To Sir Phillip With Love

Chương 10

Cậu sẽ không bao giờ biết cậu đã bất hạnh như thế nào,

Penelope thân yêu, khi chỉ có các chị em gái.

Những anh trai vui hơn thế nhiều.

– từ Eloise Bridgerton gửi đến Penelope Featherington,

sau cuộc cưỡi ngựa giữa đêm trong Hyde Park với ba anh trai.

“Đây là những lựa chọn của em.” Anthony nói, ngồi xuống sau bàn của Phillip, cứ như anh sở hữu chỗ ấy. “Em có thể lấy hắn trong một tuần, hay em có thể lấy hắn trong hai tuần.”

Môi Eloise rơi xuống thành hình oval kinh hãi. “Anthony!”

“Em trông mong anh gợi ý một lựa chọn khác sao? Anh ấy ôn tồn hỏi. “Anh cho là chúng ta có thể co giãn nó ra đến ba, cho một lý do đủ hấp dẫn.”

Cô ghét khi anh ấy nói thế này, cứ như anh có lý và sáng suốt, và cô không là gì hơn ngoài một đứa trẻ ngoan cố. Tốt hơn nhiều khi anh huênh hoang và say sưa nói. Vậy thì, ít nhất, cô có thể vờ như trong đầu anh bị loạn trí, và cô thật là một người đáng thương, bị bao vây bởi sự thơ ngây.

“Anh không thấy tại sao em lại phản đối.” Anh ấy tiếp tục. “Không phải em đến đây với mục đích cưới hắn sao?”

“Không! Em đấy đây với mục đích tìm ra anh ấy có thích hợp cho hôn nhân hay không.”

“Và hắn thích hợp không?”

“Em không biết.” Cô nói. “Chỉ mới có hai ngày.”

“Thế mà,” Anthony nói, lười nhác nghiên cứu đám móng tay trong ánh nến mờ ảo, “chừng ấy thời gian còn hơn là đủ để hủy hoại thanh danh em.”

“Có ai biết em đã đi không?” Cô hỏi nhanh. “Ngoài gia đình ra, vậy đó.”

“Vẫn chưa.” Anh ấy thừa nhận. “Nhưng ai đó sẽ tìm ra. Ai đó sẽ luôn tìm ra.”

“Nơi đây đáng lẽ có một người đi kèm.” Eloise rầu rĩ nói.

“Ở đây?” Anh ấy hỏi, giọng chuyện trò hoàn hảo, cứ như anh đang nói ở đây lẽ ra phải có món cừu cho bữa tối, hay có thể một sự sắp xếp cho cuộc đi săn chóng vánh để anh giải trí.

“Bà ấy sẽ đến sớm thôi.”

“Hừmmm. Quá tệ cho bà ấy khi anh là người đến trước.”

“Quá tệ cho tất cả mọi người.”

“Đó là về chuyện gì?” Anh hỏi, nhưng một lần nữa sử dụng tông giọng khủng khiếp ấy, việc rõ là anh đã nghe đến từng từ.

“Anthony.” Eloise nói, tên anh phát ra như một lời khẩn cầu, dù cô không có ý tưởng cô đang khẩn cầu về điều gì.

Anh ấy quay sang cô, đôi mắt sẫm màu rực sáng, sức mạnh nơi cái nhìn anh chăm chăm đầy bạo lực đến mức, chỉ sau đó cô nhận ra cô nên cám ơn việc anh vờ nghiên cứu đám móng tay đến thế nào.

Cô lùi lại một bước. Không phải ai cũng sẽ đối mặt với Anthony Bridgerton trong một cơn thịnh nộ thế này.

Nhưng khi anh nói, giọng anh phẳng lặng và điều khiển. “Em đã khiến bản thân dính vào cái đống lộn xộn bé nhỏ ở đây.” Anh ấy nói, nhịp chầm chậm và rõ ràng. “Anh e là em sẽ phải chịu đựng việc ấy.”

“Anh sẽ để em lấy một người đàn ông em không biết?” Cô thì thầm.

“Đó có phải là sự thật không?” Anthony đáp lại. “Vì em có vẻ biết hắn ta rất rõ trong phòng ăn. Em chắc chắn nhảy ngay vào bảo vệ hắn trước mỗi cơ hội nắm bắt được.”

Anthony đang dồn cô vào góc, và việc ấy khiến cô phát điên. “Như thế không đủ cho hôn nhân.” Cô khăng khăng. “Ít nhất vẫn chưa đủ.”

Nhưng Anthony không phải là loại người dễ buông xuôi. “Nếu không phải bây giờ, thì là khi nào? Một tuần? Hai tuần?”

“Dừng lại!” Cô nổ tung, mong muốn lấy hai tay che lấy đôi tai. “Em không thể suy nghĩ!”

“Em không suy nghĩ.” Anh sửa lại. “Nếu em chỉ cần nghĩ một khắc thôi, sử dụng một phần tí xíu của não em dành được cho ý thức thông thường, em sẽ không bao giờ chuồn đi.”

Cô khoanh tay lại, ngoảnh mặt đi. Cô không thể tranh cãi, và việc ấy đang giết chết cô.

“Em đang định làm gì, Eloise?” Anthony hỏi.

“Em không biết.” Cô lẩm bẩm, căm ghét việc cô mới ngốc nghếch làm sao.

“Chà,” anh ấy nói, tiếp tục với cái giọng kình khủng, hợp lý đó, “chuyện đó đặt chúng ta vào tý phiền nhiễu rắc rối, nhỉ?”

“Anh không thể chỉ nói toạc ra sao?” Cô hỏi, tay nắm lại siết chặt bên xương sườn. “Có cần kết thúc mọi câu bằng câu hỏi không chứ?”

Anh ấy cười đầy nghiêm túc. “Và giờ anh nghĩ em đánh giá cao lời khẩn nài của anh theo ý kiến em.”

“Anh đang hạ mình và anh biết điều đó.”

Anh ấy chồm tới trước, sấm chớp trong mắt. “Em có bất cứ ý nghĩ vào về việc điều ấy đòi hỏi bao nhiêu nỗ lực để anh giữ cơn điên của mình bình tĩnh không?”

Eloise nghĩ tốt nhất là không mạo hiểm đoán.

“Em bỏ trốn vào giữa đêm,” anh ấy nói, đứng lên, “không một lời nào, không ngay cả một lời nhắn–”

“Em có để lại một lời nhắn!” Cô bùng ra.

Anh ấy nhìn cô rõ ràng chẳng chút tin tưởng.

“Em có!” Cô khăng khăng. “Em để lời nhắn trên bàn trước đại sảnh. Ngay kế bên lọ hoa Trung Quốc.”

“Và lời nhắn bí ẩn đó nói…”

“Nói rằng đừng lo lắng, rằng em ổn và sẽ liên lạc với tất cả trong vòng một tháng.”

“A.” Anthony chế giễu nói. “Cái đó sẽ khiến tâm trí anh thanh thản hơn.”

“Em không biết sao anh lại không nhận được.” Eloise lầm bầm. “Nó chắc hẳn bị trộn lẫn với đống những thư mời.”

“Tất cả những gì mọi người biết,” Anthony tiếp tục, bước một bước về phía cô, “là em bị bắt cóc.”

Eloise tái nhợt. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc gia đình cô có thể nghĩ tới một điều như thế. Trong cô, lời nhắn ấy chưa bao giờ có thể đi xa đến vậy.

“Em có biết Mẹ đã làm gì không?” Anthony hỏi, giọng nghiêm túc chết người. “Sau khi gần như đổ sụp với lo lắng?”

Eloise lắc đầu, khiếp hãi câu trả lời. “Bà đi đến ngân hàng.” Anthony tiếp. “Em biết tại sao không?”

“Anh có thể chỉ nói cho em được không?” Eloise yếu ớt hỏi. Cô ghét những câu hỏi.

“Bà đến đó,” anh nói, bước về phía cô theo một cách khủng khiếp, “để đảm bảo tất cả quỹ tiền của bà được đặt đúng chỗ để có thể rút chúng nếu bà cần chuộc em.”

Eloise co lưng lại trước cơn điên cuồng trong giọng người anh cả. Em có để lại một lời nhắn, cô muốn nói lần nữa, nhưng cô biết việc ấy sẽ khiến mọi thứ sai trái đi. Cô đã lầm, và cô đã là một đứa ngốc, và cô không muốn làm cho sự ngốc nghếch của mình trở nên tồi tệ hơn bằng cách cố bào chữa.

“Cuối cùng Penelope là người tìm ra em đã làm gì.” Anthony nói. “Bọn anh yêu cầu em ấy tìm trong phòng em, vì hiển nhiên em ấy dành nhiều thời gian ở đó hơn bất kỳ ai khác.”

Eloise gật đầu. Penelope là người bạn thân nhất của cô – vẫn luôn thế, dù sự thật, cô ấy đã lấy Colin. Hai người bọn cô đã cùng trải qua nhiều giờ trong phòng cô đến mức không đếm được, nói về bất cứ thứ gì và mọi thứ có thể nói. Những lá thư của Phillip là bí mật duy nhất Eloise đã giữ khỏi bạn mình.

“Cô ấy tìm được lá thư ở đâu?” Eloise hỏi. Việc ấy không quan trọng, nhưng cô không thể kiềm được sự tò mò.

“Nó rơi sau bàn em.” Anthony khoanh tay. “Cùng với một bông hoa ép khô.”

Chẳng biết bằng cách nào, việc ấy dường như ăn khớp. “Anh ấy là một nhà thực vật học.” Cô thầm thì.

“Em nói gì cơ?”

“Một nhà thực vật học.” Cô nói, lần này lớn hơn. “Ngài Phillip. Anh ấy đứng đầu tại Cambridge. Anh ấy sẽ học chuyên hơn, nếu anh trai không chết ở Waterloo.”

Anthony gật đầu, thấu hiểu việc ấy, và sự thật là cô biết. “Nếu em nói với anh hắn ta là một tên hung ác, rằng hắn sẽ đánh em, rằng hắn sẽ lăng mạ và xúc phạm nhân phẩm em, anh sẽ không ép buộc em bất cứ điều gì. Nhưng trước khi nói ra, anh muốn em suy ngẫm những lời của anh. Em mang họ Bridgerton. Anh không quan tâm em sẽ cưới ai, hay tên em là gì khi đứng trước linh mục và nói những lời thề. Em sẽ luôn là người nhà Bridgerton, và bọn anh đối xử với em cùng lòng kính trọng và chân thành, không phải vì chúng ta được trông mong làm thế, mà chỉ bởi là do chúng ta chính là thế.”

Eloise gật đầu, nuốt xuống khi cô chiến đầu với những giọt nước mắt đang ứa ra.

“Vậy ngay bây giờ anh sẽ hỏi em.” Anh ấy nói. “Có bất cứ lý do nào mà em không thể cưới Ngài Phillip Crane?”

“Không.” Cô thầm thì. Cô thậm chí không do dự. Cô chưa sẵn sàng cho chuyện này, chưa sẵn sàng cho hôn nhân, nhưng cô không thể làm hoen ô sự thật bằng việc lưỡng lự trước câu trả lời.

“Anh nghĩ là không.”

Cô vẫn đứng đó, gần như bị tháo hết hơi, không chắc chắn phải làm gì hay nói gì tiếp theo. Cô quay đi, nhận thức rằng Anthony phải biết cô đang khóc, nhưng dù vậy, không muốn anh thấy những giọt nước mắt cô. “Em sẽ lấy anh ấy.” Cô nói, nghẹn giọng. “Chỉ là em – em đã muốn–”

Anh giữ im lặng trong một thoáng, tôn trọng nỗi khổ đau của cô, nhưng rồi, khi cô không nói tiếp, anh ấy hỏi. “Em đã muốn gì, Eloise?”

“Em hy vọng vào một cuộc hôn nhân với tình yêu.” Cô nói, mỏng manh đến mức chỉ vừa đủ cho chính cô nghe.

“Anh hiểu.” Anh ấy nói, giọng cao cả như thường lệ. “Em nên nghĩ về điều đó trước khi em bỏ đi, phải không?”

Cô ghét anh trong khoảnh khắc ấy. “Anh có một cuộc hôn nhân với tình yêu. Anh nên hiểu mới phải.”

“Anh,” anh ấy nói, giọng ngụ ý không đánh giá cao cố gắng của cô khi chuyển cuộc trò chuyện về phía anh, “lấy vợ sau khi cả hai bị bắt gặp trong một tình huống phải thỏa hiệp, bởi tin đồn nhảm nhí chết dẫm lớn nhất nước Anh.”

Eloise thở ra một hơi dài, cảm giác ngu ngốc. Đã nhiều năm kể từ khi Anthony kết hôn. Cô đã quên mất hoàn cảnh lúc ấy.

“Anh không yêu khi lấy cô ấy,” anh tiếp tục, “hay,” thêm vào, giọng trở nên mềm hơn, cộc lốc hơn và luyến tiếc, “nếu có, đã không nhận ra.”

Eloise gật đầu. “Anh đã rất may mắn.” Cô nói, ước mong biết liệu cô có thể may mắn như thế với Phillip hay không.

Và rồi Anthony làm cô ngạc nhiên, vì anh không trách mắng, không quở phạt. Tất cả những gì anh nói là, “Anh biết.”

“Em cảm thấy mất mát.” Cô thì thào. “Khi Penelope và Colin lấy nhau…” Cô sụp vào trong chiếc ghế, để đầu gục xuống hai bàn tay. “Em là một người kinh khủng. Em hẳn phải là một con người khinh khủng, xấu xa, và hời hợt, vì khi họ lấy nhau, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là chính bản thân em.”

Anthony thở dài, và cúi xuống cạnh cô. “Eloise à, em không phải là một người kinh khủng. Em biết mà.”

Cô ngước lên nhìn anh, tự hỏi lúc nào mà người đàn ông này, anh trai cô, đã trở nên sâu sắc đến thế. Nếu anh hét lên chỉ một từ, dùng chỉ một phút nói với cô bằng cái giọng châm chích, cô sẽ vỡ nát. Cô sẽ vỡ nát, hay cô sẽ cứng rắn hơn, nhưng dù cách nào đi chăng nữa, điều gì đó giữa họ sẽ bị hủy hoại.

Nhưng anh ở đây, Anthony, sinh ra với từng centimet ngạo mạn, kiêu hãnh trong vẻ quý phái, đang khụy gối bên cô, đặt tay anh trong tay cô, và nói với một sự tử tế tưởng như làm trái tim cô tan nát.

“Em đã hạnh phúc cho họ.” Cô nói. “Em đang hạnh phúc cho họ.”

“Anh biết em hạnh phúc cho họ.”

“Em lẽ ra không nên cảm thấy gì khác hơn ngoài niềm vui.”

“Nếu em cảm thấy thế, em chẳng còn là con người nữa.”

“Penelope đã trở thành chị em với em.” Cô nói. “Em lẽ ra nên hạnh phúc mới đúng.”

“Em không nói rằng em hạnh phúc sao?”

Cô gật đầu. “Em hạnh phúc. Em hạnh phúc. Em biết em hạnh phúc. Em chỉ không nói ra.”

Anh cười nhân hậu và chờ đợi cô tiếp tục.

“Chỉ là em bất giác cảm thấy cô đơn và già cả quá.” Cô ngước lên nhìn, tự hỏi anh có thể hiểu hay không. “Chưa bao giờ em nghĩ sẽ bị bỏ lại phía sau.”

Anh lặng lẽ cười. “Eloise Bridgerton, anh không nghĩ có ai đó sẽ có bao giờ phạm sai lầm là bỏ em lại đằng sau.”

Cô cảm thấy môi cong lại thành một nụ cười run rẩy, ngạc nhiên anh trai cô có thể nói điều hoàn toàn đúng.

“Em cho là em thật sự không nên nghĩ em đã luôn là một gái già.” Cô tiếp tục. “Hay, nếu em nghĩ đến, thì ít nhất Penelope sẽ luôn bên cạnh em. Như thế thật chẳng tốt lành chút nào, và em thậm chí không thật sự nghĩ về điều ấy, nhưng–”

“Nhưng đó đơn giản là những gì xảy ra.” Anh ấy lên tiếng, tử tế kết thúc cảm nghĩ của cô. “Anh thậm chí không nghĩ Penelope có bao giờ đó suy nghĩ tới việc em ấy kết hôn. Và thật lòng mà nói, anh nghĩ Colin cũng không nghĩ tới. Tình yêu có thể len lỏi đến với một ai đó, em biết mà.”

Cô gật đầu, tự hỏi nó có thể len lỏi đến với cô hay không. Gần như là không. Cô là loại người sẽ cần tình cảm ấy đánh mạnh vào đầu.

“Em mừng họ đã lấy nhau.” Eloise nói.

“Anh biết em mừng cho họ. Anh cũng thế.”

“Ngài Phillip.” Cô nói, ra hiệu về hướng cửa, dù anh thực sự đang ở dưới đại sảnh và khuất trong góc phòng ăn. “Chúng em đã trao đổi thư từ hơn một năm. Và rồi anh ấy ám chỉ đến hôn nhân. Và anh hỏi nó trong một cách nhận thức được. Anh ấy không cầu hôn, chỉ hỏi dò nếu em có thể đến thăm, để xem có hợp nhau hay không. Em đã tự nói với chính mình anh ấy mất trí rồi, rằng em thậm chí không thể ngẫm nghĩ về một lời cầu hôn như thế. Ai lại có thể cưới một người cô ấy không biết?”

Cô phát ra một tiếng cười nhỏ run rẩy. “Và rồi Colin cùng Penelope tuyên bố đính hôn. Cứ như thể cả thế giới chao nghiêng về một phía. Và sau đó là lúc em bắt đầu nghĩ về lời cầu hôn. Cứ mỗi lần nhìn vào bàn, ở ngăn kéo nơi em giữ những lá thư, chúng cư như đốt cháy một lỗ xuyên qua mặt gỗ.”

Anthony không nói gì, chỉ siết chặt tay cô, như thể anh ấy hiểu.

“Em phải làm gì đó.” Cô nói. “Em chỉ không thể ngồi và chờ đợi cuộc sống sẽ xảy đến với em nữa.”

Một tiếng cười lặng lẽ thoát ra khỏi cổ họng anh trai cô. “Eloise,” anh ấy nói, “đấy là điều cuối cùng anh từng lo lắng về phần em.”

“Anth–”

“Không, hãy để anh nói hết.” Anh ấy lên tiếng. “Em là một trong những người đặc biệt, Eloise. Cuộc sống chẳng bao giờ xảy đến với em. Hãy tin anh chuyện ấy. Anh đã quan sát em trưởng thành, trở thành cha em khi chỉ muốn là anh trai em.”

Môi cô hé ra khi cái gì đó siết chặt nơi trái tim. Anh ấy đúng. Anh đã là cha cô. Anh không muốn vai trò đó, nhưng anh đã hoàn thành trong cả chừng ấy năm trời, chẳng có lấy một lời phàn nàn.

Và lần này tay cô siết chặt tay anh, không phải vì cô yêu anh, mà bởi chỉ mãi đến lúc này, cô mới nhận ra cô yêu anh nhiều biết bao.

“Cuộc sống này được em mang lại, Eloise à.” Anthony nói. “Em luôn tự đưa ra những quyết định, luôn tự điều khiển. Có thể cảm giác không phải luôn như thế, nhưng đó là sự thật.”

Cô nhắm mắt lại một thoáng, lắc đầu khi nói. “À, em đang thử đưa ra quyết định của chính mình khi đến đây. Dường như đấy không phải một kế hoạch tốt.”

“Và có lẽ,” Anthony lẳng lặng nói, “em sẽ thấy nó thật sự là một kế hoạch tốt. Ngài Phillip trông có vẻ là người xứng đáng.”

Eloise không thể giấu được vẻ tức giận. “Anh có thể suy luận ra điều này trong khi hai tay anh quấn quanh cổ anh ấy sao?”

Anh bắn cho cô một cái nhìn hợm hĩnh. “Em ngạc nhiên những gì đàn ông có thể suy ra trong khi anh ta chiến đấu.”

“Anh gọi đó là chiến đấu? Đó là bốn chọi một!”

Anh ấy nhún vai. “Anh không bao giờ nói đó là cuộc chiến công bằng.”

“Anh thật không thể sửa chữa được.”

“Một tính từ thú vị khi cân nhắc đến những hành động gần đây của em.”

Eloise cảm giác máu dồn lên mặt.

“Được rồi.” Anthony nói, giọng nhanh nhẩu đổi chủ đề. “Đây là những gì chúng ta sẽ làm.”

Và Eloise biết bất kể anh ấy nói gì, cô cũng sẽ là làm theo. Giọng anh cương quyết.

“Em sẽ đóng gói hành lý ngay lập tức.” Anthony nói. “Và tất cả chúng ta sẽ đến Nhà Tranh Của Ta và ở đó trong một tuần.”

Eloise gật đầu. Nhà Tranh Của Ta là cái tên khá kỳ cục của ngôi nhà thuộc về Benedict, tọa lạc không xa mấy so với Romney Hall ở Wilshire.

Anh ấy sống ở đó với vợ và ba đứa con trai. Đó không hẳn là một ngôi nhà lớn, nhưng dễ chịu, và hiển nhiên đủ phòng cho thêm vài thành viên gia đình Bridgerton.

“Ngài Phillip của em có thể đến thăm nơi đó mỗi ngày.” Anthony nói tiếp, và Eloise hiểu chính xác lời anh ấy có nghĩa, Ngài Phillip của em sẽ đến thăm nơi đó mỗi ngày.

Cô gật đầu lần nữa.

“Nếu, khi hết một tuần, anh quyết định hắn ta đủ tốt để cưới em gái anh, em sẽ kết hôn. Ngay tức khắc.”

“Anh hoàn toàn chắc anh có thể phán xét tính cách một người đàn ông trong một tuần?”

“Nó hiếm khi lâu hơn.” Anthony tuyên bố. “Và nếu anh không chắc, chúng ta chỉ cần đợi một tuần lễ nữa.”

“Ngài Phillip có thể không quan tâm đến việc lấy em.” Eloise cảm giác bị ép buộc phải chỉ ra.

Anthony chăm chăm mạnh mẽ nhìn cô. “Hắn không có ý kiến.”

Eloise nuốt ực.

Một trong hai bên mày Anthony nhướng lên trong một đường cong kiêu ngạo. “Chúng ta hiểu lẫn nhau chứ?”

Cô gật đầu. Kế hoạch của anh dường như hợp lý – còn hơn cả hợp lý, thực tế là, một người nên nghe theo những anh trai mình – và nếu có gì đó sai trái khủng khiếp, nếu cô quyết định không thể cưới Ngài Phillip Crane, à thì sau đó, cô có một tuần để tìm cách làm sao chỉ ra việc ấy. Cả đống thứ có thể xảy ra trong một tuần.

Chỉ cần nhìn vào việc cuối cùng.

“Chúng ta nên trở lại phòng ăn chứ?” Anthony hỏi. “Anh tưởng tượng là em đang đói, và nếu chúng ta ở lại lâu hơn nữa, Colin chắc chắn sẽ ăn sạch bách mọi thứ của chủ nhà chúng ta.”

Eloise gật đầu. “Hoặc thế, hoặc tất cả họ sẽ giết anh ấy ngay bây giờ.”

Anthony dừng lại để suy nghĩ về điều ấy. “Thế sẽ cứu anh khỏi tiêu phí cho lễ cưới.”

“Anthony!”

“Đùa thôi, Eloise.” Anh ấy nói, lắc đầu kiệt sức. “Đi nhanh lên, nào. Hãy đảm bảo Ngài Phillip của em vẫn còn ở lại giữa những lằn ranh của sự sống.”

“Và rồi,” Benedict đang nói khi Anthony và Eloise bước lại vào phòng ăn, “cô gái trẻ trong quán trọ đi tới, và cô ta có một bộ ngực đồ–”

“Benedict!” Eloise thét.

Benedict quay sang nhìn em gái với một biểu cảm cực kỳ tội lỗi, giật mạnh tay lại, khi chúng đang chứng minh kích thước của cái rõ ràng không thể nhầm lẫn là được trời phú cho phụ nữ, và lầm rầm, “Xin lỗi.”

“Anh đã kết hôn.” Eloise gắt gỏng.

“Nhưng không mù.” Colin nhăn nhở cười.

“Anh cũng đã kết hôn!” Cô buộc tội.

“Nhưng không mù.” Anh ấy nói lần nữa.

“Chị Eloise,” Gregory nói, với việc rõ ràng là sử dụng cách khó chịu nhất của việc hạ mình mà cô chưa từng nghe thấy, “có vài thứ không thể không thấy. Đặc biệt là,” cậu thêm, “khi chị là một người đàn ông.”

“Đúng vậy.” Anthony thừa nhận. “Anh tự thấy được.”

Eloise há hốc kinh ngạc khi cô nhìn từ người anh này đến người anh khác rồi qua đứa em trai, tìm kiếm vài điểm trong cơn loạn trí rồ dại không lành mạnh. Mắt cô dừng lại ở Phillip, người mà, theo cái cách anh nhìn, không gợi ý đến tình trạng anh say rượu, đã tạo nên một mối ràng buộc suốt đời với các anh em trai cô, trong suốt khoảng thời gian ngắn ngủi cô ở một mình với Anthony.

“Ngài Phillip?” Cô hỏi, chờ đợi anh nói gì đó chấp nhận được.

Nhưng anh chỉ trao cho cô nụ cười toét miệng láu cá. “Tôi biết họ đang nói về ai.” Anh nói. “Đã từng ở quán trọ đó nhiều lần. Lucy khá nổi tiếng về những phần đó.”

“Thậm chí cả tôi cũng nghe tiếng cô ta.” Benedict nói, với một cái gật đầu hiểu biết. “Tôi chỉ cách đây một giờ cưỡi ngựa. Ít hơn, nếu cậu ráng sức.”

Gregory chồm tới trước Phillip, đôi mắt xanh biếc lóe lên sự thích thú khi hỏi. “Vậy, anh đã làm chưa? Có bao giờ chưa?”

“Gregory!” Eloise thực sự gào lên. Việc này thật sự là quá nhiều. Các anh em trai lẽ ra không bao giờ nên nói về những thứ như thế trước mặt cô, nhưng tệ hơn nữa, điều cuối cùng cô muốn biết là Ngài Phillip có nhảy đến quán trọ với những bộ ngực kích thước như những liễn súp.

Nhưng Phillip chỉ lắc đầu. “Cô ấy đã kết hôn.” Anh nói. “Cũng như tôi.”

Anthony quay sang Eloise và thì thầm vào tai cô. “Hắn sẽ làm.”

“Em mừng anh có những tiêu chuẩn cao thế cho em gái yêu quý của anh.” Cô lầm bầm.

“Anh phải nói với em,” Anthony nhận xét, “anh đã thấy Lucy. Người đàn ông này biết kiềm chế.”

Cô chống tay lên hông và nhìn anh trai một cách thẳng thừng. “Anh bị kích thích?”

“Dĩ nhiên không! Kate sẽ xé toạc cổ họng anh.”

“Em không nói về những gì chị Kate sẽ làm với anh nếu anh lầm lối, dù theo ý kiến em chị ấy sẽ không bắt đầu với cổ họng anh–”

Anthony cau mày. Anh biết điều đó đúng.

“–em muốn biết anh có hay kích thích không.”

“Không.” Anh ấy thừa nhận, lắc đầu. “Nhưng đừng nói cho bất kỳ ai. Sau cùng thì, anh đã từng được coi là thứ gì đó của một tên phóng đãng. Sẽ không muốn mọi người nghĩ rằng anh hoàn toàn bị thuần hóa.”

“Anh đang thật kỉnh khủng.”

Anh ấy cưới toét. “Vậy nhưng, vợ anh vẫn yêu anh điên cuồng, đó mới thật sự là vấn đề, chẳng phải sao?”

Eloise nghĩ rằng anh ấy đúng. Cô thở dài. “Chúng ta làm gì với họ đây?” Cô ra hiệu về phía bốn gã đàn ông đang ngồi xung quanh bàn ăn tối, ngập trong đống bừa bãi với những dĩa thức ăn trống rỗng. Phillip, Benedict và Gregory vẫn đang ngồi và thư giãn, trông khá thỏa mãn. Colin vẫn đang ăn.

Anthony nhún vai. “Anh không biết em muốn làm gì, nhưng anh sẽ tham gia cùng họ.”

Eloise chỉ đứng nơi ngưỡng cửa, quan sát khi anh ấy ngồi xuống và đổ đầy ly rượu. Cuộc trò chuyện, ơn trời đã di chuyển khỏi Lucy và bộ ngực đồ sộ, và giờ họ đang nói về đấm bốc. Hay ít nhất đó là thứ cô cam đoan họ đang nói. Phillip đang giải thích vài cú đấm tay cho Gregory. Và anh đấm vào mặt em trai cô.

“Rất xin lỗi.” Phillip nói, vỗ vỗ vào lưng Gregory. Nhưng Eloise chú ý khóe môi phải anh đang khẽ cong lên thành một nụ cười. “Sẽ không đau lâu đâu, tôi chắc chắn. Ngực tôi cũng đã cảm thấy tốt hơn.”

Gregory cằn nhằn gì đó rõ ràng là không đau, nhưng dù vậy vẫn xoa lấy ngực.

“Ngài Phillip?” Eloise nói lớn. “Tôi có thể nói vài lời không?”

“Tất nhiên.” Anh nói, đứng dậy ngay lập tức, dù sự thật là, tất cả đám đàn ông đó nên đứng dậy, vì cô đã không bỏ trống vị trí nơi ngưỡng cửa.

Phillip đi đến bên cạnh cô. “Có gì không ổn à?”

“Tôi đã lo họ sẽ giết anh.” Cô rít.

“Ồ.” Anh cười, nụ cười méo xẹo, loại đã-uống-ba-ly-rượu. “Họ đã không làm thế.”

“Tôi thấy rồi.” Cô nghiến răng. “Chuyện gì đã xảy ra?”

Anh nhìn ngược lại nơi bàn. Anthony đang ăn những miếng gà còn sót Colin đã bỏ lại (gần như hoàn toàn chắc chắn vì anh ấy đã không nhận ra chúng ở đó), và Benedict đang ngồi ngửa ra trên ghế, thử giữ thăng bằng với chỉ hai chân sau. Gregory đang tự đấm vào mình, đôi mắt nhắm lại khi mỉm cười sung sướng, đoán chừng là nghĩ về Lucy, hay, đúng hơn là, những phần chắc chắn là to lớn và mềm mại của Lucy.

Phillip quay lại phía cô và nhún vai.

“Khi nào,” Eloise nói với vẻ nhẫn nại phóng đại, “tất cả các anh trở thành những người bạn tốt?”

“Ồ.” Anh nói, gật đầu. “Một chuyện buồn cười, thực sự thế. Tôi đề nghị họ bẻ gãy chân tôi.”

Eloise chỉ chăm chăm nhìn anh. Chừng nào mà cô còn sống, cô sẽ không bao giờ hiểu đám đàn ông. Cô đã có bốn anh em trai, và thẳng thắn mà nói lẽ ra nên hiểu họ hơn phần lớn phụ nữ khác, và đơn giản mất đến hai mươi tám năm cuộc đời cô để nhận ra điều này, nhưng cái đám đó, thật sự đơn giản, là quái dị.

Phillip nhún vai lần nữa. “Việc ấy dường như phá vỡ sự lạnh lùng.”

“Chắc chắn là thế.”

Cô chăm chú nhìn anh, và anh chăm chú nhìn cô, và trong lúc này cô có thể thấy Anthony đang chăm chú nhìn cả hai, và rồi bỗng nhiên Phillip trông tỉnh rượu.

“Chúng ta sẽ lấy nhau.” Anh nói.

“Tôi biết.”

“Họ sẽ bẻ chân tôi nếu tôi không lấy cô.”

“Đó không phải là tất cả những gì họ sẽ làm.” Cô gầm gừ. “Nhưng dù vậy, một người phụ nữ có thể thích suy nghĩ cô ấy được chọn vì một lý do khác hơn là liên quan đến xương xẩu.”

Anh chớp mắt ngạc nhiên với cô.

“Tôi không phải ngốc.” Cô lầm bầm. “Tôi đã học tiếng Latin.”

“Ừ.” Anh chậm rãi nói, theo cách đàn ông thường làm khi họ cố gắng che phủ thực tế là không chắc phải nói gì.

“Hay ít nhất,” cô tuyệt vọng thử, tìm kiếm cái gì đó có thể ngắt ngang như một lời khen, “nếu không phải là một lý do khác, thì có lẽ là một lý do thêm vào.”

“Ừ.” Anh nói, gật đầu, nhưng vẫn không nói bất cứ gì khác.

Mắt cô nheo lại. “Anh uống bao nhiêu rượu?”

“Chỉ ba.” Anh dừng lại, suy ngẫm. “Có thể bốn.”

“Ly hay chai?”

Anh trông có vẻ không biết câu trả lời.

Eloise nhìn về phía bàn. Ở đó có bốn chai rượu lộn xộn giữa đống còn lại của buổi tối. Chúng rỗng không.

“Tôi không để cho việc đó đi xa đến thế.” Cô nói.

Anh nhún vai. “Hoặc uống với họ hoặc để họ bẻ gãy chân tôi. Đó dường như là một quyết định khá đơn giản.”

“Anthony!” Cô thét gọi. Cô đã có đủ với Phillip rồi. Cô đã có đủ với tất cả họ, với tất cả mọi thứ, tất cả bọn đàn ông, hôn nhân, những cẳng chân gãy và chai rượu trống trơn. Nhưng trên tất cả, cô đã cảm giác đủ với bản thân, quá mất điều khiển, quá tuyệt vọng trước những dòng thủy triều trong cuộc đời cô.

“Em muốn đi.” Cô nói.

Anthony gật đầu và càu nhàu, vẫn còn nhai độc nhất miếng gà Colin đã bỏ lỡ.

“Ngay, Anthony.”

Và anh ấy hẳn phải nghe giọng cô vỡ ra, gợi ý kinh khủng được nghẹn lại ở những âm tiết, vì anh liền đứng dậy và nói, “Đương nhiên.”

Eloise chưa bao giờ vui mừng được ở trong cỗ xe ngựa như thế, trong suốt quãng đời mình
Bình Luận (0)
Comment