Tớ Sẽ Lấy Cậu... Thật Đấy!

Chương 66

Trận mưa lớn tối hôm qua đã làm cho cảnh vật bên ngoài trở nên điêu tàn hơn bao giờ hết. Đường phố ngập tràn những cành và thân cây bị gió quật ngã. Nước lênh láng khắp nơi khiến ai ai qua đây đều nhăn mặt hết sức khổ sở.

~ Ý chà! Sao tôi lại ghét mưa đến thế này cơ chứ.

Kent vừa chạy ra ngoài mua mấy cái bánh mì cùng hai hộp sữa về. Nhìn là biết ngay lý do vì sao mà cậu lại bỗng nhiên cáu bẳn như vậy. Đôi dép xỏ ngón "không phải hàng hiệu" đang được cu cậu nâng niu trên tay với bản mặt khổ sở hơn bao giờ hết. Thử tưởng tượng xem một thằng con trai đẹp trai sáng láng, áo quần bảnh bao phải chạy ra đầu phố mua đồ ăn, và trở về với một tay cầm đồ ăn, tay kia túm chặt đôi dép như thể nó là vật bất li thân. Thấy vậy, nó ko thể nín cười.

•Cậu vừa đi đánh giặc về đấy hả? Dép đứt thì vứt luôn đi, tha về làm gì cho rác nhà ra.- Thư cười đắc ý.

~Chị ko biết thì im đi nhá. Em thà tống khứ hết đống đồ lỉnh kỉnh này đi còn hơn để mất đôi dép yêu quý này.

•Đôi dép đấy làm bằng vàng chắc. – Thư bĩu môi rồi nhận lấy túi đồ ăn từ tay Kent.

~Còn hơn cả vàng ấy chứ, thì Uyên mua…. – Biết mình nói hớ, Kent cứng họng. Còn nó thì phá lên cười.

•Hoá ra là thế. Được rồi, hiểu, thảo nào mà tôi thấy cậu nâng niu nó còn hơn cả mấy đôi converse với hermes hàng hiệu của cậu.

~Ơ, chị nhiều chuyện thế? Ko ăn đi mà còn…

•Thôi biết rồi, cậu lên phòng thay quần áo đi, nước mưa bắn ướt hết người rồi.

Kent vụt chạy lên phòng, còn nó thì vừa ăn bánh mì vừa tủm tỉm cười. Kent bỏ cái thói trăng hoa của mình vì bé Uyên sAo? Ko hiểu hai đứa nó kết nhau từ lúc nào nữa.

Bất giác, nó thở dài khi bắt gặp chiếc đồng hồ hình chú gấu Teddy mà Quang đã tặng nó vào sinh nhật năm ngoai. Giá như nó cũng vô tư được như Kent thì có khi Quang sẽ ko phải khổ vì nó nhiều đến vậy.

Lắc đầu nguầy nguậy với ý nghĩ điên rồ đó, nó sực nhớ ra cuộc hẹn của Ngân. Hình như 9h sáng nay.

** ** **

•Nhật, sao cậu cứ tránh mặt tớ mãi thế?– Vy uể oải chạy theo bóng dáng cao lớn ấy của Nhật.

~Cậu đừng đi theo tớ suốt như thế được ko? Chúng ta là bạn mà, cậu đâu được tránh tớ… – Giọng Vy vờ như giận dỗi.

Nhật đột nhiên đứng lại, quay đầu và kéo tay Vy ra khu sân sau của trường. Ấn mạnh Vy xuống chiếc ghế đá màu rêu, Nhật nói:

~Nghe này Vy, thực sự thì tớ rất quý cậu, nhưng…tớ biết dạo này tớ rất mất tự chủ, tớ sợ tớ sẽ làm nhiều việc khiến cậu có thể bị tổn thương và căm ghét tớ. Nên, có lẽ chúng ta ko nên gần nhau nhiều quá, rất….

•Tớ biết cậu đang lo sợ điều gì và tớ cũng rất cảm thông với cậu Nhật ạ. Thực sự thì tớ có một chuyện muốn nói với cậu từ rất lâu rồi …- Vy ngập ngừng trong giây lát rồi nhìn thẳng vào mắt Nhật, nói tiếp. – Tớ thật sự rất…rất thích cậu, Tớ…

~Vy! Cậu đừng như thế nữa – Nhật đột ngột ngắt lời Vy. , Cậu thừa biết là tớ ko thể mà.

•Tớ biết là cậu chưa quên được Mai Chi, nhưng đó là quá khứ của hai năm về trước. Tớ cũng rất tiếc về điều đó, nhưng cậu ko thể nào sống mãi trong lớp vỏ bọc ấy mãi được cậu phải thoát ra càng sớm càng tốt.

~Cậu đâu có hiểu tớ. – Nhật quát lên, đôi mắt đầy giận dữ khiến Vy cũng phải giật mình. Làm sao cậu có thể bảo tớ quên Mai Chi được chứ. Tớ mãi mãi chỉ yêu một mình Mai Chi, trái tim này ko còn chỗ dành cho ai khác nữa, cậu hiểu ko?

•Cậu chấp nhận tàn nhẫn với chính bản thân mình thế sao? Cậu nghĩ rằng Mai Chi của cậu sẽ muốn thấy một Minh Nhật yếu đuối và hèn nhát hay sao? Hay cậu nghĩ rằng Mai Chi rất hạnh phúc nếu cậu vẫn luôn đặt trái tim mình cho cô ấy mặc dù hai người vốn dĩ là người của hai thế giới.

~Cậu…

•Cậu làm ơn hãy tỉnh lại đi. Nếu cậu ko thể chấp nhận một con nhỏ đáng ghét lúc nào cũng chỉ trích cậu là tớ thì cậu hãy cứ mở lòng mình với những cô gái khác. Đừng tự hành hạ mình như vậy nữa. Hãy để Mai Chi được là một phần ký ức đẹp nhất của cậu, được ko? – Vy thở dài, giọng nói bắt đầu nhỏ dần.

~Từ giờ trở đi. Xin cô đừng đến tìm tôi nữa.– Nhật lạnh lùng nói rồi quay lưng về phía Vỵ

•Nhật..cậu nói gì vậy? – Vy sửng sốt.

~Cô có biết tôi căm ghét nhất loại người nào ko? – Nhật nhếch mép và nói thật chậm rãi. Đó là những người muốn tôi rời xa và quên Mai Chi.

Nhật rảo bước thật nhanh ra khỏi khu vườn. Gió thổi nhẹ làm lay động từng lọn tóc mảnh mai, vô thức cuốn theo giọt nước mắt cuối cùng. Vy gục mặt xuống ôm lấy đầu gối, nấc thành từng tiếng.

Vy muốn tốt cho Nhật nhưng cuối cùng lại bị cậu ấy chối bỏ một cách phũ phàng. Cậu ấy lại căm ghét Vy, từng lời nói như cứa sâu vào vết thương vốn chẳng lành khiến chúng càng thêm đau xót.

Chẳng nhẽ, Vy đã sai sao?

*************

nay củng tới kỳ thi hkỳ 1 rồi,nên tg cũng bận ôn thi nên tg sẽ cày quốc 1 ngày 5chap cho nhanh xog.

Mình muốn viết đến 200 chap nhưng có người lại nói nên viết ngắn gọn.mình muốn các bạn cho mình ý kiến,hoặc mình sẽ viết tới chap 75 thôi.

Mọi ý kiến xin m.n ib theo đường link : https://facebook.com/1659532387658790

từ giờ hội thoại thì dấu

• là nvật nam nói.

~ là nvật nữ nói.

Làm như vậy cho dể hiểu hơn trog hội thoại do mấy bạn yêu cầu.
Bình Luận (0)
Comment