Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký

Chương 53

Lâu quý phi gượng cười, không đồng ý cũng không phản đối. Xem tình huống, quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay hoàng thượng, chỉ cần hắn gật đầu, hôn sự này xem như xong, muốn rút lui cũng khó. Đây chính là hoàng đế tứ hôn, ai từ hôn cũng không dám qua mặt thiên tử. Xem ai có can đảm này chứ!

Vì Lương Gia, ta lại bất chấp lần nữa.

"Hoàng thượng, đổi một chút được không?" Ta thật cẩn thận hỏi một câu.

Hoàng thượng chau mày: "Đổi một chút?"

Mẫu thân với Lâu quý phi cũng dừng mắt trên người ta, xem ta đưa ra chủ ý gì.

Ta tươi cười, cơ hồ đơ cả mặt: "Ha ha, ta... Ta xem như cũng quen biết Lâu gia nhị tiểu thư, ta cảm thấy tính cách của nàng quá khác biệt với ngũ ca, nếu không đổi người khác đi, ha ha..."

Hoàng thượng cũng không giận, hắn ra chiều suy nghĩ, "Hoàng muội, trước đó không lâu trẫm từng gặp qua lão thất nhà các ngươi, trẫm rất xem trọng đứa nhỏ này, nếu không trẫm tứ hôn cháu gái của Lâu quý phi với lão thất nhà các ngươi, ngươi thấy sao?"

"Ôi ——" Ta run chân, suýt nữa ngã sấp xuống.

"Thập nha đầu, ngươi không sao chứ?" Hoàng thượng thân thiết hỏi.

"Không sao, ha ha, không sao..."

Gì mà không sao! Hoàng thượng lại muốn ghép Tô Nam với Lâu Ý Ý thành đôi, đây không phải sẽ khiến Dao Băng sư tỷ khó sống sao! Nữ thần càng điên cuồng càng bất chấp, chuyện gì cũng có thể làm ra. Ta chỉ sợ nàng nhất thời mất kiên nhẫn chẻ đôi Thục Sơn.

Ta vụng trộm liếc mẫu thân, dường như người cũng không phản đối đề nghị của hoàng thượng. Dù sao đều là con cái Tô gia, đổi ai cũng vậy. Lâu quý phi cũng không có ý phản đối.

Mắt thấy ba người hòa thuận, vui vẻ, sẽ ăn khớp với nhau định đoạt hôn sự này. Ta không kiềm được, buột miệng nói: "Hoàng thượng, không thể đổi lại một chút sao?"

Tô Nam a Tô Nam, ngươi nên cảm tạ ta thế nào, vì ngươi, ta ở đây khiêu chiến quyền uy thiên tử.

Hoàng thượng dù nghiêm khắc cũng không thể ép uổng ta, nhìn sắc mặt hắn, hiển nhiên rất mất hứng. Mẫu thân hung hăng trừng ta, ta hận không thể chui xuống đất.

"Ai!" Hoàng thượng thở dài thật mạnh.

Ta giương mắt ngắm nghía, tay phải hắn ôm huyệt Thái Dương chứng tỏ thể xác và tinh thần đều mỏi mệt. Mẫu thân kéo ống tay áo ta, ta lập tức cúi đầu xuống đợi bão táp tiến đến. Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Hôm nay ta nhất định bị phạt, không vì bảng hiệu thì cũng là mấy chuyện vẽ vời khác.

"Quên đi, trẫm không lo việc này nữa." Thật lâu sau, hoàng thượng không nhanh không chậm phun ra một câu.

Mẫu thân đứng cạnh ta như trút được gánh nặng, thở ra một hơi, vội hỏi: "Tạ ơn hoàng huynh không trách phạt, thần muội trở về chắc chắn sẽ quản giáo thật nghiêm." Nói xong lại kéo tay áo ta. Ta vội phụ họa: "Tạ ơn hoàng thượng không phạt, là Nhiễm Nhiễm đường đột."

"Thôi thôi, trẫm không trách ngươi. Thập nha đầu, tính tình ngươi giống hệt mẫu thân ngươi trước đây, ha ha..."

Cuối cùng mưa tạnh mây tan, bầu trời lại sáng.

Sự thật chứng minh, làm hoàng thượng cũng không dễ, trí tuệ, khí độ, phải cao người thường gấp bội mới được. Việc khác không nói tới, chỉ xét mấy câu vừa rồi của ta, đổi lại là người khác còn không giận đến hư phổi. Ít nhất hoàng thượng độ lượng hơn cha ta. Nếu nói trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền thì trong bụng hoàng đế có thể dung nạp mười vạn đại quân.

Vì một câu này của hoàng thượng, không khí trong phòng lại hòa thuận vui vẻ như trước. Tiếp theo, hoàng thượng cùng mẫu thân hàn huyên vài câu, sống được không, ăn ngon không, ngủ ngon không... Đều là việc vụn vặt, đủ thể hiện quan hệ huynh muội hài hòa. Giữa chừng hoàng thượng còn hỏi cuộc sống ở Thục Sơn của ta. Có sự độ lượng của hắn bảo đảm, ta tuôn ra không ngớt, chọn vài việc thú vị ở Thục Sơn, miêu tả sinh động như thật, khiến mọi người cười toe toét. Ngay cả Lâu quý phi e lệ cũng suýt đánh mất hình tượng.

Đến giờ uống trà, có thái giám tiến vào bẩm báo, nói Tôn thượng thư mang theo nữ nhi đến thỉnh tội. Hoàng thượng tâm tình đang tốt, tùy ý nói "Cho bọn họ vào đi" rồi lại tiếp tục hỏi han việc nhà chúng ta.

"Tham kiến hoàng thượng ——" Tôn thượng thư vừa tiến đến đã kéo Tôn Nhược Sắc quỳ xuống, biểu tình "Ta có tội", giống như người đánh vỡ bảng hiệu là hắn. Nhưng phạm nhân Tôn Nhược Sắc ngược lại không tình nguyện, không có ý nhận sai.

Hoàng thượng thượng đang đắm chìm trong không khí hòa thuận vui vẻ cười nói: "Tôn ái khanh mang nữ nhi đến nhận tội sao?"

"Thần quản giáo nữ nhi không tốt, gây ra đại họa, hôm nay đặc biệt đến thỉnh hoàng thượng trách phạt!" Tôn thượng thư nói năng khẩn thiết, còn sắp rơi lệ như mưa.

"Ha ha, chuyện tình hôm qua trẫm đã nghe nói, người trẻ tuổi không chừng mực thôi. Tôn ái khanh cũng đừng quá chú ý, hãy bình thân."

Tôn thượng thư hiển nhiên không đoán sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng như vậy, chẳng những không "bình thân", còn lạy hoàng thượng một cái: "Tạ ơn hoàng thượng không trách phạt. Hoàng thượng khoan dung độ lượng, quả thật là phúc của bá tánh, phúc của xã tắc..."

Lời này sao nghe quen quen... Thì ra quan trong triều đều như vậy, mặc kệ là sự tình gì đều thích liên tưởng đến giang sơn xã tắc hoặc thiên hạ bá tánh. Phụ thân cũng thế, Tôn thượng thư cũng không kém cỏi.

"Tôn ái khanh, đây là nữ nhi của ngươi?" Hoàng thượng chú ý tới Tôn Nhược Sắc.

"Dạ đúng. Nữ nhi ham chơi, đều là bị thần làm hư, ai!"

"Có thể đánh nhau với cháu ngoại của trẫm, hẳn cũng là người rất thú vị. Đến, ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn một chút."

Tôn Nhược Sắc ngẩng đầu, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười lễ phép.

"Được lắm, cũng là một trang tài sắc. Đã hứa gả cho ai chưa?"

Trên trán ta chảy ra một giọt mồ hôi lạnh. Lại tới nữa! Hắn tám phần lại muốn mai mối cho Tôn Nhược Sắc, hơn nữa tám phần lại là gán ghép linh tinh. Ta yên lặng xem xét, xem kẻ không hay ho lần này là ai.

Tôn thượng thư nói: "Tiểu nữ bất hảo, còn chưa hứa gả cho ai."

"A." Hoàng thượng bỗng quay đầu nói với ta: "Thập nha đầu, trẫm nghe nói ngươi và nữ nhi của Tôn ái khanh đánh nhau vì tam thiếu gia Nhạc phủ?"

Xong rồi, không phải trút hết tội danh lên người Nhạc Phong chứ?

Ta vội vàng trả lời: "Không phải như thế, hoàng thượng. Ta chỉ đùa giỡn với Tôn Nhược Sắc, ha ha, không liên quan đến sư huynh —— đúng không Nhược Sắc?" Ta nháy mắt với Tôn Nhược Sắc.

"Đúng vậy." Tôn Nhược Sắc ngầm hiểu, "Hoàng thượng, thần đùa với Nhiễm Nhiễm thôi. Chúng thần là tỷ muội tốt, sao có thể đánh nhau, ha ha..."

Hai người chúng ta cười như mếu, còn phải giả bộ tỷ muội tình thâm.

Hoàng thượng cười ha ha: "Các ngươi đa tâm, trẫm không có ý kia. Nhạc gia hàng năm làm không ít việc thiện, danh tiếng ở kinh thành rất tốt. Trẫm là muốn đem nữ nhi của Tôn ái khanh nữ nhi hứa gả cho Nhạc công tử, như thế nào?"

"Ôi —— "

"Ôi —— "

Ta với Tôn Nhược Sắc đồng thời khuỵu chân, không khỏi thất thanh.

Quả nhiên không ngoài dự tính của ta, lại là một cọc nhân duyên quá đáng. Gả Tôn Nhược Sắc cho Nhạc Phong? Ta không có nghe lầm chứ? Bọn họ mà đánh tiếp, kinh thành bị san thành bình địa là chuyện sớm muộn.

"Hoàng thượng, thần..." Tôn Nhược Sắc mặt đỏ bừng, muốn nói lại thôi.

"Thập biểu tỷ... Thập biểu tỷ..." Một thân ảnh tim tím nhẹ nhàng tiến vào, dời sự chú ý của mọi người qua chỗ khác.

"Trường Hinh?" Hoàng thượng nhíu mi, "Ngươi không theo Thái Phó học bài cho tốt, chạy đến đây làm gì?"

Trường Hinh không thuận theo, không buông tha: "Phụ hoàng, mỗi ngày đọc sách, ta sắp chán chết. Nghe nói bác Sơ Dương và Thập biểu tỷ đến đây, ta đến tìm Thập biểu tỷ."

Vài năm không gặp, Trường Hinh thay đổi rất nhiều, giảm vài phần ngây ngô, thêm vài phần xinh đẹp, là một cô nương chói chang như ánh dương. Nhưng chỉ có cô nương chói chang như ánh dương này mới trước đó còn cho ta cảm giác sáng lạn, ngay sau đó đã khiến ta trợn mắt há mồm.

Nàng cầm tay Tôn Nhược Sắc làm nũng: "Thập biểu tỷ, ngươi trở lại kinh thành cũng không đến thăm ta, đã lâu không gặp, Trường Hinh nhớ ngươi muốn chết."

"Khụ khụ ——" Hoàng thượng ho khan vài tiếng, xấu hổ nhìn chung quanh.

Tôn Nhược Sắc thảm não rút tay ra: "Công chúa, ta không phải..."

"Thập biểu tỷ, đến ta tẩm cung đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi." Tay vừa rút ra lại bị Trường Hinh giữ lại, ra vẻ nhất quyết không buông.

"Công chúa, ta không phải thập biểu tỷ của người..." Tôn Nhược Sắc cười còn khó coi hơn khóc, nàng chỉ chỉ ta, "Thập biểu tỷ của người ở bên kia."

"A?" Trường Hinh ngạc nhiên.

Năng lực phản ứng của nàng nhanh hơn người thường rất nhiều, nàng lập tức buông Tôn Nhược Sắc ra tiến lên bắt lấy tay ta: "Thập biểu tỷ, chúng ta đi tìm thái tử ca ca chơi đi."

Nha đầu kia, sao có thể nhận nhầm Tôn Nhược Sắc là ta sau đó lập tức dường như không có việc gì kéo ta đi? Ngoại trừ nàng, mọi người ở đây cơ hồ còn chưa hết kinh ngạc. Mấy năm không gặp, nàng thay đổi thật nhiều nha, không chỉ có bề ngoài, còn có tinh thần.

Trường Hinh là nữ nhi duy nhất của hoàng thượng, đãi ngộ của nàng trong cung không khác gì ta ở tướng phủ. Hoàng thượng cũng hết cách với nàng, vẫy vẫy tay nói: "Ba nha đầu các ngươi đi chơi đi, trẫm còn có việc thương lượng cùng Tôn thượng thư."

"Tạ phụ hoàng." Trường Hinh vô cùng vui vẻ kéo chúng ta ra cửa.

Xem ý cười trong mắt nàng, xác thực cực kỳ vui vẻ. Mỗi lần gặp ta, nàng đều hớn hở như vậy, giống như ta có thể nháy mắt xua tan âu lo trong lòng nàng. Khi ta ở Thục Sơn chơi đùa phóng túng với Dao Băng sư tỷ, nàng đang bị giam trong hoàng cung hoa lệ này, bị ép làm một vài chuyện bản thân không muốn. So với nàng, ta hạnh phúc dữ dội.

Đến bên hồ trong ngự hoa viên, Trường Hinh đuổi một đoàn thái giám, nha hoàn lẽo đẽo theo sau, bắt đầu mở miệng không ngừng, liên tiếp quấn lấy ta đòi nghe chuyện đánh nhau ở Tướng Quốc Tự. Thật sự là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đi ngàn dặm, chuyện vừa mới xảy ra mà Trường Hinh công chúa nơi cung cấm thâm sâu đã biết. Ta nên cảm thán sức ảnh hưởng quá lớn của bản thân hay căn bản chính là Trường Hinh công chúa rất bát quái.

"Nghe nói các ngươi đánh vỡ bảng hiệu hoàng gia gia ban cho Tướng Quốc Tự, thật vĩ đại," Trường Hinh say sưa bất tận, "Các ngươi làm thế nào?"

Tôn Nhược Sắc đang đứng bên cạnh, sao ta không biết xấu hổ mở miệng, không thể nói vì cứu cửu sư huynh nên đành xuất đầu lộ diện làm chuyện mất mặt này.

Tôn Nhược Sắc thấy ta ngượng ngùng, trả lời Trường Hinh: "Cũng không tính là đánh nhau, chúng ta rất nhàm chán, không có việc gì đùa giỡn một chút."

"Đúng vậy, đùa giỡn thôi." Ta cười làm lành, "Chỉ chơi đùa, không ngờ phá hư bảng hiệu."

Trường Hinh ‘a’ một tiếng, còn không đã ghiền, nghĩ lại rồi nói: "Thập biểu tỷ, ngươi không phải đào hôn sao, sao đột nhiên trở lại? Ngươi không sợ bác lại bức ngươi thành thân?"

"... Việc này..." Ta cười ngây ngẩn, mất tự nhiên lui về sau mấy bước. Bỗng nhiên đạp trúng một tảng đá, chân mất thăng bằng, thẳng tắp ngã xuống phía sau.

Tôn Nhược Sắc kêu to: "Cẩn thận —— "

Nhưng đã không kịp rồi, trọng tâm của ta đã trật xuống, phía sau chính là một hồ nước lớn. Ta nhắm mắt lại, nghênh đón khoảnh khắc chật vật sau khi rớt xuống. Trong nháy mắt, ta thấy mình may mắn, may mắn vì khả năng bơi lội của ta rất tốt, trời không phụ lòng ta.
Bình Luận (0)
Comment