

"Nhiễm Nhiễm sao vậy?" Lâu Huyên ôm lấy ta.

Ta chui vào lòng Lâu Huyên khóc lớn, hệt như con nít ba tuổi bị ủy khuất, khóc thật thương tâm, miệng ồn ào: "Vì sao thất ca nói ta thiếu căn cơ, ta tình nguyện thiếu căn cơ. Ngươi cũng không biết, trong đầu rất đau, ngươi giúp ta rút ra đi..." Ta thừa nhận ta bị lây bệnh của Lâu Ý Ý, đúng là tâm thần phân liệt, gần mực thì đen, gần mực thì đen!

Lâu Huyên sờ sờ đầu ta, giống như dỗ dành con nít: "Không sao, không sao, chuyện trước kia đã qua. Nhiễm Nhiễm nàng tin hay không, ta sẽ làm nàng thích ta thêm lần nữa."

"Coi như xong," Ta mạnh mẽ ngẩng đầu, vừa lau nước mắt vừa hiên ngang lẫm liệt, "Thích ngươi? Ta cũng không muốn bị loạn đao của Diệp Khuynh Thiên chém chết!"

Lâu Huyên chấn động vì tốc độ biến hóa sắc mặt xuất thần của ta, mặt mày co rút, xanh xao. Phỏng chừng đang thầm nghĩ, Nhiễm Nhiễm quả nhiên là tâm thần phân liệt.

"Nhiễm Nhiễm ngoan, vừa rồi ta hẳn không nghe lầm. Không biết là ai nói, ta mà chết, bảo nàng sống ra sao. Là ai nói vậy?" Lâu Huyên lập tức khôi phục bản tính hồ ly giả dối của hắn.

Ta giả ngu: "Đúng vậy, ai nói?"

Hồ ly híp mắt cười gian hề hề.

Ta nhịn không được đành phải thừa nhận: "Đúng, là ta nói, vậy thì sao? Lâu Huyên ngươi đường đường là Du Long Công Tử, người ái mộ trải rộng khắp thiên hạ. Ngươi không nghĩ nếu ngươi chết, đừng nói đến phụ mẫu ngươi sẽ ra sao, nhóm nữ nhân háo sắc còn không phải mỗi ngày sẽ vây quanh cửa nhà ta điên loạn ném trứng thối! Ta vừa ra khỏi cửa sẽ bị các nàng thiên đao vạn quả chém chết! Sống mà như vậy, còn khổ hơn chết..."

Cứ như thế, lần này ta phát huy sức tưởng tượng còn phong phú hơn Lâu Ý Ý, thêm mắm dặm muối vào những chuyện có thể phát sinh sau khi Lâu Huyên chết nói một mạch, cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu "Ngươi thấy ta nói đúng không?"

Lâu Huyên cười run rẩy.

Bỗng một tiếng vang lên, Lương Gia không thèm gõ cửa đã tiến vào: "Nhiễm Nhiễm, Nhiễm Nhiễm, tối hôm qua trong phòng bếp có con mèo ăn vụng kêu như sét đánh, ngươi không nghe thật sự rất đáng tiếc... Ngươi ngươi ngươi..." Ánh mắt dừng lại ngay tại hình ảnh ta đang ngồi trên người Lâu Huyên, Lương Gia hoàn toàn choáng váng, vẫn không nhúc nhích, miệng "Ngươi ngươi ngươi" không ngừng.

Ta té lăn xuống giường, rơi lệ đầy mặt: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi nghe ta giải thích..."

Xong rồi, ta xong rồi.
Bình Luận (0)
Comment