To Sir Phillip With Love

Chương 6

… không nên để cậu ấy hôn em.

Ai biết được cậu ấy sẽ tùy tiện thử làm điều gì trong lần gặp tới?

Nhưng việc gì đã làm thì đã làm rồi, chị cho là thế,

nên tất cả những gì còn lại để hỏi là:

Nụ hôn ấy dễ thương chứ?

– từ Eloise Bridgerton gửi đến em gái cô, Francesca,

quăng dưới cửa phòng ngủ của em gái

đêm Francesca gặp Bá tước Kilmartin,

người cô ấy sẽ kết hôn hai tháng sau đó.

Khi bọn trẻ bước vào phòng, nửa bị kéo lê và nửa bị đẩy vào bởi bà giữ trẻ, Phillip buộc bản thân anh tiếp tục cứng rắn dựa lưng vào tường, sợ rằng nếu không thế, anh có thể đến bên và đánh chúng.

Và thậm chí sợ hãi hơn khi từ đầu đến cuối, anh sẽ không hối tiếc những hành động của mình.

Vì vậy, thay vào đó anh chỉ khoanh tay và chăm chăm nhìn chúng, để chúng co rúm lại dưới hơi nóng cơn giận anh, khi anh thử cố gắng kiếm ra anh sẽ nói cái chết dẫm gì.

Cuôi cùng, Oliver lên tiếng, giọng thằng bé run rẩy khi nói. “Cha?”

Phillip nói thứ duy nhất đến trong tâm trí anh, thứ duy nhất có vẻ như là vấn đề. “Con thấy Cô Bridgerton chứ?”

Hai đứa sinh đôi gật đầu, nhưng không nhìn vào cô. Ít nhất không nhìn vào gương mặt cô, giờ đây đã bắt đầu tím lại quanh mắt.

“Hai đứa có chú ý bất cứ thứ gì không ổn với cô ấy không?”

Chúng không nói gì, tiếp tục im lặng cho đến khi một cô hầu gái xuất hiện nơi ngưỡng cửa. “Thưa ngài?”

Phillip gật đầu tỏ ra biết đến sự hiện diện cô ấy, rồi sải bước đến giữ lấy miếng thịt cô ấy mang đến cho đôi mắt Eloise.

“Đói không?” Anh cáu kỉnh với hai đứa nhỏ. Khi chúng không trả lời, anh nói. “Tốt. Vì đáng buồn thay, không ai trong chúng ta sẽ ăn nó hết, phải chứ?”

Anh bước qua phòng đến bên giường, rồi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Eloise. “Đây.” Anh nói, giọng vẫn còn quá điên tiết để có thể nghe thấy bất cứ gì ngoài lời cộc lốc. Gạt những nỗ lực nơi cô để giúp đỡ sang một bên, anh đặt miếng thịt vào mắt cô, rồi sắp xếp một miếng vải lên đó, để cô khỏi làm dơ những ngón tay khi giữ nó.

Rồi, khi anh đã làm xong, anh bước đến nơi hai đứa sinh đôi đang thu mình lại, đứng trước mặt chúng, khoanh tay. Và chờ đợi.

“Nhìn cha này.” Anh ra lệnh, khi không đứa nào dời cái nhìn trân trối của chúng khỏi sàn nhà.

Khi chúng nhìn anh, anh thấy vẻ kinh hoàng trong đôi mắt chúng, và chúng khiến anh phát ốm, nhưng anh không biết anh có thể hành động theo các nào khác nữa.

“Chúng con không có ý làm đau cô ấy.” Amanda thầm thì.

“Ồ, các con không sao?” Anh quạu quọ, quay qua chúng với cơn cuồng nộ có thể chạm cả vào. Giọng lạnh lẽo, nhưng gương mặt anh lộ rõ nỗi tức giận, và ngay cả Eloise cũng rúm lại nơi giường.

“Không nghĩ là cô ấy có thể bị thương khi vấp vào sợi dây?” Phillip tiếp tục, lời mỉa mai đã phô ra còn hơn cả kinh khủng. “Hay có lẽ không nhận thấy chính xác rằng tự bản thân sợi dây cũng không giống như gây ra đau đớn, hay không thấy cô ấy có thể bị thương khi thực sự ngã.”

Hai đứa trẻ không nói gì.

Anh nhìn qua Eloise, đã nâng miếng thịt ra khỏi gương mặt và đang thận trọng chạm vào xương gò má. Dấu bầm tím dưới mắt cô có vẻ như ngày càng tệ hơn theo từng phút.

Hai đứa nhóc cần học được chúng không thể tiếp tục thế này. Chúng cần học được phải ứng xử với người khác với nhiều kính trọng hơn. Chúng cần học được…

Phillip chửi thề dưới hơi thở. Chúng cần học được thứ gì đó.

Anh thình lình bước mạnh về phía cửa. “Hai con đi với cha.” Anh bước vào đại sảnh, quay lại với chúng, rồi gầm. “Ngay.”

Và khi dẫn chúng vào phòng, anh cầu nguyện có thể điều khiển chính anh.

Eloise cố không lắng nghe, nhưng cô không thể ngăn mình vểnh tai lên. Cô không biết Phillip đang nói chuyện với bọn trẻ ở đâu – có thể là phòng bên cạnh, có thể là phòng trẻ, có thể là bên ngoài. Nhưng có một điều chắc chắn. Chúng sẽ bị trừng phạt.

Và trong khi cô nghĩ chúng nên bị trừng phạt – những gì chúng đã làm thật không bào chữa được, và chúng hoàn toàn đủ lớn để nhận ra điều ấy – cô vẫn cảm thấy thầm lo lắng cho chúng một cách không giải thích được. Chúng đã trông khiếp sợ khi Phillip dẫn chúng đi, và cái ký ức bé nhỏ vào ngày hôm trước, khi Oliver bật ra câu hỏi, “Cô chuẩn bị đánh chúng tôi?”

Thằng bé đã dội lại khi nói điều ấy, cứ như nó đang hy vọng sẽ bị đánh.

Chắc hẳn Ngài Phillip không… Không, điều đó là không thể, Eloise nghĩ. Chỉ có một thứ để làm là đánh vào mông chúng trong thời điểm thế này, nhưng chắc là anh không thường xuyên ngược đãi hai đứa trẻ con.

Cô không thể có sự đánh giá sai lầm về một người nào đó. Cô đã để cho một người đàn ông hôn cô vào đêm hôm trước, thậm chí hôn lại anh. Rõ ràng cô không cảm thấy có gì đó sai trái, không nhận thấy một tính khí tàn nhẫn trong anh, nếu Phillip thực sự là loại người hành hạ trẻ em.

Cuối cùng, sau khi có vẻ như cả thế kỷ, Oliver và Amanda đi thành hàng, trông ủ rũ với đôi mắt hoe đỏ, theo sau là gương mặt phẫn nộ của Ngài Phillip, mà công việc của anh là ở phía sau, giữ cho hai đứa sinh đôi bước nhanh hơn một con ốc sên.

Chúng lê bước tới bên giường ngủ cô, và Eloise quay đầu lại để có thể thấy chúng. Cô không thấy gì nơi con mắt trái bị miếng thịt phủ lên, và dĩ nhiên đó là phía hai đứa trẻ đã chọn.

“Chúng cháu xin lỗi, Cô Bridgerton.” Chúng lầm bầm.

“Lớn hơn.” Những từ ngữ sắc bén đến từ cha chúng.

“Chúng cháu xin lỗi.”

Eloise gật đầu với chúng.

“Việc ấy sẽ không xảy ra nữa.” Amanda thêm.

“Nghe thế mới nhẹ nhõm làm sao.” Eloise nói.

Phillip hắng giọng.

“Cha nói chúng cháu phải đền bù cho cô.” Oliver nói.

“Ơ…” Eloise không chắc chính xác chúng có ý gì.

“Cô có thích những viên kẹo không?” Amanda bật hỏi.

Eloise giương mắt nhìn con bé, chớp đôi mắt lành lặn bối rối. “Những viên kẹo?”

Cằm Amanda đưa lên đưa xuống.

“À, có, cô cho là thế. Không phải ai cũng vậy sao?”

“Cháu có một hộp hộp kẹo chanh hình giọt nước. Cháu giữ nó cả nhiều tháng trời. Cô có thể có chúng.”

Eloise nuốt khan một cái trong họng, khi quan sát vẻ mặt đau đớn của Amanda. Có gì đó không ổn với những đứa trẻ này. Hay nếu không phải với chúng, vậy thì cho chúng. Với tất cả cháu trai và cháu gái, Eloise đã thấy nhiều những đứa trẻ hạnh phúc để hiểu được. “Được rồi mà, Amanda.” Cô nói, trái tim đập mạnh. “Cháu có thể giữ lấy những viên kẹo chanh giọt nước ấy.”

“Nhưng chúng cháu phải cho cô thứ gì đó.” Amanda nói, sợ hãi khẽ liếc về phía cha.

Eloise gần như nói rằng điều đó là không cần thiết, nhưng rồi, khi quan sát gương mặt Amanda, cô nhận ra đấy là một việc cần thiết. Phần nào thôi, dĩ nhiên, vì Ngài Phillip đã chắc hẳn nhấn mạnh việc ấy, và Eloise không chắc về việc ngầm hủy hoại uy quyền của anh bằng cách nói điều ngược lại. Cũng bởi vì hai đứa sinh đôi cần hiểu khái niệm về việc đền bù. “Tốt rồi.” Eloise nói. “Cháu có thể cho cô một buổi chiều.”

“Một buổi chiều?”

“Phải. Khi nào cô cảm thấy tốt hơn, cháu và anh trai có thể cho cô một buổi chiều. Có nhiều nơi ở Romney Hall mà cô không quen biết, và cô hình dung là hai đứa cháu ít nhất biết mọi ngóc ngách của ngôi nhà và khu đất. Các cháu có thể dẫn cô đi một vòng. Tất nhiên, đề nghị là,” cô thêm vào, vì cô xem trọng sức khỏe và hạnh phúc của mình, “cháu hứa sẽ không có những trò chơi khăm nào nữa.”

“Không có nữa.” Amanda nhanh chóng nói, cằm con bé lắc lư trong một cái gật đầu nghiêm chỉnh nhất. “Cháu hứa.”

“Oliver.” Phillip gầm, khi thằng con trai anh không nhanh chóng đồng ý.

“Sẽ không có bất kỳ những trò chơi khăm nào vào buổi chiều.” Oliver lầm bầm.

Phillip sải bước đến và nắm lấy cổ áo con trai.

“Không bao giờ!” Oliver nói bằng một giọng nghèn nghẹt. “Con hứa! Chúng con sẽ để Cô Bridgerton hoàn toàn một mình.”

“Không phải hoàn toàn, cô hy vọng thế.” Eloise nói, liếc về phía Phillip và hy vọng với anh lời ngắt ngang sửa chữa này có ý nghĩa, Anh có thể đặt thằng bé xuống. “Sau cùng thì, cháu nợ cô một buổi chiều.”

Amanda trao cho cô một nụ cười ngập ngừng, nhưng cái trừng mắt của Oliver vẫn còn kiên quyết như cũ.

“Hai con có thể đi bây giờ.” Phillip nói, và hai đứa sinh đôi bay ra khỏi cánh cửa để mở.

Hai kẻ trưởng thành vẫn tiếp tục im lặng có đến cả phút sau khi bọn trẻ rời đi, cả hai đều chăm chăm nhìn vào cánh cửa với những xúc cảm rỗng tuếch, mệt lử.

Eloise cảm giác kiệt sức, và cảnh giác, phần lớn như cô đã bị rơi vào một tình huống cô hoàn toàn không hiểu.

Một tiếng cười lo âu gần như bật khỏi môi cô. Cô đang nghĩ gì vậy? Dĩ nhiên cô đã bị quăng vào một tình huống cô không hiểu, và cô đang tự dối gạt bản thân nếu cô nghĩ cô biết phải làm gì.

Phillip bước lại bên giường, nhưng khi đến bên, anh đứng đấy cứng rắn. “Cô sao rồi?” Anh hỏi Eloise.

“Nếu tôi không bỏ miếng thịt ra sớm,” cô nói hết sức chân thành, “tôi nghĩ tôi có thể ốm mất.”

Anh nhấc nó khỏi và giơ ra. Eloise đặt miếng thịt để nướng xuống, nhăn nhó trước âm thanh nhão nhoẹt, lẹp bẹp do nó gây ra. “Tôi tin là tôi muốn xem gương mặt mình.” Cô nói. “Mùi của nó thật không thể chịu nổi.”

Anh gật đầu. “Trước hết để tôi xem mắt cô đã.”

“Anh có nhiều kinh nghiệm với loại việc này không?” Cô hỏi, đưa mắt về phía trần nhà khi anh yêu cầu cô nhìn ngẩng lên.

“Một ít.” Anh ấn ngón cái vào chóp xương gò má nơi cô một cách dịu dàng. “Nhìn sang phải.”

Cô làm theo. “Một ít?”

“Tôi đấm bốc tại trường Đại học.”

“Anh giỏi không?”

Anh xoay đầu cô sang một bên. “Nhìn sang trái nào. Đủ giỏi.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Nhắm mắt lại.”

“Điều đó có nghĩa là gì?” Cô dai dẳng.

“Cô không nhắm mắt lại.”

Cô làm theo, nhắm cả hai mắt, vì bất cứ khi nào nhắm chỉ một mắt, cô kết thúc việc nhắm chặt luôn cả mắt kia. “Điều đó có nghĩa là gì?”

Cô không thể thấy anh, nhưng có thể cảm giác anh ngừng lại. “Đã bao giờ có ai nói cho cô, cô có thể trở nên ngoan cố không?”

“Vào tất cả thời gian. Đó là thói xấu duy nhất của tôi.”

Cô nghe anh mỉm cười trong hơi thở. “Thói xấu duy nhất, nhỉ?”

“Thói xấu duy nhất xứng đáng nhận sự phàn nàn.”

Cô mở mắt ra. “Anh không trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi hoàn toàn quên nó là gì.”

Cô mở miệng ra để lặp lại, rồi nhận ra anh đang trêu cô, nên thay vào đó lại trừng mắt.

“Nhắm mắt lại lần nữa.” Anh nói. “Tôi vẫn chưa xong.” Khi cô tuân theo lời đề nghị, anh thêm. “Đủ giỏi nghĩa là tôi không bao giờ phải chiến đấu nếu tôi không muốn.”

“Nhưng anh không bao giờ là nhà vô địch.” Cô phỏng đoán.

“Giờ cô có thể mở mắt.”

Cô làm theo, rồi chớp mắt khi nhận ra anh đã gần thế nào.

Anh lùi lại. “Tôi không là nhà vô địch.”

“Tại sao?”

Anh nhún vai. “Tôi không quan tâm nhiều đến việc đó.”

“Nó như thế nào?” Cô hỏi.

“Mắt cô?”

Cô gật đầu.

“Tôi không nghĩ có bất cứ gì có thể ngăn nó khỏi bầm tím.”

“Tôi không nghĩ tôi đánh vào mắt mình.” Cô nói, thở dài thất vọng. “Khi ngã. Tôi cứ nghĩ tôi đánh vào má.”

“Không phải cô đánh vào mắt để bị thâm ở chỗ này. Tôi có thể thấy từ gương mặt cô rằng cô ngã ra ngay đây.” – anh chạm vào gò má cô, ngay nơi cô đánh vào, nhưng dịu dàng đến mức cô không cảm thấy đau – “và như thế cũng đủ gần để gây tụ máu quanh mắt.”

Cô rên rỉ. “Tôi sẽ trông xấu xí có đến vài tuần.”

“Nó có thể không nhiều đến vài tuần.”

“Tôi có các anh em trai.” Cô nói, nhìn anh theo kiểu biết mình đang nói về gì. “Tôi đã thấy đôi mắt đen kịt. Với Benedict nó đã không hoàn toàn biến mất sau hai tháng.”

“Chuyện gì xảy ra cho anh ấy?” Phillip hỏi.

“Người anh khác của tôi.” Cô châm biếm nói.

“Đừng nói nữa.” Anh lên tiếng. “Tôi cũng có anh trai của chính mình.”

“Những tạo vật thô lỗ.” Cô lầm bầm. “Phần lớn trong số họ.” Nhưng có thứ tình cảm yêu thương trong giọng khi cô nói thế.

“Vết thâm của cô chắc sẽ không lâu đến thế.” Anh nói, giúp cô đứng lên để có thể đi đến chậu rửa mặt.

“Nhưng nó có thể lâu như thế.”

Phillip gật đầu, rồi, khi cô đang té nước để rửa đi cái mùi của miếng thịt ra khỏi da, anh nói. “Chúng ta cần một người đi kèm cho cô.”

Cô đông cứng. “Tôi gần như quên mất.”

Anh để vài giây trôi qua trước khi nói. “Tôi thì không.”

Cô lấy một cái khăn và lau khô. “Tôi xin lỗi. Đây là lỗi của tôi, tất nhiên. Anh đã viết anh sẽ sắp xếp một người đi kèm. Trong việc vội vã rời London, tôi hầu như quên rằng anh cần thời gian để thực hiện cuộc sắp xếp.”

Phillip quan sát cô kỹ lưỡng, ngạc nhiên nếu cô nhận ra cô đã lỡ lời và nói nhiều hơn cô định nói. Thật khó khăn để tưởng tượng về một người phụ nữ như Eloise – cởi mở, rạng ngời, và nói rất nhiều – cũng có những bí mật, nhưng cô đã khá kín miệng về lý do đến Gloucestershire.

Cô nói cô đang tìm kiếm một người chồng, nhưng anh cho là những lý do cô đã bỏ lại phía sau ở London cũng nhiều như những gì cô hy vọng tìm được chúng ở đây, nơi thôn quê này.

Và rồi cô nói – trong việc vội vã

Tại sao cô lại gấp gáp rời đi? Chuyện gì đã xảy ra ở đó?

“Tôi đã liên lạc với bà dì tôi.” Anh nói, giúp cô trở lại giường, dù rõ là cô muốn tự mình làm việc ấy. “Tôi gửi bà lá thư vào buổi sáng cô đến. Nhưng tôi ngờ là bà có thể ở đây vào bất cứ lúc nào sớm hơn thứ Năm. Bà chỉ sống ở Dorset, nhưng không phải là loại người rời nhà ngay tức khắc. Bà sẽ muốn thời gian đóng gói, tôi chắc chắn, và làm tất cả những việc” – anh phẩy tay thô bạo – “phụ nữ cần làm.”

Eloie gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Chỉ có bốn ngày thôi. Và anh có nhiều người hầu. Không phải như chúng ta một mình cùng nhau ở trong một cái hộp hẻo lánh bị lùng sục.”

“Dù vậy, danh tiếng của cô có thể tổn hại nghiêm trọng, nếu có người biết cô đến đây.”

Cô thở ra một hơi dài mỏi mệt, rồi nâng vai lên theo một cách phó mặc cho số mệnh. “À, tôi không thể làm được gì nhiều về chuyện đó bây giờ.” Cô ra hiệu đến mắt. “Nếu trở về, sự có mặt hiện thời của tôi sẽ gây ra nhiều lời bình luận hơn sự thật tôi đã rời đi.”

Anh chậm chạp gật đầu, tín hiệu cho sự đồng ý, dù tâm trí anh phấp phới bay theo những hướng khác. Đó có phải là lý do cô hờ hững với danh tiếng của mình? Anh không dành nhiều thời gian nơi xã hội, nhưng theo kinh nghiệm anh có, những quý cô chưa chồng, bất kể ở độ tuổi nào, đều luôn quan tâm đến tiếng tăm của họ.

Có phải danh tiếng của Eloise đã bị hủy hoại, trước khi cô đến ngưỡng cửa nhà anh?

Và hơn nữa, anh có quan tâm không?

Anh cau mày, không thể trả lời câu hỏi sau. Anh biết những gì anh muốn – không, phải nói là những gì anh cần – với một người vợ, chỉ quan tâm chút ít đến sự trong trắng, trinh nguyên, và tất cả những ý tưởng khác với những quý cô trẻ tuổi thích hợp có được.

Anh cần ai đó có thể bước vào đời anh và khiến cuộc sống này dễ dàng, không phức tạp. Ai đó có thể quản lý việc nhà, là mẹ các con anh. Anh thật lòng hoàn toàn vui mừng khi tìm thấy trong Eloise một người phụ nữ anh cảm thấy khát khao, nhưng ngay cả khi nếu cô có xấu xí như một bà già – chà, anh cũng vui lòng cưới một bà già chừng nào bà ta còn nhạy cảm, có năng lực, và tốt với con anh.

Nhưng nếu tất cả điều ấy là sự thật, tại sao anh lại cảm giác hơi khó chịu trước khả năng Eloise đã có một người yêu?

Không, không phải khó chịu, chính xác thế. Anh không thể vạch ra một từ đúng cho những cảm giác nơi anh. Tức tối, anh cho là vậy, cái cách một người tức tối khi có một viên sỏi ngáng đường trong tình cảnh lúc ấy, hay một cơn cháy nắng nhẹ.

Cảm giác có cái gì đó không được đúng lắm. Không phải sai trái một cách kinh khủng, đầy thảm khốc, mà chỉ là không… đúng.

Anh quan sát cô dựa vào những chiếc gối. “Cô có muốn tôi để cô ở lại nghỉ ngơi?” Anh hỏi.

Cô thở dài. “Tôi cho là vậy, dù tôi không kiệt sức. Thâm tím, có lẽ, nhưng không kiệt sức. Chỉ mới có tám giờ sáng.”

Anh khẽ liếc về cái đồng hồ trên kệ. “Chín giờ.”

“Tám, chín.” Cô nói, nhún vai thờ ơ trước sự khác biệt. “Cái nào đi nữa, vẫn còn sớm.” Cô nhìn một lúc lâu ra ngoài cửa sổ. “Và cuối cùng trời không mưa.”

“Cô có muốn ra vườn ngồi không?” Anh dò hỏi.

“Tôi thích đi dạo trong vườn.” Cô sỗ sàng trả lời. “Nhưng hông tôi hơi đau. Tôi nghĩ là tôi nên thử nghỉ ngơi một ngày.”

“Nhiều hơn một ngày.” Anh cộc cằn nói.

“Anh hoàn toàn đúng. Nhưng tôi đảm bảo là tôi không thể xoay sở được chuyện đó.”

Anh cười. Cô không phải là kiểu phụ nữ sẽ chọn dành cả nhiều ngày ngồi lặng lẽ trong phòng khách, làm việc với đồ thêu hay may vá, hay bất cứ gì những phụ nữ được cho là phải làm với những cây kim cùng sợi chỉ.

Anh quan sát khi cô bồn chồn. Cô không phải kiểu phụ nữ sẽ có bao giờ đó chọn việc chỉ ngồi xuống yên vị.

“Cô có muốn có một quyển sách không?” Anh hỏi.

Đôi mắt cô tối sầm lại thất vọng. Anh biết cô hy vọng anh đi cùng cô đến khu vườn, và có Chúa biết, một phần trong anh muốn thế, nhưng chẳng hiểu bằng cách nào, anh cảm giác anh phải gạt nó đi, gần như là một phương pháp tự bảo vệ bản thân. Anh vẫn cảm thấy chông chênh, không thoải mái một cách tuyệt vọng từ việc phải đánh vào mông các con anh.

Dường như chúng đã làm gì đó đòi hỏi phải có sự trừng phạt vào mỗi ngày của hai tuần này, và anh không biết nên làm gì khác. Nhưng anh không thể thấy sự hài lòng từ hành động đó. Anh căm ghét, cực kỳ căm ghét, cảm giác như anh có thể nôn ra vào mỗi lần, vậy mà đó là những gì anh đã làm khi chúng cư xử không đúng đắn? Những việc bé nhỏ anh cố gắng đặt qua một bên, nhưng khi chúng trét keo lên mái tóc nữ gia sư vào tấm ra giường khi cô ấy ngủ, làm sao anh có thể để chuyện đó sang một bên? Hay anh phải làm gì lúc hai đứa nhỏ phá hỏng toàn bộ kệ chứa những chậu đất nung trong nhá kính của anh? Chúng đã khẳng định đó là một tai nạn, nhưng Phillip biết rõ hơn. Và ánh mắt chúng khi cam đoan với vẻ ngây thơ nói lên gợi ý rằng, chúng thậm chí không nghĩ anh thực sự tin chúng.

Và vậy nên anh phạt chúng trong cách duy nhất anh biết, dù theo cách đó anh đã có thể tránh sử dụng bất cứ gì khác ngoài tay anh. Khi đó, tức là, anh chẳng làm bất cứ điều gì. Phân nửa thời gian – nhiều hơn phân nửa, thực thế – anh cố gắng vượt qua những ký ức khắc sâu về sự kỷ luật nơi cha anh đến mức, anh chỉ lưỡng lự, run rẩy và toát mồ hôi, kinh hãi trước việc tay anh nóng lòng để phát vào mông chúng.

Anh lo rằng anh đã quá khoan dung. Anh gần như thế, vì hai đứa sinh đôi không có vẻ gì là có bất cứ sự tiến bộ nào. Anh nói với bản thân anh cần nghiêm khắc hơn, và một lần anh thậm chí sải bước ra ngoài chuồng ngựa rồi nắm lấy sợi dây da…

Anh rùng mình trước hồi tưởng. Đó là sau việc rắc rối dán keo, và họ phải cắt đi mái tóc của Cô Lockhart chỉ để giải phóng cô, và anh rất giận dữ – giận đến không tin nổi, không thể cưỡng lại được. Vẻ mặt anh biến thành đỏ kè, và tất cả những gì anh muốn là trừng phạt chúng, khiến chúng hiểu, dạy chúng làm thế nào để trở thành một người tốt, và anh vồ lấy sợi dây da…

Nhưng nó đã đốt nóng trong hai bàn tay anh, rồi anh buông rơi hoảng hốt, sợ hãi sẽ trở thành cái gì nếu anh thực sự dùng nó.

Hai đứa nhỏ đã không bị trừng phạt trong cả ngày. Phillip đã bay vào nhà kính, run lên vì ghê tởm, căm giận bản thân với những gì anh gần như đã làm.

Và cho những gì anh không thể thực hiện.

Dạy dỗ con anh trở thành những con người tốt hơn.

Anh không biết cách làm thế nào trở thành một người cha với chúng. Điều ấy quá rõ ràng. Anh không biết cách nào, và có thể đơn giản không phù hợp với nhiệm vụ ấy. Có thể vài người đàn ông được sinh ra đã biết phải nói gì và hành động ra sao, và một vài người trong số họ đơn giản là không thể làm một thứ tốt đẹp dù cho đã cố gắng quá nhiều.

Có lẽ ai đó cần một người cha tốt, để có thể biết được cách làm sao trở thành một người cha tốt tương tự.

Điều ấy đã bỏ rơi anh ngay từ lúc mới sinh ra.

Và giờ anh ở đây, đang cố gắng bù đắp sự thiếu hụt anh thiếu bằng Eloise Bridgerton. Có lẽ cuối cùng anh có thể thôi cảm giác đầy tội lỗi khi trở thành một người cha tồi tệ, nếu anh có thể đơn giản cho chúng một người mẹ tuyệt vời.

Nhưng không có gì là đơn giản khi một người muốn thế, và Eloise, trong một ngày ở lại, đã thành công trong việc làm cuộc đời anh lộn nhào. Anh chưa bao giờ mong đợi sẽ muốn cô, ít nhất không phải xúc cảm mãnh liệt anh cảm thấy mỗi lần khẽ trộm nhìn cô. Và khi anh thấy cô nằm trên sàn – tại sao ý nghĩ đầu tiên ở anh là khiếp sợ?

Khiếp sợ cho tình trạng của cô, và, nếu anh thực lòng, khiếp sợ vì hai đứa sinh đôi có thể làm cô nhận thấy phải rời đi.

Khi Cô Lockhart tội nghiệp bị trét keo trên giường, cảm xúc đầu tiên nơi Phillip là điên lên với các con anh. Với Eloise, anh chỉ dành cho chúng những nghĩ suy nhỏ nhất, chẳng đáng kể cho đến khi anh đảm bảo với chính anh cô không bị thương nghiêm trọng.

Anh đã không muốn quan tâm tới cô, đã không muốn gì hơn là một người mẹ tuyệt diệu với các con anh. Và giờ đây anh chẳng biết phải làm gì với điều ấy.

Và vì thế, dù một buổi sáng trong vườn với Cô Bridgerton nghe như thể thiên đường, bằng cách nào đó anh không thể cho phép bản thân hài lòng.

Anh cần thời gian cô độc một mình. Anh cần suy nghĩ. Hay đúng hơn, để không phải suy nghĩ, vì nghĩ ngợi chỉ khiến anh cáu kỉnh và bối rối.

Anh cần chôn vùi hai tay anh trong đất tơi và trong những chậu cây cần xén tỉa, rồi đóng chặt bản thân khỏi tâm trí chừng nào chúng không còn gào thét với tất cả những vấn đề của anh.

Anh cần trốn đi.

Và nếu đó là hèn nhát, ừ thì, cứ để anh là một thằng nhát gan.
Bình Luận (0)
Comment