Tổ Trọng Án

Chương 14

Hai tháng kế tiếp thành phố D sóng yên gió lặng, tuy có một vài vụ án nhỏ phát sinh, nhưng cuối cùng cũng không làm kinh động đến tổ trọng án, Bạch Ngọc Đường lần nữa trở lại trạng thái rảnh rỗi là rảnh muốn điên. Có lẽ do cuộc sống bình tĩnh lại, mà hai tháng này giấc ngủ của anh xem như có tiến triển. Đương nhiên, chuyện này cùng những phương pháp Triển Chiêu dạy cũng có chút quan hệ, vì vậy Bạch Ngọc Đường cũng lén lén trong lòng cảm tạ Triển Chiêu. Anh rất muốn mời Triển Chiêu một bữa cơm, để tranh thủ lãnh giáo vài phương pháp trị bệnh mất ngủ, nhưng khổ nỗi, thời gian gần đây Triển Chiêu vô cùng bận rộn, vừa chấm dứt vụ án của Triệu Minh Lượng lại trực tiếp bay qua Mĩ tham dự cái hội thảo gì đó, chỉ mới trở về mấy ngày nay, còn chưa thích nghi lại múi giờ. Bạch Ngọc Đường cho dù không thức thời cũng không dám đi quấy rầy Triển Chiêu, bởi vì hiện tại anh biết, đối với người dám quấy rầy giấc ngủ của mình, Triển Chiêu chắc chắn sẽ không có sắc mặt tốt. Nhớ lại cái hôm nửa đêm gọi điện thoại, tên tiểu tiến sĩ lúc nào cũng hòa nhã đấy lại hướng mình gào thét, khóe miệng Bạch Ngọc Đường co quắp, sau lại không nhịn được cười. Được được, bây giờ phải cố gắng làm người tốt, không thể xấu xa như vậy.

Từ khi bước vào tháng 6, khí trời đột nhiên trở nên nóng nảy, không chốn nương thân, Bạch Ngọc Đường dứt khoát mang theo quần bơi kính bơi chạy thẳng ra biển, đem thân mình ngâm xuống làn nước mát lạnh, bãi biển cũng không đông người, thật là thời gian hưởng thụ hiếm có. Thời gian trôi qua thật mau, trong chớp mắt, lại một năm nữa đã qua, ở trong nước biển nhắm mắt lại, trôi trôi nổi nổi, suy nghĩ cũng chợt bay về ba năm trước. Mặc dù khi đó là mùa thu, nhưng khí trời so với bây giờ cũng không khác biệt lắm, bọn họ hẹn nhau kết thúc nhiệm vụ thì cùng ra hải đảo du lịch, còn phải mang theo cái đuôi Nguyệt Hoa. Nhưng có ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy?

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cau mày, bên tai một lần nữa như phảng phất vang lên tiếng nổ rung trời kèm theo khói mù dày đặc, mùi máu tanh tưởi khắp nơi. Tâm đột nhiên siết chặt, Bạch Ngọc Đường từ trong nước ngẩng đầu lên, mở mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, như thấy được gương mặt trẻ tuổi kia, vỡ tan thành từng mảnh.

“Xin lỗi, Triệu Huệ, tôi không làm được cam kết với cậu, con bé tới giờ cũng không chịu tha thứ cho tôi.”

Ngày đó, Bạch Ngọc Đường rất lâu mới ra khỏi nước, sau khi lên bờ, vô ý nhìn qua di động, chân mày lập tức nhíu lại. Trên điện thoại có ba cuộc gọi nhỡ, tất cả đều gọi trong vòng một tiếng đồng hồ vừa rồi, hơn nữa đều là cùng một người gọi đến. Bạch Ngọc Đường bắt điện thoại lên, đầu dây bên kia truyền đến một âm thanh hơi lạnh lẽo, hiển nhiên đối phương có chút bất mãn với chuyện Bạch Ngọc Đường không nhận điện thoại.

“Ngọc Đường, chú xảy ra chuyện gì, anh tìm chú hơn một giờ rồi, có biết không?”

“Biết, điện thoại có lưu.” Bạch Ngọc Đường vuốt mặt một cái, không lạnh không nóng đáp, “Có chuyện gì gấp không, anh trai yêu dấu.”

“Dẹp, anh không dám nghe tiếng anh trai của chú.” thanh âm bên kia tiếp tục duy trì trạng thái khó chịu “Việc gấp thì không, nhưng chuyện phiền toái thì có một.”

“Nếu là chuyện mà cả Thứ trưởng bộ quốc phòng Bạch Cẩm Đường đại nhân cũng không giải quyết được, thì cũng không cần gọi điện cho một cảnh sát nhỏ nhoi em đi.” Bạch Ngọc Đường ngoắc ngoắc khóe miệng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khuôn mặt hơi lạnh lẻo, “Là chuyện của Nguyệt Hoa?”

“Được nha, phản ứng không chậm” Giọng của Bạch Cẩm Đường bên kia có chút giễu cợt “Được rồi, không nói nhảm với chú nữa, mau đến phong hóa khoa(1) khu C đem Nguyệt Hoa về đi, anh ra mặt thì không tiện, các chú đều là cảnh sát, dễ nói chuyện hơn.”

“Phong hóa khoa? Con bé đang làm gì ở đó?” Bạch Ngọc Đường chau mày, trong lòng đột nhiên cảm thấy hoảng loạn vô cùng, con bé Nguyệt Hoa này, thật là mỗi phút một giây đều không quên tìm mọi cách để gây rắc rối cho mình.

“Con nít không hiểu chuyện, không gây lớn việc là được, thôi, chú tới mau đi, anh ở đây đợi liên lạc.” Dứt lời, Bạch Cẩm Đường liền cúp điện thoại.

Bạch Ngọc Đường nhìn điện thoại ngây người hết mấy giây, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ thở dài, chấp nhận thu dọn y phục của mình, lái xe đến khu C.

Thành phố D chia làm 4 khu chính, trong đó khu C có diện tích lớn nhất, dân số đông, cao ốc mọc như rừng, công nghiệp giải trí phát đạt, cũng tức là, nơi này có đời sống về đêm vô cùng phong phú. Trong khi đó, bản thân Đinh Nguyệt Hoa chỉ là tân sinh viên mới vào đại học, lại xuất hiện ở khu C, hơn nữa còn bị đưa vào phong hóa khoa của cục cảnh sát, chuyện này nghe xong đúng là bất thường. Bạch Ngọc Đường với người đứng đầu của phong hóa khoa này đúng là có quen biết, hai người họ là bạn chung trường cảnh sát, mặc dù kém mấy khóa, nhưng khi mới vào trường thì có quen, quan hệ không tệ. Người quen dễ nói chuyện, không tới nửa giờ đã làm xong toàn bộ thủ tục, Bạch Ngọc Đường thành công lôi Đinh Nguyệt Hoa tống lên xe. Vừa lên xe, Đinh Nguyệt Hoa đã hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, dùng giọng nói khiêu khích hệt như thiếu nữ bất lương thường sử dụng nói, “Có thuốc lá không?”

“Cô biết anh không hút thuốc lá.” Bạch Ngọc Đường nổ máy xe, cố nén giận nhìn đống trang phục khoa trương của Đinh Nguyệt Hoa.

“Hừ, vậy dừng xe, tôi xuống mua thuốc.”

“Ngồi xe của anh cô đừng hòng hút một miếng thuốc!!” Bạch Ngọc Đường hung hăng trợn mắt nhìn Đinh Nguyệt Hoa một cái .

“Vậy tôi không ngồi nữa, dừng xe!!” Đinh Nguyệt Hoa lạnh lùng nhìn Bạch Ngọc Đường, phát hiện đối phương không hề có ý định dừng lại, môi mím chặt, đột nhiên đưa tay ra chụp vào tay lái.

“Này! Cô điên rồi hả!!” Bạch Ngọc Đường một tay phất lên, đẩy Đinh Nguyệt Hoa ra, dùng sức khống chế lại cái xe xém chút nữa tông trúng người đi đường.

Thấy Đinh Nguyệt Hoa vẫn rất háo hức muốn nhào thêm một lần nữa, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là đem xe dừng lại. Đẩy cửa xe, kéo Đinh Nguyệt Hoa xuống, giữ tay cô lại, chạy thẳng tới quán nhỏ ven đường.

Đinh Nguyệt Hoa bị Bạch Ngọc Đường nắm đau, hô lớn, “Bạch Ngọc Đường!! Anh buông ra!! Không cần phải nắm đau như thế!!”

Bạch Ngọc Đường không thèm để ý tới cô, cũng không đến nhìn đến ánh mắt người đi đường, trực tiếp kéo người vào siêu thị nhỏ, lạnh lùng nói “Mua đi! Mua xong thì ngoan ngoãn trở về trường!!”

Đinh Nguyệt Hoa xoa xoa cánh tay, tức tối liếc Bạch Ngọc Đường, tiện tay chỉ. Hai người bán hàng thận trọng theo dõi từ đầu chí cuối, lập tức lấy ra nhãn thuốc Đinh Nguyệt Hoa chỉ, cô cầm lấy, sau đó cười cười nhìn anh.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy bực bội, móc bóp ra đặt tờ một trăm lên quầy, rồi lại nắm cánh tay Đinh Nguyệt Hoa kéo ra ngoài. Dưới sự chỉ chỉ trỏ trỏ của người đi đường cùng Đinh Nguyệt Hoa còn đang la hét, Bạch Ngọc Đường đem cô bé nhét vào xe, một lần nữa khởi động.

Đinh Nguyệt Hoa liếc Bạch Ngọc Đường, khóe miệng cong lên, lạnh lùng đốt một điếu thuốc, cố ý đem khói phun ở trong xe, thấy Bạch Ngọc Đường nhăn mày càng lúc càng chặt, khóe miệng lại nở một nụ cười đắc ý. Kỳ lạ là Bạch Ngọc Đường lại yên lặng chịu đựng khiêu khích của Đinh Nguyệt Hoa, không hề nổi giận, cũng không mắng. Đinh Nguyệt Hoa hút xong, tâm tình cũng tốt hơn một chút, hơi hé mắt, nhìn Bạch Ngọc Đường, đột nhiên cười nói, “Anh biết không, tôi bảo chị em tôi anh có thể đem toàn bộ bọn tôi ra, kết quả anh chỉ mang mỗi tôi đi, thật là làm người ta mất mặt.”

“Chị em?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Chính là cái đám con gái ăn mặc như con gà ấy hả?”

“Anh con mẹ nó nói ai giống gà?” Đinh Nguyệt Hoa bực bội nhăn nhó, mắng xong một câu liền nhào đến chỗ Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường sao có thể để cô bé như ý, giơ tay cái nữa liền đem Đinh Nguyệt Hoa ném qua một bên, “Nghiêm túc! Anh cảnh cáo cô, nếu như còn lần sau thì cứ thoải mái ngồi tù chung với đám chị em đó, anh không quản!!”

“Anh dám bỏ mặc tôi? Anh hại chết anh tôi, nhất định phải quản, Bạch Ngọc Đường, anh cả đời cũng đừng hòng thoát khỏi tôi!! Tôi chính là phải nhắc nhở anh, từng giây từng phút nhắc cho anh nhớ, chính anh đã hại chết anh em của mình, anh vĩnh viễn đừng hòng được giải thoát!!”

Thanh âm của Đinh Nguyệt Hoa vì hút thuốc khói hơi đã có chút khàn khàn, âm thanh trầm thấp rất dễ nghe, giọng điệu lại vô cùng ác độc. Bạch Ngọc Đường bị những lời tố cáo ác độc này mà cứng họng một hồi lâu, cả một hơi dường như cũng không thở nổi. tay nắm chặt tay lái, hốc mắt đỏ au trong thoáng chốc, rất lâu sau, mới nặng nề thở dài .

“Nguyệt Hoa, anh biết em hận anh. Nhưng nhìn bộ dáng của em bây giờ, không biết là đang trừng phạt anh hay trừng phạt chính mình nữa? Em cứ như thế, anh trai em cũng sẽ không an tâm.”

“Câm miệng!!Anh không xứng đáng nói tới anh ấy!!” Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên hô to một tiếng, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, cứ như đang nhìn vào kẻ thù.

Hai tay lại một lần nữa siết chặt, Bạch Ngọc Đường hạ tầm mắt, không cố gắng nói chuyện với Đinh Nguyệt Hoa nữa, bắt đầu chuyên tâm lái xe. Không khí cứng ngắc trong xe, cùng mùi hôi thuốc lá làm người ta muốn ói, nhưng Bạch Ngọc Đường rất may mắn, thật hên, đã tới trường của Nguyệt Hoa.

Sân trường không cho phép xe ngoài tiến vào nên Bạch Ngọc Đường sau khi tống Đinh Nguyệt Hoa về lại, chỉ có thể đi bộ trở ra cửa đại học. Có điều, anh không trở về, thay vào đó lại đi tản bộ lung tung trong khuôn viên đại học. Đi một hồi, trăng đã treo cả lên ngọn, một ngày lại nhanh như vậy đã tối.

“Bạch Ngọc Đường?”

“Ừ?” Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nghe thanh âm quen thuộc ở phía sau vang lên, anh lập tức quay đầu, đối mặt với đôi mắt trong suốt của….

“Triển Chiêu.”

“Thật sự là anh à, còn tưởng tôi nhìn nhầm.” Triển Chiêu khẽ mỉm cười, trên dưới quan sát Bạch Ngọc Đường vài cái, “Nhìn qua, mấy ngày nay anh ngủ không tệ, thế nào hôm này lại tới đại học A? Có vụ án mới sao?”

Đại học A? Bạch Ngọc Đường giật mình, ờ nhỉ, tháng 9 năm ngoái, đại học Nguyệt Hoa thi đậu chính là chỗ này. Mà chỗ này cũng là trường của Triển Chiêu, trong khuôn viên trường đụng phải cậu ấy cũng là chuyện bình thường. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, “Tôi tới tìm cậu, không ngờ lại quên mất đường tới kí túc xá, có thể gặp cậu ở nơi này thật là ngẫu nhiên.”

Triển Chiêu hé môi, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Bạch Ngọc Đường, cũng không bóc mẽ chuyện anh ta nói dối. Nếu thật sự đến tìm mình, mới rồi lúc chạm mặt cần gì phải làm bộ mặt kinh ngạc vậy? Chưa kể, khách tới chơi cũng phải gọi điện thoại trước chứ. Bất quá, nếu anh ta không muốn nói, nhất định có lý do. Triển Chiêu cũng không hỏi tới, tiếp lời Bạch Ngọc Đường mà nói, “Hai tháng này cũng không bận rộn ha?”

“Không bận.” Bạch Ngọc Đường cười, “Chỉ mong tổ trọng án của chúng tôi vĩnh viễn không bận, vì cứ bận là gặp chuyện không tốt.”

“Đúng thế.” Triển Chiêu đồng ý gật đầu, vừa định nói chuyện, đột nhiên nghe được âm thanh kỳ quái, mắt nghi ngờ hướng về phía bụng của Bạch Ngọc Đường mà liếc.

Bạch Ngọc Đường đỏ mặt, không ngờ lại để vị này nghe thấy tiếng bụng mình kêu, lúng túng ho khan một tiếng, nói, “Hồi chiều đi bơi nên mới sớm đói bụng, cậu cũng chưa ăn cơm phải không, đi ăn đi, tôi đãi.”

Triển Chiêu cười cười, đúng lúc cậu cũng chưa ăn cơm nên không từ chối, theo Bạch Ngọc Đường tới quán ăn gần trường dùng bữa. Có điều, bữa cơm cuối cùng cũng phải bỏ, vì họ còn chưa kịp gọi thức ăn, điện thoại Bạch Ngọc Đường đã reo rồi. Lúc tan sở mà Bao Chửng còn gọi điện thoại tới, Bạch Ngọc Đường chau mày, cảm giác có chuyện không hay.

Cuộc điện thoại ngắn gọn chưa tới một phút, Bạch Ngọc Đường sau khi cúp điện thoại lại áy náy nhìn Triển Chiêu.

“Có chuyện?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Tôi nhất định phải đi ngay, hôm khác lại mời cậu dùng bữa.”

Triển Chiêu hơi sững sờ, “Tôi có thể đi chung không?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái , sắc mặt có chút không tốt, thấy Triển Chiêu cau mày, vội vàng giải thích , “Không phải tôi không muốn cho cậu đi, chỉ tại vừa rồi đội trưởng Bao nói, bây giờ còn chưa có dọn dẹp hiện trường, nên cậu —–”

Triển Chiêu gật đầu, hiểu sự lo lắng của Bạch Ngọc Đường, hỏi dò, “Hiện trường rất đáng sợ?”

Thấy Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu suy nghĩ một lát, lập tức đứng dậy, “Ngọc Đường, mang tôi theo đi, trên đường đi có thể xin phép đội trưởng Bao mà.” nhìn Bạch Ngọc Đường còn có vẻ muốn phản đối, Triển Chiêu vội vàng nói, “Tôi kiên trì là có lý do, tin tôi đi, đội trưởng Bao sẽ đồng ý. Hơn nữa, tôi hứa sẽ không thêm phiền toái cho mọi người có được không?”

Biểu lộ thành khẩn trên mặt Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường hơi do dự, suy nghĩ một chút, mới bất đắc dĩ ngoắc ngoắc khóe miệng, “Cậu hứa không ói đi?”

Ừm? Triển Chiêu ngạc nhiên, làm vẻ mặt mơ hồ. Ói? Không tới mức chứ?

Khóe miệng của Bạch Ngọc Đường liền câu ra nụ cười, thấy dáng vẻ kiểu này của tiểu tiến sĩ, hẳn cậu nhóc còn chưa biết hiện trường chân chính đã xảy ra cái gì rồi.

(1) hình như là phòng điều tra những thứ liên quan tới thuốc lá, ma túy, mại dâm
Bình Luận (0)
Comment