Tổ Trọng Án

Chương 122

Công Tôn Sách còn chưa trả lời, Bao Chửng lập tức xoay người đối mặt với mọi người, thẳng thắn đáp, “Tiền của tôi đều đặt tại chỗ khoa trưởng mấy người rồi, giờ không xin ý kiến, tôi lấy cái gì tính tiền cho đám lang đói mấy người đây?”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vẫn còn may lắm, bởi vì hành động mạo hiểm trực tiếp đối đầu với Lưu Sinh đã nhận được kết quả rất tốt. Sau khi trở về tổ Trọng án, sau một đêm thẩm vấn, Lưu Sinh cho rằng mình đã vô vọng quả nhiên nhận tội không kiêng kỵ. Trong quá trình tra hỏi, Bao Chửng cùng Bạch Ngọc Đường đều tán đồng với đề nghị của Triển Chiêu, suốt quãng thời gian đó đều giữ thái độ tâng bốc Lưu Sinh, khích lệ cổ vũ thủ đoạn phóng hỏa của hắn thật thông minh.

Triển Chiêu không hổ là chuyên gia nghiên cứu tâm lý đặc biệt, quả nhiên dưới sự chỉ đạo thẩm vấn này, Lưu Sinh đã nhanh chóng nộp khí giới đầu hàng. Sau khi lấy được khẩu cung của Lưu Sinh rồi, ngay cả người có thâm niên làm cảnh sát, đầy kinh nghiệm như Bao Chửng cũng không nhịn được cảm thán, đúng là một hạt gạo nuôi dưỡng trăm dạng người. Nửa tháng trước có ai mà ngờ được cái tên Lưu Sinh mềm cứng đều không ăn lại sẽ vì mấy lời khen mà nhanh chóng thừa nhận tất cả tội ác đâu?

Bất quá để người này không lật cung trên tòa án, Bao Chửng cũng không vì có được lời khai của Lưu Sinh mà tuyên bố kết án. Nhân viên ban kiểm tra tăng cường làm việc suốt hai tuần, cuối cùng tìm ra được một dấu vân tay đáng giá trong hiện trường phòng hỏa tưởng như vô giá trị.

Dấu vân tay đó in trên cái bật lửa bị đốt gần 80%, lúc tìm ra lại nhìn hết sức rõ ràng, có thể nói chính là một kì tích. Mấy ngày cực khổ cuối cùng cũng không uổng phí, sau khi so sánh, đã chứng thực được dấu vân tay đó là thuộc về ngón trỏ bên phải của Lưu Sinh. Một án phóng hỏa liên hoàn nhờ vậy mà phá được, tuyên bố kết án!

Thời gian gần đây các huynh đệ của tổ Trọng án vì ác ma phóng hỏa này hành hạ tới mức không có thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người đã ở lỳ trong cục hơn nửa tháng rồi. Vì thế sau khi kết án xong, Bao Chửng đang lúc vui vẻ, giơ tay lên tuyên bố tại chỗ, hắn tự bỏ tiền túi mời khách, mời mọi người tới quán ăn lớn ăn một bữa.

Nghe được tin đó cả bọn nhất thời hoan hô vang dội, thậm chí có hai người đã bắt đầu xì xào bàn tán, nội dung bọn họ trao đổi với nhau chủ yếu là cảm khái vì tới giờ chưa từng thấy đội trưởng hào phóng tới mức này. Quả nhiên, tên phóng hỏa khốn kiếp kia lợi hại thật á, hành hạ đội trưởng Bao Chửng mặt đen lòng cũng đen, keo kiệt lại hẹp hòi của tổ Trọng án cũng không nhẹ a.

Vậy mà nụ cười trên mặt họ còn chưa kịp mất đi, Bao Chửng lại chợt a dua hề hề chạy tới bên người Công Tôn Sách, cười nịnh họt nhỏ giọng nói, “Công Tôn, cậu xem quyết định này như thế nào?”

Không chờ Công Tôn Sách nói, Trương Long lập tức ngay trước mặt mọi người lớn tiếng kêu gào, “Đội trưởng, anh cũng đồng ý đãi chúng tôi ăn đại tiệc rồi, sao còn phải xin phép Công Tôn khoa trưởng? Không phải anh muốn trở quẻ chứ?”

Mọi người vội vàng phụ họa, chỉ sợ đại tiệc tới mồm lại bay mất.

Công Tôn Sách còn chưa trả lời, Bao Chửng lập tức xoay người đối mặt với mọi người, thẳng thắn đáp, “Tiền của tôi đều đặt tại chỗ khoa trưởng mấy người rồi, giờ không xin ý kiến, tôi lấy cái gì tính tiền cho đám lang đói mấy người đây?”

Mọi người sau khi nghe Bao Chửng trả lời lập tức cười ầm lên, Công Tôn Sách mặt ửng đỏ đạp Bao Chửng một cưới, người sau mặt dầy xoay vòng bên người Công Tôn Sách, giống như một con chó bự vui vẻ, một chút cũng không có dáng vẻ uy nghiêm của đội trưởng tổ Trọng án.

Cảnh tượng lúc đó Triển Chiêu cũng không nhìn thấy, bởi vì từ sau khi Lưu Sinh khai tội xong, Triển Chiêu tạm thời liền rời khỏi tổ Trọng án. Một mặt là do thầy đã cảnh cáo cậu, bắt buộc cậu nhất định phải về đại học A, sớm hoàn tất phần còn lại của đồ án tiến sĩ. Mà sư huynh Triệu Trinh cũng muốn Triển Chiêu trở lại, để trước khi anh rời khỏi thành phố D có thể bồi dưỡng tình cảm đồng môn cùng tiểu sư đệ đáng yêu một chút.

Đối với lý do trước, Bạch Ngọc Đường không thể nào phản đối. Nhưng với lý do sau, anh có mấy phần cắn răng nghiến lợi. Chẳng qua bất đắc dĩ, Triển Chiêu sợ bị thầy đánh rớt tốt nghiệp trong cơn giận dữ, kiên quyết đòi về. Hơn nữa, vì Triệu Trinh nói sẽ dọn vào ký túc xá Triển Chiêu trước, làm nguyện vọng muốn dọn vào tiếp tục ở chung với Triển Chiêu của Bạch Ngọc Đường cũng trở thành mây khói.

Càng bi thảm hơn chính là, đang lúc Triển Chiêu quay lại “ở chung” với Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường đã bị Bao Chửng ném qua khoa kiểm định, yêu cầu anh đến đôn đốc công việc lấy chứng từ sau tới khi kết thúc, vậy là, sau khi nửa tháng vất vả mới kết án xong, Bạch Ngọc Đường căn bản cũng không có tâm tình cùng mọi người tham dự tiệc mừng, bỏ lại đám tiểu tử thối còn đang vui vẻ vô cùng kia chạy thẳng tới ký túc xá của Triển Chiêu.

Một đường phóng xe tới đại học A, lúc Bạch Ngọc Đường xông lên đỉnh núi, thở hồng hộc đứng trước cửa ký túc xá của Triển Chiêu, lại không ngờ, mở cửa ra không phải là tiểu tử thối anh luôn nhung nhớ, mà lại là cái tên sư huynh Triệu Trinh đáng chết đó.

Thế là phương án phòng lửa phòng trộm phòng sư huynh được đặt ra từ lần đầu tiên gặp mặt lại một lần nữa được xách lập, hơn nữa đề cao mức độ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Trinh, nụ cười thật to trên gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt biến mất, hóa thành sương lạnh như băng.

“Ồ? Thì ra là cảnh sát Bạch.” Triệu Trinh nhìn thấy Bạch Ngọc Đường có hơi sửng sốt, ánh mắt núp sau tròng kính thoáng qua một tia ẩn ý.

Sau đó, anh cong khóe miệng cười, nói: “Còn không mau vào, xem cậu chạy tới vã mồ hôi đầy đầu, nhất định là có chuyện quan trọng muốn tới nói với tôi và Triển Chiêu đi.”

Cái gì là nói với ông và Triển Chiêu chứ? Ông với Triển Chiêu hả, hừ, thân thiết gớm nhỉ!

Bạch Ngọc Đường không lạnh không nóng trợn mắt nhìn Triệu Trinh, tiến lên một bước đẩy ra vật cản trước mặt, quen đường quen lối vào cửa. Triệu Trinh bị đẩy một cái, không khỏi ngẩn người. Anh đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường bước vào phòng khách, không tìm thấy Triển Chiêu trong phòng khách liền trực tiếp bước vào phòng ngủ của Triển Chiêu, không hề đứng lại.

Khóe miệng Triệu Trinh liền hiện ra nụ cười, trong lòng không nhịn được cảm khái, tuổi trẻ thật là tốt.

Triển Chiêu vốn không biết Bạch Ngọc Đường tới, cậu đang vùi trong phòng viết nhận xét điều tra mà thầy giao cho cậu. Nửa tháng này cậu như muốn bổ túc lại tất cả những tiến độ học tập bị dở dang gần một năm nay, kết quả bù lại chính là hi sinh một lượng lớn giấc ngủ. Trải qua hơn nửa tháng lấy đêm làm ngày ngày làm đêm, cuối cùng hôm nay cũng có thể thuận lợi bước vào giai đoạn kết thúc. Nếu được sáng mai cậu đã có thể giải phóng rồi.

Mãi mới hoàn thành công việc trước mắt, Triển Chiêu vừa dời cái đầu nặng nề ra khỏi máy tính, vươn vai một cái thật kêu. Thì đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường đẩy ra cửa phòng ngủ.

Triển Chiêu vốn không ngờ người tới là Bạch Ngọc Đường, cậu căn bản không quay đầu lại, vẫn giữ nguyên tư thế vương vai, nói với người sau lưng mình, “Sư huynh, tìm em có việc?”

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy chính là một khung cảnh như vậy, Triển Chiêu mặc một bộ đồ ngủ in hình cartoon, quần short, quả đầu bù xù như tổ quạ, cả người vùi trên một cái ghế xoay nhỏ xíu, dùng chân trần đạp lên mặt ghế, mông vểnh ra sau, tư thế rất nguy hiểm.

Nghe có người vào cửa, Triển Chiêu vừa nói vừa làm động tác xoay ghế, ghế tự động xoay tròn, hiện ra chính diện Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường. Hai người, bốn mắt nhìn nhau, Triển Chiêu phát hiện ra người đứng đối diện là Bạch Ngọc Đường bị dọa sợ đến mức thiếu điều té xuống ghế.

“Oa oa oa! Anh.. anh… anh…!” Triển Chiêu lảo đảo muốn rơi.

Cũng may Bạch Ngọc Đường lúc giật mình còn có thể giữ vững thân thủ bén nhạy, Triển Chiêu vừa mới lung lay một cái, anh đã vọt tới, trước lúc cậu mất  thăng bằng ôm cậu vào trong ngực.

Hơn nửa người của Triển Chiêu cũng tựa vào trong lòng Bạch Ngọc Đường, tay chân mất thăng bằng phải dùng một lúc sau mới có thể tìm lại được trọng tâm.

“Bạch, Bạch Ngọc Đường, anh, anh mau buông tôi ra!” Triển Chiêu giùng giằng né tránh Bạch Ngọc Đường, đồng thời đặt vững hai chân lên mặt đất, cuối cùng đỏ mặt đứng dậy.

Bạch Ngọc Đường nhìn hình gấu con trên quần ngắn của Triển Chiêu, nhịn một lúc lâu chịu không nổi rốt cuộc haha cười lớn.

“Tiến… tiến sĩ Triển, anh thật không ngờ, em vẫn còn điểm đáng yêu như vậy — hahaha!”

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu bây giờ thật hận không tìm được cái lỗ để chui.

Nếu như có thể, cậu rất muốn thề với trời. Mấy ngày nay nếu không phải để kịp deadline, cậu tuyệt đối sẽ không để mình dơ bẩn thành ra cái dạng này. Cậu bế quan nửa tháng, ngoài trừ dành thời gian ăn uống căn bản ra đều vùi trong phòng viết bài. Vốn định hôm nay sau khi đại công cáo thành thì tắm cho thoải mái, sau đó thần thanh khí sảng ra ngoài gặp người. Không ngờ chỉ thiếu một bước cuối cùng, lại bị Bạch Ngọc Đường tông trúng.

A a a a, không sống nổi mà! Làm sao lại để anh ta trông thấy chứ! Sư huynh, sư huynh anh thật là không đáng tin cậy, anh không thể vì hình tượng của sư đệ mình mà ngăn cản Bạch Ngọc Đường sao!?

“Anh, anh chờ tôi một chút!” Triển Chiêu không kịp đỏ mặt, cũng không kịp giận, nhìn bộ dáng cười đến ná thở của Bạch Ngọc Đường, cậu chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi phòng, vọt thẳng vào phòng tắm.

“Sư đệ.” Thấy Triển Chiêu lao ra, Triệu Trinh cười híp mắt gọi cậu.

“Anh, giúp em chào hỏi tên khách đó với!” Triển Chiêu không còn thời gian oán trách Triệu Trinh nữa, chỉ thuận miệng nói với anh một câu, liền chạy vào cửa phòng tắm.

Triệu Trinh bất đắc dĩ hướng về cửa phòng tắm còn đang lắc lư cười, quay đầu, đối diện với ánh mắt sắc bén sáng chói cùng mặt mũi cười đỏ bừng của Bạch Ngọc Đường.

“Tên, khách đó?” Triệu Trinh bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ bức người của Bạch Ngọc Đường, cười nói, “Sư đệ tôi mấy ngày nay bận quá, nên có hơi cẩu thả, cậu cũng đừng cười nó, nó da mặt mỏng.”

Cho nên nói, khi người ta không thích một người, bất kể họ nói gì, là hảo tâm hay ác ý, mình đều sẽ giải nghĩa ý tứ của người ta theo một chiều. Đó chính là, hướng mà mình nghĩ.

Giống như lúc này, giải thích của Triệu Trinh nghe vào trong tai Bạch Ngọc Đường chính là khiêu khích công khai. Anh trước hết nghĩ tới những lúc anh không có bên cạnh Triển Chiêu mấy ngày nay, vẫn luôn là người này ở bên cậu ấy. Thứ hai, anh nghĩ tới việc mấy ngày Triển Chiêu cùng hắn chung sống đều luôn giữ bộ dáng mặc dù buồn cười chết người nhưng lại yêu đến cực điểm. Thứ ba, vừa rồi tên đó bảo mình là “khách.” Hơn nữa Triển Chiêu còn để hắn đến tiếp đãi người khách này.

Liên quan tới điều thứ nhất với thứ hai, Bạch Ngọc Đường bày tỏ hâm mộ ghen tỵ tới phát hận! Còn liên quan tới điều thứ ba, thì chỉ còn lại mỗi hận thù nồng nặc! Con kỳ đà cản mũi đáng chết này, là người thứ ba, còn là sư huynh khó chịu!

Bởi vì ánh mắt hung ác của Bạch Ngọc Đường quá mức lộ liệu, nên Triệu Trinh cũng đột nhiên sinh ra một cảm giác cả người phát lạnh. Anh lúng túng cong khóe miệng về hướng Bạch Ngọc Đường, lòng nói, thanh niên này bị làm sao, đầu óc bị ép hư rồi? Sao sắc mặt lại thúi như thế, biểu tình lại còn vặn vẹo?

Cũng may, loại không khí giương cung bạt kiếm này không kéo dài quá lâu, đang lúc Triệu Trinh cảm giác mình sắp bị ánh mắt Bạch Ngọc Đường làm đóng băng, thì một cú điện thoại đánh tới di động của Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, liếc cái tên trên nền di động, khóe miệng mím chặt. Nếu không phải lúc này không muốn trừng mắt to mắt nhỏ với sư huynh đáng ghét kia, Bạch Ngọc Đường thật không định nhận điện. Bất quá, so với quỷ đáng ghét trước mặt, thì người bên kia điện thoại có thể nhịn hơn.

Vì vậy Bạch Ngọc Đường vô cùng bất đắc dĩ nhấn nghe.

“Tiểu Bạch.”

“Đội trưởng.”

‘Ừm, chúng ta bắt đầu ăn rồi, đang chờ cậu với Triển Chiêu thôi.”

“Tôi với Triển Chiêu?” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, “Đội trưởng, tôi sợ chúng tôi không tiện…”

“Cái gì không tiện! Tiểu tử cậu muốn dối người khác còn được, muốn ba xạo với tôi còn non lắm.” Bao Chửng ở đầu bên tức giận nói, “Bạch Ngọc Đường tôi ra lệnh cho cậu, lập tức mang Triển Chiêu tới quán cơm Khai Phong đường Thiểm Tây. Hôm nay là tiệc mừng, không có hai người công thần các cậu thì còn gì vui. Tiểu Bạch, cậu không muốn ngày nghỉ một tháng tới đều bị tôi hủy đi đó chứ?”

“Đội trưởng, anh đây là uy hiếp lộ liễu.” Giọng Bạch Ngọc Đường giống như đang đau răng.

Bên kia đầu dây truyền tới giọng cười lạnh của Bao Chửng, “Không sai, đây chính là uy hiếp lộ liễu, lĩnh hội không tệ. Nếu cậu không phản đối, thế thì quyết định vậy đi ha. À, đúng rồi, đừng quên mang cả tiểu Triệu tới, lần này có thể phá án cũng là phiền cậu ta giúp một tay.”

“Ê! Sao còn phải mang tên đáng ghét … a lô! A lô!!” Bạch Ngọc Đường rống lên hai tiếng với điện thoại, mới phát hiện bên kia đang sớm cúp.

“Tiểu Bạch, anh đang rống cái gi vậy? Tôi trong phòng tắm cũng nghe rõ luôn.”

Lúc này, Triển Chiêu đã từ phòng tắm bước ra. Cậu đã đổi một bộ quần áo khác, trên mặt cũng không còn vẻ uể oải, mà trở thành hăng hái, chẳng qua, đầu tóc còn ướt nhẹp.

Nhìn Triển Chiêu như vậy, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy thanh thản, trong lòng cũng ấm áp. Nếu không phải bên cạnh còn một con kỳ đà chướng mắt, anh thật sẽ lao qua cắn lấy đôi môi mọng nước của cậu.

Bạch Ngọc Đường chỉ lo nhìn mĩ nhân xuất dục, hoàn toàn quên mất chuyện đối phương mới hỏi. Triển Chiêu hiếm khi thấy bộ dáng Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, cậu cau mày, đang tính hỏi lại một lần thì Triệu Trinh đột ngột mở miệng nói, “Mới nãy là đội trưởng Bao gọi tới, bảo chúng ta  tham dự tiệc mừng.”

“Tiệc mừng?” Triển Chiêu hơi sửng sốt, vội nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, “Mọi người tìm ra chứng cớ để kết án rồi phải không?”

Bạch Ngọc Đường lúc này mới phục hồi tinh thần, chớp mắt, đáp, “Ừ, đúng là đã hoàn toàn kết án.”

“Thật tốt quá!” Triển Chiêu hưng phấn nhảy tới, bắt lại tay Bạch Ngọc Đường, “Các anh quá giỏi! Nói vậy tôi sẽ sớm có cơ hội đi phỏng vấn Lưu Sinh phải không?”

“Hả, phỏng vấn?” Bạch Ngọc Đường hơi ngơ ra.

“Đúng nha, đúng nha!” Triển Chiêu gật đầu lia lịa.

“Ý của sư đệ là, trường hợp cuối cùng trong báo cáo tổng thuật của em ấy đã gom đủ rồi.” Triệu Trinh cười híp mắt, bước lên, nhận mặt lạnh của Bạch Ngọc Đường, không hề sợ hãi nhìn Triển Chiêu, “Sư đệ, nếu Bao Chửng cho chúng ta tới tham gia tiệc mừng thì chúng ta nể mặt cậu ấy tham gia đi. Đúng lúc em còn có thể trực tiếp hỏi một chút tình huống thẩm lý vụ án, tranh thủ hẹn ngày phỏng vấn.”

Lời này của Triệu Trinh hiển nhiên là lời Triển Chiêu lúc này thích nghe nhất, cậu dường như lập tức gật đầu, còn cười với Triệu Trinh một cái. Nụ cười này xém chút nữa làm Bạch Ngọc Đường nổ mao, nhưng mặc dù trong lòng anh chua chịu không được lại vẫn giữ được lý trí. Anh biết lúc này không thể nổi giận, nếu không mình quá ngây thơ rồi. Vì vậy, Bạch Ngọc Đường giơ tay lên đã bắt lại tay Triển Chiêu, kéo cái tay đó đặt lên tim của mình.

Tiếp theo, anh khiêu khích nhìn Triệu Trinh một cái, giống như một con thú giống đực đang tuyên bố chủ quyền.

Triệu Trinh cảm giác áp lực của mình thật lớn, anh lúng túng nhìn Bạch Ngọc Đường, vừa nhìn Triển Chiêu còn đang mơ màng không rõ, chỉ có thể thở dài trong lòng.

Người tuổi trẻ, dấm của cậu thật làm tôi đại khai nhãn giới, vị kia năm đó cũng không bằng cậu đâu
Bình Luận (0)
Comment