Tổ Trọng Án

Chương 20

Đình liễu xanh, vì xung quanh được rất nhiều cây liễu bao bọc mà nổi tiếng, là một cảnh cực kỳ nổi danh trong vườn của đại học A. Mặc dù gọi là đình, nhưng thực tế nó cũng không phải là đình, mà là một cái hành lang. Hành lang dài khoảng 100m, bị cây cối bao quanh, nên từ ngoài nhìn vào có thể không nhìn ra màu sắc của kiến trúc, mùa hè nhìn từ xa phảng phất giống như sợi ruy băng màu xanh lá, vô cùng xinh đẹp. Ban ngày đình liễu xanh là chỗ cho học sinh đến nghỉ ngơi học tập, ban đêm, đây sẽ thành chỗ cho các cặp tình nhân, dường như đêm nào cũng sẽ có rất nhiều cặp tình nhân ở lại đây tâm sự cho đến khuya. Mà bây giờ, địa phương tượng trựng cho sự an tĩnh, đẹp đẽ, ngọt ngào này lại bị bao phủ một tầng sát khí thật kinh khủng. 

Thi thể Lữ Tiểu Nguyệt được phát hiện ở ngoài đình liễu xanh không tới 3m, nơi đó vừa hay có một thùng rác nhỏ, thi thể bị tàn phá kinh tởm bị vất lên trên đống rác rưởi. Buổi sáng, nữ sinh đầu tiên đến trường phát hiện thi thể, bị dọa sợ đến phát khóc, bây giờ đã được đưa tới phòng y tế rồi. Đoán chừng trong vài ngày tới đây, còn phải chờ cô bé đáng thương này trị liệu tâm lý lâu dài. 

Vì nhớ tới sự an nguy cuả Đinh Nguyệt Hoa, tranh thủ buổi sáng lúc toàn bộ người trong tổ đều có mặt, Bạch Ngọc Đường chuồn đến kí túc xá số 15 nơi gần hiện trường nhất để lấy khẩu cung bạn học của người bị hại. Sau khi xác định Đinh Nguyệt Hoa bình an, trừ việc cả người có chút ngơ ngẩn ra thì không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Bạch Ngọc Đường mới giao biên bản cho đồng nghiệp mang đi, rồi chạy thẳng tới kí túc xá Triển Chiêu. Có điều Triển Chiêu đã không còn trong kí túc xá. Tâm Bạch Ngọc Đường không khỏi xẹt qua một trận khẩn trường, lập tức bấm số di động của Triển Chiêu, bên kia lại tắt máy. 

Tim lập tức bị siết chặt, mặc dù lý trí nói cho Bạch Ngọc Đường biết, Triển Chiêu có thể đang lên lớp, phải tắt điện thoại di động. Nhưng không biết tại sao, vô luận thế nào lí trí đều không thể khống chế đại não suy nghĩ lung tung. Bạch Ngọc Đường chạy như bay khỏi kí túc xá, đi xuống lầu sau đó ở tại chỗ xoay ba vòng mới đột nhiên ý thức được Triển Chiêu có thể đang ở đâu. 

Tim nhảy loạn lên, Bạch Ngọc Đường phóng đi như một cơn gió, cho đến khi bóng lưng thẳng tắp của ai đó rơi vào mi mắt, trái tim anh mới có thể trở về vị trí vốn có của mình. 

Triển Chiêu cau mày, đứng một chỗ không xa đình liễu xanh, nhìn chằm chằm đống rác một cách chu đáo, suy tư chuyện gì đó. Đương nhiên, vì thức dậy quá muộn nên lúc cậu đến đây, thi thể đã sớm bị cảnh sát chuyển đi mất. Bây giờ thứ cậu có thể nhìn thấy, chỉ có một cái thùng rác bị dọn sạch và khu đất trống được căng dây giới tuyến. Với chuyện Bạch Ngọc Đường đang đến gần, Triển Chiêu dĩ nhiên không hề chú ý, đến tận lúc sau lưng truyền đến tiếng hít thở hỗn loạn, Triển Chiêu mới giật mình xoay người. 

“Anh tới đây khi nào vậy? A? Có mệt lắm không?” 

Bạch Ngọc Đường lai đi mồ hôi nóng trên trán, ngoắc khóe miệng cười cười, “Không mệt, sao thế, đứng đây làm cái gì?” 

Nụ cười trên môi Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu hơi ngẩn ra, lát sau mới phản ứng được chuyện đối phương đang hỏi là gì. Nhấp miệng xin lỗi, cậu giơ tay chỉ thùng rác kia nói, “Lại là thùng rác, anh không cảm thấy thật kỳ lạ sao?” 

Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi về phía trước mấy bước, cẩn thận xem xét cái thùng rác một chút. Trừ mấy vết máu còn lưu lại ra, cái này cùng với hàng trăm cái thùng rác trong sân trường kia chẳng có chút khác biệt nào, rất hay gặp.

“Cái thùng rác này không có gì đặc biệt, nhưng tại sao hung thủ lại chọn cách ném thi thể vào đây, điểm này chẳng lẽ có vấn đề?” Bạch Ngọc Đường nói không lớn, nhưng ở đình liễu xanh yên tĩnh, thanh âm như thế cũng đã đủ rõ ràng. 

Triển Chiêu nghe Bạch Ngọc Đường nói, cũng đi về phía trước mấy bước, lấy tay đo kích thước lớn nhỏ của thùng rác “Nhưng anh không cảm thấy, đối với hủy thi mà nói, kích thước của nó hình như không hợp lý sao, cũng không giống với hiện trường vứt xác đầu tiên chút nào.” 

“Đúng, thùng rác đầu tiên lớn hơn cái này, mà cái này, hiển nhiên không dưới một người trưởng thành.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đi cạnh thùng rác mấy bước suy nghĩ, “Kỳ quái, nếu hắn muốn che dấu thi thể, hẳn sẽ không để thi thể lộ ra cho người ta phát hiện. Nhưng nếu không muốn giấu thi thể, thì tại sao phải mạo hiểm đưa thi thể đến chỗ thùng rác chứ? Cứ để ngay hiện trường gây án không phải tốt hơn ư?”

“Hiện trường gây án ở đâu?” Triển Chiêu nhướng mày, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Cách chỗ này rất gần, theo tôi.” Bạch Ngọc Đường cũng nhìn Triển Chiêu, dẫn đường tới chỗ đầu tiên. 

Nơi gây án đầu tiên nhìn qua còn bị che khuất hơn đình liễu xanh rất nhiều, là một khoảnh đất trống nhỏ, toàn bộ xung quanh bị cây cao lớn ngăn che, chỉ để lại một con đường nhỏ hẹp thông đến nơi này. Triển Chiêu cau mày, đứng ở nơi đất trống, cả người như có một luồng khí lạnh chạy qua, thật không thoải mái. Bạch Ngọc Đường híp mắt, ở hiện trường nhỏ xíu này đi mấy vòng rồi đột nhiên đứng lại, đối mặt Triển Chiêu nói, “Căn cứ vào kết quả nghiệm thi, hung án phát sinh sau ba giờ sáng. Ba giờ sáng, thời điểm này Lữ Tiểu Nguyệt vì cái gì mà đến đây, thật kỳ lạ.” 

Triển Chiêu chợt sáng mắt, tự nhiên nhớ ra cái gì đó, nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi, “Rạng sáng hôm nay, cô bé kia gọi là—-“

“Nguyệt Hoa.” 

“Phải, Đinh Nguyệt Hoa, còn thêm mấy đứa nhóc khác, lúc tôi với anh bắt được chúng cũng là gần sáng đi? Khoảng mấy giờ?” 

“Chưa tới ba giờ.” Bạch Ngọc Đường như có điều suy nghĩ nhìn Triển Chiêu, “Không lẽ Lữ Tiểu Nguyệt là tới tìm bọn chúng?” 

Triển Chiêu nhún vai, “Chuyện này còn phải hỏi bọn Đinh Nguyệt Hoa.” Sau, giọng nói đột nhiên nặng nề thêm mấy phần “Động tác phải nhanh một chút, nếu tôi đoán không sai, tần số gây án của hung thủ đang có khuynh hướng tăng nhanh đó.” 

Thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường hiện ra vẻ lo lắng cùng khẩn trương, Triển Chiêu cười khổ, “Thủ pháp gây án cùng mức độ tàn nhẫn của hắn cũng tăng, biến thái tình dục càng lúc càng khó được thỏa mãn, bọn họ một khi bắt đầu, thì không hề dừng lại. Chúng ta nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất tìm được hắn, nơi có thể ngăn hắn lại chỉ có nhà tù mà thôi.”

Lời của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường dâng lên một cảm giác không lạnh mà run, đè nén lại sự tức giận, nhíu chặt mi phong anh tuấn. Bạch Ngọc Đường liền gật đầu nói với Triển Chiêu, “Vậy chúng ta cùng đi, hỏi đám Nguyệt Hoa một chút xem có quan hệ gì với Lữ Tiểu Nguyệt, hi vọng có phát hiện mới. Nhà của tên điên đó đã được các anh em khác mai phục, chỉ mong hắn còn trở lại, chỉ cần hắn về, chúng ta có thể bắt hắn ngay.” 

“Mọi người đã xác định được hung thủ rồi sao?” Triển Chiêu cũng không có bất ngờ, cậu đã sớm biết, với thực lực của tổ trọng án, phong tỏa hung thủ cũng không phải chuyện khó, thậm chí, bắt hắn lại cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng chuyện đáng sợ nhất là trước khi có thể bắt hắn không biết còn phải hy sinh bao nhiêu sinh mạng vô tội.

“Ừ, rất phù hợp với hình tượng cậu nêu ra ——–“

Hai người vừa rời đi hiện trường, Bạch Ngọc Đường v

ừa nói cho Triển Chiêu tiến triển mới nhất của bọn họ. Bạch Ngọc Đường nghiêm túc nói, Triển Chiêu chăm chú nghe, một đoạn đường dài nhờ sự tập trung của hai người dường như ngắn lại. Dọc đường bọn họ đều gặp nhóm nhóm học sinh, hẳn phần lớn đều nghe nói nơi này xảy ra chuyện gì, sắc mặt mỗi người cũng trở nên cổ quái.
Bình Luận (0)
Comment