Tổ Trọng Án

Chương 155



“Ngọc Đường, là em đây.” Trên màn hình, sắc mặt Triển Chiêu bình thường, biểu lộ bình tĩnh, cậu nhìn thẳng vào ống kính, như thể xuyên qua ống kính nhìn thẳng vào mắt Bạch Ngọc Đường.

“Vân Thu Trạch bắt em dùng video này cho anh biết yêu cầu của hắn. Hắn muốn cùng anh chơi một trò chơi, có thêm tiền cược. Giống như em đã nghĩ, em chính là con cờ trong trò chơi giữa hai người.” Triển Chiêu chăm chú nhìn vào mắt Bạch Ngọc Đường, đôi mắt cậu trong suốt, nhưng trong đó ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Cậu có rất nhiều lời muốn nói với Bạch Ngọc Đường, nhưng vì đàng sau máy quay còn có một Vân Thu Trạch đang lom lom, nên cậu chỉ có thể mở miệng ra nói những lời mà đối phương viết sẵn cho cậu. Trên đời này không có phép đọc suy nghĩ, loại cảm giác nhìn nhau lại không hiểu ý như vậy, thật là khó chịu.

Bạch Ngọc Đường nhìn vào ánh mắt Triển Chiêu trên màn ảnh, anh vô cùng hi vọng bây giờ mình có thể nhình xuyên qua cặp mắt mà đọc được nội tâm của Triển Chiêu, tìm ra ngôn ngữ thật sự cậu muốn nói với anh. Đáng tiếc, anh không làm được, Triển Chiêu cũng không làm được, họ đều không phải thần tiên, chỉ là hai người bình thường.

“Ngọc Đường, Vân Thu Trạch bảo anh là đội viên thông minh nhất hắn từng chỉ đạo, cho nên, hắn cảm thấy không cần cho anh quá nhiều gợi ý, hắn nói, tự anh sẽ nhớ ra thứ hắn muốn chơi là cái gì. Trò chơi này sẽ chính thức bắt đầu sau 48 tiếng đoạn phim trên được quay xong, anh nhất định phải tìm ra em trong thời gian đó, bằng không….”

Triển Chiêu dừng lại một chút, lát sau, cậu hơi cong khóe miệng, tiếp tục nói, “Nếu không chúng ta sẽ không thể gặp lại nhau nữa. Ngọc Đường, anh phải tỉnh táo, tuy thời gian khẩn cấp, nhưng em tin anh chỉ cần tỉnh tâm lại nhất định sẽ nghĩ ra, nhất định sẽ tìm được tới chỗ em. Vân Thu Trạch muốn chơi một trò chơi với anh, thứ hắn muốn là một đối thủ thông minh, thú vị, chứ không phải một kẻ yếu ớt không chịu nổi một đòn. Hắn bảo em nói với anh: ‘Để chúng ta tái đấu với nhau, ta muốn tái hiện chiến thắng ban đầu.’

Video tới đây kết thúc, tất cả người đang quan sát đoạn phim, trong lòng cũng xẹt qua một chút giận dữ cùng tiếc nuối.

“Đoạn phim này được quay tối hôm qua, đã qua 10 tiếng, nói cách khác chúng ta chỉ còn dư lại 38 tiếng đồng hồ.” Công Tôn Sách tra ra thời gian quay phim, nghiêm giọng nói, truyền đạt cho mọi ngươi biết tin tức tệ hại này.

Đáy lòng mọi người đồng thời trầm xuống, 38 tiếng, thời gian không tới hai ngày hai đêm, cái này thật sự là quá vội. Thành phố D lớn như thế, mấy trăm ngàn dân số, mấy vạn tòa nhà, cho dù có phát cảnh lực ra khắp thành phố lùng bắt cũng phải mấy tháng mới bài tra ra. Huống gì, đối thủ của họ còn là kẻ giảo hoạt như Vân Thu Trạch, nếu muốn tìm ra hắn với Triển Chiêu trong thời gian ngắn ngủi như thế, thật không khác gì chuyện viển vông.

Tất cả mọi người đều nhịn không được mà nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Theo bản năng, trong mắt tràn đầy thông cảm, nghĩ một chút trạng thái của Bạch Ngọc Đường lúc trước, sau khi xem đoạn phim này xong, anh khẳng định sẽ tuyệt vọng hơn những người khác. Lúc này, Bạch Ngọc Đường đang ngồi trên một ghế, hai tay đỡ đỉnh đầu, toàn bộ gương mặt bị chôn vào trong hai bàn tay, không ai nhìn rõ vẻ mặt của anh.

“Tiểu Bạch, cậu sao rồi?” Tô Hồng ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Đường, ba năm trước, cô đã từng nhìn qua trạng thái thất hồn lạc phách này của Bạch Ngọc Đường, tình cảnh như vậy lại tái diễn nữa, đối với cô mà nói đau khổ như thể bị người đâm một dao vào tim. Nhưng, cô vẫn không nhịn được mà đi an ủi Bạch Ngọc Đường. Bởi vì sâu trong lòng cô, mấy năn nay Bạch Ngọc Đường vẫn luôn là một tên yếu đuối luôn cần sự an toàn. Lần này, anh gần như phải mất Triển Chiêu, Tô Hồng không dám nghĩ, nếu như một khắc đó tới thật, cô không biết mình còn có thể cứu lại Bạch Ngọc Đường trở về từ vực sâu địa ngục hay không nữa.

Tay của Tô Hồng đang muốn vỗ lên vai Bạch Ngọc Đường, thì ngay lúc đó, Bạch Ngọc Đường lại đột ngột ngẩng đầu lên. Chuyện càng làm mọi người ngạc nhiên hơn, chính là trên mặt Bạch Ngọc Đường không còn chút đưa đám, thậm chí cả giận dữ lẫn lo lắng cũng như biến mất tăm. Anh đứng lên, trước nhìn Tô Hồng, sau gật đầu với Công Tôn Sách, “Nếu đã không còn thời gia, thì chúng ta bắt đầu hành động luôn đi.”

“Tiểu Bạch….” Công Tôn Sách hơi giật mình, anh chăm chăm nhìn vào mặt Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không phát hiện được một chút điên cuồng nào, anh tỉnh táo như thể một khối băng.

“Mặc dù chúng ta không biết làm sao mới tìm ra được Triển Chiêu, nhưng hiện giờ chuyện chúng ta biết được, chính là Triển Chiêu nhất định đang ở chung một chỗ với Vân Thu Trạch.” Giọng nói của Bạch Ngọc Đường tỉnh táo mà trầm, anh nhìn mọi người một lát, “Nếu Vân Thu Trạch muốn cùng tôi chơi một trò chơi, nhất định sẽ cho tôi biết gợi ý. Nhưng gợi ý này hắn không nói ra, bắt tôi tự mình tìm. Tôi có thể đi đâu tìm nhỉ? Chắc chắn không phải mù quáng tìm bậy bạ trên đường được, đây chính là cách ngu nhất. Vân Thu Trạch thích người thông minh, cho nên hắn mới chọn tôi. Đã vậy, cứ để tôi với hắn tái đấu đi!”

Nghe được câu “Tái đấu” của Bạch Ngọc Đường, Triệu Trinh nãy giờ im lặng đột nhiên cắt lời anh, “Tiểu Bạch, cậu tốt hơn nên suy nghĩ một chút, xem lúc đầu cậu với Vân Thu Trạch đã từng thi đấu với nhau cái gì, mà đến cuối cùng hắn lại thắng?”

“Tôi…” Bạch Ngọc Đường cau mày, cẩn thận suy tư một hồi, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu, “Tôi không nhớ nữa.”

“Một chút cũng không nhớ ra sao?” Triệu Trinh hơi ngẩn ngươi, nhìn Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ, thở dài nói, “Tiểu Bạch, tin tôi, những chuyện này rất quan trọng, cậu phải nghĩ cho ra.”

“Tại sao?” Lúc này Bàng Thống đột nhiên cắt lời Triệu Trinh, “Tại sao cậu lại cho rằng đây là chuyện vô cùng quan trọng?”

Triệu Trinh hơi sửng sốt, quay lại nhìn Bàng Thống, ánh mắt sắc bén bức người của đối phương làm tim anh khẽ run. Trầm ngâm hồi lâu, Triệu Trinh bắt đầu giải thích với mọi người, “Mọi người có để ý tới câu nói sau cùng của Triển Chiêu hay không?”

Triệu Trinh còn chưa nói xong, Bạch Ngọc Đường lập tức phát lại đoạn phim.

Hắn bảo em nói với anh: ‘Để chúng ta tái đấu với nhau, ta muốn tái hiện chiến thắng ban đầu.’

“Mấy lời này có vấn đề gì?” Bạch Ngọc Đường cau mày hỏi.

Triệu Trinh nói, “Lúc Triển Chiêu nói những lời này đã dùng cách “trích dẫn”. Mà trước đó, nó luôn dùng cách chuyển lời để truyền đạt tin tức, chỉ đúng một câu cuối này, nó hoàn toàn trích dẫn nguyên lời của Vân Thu Trạch không sót một chữ. Xét về phương diện tâm lý học, loại này mang ý nghĩa cường điệu. Vân Thu Trạch nói để cho chúng ta ‘tái’ đấu, ta muốn ‘tái hiện’ lại thắng lợi ban đầu. Mọi người không thấy Triển Chiêu sử dụng trọng âm sao?”

“Nghe cậu nói như vậy xong, hình như cũng cảm thấy chút ý tứ.” Bàng Thống nhíu mày, nói, “Nhưng nếu không nghe kỹ sẽ không nghe ra cái gì.”

“Đây chính là chỗ thông minh của Triển Chiêu,” Triệu Trinh cười nói, “Nó dùng cách trích dẫn câu, trọng âm, lại cố ý nói thật tự nhiên, không nghe sẽ không nghe ra, thắng bé đang đề phòng Vân Thu Trạch nghe thấy, lại đồng thời truyền tin tức cho chúng ta.”

“Ý cậu là…. Thứ Vân Thu Trạch muốn tái hiện lại chính là thắng lợi của hắn khi đấu với Bạch Ngọc Đường sao?” Bao Chửng hỏi.

“Không sai!” Triệu Trinh đáp, “Đáng tiếc, tiểu Bạch nhớ không ra, nếu không bây giờ chúng ta đã có thể bắt đầu chia ra hành động.”

Lời của Triệu Trinh khiến mọi người trở nên đưa đám, mà lúc này, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nhìn về phía Tô Hồng, “Tôi quên rồi, còn cô? Cô có nhớ không vậy?”

Tô Hồng hơi cau mày, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ nói, “Tiểu Bạch, không phải tôi không nhớ, nhưng nói thật Vân Thu Trạch căn bản chưa hề thua. Cùng chúng ta thực thi bao nhiêu nhiệm vụ, chỉ cần là nhiệm vụ có tính đối kháng, căn bản hắn ta đều thắng cả. Tôi nhớ, cậu cũng thắng rất nhiều lần, nhưng chỉ cần có hắn làm đối thủ, cho dù là thất bại, cũng không một lần chiến thắng. Đôi lúc cậu sẽ tìm Đinh Điềm Huệ oán trách, cho nên tôi nhớ rất rõ.”

“Vậy Tô Hồng, cô nhớ lại một chút, mấy lần Vân Thu Trạch thắng tiểu Bạch, nhất là những khi tiểu Bạch chịu thua, còn thua vô cùng uất. Mà Vân Thu Trạch thắng được đến đắc ý ấy.” Triệu Trinh nhìn thẳng vào mắt Tô Hồng, hỏi tiếp.

Tô Hồng ngẩn ra, lập tức nheo mắt lại, rơi vào trầm tư. Chỉ lát sau, cô đột ngột ngẩng đầu lên nói, “Tôi nhớ rồi! Có một lần diễn tập tôi không tham gia. Lúc đó Bạch Ngọc Đường với Đinh Điềm Huệ đều tham gia, Vân Thu Trạch lúc đó bị đưa làm lam quân, cản trở hành động của họ. Cuối cùng họ thua, khi về buồn bực một hồi lâu, tôi muốn hỏi bọn họ rốt cuộc thế nào, họ lại không nói.

Cũng tiếc vì nội dung diễn tập lúc đó bị giữ bí mật, tôi lại không tham gia, cho nên một chút chi tiết cũng không biết.”

“Rất có khả năng là chuyện này!” Triệu Trinh hưng phấn nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tiểu Bạch, nghe Tô Hồng nói thế, cậu nhớ ra chưa?”

Đối mặt với ánh mắt hi vọng của mọi người, Bạch Ngọc Đường lại lắc đầu, chán nản đáp, “Tô Hồng nói thế, tôi cũng chỉ nhớ ra giống như từng có chuyện này. Nhưng chi tiết thì không nhớ ra nổi, giống như chưa hề phát sinh ấy.”

Lời của Bạch Ngọc Đường khiến tất cả mọi người thất vọng. Phòng làm việc rơi vào trầm mặc. Chỉ lát sau, Triệu Trinh đột nhiên dùng giọng nói kiên định nói, “Đại não con người thường sẽ nhớ toàn bộ tình cảnh họ từng thấy, bất kể là chuyện xảy ra bao nhiêu năm, chỉ cần từng trải qua nhất định sẽ không quên được. Mặc dù cậu có thể quên đi, nhưng tôi khẳng định sẽ giúp cậu mang chúng trở lại!”

“Ý cậu là thôi miên?”

Ánh mắt Triệu Trinh chuyển một cái, nhìn về phía Bàng Thống. Ánh mắt hai người chạm nhau một chút lập tức tách ra, Triệu Trinh trầm ngâm một lát, đáp, “Nếu cần, tôi sẵn sàng chờ lệnh. Triển Chiêu là sư đệ của tôi, tôi cũng hi vọng có thể giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?” Bàng Thống khẽ mỉm cười, “Không ngờ mấy năm không gặp, hội trưởng Triệu vẫn còn luôn biết nghĩ cho người khác như vậy.”

“Tôi đã nói rồi, Triển Chiêu là sư đệ của tôi, cho dù tôi là một tên cặn bã, cũng sẽ không trơ mắt nhìn sư đệ mình chết được. Huống gì, bàn về chuyện tình cảm cao quý biết nghĩ cho người ta, tôi làm sao so được với cảnh sát Bàng tham gia vào tổ Trọng án để cứu giúp người xa lạ chứ?”

Lời của Triệu Trinh khiến Bàng Thống nhẹ cau mày, trông bộ dạng hắn hình như còn muốn châm chọc thêm mấy câu. Đúng vào lúc này, Bạch Ngọc Đường đột ngột mở miệng, đúng lúc cắt đứt đoạn đối thoại đầy sóng gió của họ.

Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào đôi mắt thành khẩn của Triệu Trinh, nói, “Sư huynh, thời gian cấp bách, xin anh lập tức giúp tôi thôi miên!”

Không khí trong phòng ngưng trọng, những giọt mưa đứt quãng ngoài cửa số hợp lại với nhau thành cơn mưa nặng nề. Màn mưa bao phủ từng còn đường cái, hẻm nhỏ của thành phố D, mùa mưa đến là lúc vạn vật phát triển, côn trùng ẩn nấp. Trên một còn đường bình thường ở thành phố D, một cánh cửa sổ của ngôi nhà, rèm cửa hơi lung lay, đàng sau rèm cửa lộ ra ánh mắt sáng trưng, tỏa ra khôn khéo. Sau vài giây quan sát ngắn ngủi, hắn lại thả rèm cửa xuống, quay đầu mỉm cười với Triển Chiêu, “Xem ra dự báo thời tiết nói không sai, cơn mưa này ngày mai sẽ dừng lại. Mùa này, trời sau khi mưa sẽ vô cùng mát mẻ, đúng là khí trời dành cho chuyện đánh cược.”

Triển Chiêu vẫn cứ ngồi trên cái ghế đó, hai chân bị còng lại, nhưng nửa thân trên vẫn có thể tự do di chuyển. Lời Vân Thu Trạch làm cậu hơi khó hiểu, không nhịn được hỏi, “Đánh cược, còn phải chọn thời tiết?”

“Dĩ nhiên, đây là màn biểu diễn cuối cùng tôi lựa cho Bạch Ngọc Đường còn gì, đương nhiên phải long trọng một chút. Nếu trời cứ mưa lâm râm vậy mãi thì mất hứng quá, hăng hái của tôi với hắn sẽ giảm bớt đi nhiều.” Trên mặt Vân Thu Trạch nở ra một nụ cười quỷ dị, lúc nói những lời này, hắn vẫn nhìn chăm chăm vào mắt Triển Chiêu, tựa như vô cùng hi vọng sẽ nhìn thấy trong đôi mắt bĩnh tĩnh đó một chút khổ sở hoặc lo lắng.

Nhưng, hắn vẫn thất vọng. Triển Chiêu không hề dao động, mắt của cậu đúng là không bình tĩnh, nhưng thứ cậu biểu hiện ra chỉ có nghi ngờ cùng thăm dò.

“Em đang nghĩ gì đấy?” Vân Thu Trạch nhíu mày, trở lại bên người Triển Chiêu, ngồi đối diện với cậu.

“Đang nghĩ về kế hoạch của anh.” Triển Chiêu nói thật, không hề che dấu nội dung mình đang suy nghĩ.

“Ồ?” Vân Thu Trạch kéo khóe miệng, chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, trong tay lại lưu loát thay Triển Chiêu rót một ly trà sữa. Hắn đẩy ly trà sữa tới trước mắt Triển Chiêu, cười nói, “Thử một chút, bảo đảm không thua tay nghề của Bạch Ngọc Đường.”

Triển Chiêu bình tĩnh cầm lên ly trà, đưa mắt nhìn chất lỏng nhìn như kem bông ở trong ly, bột hồng trà nhàn nhạt hòa chung với bọt mềm, nhỏ giọt trên chất lỏng thơm nồng, không cần uống cũng biết, vị của ly trà sữa này nhất định sẽ rất ngon. Triển Chiêu cẩn thận đếm, ba ngày nay, sự bất ngờ Vân Thu Trạch cho cậu đã quá đủ rồi, nhưng mặc dù là thế, lúc ly trà sữa xuất hiện trước mắt cậu, tim của Triển Chiêu vẫn như cữ giật mình.

Không ngờ, Vân Thu Trạch lại đào sâu tìm hiểu về quan hệ giữa cậu với Bạch Ngọc Đường như vậy, càng không ngờ chính là, thì ra giao tập giữa Bạch Ngọc Đường với Vân Thu Trạch lại sâu tới thế. Mỗi khi Triển Chiêu làm xong tư tưởng chuẩn bị, thì chi tiết tiếp theo xuất hiện lại trước một bước nhắc nhở Triển Chiêu rằng, chuyện cậu không biết còn nhiều quá. Loại cảm giác này có hơi khó chịu, mà đây chính là hiệu quả mà Vân Thu Trạch mong muốn.

Triển Chiêu giương mắt nhìn Vân Thu Trạch một chút, quyết không cho đối phương có cơ hội đắc ý. Cậu bình tĩnh uống một ngụm trà sữa liền đặt ly xuống, híp mắt nói, “Đúng là không tệ, nhưng tôi vẫn thích của Bạch Ngọc Đường làm hơn.”

“Dĩ nhiên.” Vân Thu Trạch cười nói, “Nếu các ngươi không yêu thương đối phương tới mức này, thì chuyện tiếp theo còn gì vui nữa.”

Lời của Vân Thu Trạch khiến Triển Chiêu lại cau mày, cậu chăm chú nhìn vào ly trà sữa trầm ngâm một hồi, đột nhiên, cậu ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vân Thu Trạch, “Nếu chỉ còn lại không tới hai ngày, tôi nghĩ anh sẽ không liên lạc với Bạch Ngọc Đường nữa. Tôi không trốn, cũng không gây ảnh hưởng tới kế hoạch của anh. Anh thật không định nói cho tôi nghe, rốt cuộc mình muốn chơi trò chơi gì sao? Một kế hoạch hoàn mĩ mà không có ai chia sẽ, không cảm thấy tiếc à?”

“Này?” Câu hỏi của Triển Chiêu làm Vân Thu Trạch không nhịn được mà bật cười, “Kỳ nhỉ, tôi cứ tưởng em còn phải kiên nhẫn lâu hơn cơ. Sao vậy, đã không nén giận được rồi sao?”

Nụ cười của Vân Thu Trạch rất đắc ý, Triển Chiêu lại vốn không nhìn hắn. Cậu bưng ly trà sữa rất thơm kia lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó, nhìn cái ly không mà nói, “Nếu chúng ta còn rất nhiều thời gian, thì kiên nhẫn của tôi sẽ kéo rất dài. Anh cũng thế, không phải sao?”

Triển Chiêu nhìn Vân Thu Trạch đầy thâm ý, “Không phải anh vẫn luôn chờ tôi chủ động đặt câu hỏi sao? Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Vân Thu Trạch cười, chủ động rót thêm cho Triển Chiêu một ly trà nữa, “Thật ra tôi cũng không vội, hơn nữa, cái đầu của em cũng đang chờ tôi tiết lộ đáp án, không phải quá nhàm chán sao.”

“Anh không muốn nói.” Triển Chiêu gật đầu, không chạm vào ly trà sữa kia nữa, cậu chăm chú nhìn vào mắt Vân Thu Trạch nói, “Như vậy để tôi đoán được không?”

Trên mặt Vân Thu Trạch chớp mắt lộ ra biểu tình phức tạp, hắn nhìn bộ mặt nghiêm túc của Triển Chiêu, khóe miệng nhếch lên, “Được nha, cho tôi xem xem, em thông minh tới mức nào.”

Triển Chiêu nhẹ cau mày, nụ cười phức tạp trên mặt Vân Thu Trạch làm cậu có chút bất an. Cậu không biết nếu cứ nói hết ra như thế, có phải ý kiến hay hay không. Nhưng cậu thật sự đã rất ngán thái độ bình tĩnh ung dung của Vân Thu Trạch rồi. Giống như Vân Thu Trạch muốn phá vỡ sự tỉnh táo của cậu, cậu cũng không muốn Vân Thu Trạch cứ bình thản như thế. Bởi lẽ chỉ có khiến đối phương mất tỉnh táo mới có thể tìm ra sơ hở, Triển Chiêu hé mắt, hạ quyết tâm.

“Từ lần đầu tiên tôi tỉnh lại nhìn thấy anh, vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó là động cơ của anh. Tôi vẫn luôn nghĩ không ra chuyện này, nhưng tôi bây giờ đã hiểu ra một chuyện, đó chính là chuyện anh muốn làm vào 38 tiếng sau.

Anh không hề giấu giếm cho tôi biết, mục tiêu của anh khi tới thành phố D là Bạch Ngọc Đường. Hơn nữa dĩ nhiên, anh cũng không giống tới giết Bạch Ngọc Đường, hoặc phải nói, anh không muốn trực tiếp giết chết Bạch Ngọc Đường đơn giản như vậy. Thậm chí chỉ để giết tôi, anh cũng phải lặng lẽ chờ thời cơ. Tôi đoán trong lòng anh đã có một kế hoạch được dự trù rất lâu, mà biểu hiện của anh mấy nay cũng đã cho thấy anh là một kẻ vô cùng trung thành với kế hoạch của mình. Đối với anh mà nói, một khi kế hoạch đã bắt đầu, thì không được có thay đổi. Tôi đoán, bước đầu tiên trong kế hoạch này của anh cũng chính là trò chơi anh muốn chơi cùng Bạch Ngọc Đường ở ba mươi tám tiếng sau này.”

Vân Thu Trạch nghe Triển Chiêu giảng giải, ngoài mặt vẫn bình thường, nhưng chỉ có hắn mới biết, tâm trạng hắn đã nảy sinh biến hóa. Hắn chăm chăm nhìn triển chiêu, không biết tại sao, hắn nảy ra một dự cảm, rằng những lời tiếp theo Triển Chiêu nói sẽ ngoài dự liệu của hắn.

“Chuyện anh muốn làm, nhìn qua phức tạp, nhưng trên thực tế khá đơn giản. Anh muốn thắng Bạch Ngọc Đường, dùng cách mình quen nhất, cũng là cách Bạch Ngọc Đường quen nhất để chiến thắng anh ấy. Anh muốn thắng đẹp; vì vậy mới cho Bạch Ngọc Đường gợi ý. Nhưng anh sợ thua, cho nên mới không dám nói rõ gợi ý là gì. Anh muốn Bạch Ngọc Đường trải qua sự cố gắng to lớn rồi vẫn như của thua trong tay anh, như vậy anh sẽ đạt được cảm giác thỏa mãn mạnh mẽ. Tôi đoán, anh nhất định đang tính dùng chuyện giết chết tôi vào phút cuối cùng để cho Bạch Ngọc Đường chỉ một đòn đả kích, đây cũng là một thủ đoạn để anh đạt được thỏa mãn. Tôi đoán đúng không?”

Vân Thu Trạch từ chối cho ý kiến. Hắn hơi kinh ngạc với chuyện Triển Chiêu có thể bình tĩnh nói ra mình muốn giết cậu lúc nào, không thể không nói, càng chung sống với cậu nhóc này lâu, hắn càng cảm thấy một loại tâm tình cổ quái. Hắn giống như càng lúc càng say mê cậu nhóc này, bởi vì cậu ta luôn mang tới những điều ngạc nhiên. Đầu óc của cậu, tư chất tâm lý của cậu, cái loại dũng khí không biết là dũng cảm hay còn là ngu xuẩn, thậm chí cả phần tình cảm thâm hậu cố chấp của cậu với Bạch Ngọc Đường. Toàn bộ cũng khiến Vân Thu Trạch thống hận, mà đồng thời lại mâu thuẫn cảm thấy thưởng thức.

Thấy thái độ trầm mặc của vân thu trạch, Triển Chiêu ý thức được cậu rất có thể đã đoán đúng, vì vậy, cậu nói tiếp, “Tôi không đoán ra kế hoạch cuối cùng của anh là gì, nhưng bước đầu tiên của anh nhất định là muốn thông qua sự tái hiện một cuộc tranh tài từng xảy ra giữa anh với Bạch Ngọc Đường, mà cuối cùng chấm dứt bằng thắng lợi của mình. Người như anh cẩn thận như vậy, nói thế hẳn là một trận đấu mà Bạch Ngọc Đường đã từng thua nanh. Có lẽ, chính là lần anh giết chết Đinh Điềm Huệ ba năm trước.”

Lúc nói chuyện, Triển Chiêu vẫn luôn quan sát từng biến hóa trên nét mặt của Vân Thu Trạch, cậu phát hiện khi mình nói tới cái chết của Đinh Điềm Huệ ba năm trước, ánh mắt Vân Thu Trạch khẽ nhích, khóe miệng nhẹ nhàng thả lỏng. Tim Triển Chiêu hơi chùng xuống, không lẽ nói sai rồi? Biểu tình thả lỏng của Vân Thu Trạch cho thấy tâm trạng cũng thả lỏng. Không lẽ trận quyết đấu quan trọng nhất của hắn với Bạch Ngọc Đường lại không phải trận đánh bom ba năm trước?

“Triển Chiêu, em thật rất thông minh.” Vân Thu Trạch cười khẽ, “Bất quá, em đoán được tới thì sao nào? Em nói không sao, tôi thật sự muốn thắng Bạch Ngọc Đường thêm một lần nữa. Mà lần này hắn thua, em cũng chết, hắn sẽ hoàn toàn rơi vào tình trạng sống không bằng chết. Tâm tình của hắn sẽ tan nát, ba năm trước hắn chưa điên, thì lần này nhất định sẽ vào viện tâm thần. Thế nào, em sợ sao?”

Lời của Vân Thu Trạch khiến tim Triển Chiêu dâng lên cơn giận dữ, cậu chăm chú nhìn nụ cười ghê tởm trên mặt Vân Thu Trạch, mình lại giận dữ cười lại.

“Em cười cái gì?”

Triển Chiêu nhìn biểu lộ đắc ý trên mặt Vân Thu Trạch, lạnh lùng nói, “Vân Thu Trạch, đã từng nghe tới điều trị tâm lý mức cao chưa?
Bình Luận (0)
Comment