Tổ Trọng Án

Chương 146

Tiếng hét của Bạch Ngọc Đường giống như một liều thuốc, làm Triển Chiêu tỉnh táo lại hoàn toàn. Hai mươi phút, đối phương chỉ cho họ 20 phút. Có nghĩa là cảnh sát sẽ không có đủ thời gian để sơ tán những dân cư trong toàn bộ tòa nhà xung quanh. Hơn nữa bất kể kẻ tình nghi vừa rồi nói thật hay giả, bọn họ lúc này chỉ có thể tin tưởng. Chuyện duy nhất Triển Chiêu có thể làm chính là dựa theo yêu cầu của đối phương, mạo hiểm tính màng vào bên trong vườn trẻ tìm bom, mà thời gian còn lại của cậu thật là ít ỏi.

Không còn nhiều thời gian để cân nhắc nữa, cậu nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, thấy trong mắt của đối phương, là giận dữ, nhưng cũng có kiên định.

“Tôi anh, thêm bốn người nữa vào trong.” Triển Chiêu chăm chăm nhìn Bạch Ngọc Đường nói.

“Đội hình giống hệt năm đó.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh, “Anh biết hắn muốn làm gì rồi.”

Tim Triển Chiêu trầm xuống, cậu lập tức hiểu ra ý nghĩa sau những lời này của Bạch Ngọc Đường. Vụ đánh bom ba năm trước đây, cũng là Bạch Ngọc Đường mang đội, tổng cộng nổ chết năm đội viên đặc cảnh bao gồm cả Đinh Điềm Huệ. Mà bây giờ, Bá tước mới lại yêu cầu y như vậy, cho sáu người vào hiện trường, lần này người dẫn đội vừa vặn lại là Bạch Ngọc Đường. Đây chính là đội hình y hệt năm đó mà Bạch Ngọc Đường nói.

Anh phải làm gì đây? Không lẽ để bi kịch năm đó tái diễn? Triển Chiêu tâm trạng nặng nề nhìn Bạch Ngọc Đường, muốn nói gì đó, lại phát hiện ra, bất kể anh nói gì, cũng trở thành vô lực.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường nhẹ mím lại, kéo tay Triển Chiêu, kiên định nói, “Đi thôi, có anh ở đây, lần này hắn đừng hòng được như ý!”

Nói rồi, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng bước về cửa vườn trẻ. Triển Chiêu không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Bao Chửng, dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất giao phó rõ ràng cho hắn. Bao Chửng biết được rồi vốn muốn theo Triển Chiêu vào trong, nhưng Triển Chiêu kịp thời khuyên hắn. Dù sao trong hiện trường ngoài một trái bom cần phá hủy, còn có nhiều giáo viên với trẻ con cần chăm sóc, còn có quần chúng xung quanh cần sơ tán. Chuyện nhiều như vậy không có ai đứng ra quản là hoàn toàn không thể.

Bao Chửng bất đắc dĩ ở lại, Triển Chiêu mang theo Trương Long Triệu Hổ, Vương Triều Mã Hán, tổng cộng bốn người, thêm Bạch Ngọc Đường, đội ngũ sáu người dùng tốc độ nhanh nhất vào vườn trẻ.

Vườn trẻ cũng không lớn, chỉ có hai tầng, nhưng chỉ hai tầng như cũng có hơn hai mươi phòng cần tra xét. Bom rốt cuộc ở nơi nào? Trừ đi thời gian trì hoãn vừa rồi, bọn họ bây giờ chỉ còn hơn mười phút. Mười phút, kiểm tra hơn 20 phòng, họ chỉ có sáu người, có chia nhau đi, cũng quá khẩn cấp rồi. Bạch Ngọc Đường biết, bây giờ là thời kỳ nguy hiểm, không thể truy xét từng phòng. Vì vậy anh đứng ở trước cửa vườn trẻ suy nghĩ mấy giây, sau đó làm ra một quyết định to gan.

“Chia làm hai tổ, anh vào phòng bên trái thứ ba, Triển Chiêu, em vào phòng bên phải thứ ba, nếu anh không có đoán sai, bom nhất định ở trong một trong hai căn phòng này.”

“Tại sao?” Trương Long không hiểu hỏi.

“Tôi không rảnh giải thích với các cậu, nếu như chúng ta còn sống ra ngoài, tôi sẽ cho cậu biết.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng trợn mắt nhìn Trương Long, dẫn đầu bước vào vườn trẻ.

Trương Long bị Bạch Ngọc Đường trừng, có chút ủy khuất bĩu môi, Triển Chiêu trấn an kéo kéo khóe miệng với cậu, lại nhận ra mình vì khẩn trương tới mức cười cũng không nổi. Với một Triển Chiêu đã hoàn toàn hiểu rõ Bạch Ngọc Đường ba năm trước, cậu hoàn toàn hiểu Bạch Ngọc Đường vì sao lại làm ra phán đoán như thế.

Bởi vì đủ loại dấu hiệu đã tỏ ra, Bá tước bây giờ đang muốn lợi dụng chuyện Bạch Ngọc Đường ba năm trước tới đả kích anh. Cho nên, hắn rất có thể sẽ chôn trái bom ở nơi tương tự với vụ án ba năm trước. Bạch Ngọc Đường dưới tình thế cấp bách chỉ có thể đánh cược một lần, mà làm một chuyên gia chuyên nghiệp, Triển Chiêu cũng không nghĩ ra phán đoán thích hợp nào, trong chuyện này chắc là nên tin tưởng Bạch Ngọc Đường.

Tổ hai người chia nhau hành động, nhanh chóng tiến vào hai căn phòng nọ. Triển Chiêu tìm kiếm phòng mình hết hai phút cũng không thu hoạch được gì, nhưng cùng lúc đó, Bạch Ngọc Đường cũng không báo tới gì cả. Triển Chiêu cau mày suy nghĩ, quyết định ngừng tìm, quá quyết trở lại phòng của Bạch Ngọc Đường.

Bước xuyên qua cửa, Triển Chiêu nhìn thấy Vương Triều Mã Hán với Bạch Ngọc Đường đang nín thở ngồi xổm bên cạnh bàn, mắt không chớp chăm chú nhìn phía dưới cái bàn đó. Triển Chiêu cả kinh, quả nhiên, Bạch Ngọc Đường tìm thấy bom rồi!

Triển Chiêu ra hiệu bảo Trương Long Triệu Hổ đừng lên tiếng, họ để nhẹ động tác, chậm rãi bước tới sau lưng ba người. Triển Chiêu nhẹ giọng nói,  “Tìm thấy?”

Bạch Ngọc Đường không quay đầu lại, anh khẽ ừ một tiếng, nói với Triển Chiêu, “Mọi người ra ngoài đi, để lại một mình tôi ở đây là được.”

Triển Chiêu trầm xuống, đang muốn nói gì, lại chuyển ý, đối với một người khác nói, “Nghe chưa, các anh ra ngoài đi.”

“Không được, đội trưởng bảo chúng ta cùng thi hành nhiệm vụ, chúng ta là một tổ, làm sao có thể bỏ lại các cậu mà đi trước đây?” Trương Long không nhịn được hỏi.

“Đúng! Bọn tôi nhất định phải ở lại!” Vương Triều cũng dùng giọng điệu kiên định thể hiện quyết tâm của mình.

Triển Chiêu trong lòng gấp tới bốc lửa, vội vô cùng, lại chỉ có thể nhịn xuống khuyên họ. Nhưng cậu chưa kịp mở miệng, Bạch Ngọc Đường đã lạnh lùng nói, “Còn chưa tới ba phút, tôi bây giờ cần suy nghĩ xem làm sao hủy đi trái bom này, mấy người ở lại đây không giúp được gì chỉ có thể quấy rầy tôi suy nghĩ. Nếu còn muốn sống, tốt nhất ra khỏi chỗ này, để lại không gian cho tôi. Về phần các cậu ra khỏi phòng rồi đi ngay hay ở lại muốn cùng tôi đồng quy vu tận, tùy các cậu đi!”

Tứ đại cột trụ hai mặt nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nói khó nghe như vậy, lại rõ ràng như vậy, bọn họ ngược lại không có cách trả lời. Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều phát hiện ánh mắt đồng ý của người nọ, Bạch Ngọc Đường nói đúng không sai.

Triển Chiêu bất đắc dĩ cười, trần an Trương Long đang làm biểu lộ ủy khuất nhất. Trương Long thiếu chút nữa cảm động lệ nóng doanh tròng , hắn cũng không thèm để ý tới chuyện bị Bạch Ngọc Đường thấy sẽ đánh đòn, tranh thù Bạch Ngọc Đường chuyên chú quan sát trái bom không để ý tới hắn, hắn trực tiếp giơ hai tay ra ôm chặt Triển Chiêu một cái.

Triển Chiêu hơi ngẩn ra không kịp cản, Trương Long đã thả cậu ra. Rất nhanh, bốn người họ đều ra ngoài, ánh mắt Triển Chiêu cũng có chút ướt. Lấy hiểu biết của cậu với bốn người họ, cậu biết họ sẽ không đi khỏi tòa nhà này. Họ quyết định cùng mình với Bạch Ngọc Đường cùng tiến lui, mà bây giờ Bạch Ngọc Đường đang nắm số mệnh của cả sáu người họ. Sống hay chết, ba phút sau liền biết.

“Đều ra ngoài rồi?” Bạch Ngọc Đường vẫn không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng hỏi.

Triển Chiêu ừ một tiếng, xích tới.

“Sao em không đi?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi.

“Nói nhảm.” Triển Chiêu khó chịu bĩu môi, căn bản không thèm để ý Bạch Ngọc Đường.

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi câu, nhẹ nhàng cười nói, “Muốn anh đồng sinh cộng tử sao?”

Có lẽ nhờ cách nhạo báng thả lỏng này làm thần kinh đang căng thẳng của Triển Chiêu có chút thả lỏng, cậu đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, lại thờ ơ hồi phục sắc mặt, “Cho nên anh sẽ không để chúng ta đồng quy vu tận thật đúng không?”

Những lời này vừa ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt Bạch Ngọc Đường đã hơi thu lại. Anh nhíu mi quan sát trái bom phía dưới bàn, nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh cũng không biết, chuyện anh có thể làm, chỉ là đánh cược tính mạng thôi.”

“Vậy thì cược đi.”

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, anh nghiêng đầu, chăm chăm nhìn khuôn mặt trắng noãn trẻ tuổi của Triển Chiêu. Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mấy giây, bọn họ cũng không nói một lời. Sau đó, Bạch Ngọc Đường gật đầu thật sâu một cái, “Em nói đúng, chỉ có thể làm thế thôi.”

Bạch Ngọc Đường hiểu, Triển Chiêu dùng thái độ của mình bày to cho anh biết, cậu đã đem mạng mình giao vào tay Bạch Ngọc Đường. Tiền cược này quả là quá lơn, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cau mày, mồ hôi lạnh theo trán nhỏ xuống, dưới áp lực cực lớn, anh thậm chí quên cả thở.

Toàn bộ đều giống như một cảnh từ ba năm trước tái diễn lại, mà khác với ba năm trước chính là, nếu thất bại, người chết nhất định không chỉ là năm người đi theo Bạch Ngọc Đường, mà nhất định Bạch Ngọc Đường cũng sẽ cùng họ chết.

Như vậy, cũng không tệ.

Nghĩ tới đây Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn Triển Chiêu thật kỹ một lần nữa, sau đó đột ngột tung người chui xuống dưới bàn.

Bạch Ngọc Đường nằm trên mặt đất lạnh băng, bên trên treo trái bom trí mạng. Một thiết bị nổ bom rắc rối phức tạp được bày ra trước mặt anh, bên trong là những mạch điện rối răm, nhưng từng đường dây Bạch Ngọc Đường  đều hiểu rõ ràng. Chẳng qua là mạch điện đắc ý nhất của Bá tước, ba năm trước đây hắn chưa từng dùng qua, mà lần này bị Bá Tước mới lôi ra sử dụng hai lần.

Lần đầu tiên là vụ án đánh bom trong trường học, một lần khác chính là bây giờ. Bạch Ngọc Đường cũng không rõ mục đích tên Bá tước này dùng mạch điện đó để đối phó với anh là gì. Bây giờ Bạch Ngọc Đường chỉ rõ, Bá tước anh đang đối mặt không phải Vân Thu Trạch, chúng là địch không phải bạn. Đã vậy, có phải anh chỉ có thể đánh cược một lần hay không, cứ cho tên này không biết mình cũng rõ mạch điện này như lòng bàn tay. Vân Thu Trạch cũng không chỉ có một độ đệ là hắn, Bạch Ngọc Đường cũng đã từng là một đồ đệ  của hắn mà.

Nếu đối phương không biết, Bạch Ngọc Đường liền dựa theo mạch điện gỡ bom mà Vân Thu Trạch đã truyền lại cho anh. Nhưng nếu đối phương biết, vậy, anh sẽ thua sạch tính mạng của mọi người.

Đánh cược, hay còn không đánh? Quyền chủ động đã không còn trong tay Bạch Ngọc Đường nữa. Anh cố gắng kiềm lại sự run rẩy, tay vững vàng giơ lên kéo dây xuống, nhắm ngay mạch dây giữa xanh và đỏ, nhẹ nhàng nói, “Triển Chiêu, anh cắt đấy.”

Triển Chiêu siết chặt hai nắm tay, nhẹ nhàng đáp, “Cắt đi.”

Bạch Ngọc Đường cong cong khóe miệng, dùng sức cắt! Triển Chiêu nhắm chặt hai mắt, tim gần như ngừng đập!

Một sự im lặng chết chóc trải qua, hai người mới có thể tìm lại hô hấp của mình. Triển Chiêu ngơ ngác mở mắt ra, “Vô sự?”

Bạch Ngọc Đường mệt mỏi toàn thân nằm trên sàn, gần như không còn sức đáp lại lời của Triển Chiêu. Mà ngay lúc này, chuông điện thoại lại vang lên. Bạch Ngọc Đường nhận điện, thông báo với Bao Chửng tình hình trong này. Khu vườn trẻ tạm thời được an toàn, nhưng bọn họ vẫn chưa bắt được đám người khốn kiếp đang đùa bỡn họ!

Ngay lúc Bạch Ngọc Đường đang nghe điện, di động trên tay Triển Chiêu cũng rung lên. Là số lạ, thấy nó, làm Triển Chiêu đột ngột nhíu mày.

Triển Chiêu nhận điện, một thanh âm quen thuộc mang theo vài phần giận dữ quát với cậu. “Sao các ngươi có thể thành công chứ!? Không thể nào!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng rống trong điện thoại, lòng anh chợt động, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu hiểu được, lập tức đáp, “Bá tước, chúng ta thắng rồi, ngươi thua.”

“Vớ vẩn, tao làm sao có thể thất bại! Mày chờ, mày sẽ phải hối hận, tao nhất định khiến mày sống không bằng chết, giống như thằng Bạch Ngọc Đường đó vậy!”

“Ngươi chỉ đang hư trương thanh thế thôi, người có bản lĩnh gì để ta hối hận? Có mà ngươi hối hận ấy? Bá tước, ngươi nên nghe lời ta đi tự thú thì hơn, bằng không thứ đang chờ ngươi sẽ là sự trừng phạt của pháp luật.”

Triển Chiêu nén giận hù dọa đối phương, lúc cậu thành công kéo dài đối thoại, cậu thấy Bạch Ngọc Đường liên lạc cho Công Tôn Sách, tin chắc có kỹ thuật của Công Tôn Sách, chỉ cần kéo dài mấy giây nữa thôi, vị trí của tên khốn kia sẽ bị phát hiện!

“Hừ hừ! Mày cứ chờ đấy mà xem, tao sẽ để mày mất đi người mình yêu thương nhất, để mày ngày ngày phải sống trong đau khổ không có kết quả tốt! Vân Thu Trạch đáng chết, tao sớm muốn gì cũng bắt hắn lại! Tao sẽ bắt hắn chết không chỗ chôn thân!”

“Vân Thu Trạch?” Triển Chiêu ngẩn ra, “Bá tước, quan hệ của ngươi cùng Vân Thu Trạch là thế nào? Nghe qua giống như ngươi vô cùng hận hắn.”

Đầu kia điện thoại rơi vào trầm mặc, sau đó, một loạt hô hấp bị đè nén trôi qua, điện thoại bị cúp.

“Hắn cúp điện thoại, tìm được vị trí chưa!?”

Bạch Ngọc Đường hướng Công Tôn Sách ở bên kia điện thoại hỏi câu y chang, giọng nói hưng phấn của Công Tôn Sách rất nhanh truyền tới, “Tìm ra! Vị trí của hắn đang di chuyển, địa điểm đang ở…”

“Ở đâu?” Triển Chiêu khẩn trương hỏi.

“Kỳ lạ, hình như ở gần xưởng đóng tàu bỏ hoang đó.”

Xưởng đóng tàu!?

Ba chữ vừa thốt ra khỏi miệng, Triển Chiêu như bị một  viên đạn bắn vào trong tim. Cậu chớp mắt nhớ lại lời Bá tước vừa nói, hắn muốn khiến mình với Bạch Ngọc Đường sống không bằng chết, mất đi thân nhân. Mà thân nhân của họ lúc này đều đang ở xưởng đóng tàu!?

“Anh hai! Anh hai!” Triển Chiêu như điên dại gọi điện cho Bạch Cẩm Đường với Triển Huy, nhưng bên kia không ai bắt máy.

“Triển Chiêu, Triển Chiêu em làm sao vậy!?” Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng run rảy của Triển Chiêu, vội vàng kéo cậu lại, bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn mình.

“Bá tước, Bá tước tới xưởng đóng tàu! Bạch Ngọc Đường, xưởng đóng tàu cũng có bom! Anh của em, anh của em với anh của anh, họ, họ gặp nguy hiểm!”

Bạch Ngọc Đường nghe được lời của Triển Chiêu, cũng gần như bị dọa rơi nửa cái mạng. Anh lập tức nhấn số của Bạch Cẩm Đường, nhưng đầu bên kia ngoài một chuỗi âm thanh ra không có một chút động tĩnh nào.

“Anh hai không nhận điện!”

“Còn chờ gì nữa, chúng ta đi tìm họ đi!”

Triển Chiêu cũng không còn là tiến sĩ nhỏ tỉnh táo thông mình nữa, vừa nghĩ tới chuyện Triển Huy sẽ gặp nguy hiểm, lý trí của cậu đã hoàn toàn biến mất!

Bình Luận (0)
Comment