Tổ Trọng Án

Chương 25



Đã từng nói Bạch Ngọc Đường là một kẻ rất lãnh tĩnh, ít nhất sau nhiều năm bị đào tạo, nhờ tính cách bình tĩnh của mình, đã giúp anh liên tục lập chiến công, mà cũng vì anh, đội ngũ được anh phục vụ cũng phải giải quyết một mớ chuyện rắc rối.

Vậy mà, Bạch Ngọc Đường lần đầu tiên trong sự nghiệp của mình hai năm trước lại phạm sai lầm, vì phán đoán sơ sót của anh, mà để bẳng hữu tốt nhất Đinh Triệu Huệ phải tan xương nát thịt, về sau anh cũng không còn tự tin có thể thời thời khắc khắc giữ cho mình bình tĩnh. Vậy nên anh mới quyết định rút lui khỏi đội cảnh sát ban đầu, cả ngày ngây ngây ngốc ngốc, theo thói quen đảy hết trách nhiệm có thể đẩy đi. 

Sau đó anh trai Bạch Cẩm Đường rốt cục nhìn quá ngứa mắt, đem anh ném cho Bao Chửng, cho nên anh mới đổi chỗ, tiếp tục ở tổ trọng án ngây ngốc cả ngày. Tổ trọng án mặc dù luôn có đại án cần phá, nhưng so với cuộc sống lúc nào cũng phải đối đầu với những loại tội phạm hung ác ban đầu, thì còn có phần nhàn hạ hơn chút đỉnh.

Hơn nữa, tuy nói có chút lạnh lùng, những thành viên trong tổ, vô luận là hung thủ hay người bị hại, đều không đủ quan trọng. Trong lòng Bạch Ngọc Đường, bọn họ dĩ nhiên không cách nào có thể so sánh với Đinh Triệu Huệ. Bất kể là núi đao biển lửa, sinh ly tử biệt, chỉ cần lời giữ lại trong tâm, tự nhiên sẽ không mất đi bình tĩnh. 

Nhưng mà lần này, gặp chuyện không may không phải là người lạ không quan hệ. Tuy Triển Chiêu cũng không phải đồng nghiệp Bạch Ngọc Đường, cũng không thể so với bằng hữu thân thiết Đinh Triệu Huệ của anh (đúng rồi sao so được em nó hơn hẳn một cấp mà), nhưng Bạch Ngọc Đường lại phát hiện từ đại não đến tứ chi, cả người anh từ trên xuống dưới bị cùng một loại thần tình sợ hãi bao phủ. Anh không muôn Triển Chiêu gặp chuyện không may, nhưng anh biết rõ, Triển Chiêu rất có thể đã xảy ra chuyện!!

Khi phanh xe thắng một tiếng lớn ở Đình liễu xanh, Bạch Ngọc Đường giống như bay thẳng xuống, nắm chặt súng trong tay, động tác cả người vừa khéo léo vừa khẩn trương, giống hệt một viên đạn đã được lên nòng!!

Theo miêu tả của Đinh Nguyệt Hoa, Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Hổ chạy thẳng tới hiện trường, rất nhanh phát hiện động tĩnh khả nghi. Ngay lúc ấy, từ rừng cây mờ mịt đó có một mùi máu tanh nhàn nhạt xộc vào khoang mũi, đáng sợ hơn, còn có tiếng rên rỉ khe khẽ như rắn độc lọt vào tai, làm đầu tóc hai người kia muốn tê dại. Bạch Ngọc Đường nhăn mày, đè nén nhịp tim đập loạn, giơ tay lên nhìn Triệu Hổ ý bảo cậu từ từ đi theo anh. Thân đã từng làm đặc cảnh, Bạch Ngọc Đường có vô số kinh nghiệm xử lý loại chuyện như vầy, vì thế anh vừa có thể dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới, vừa có thể nhẹ chân che giấu thân thể của mình. Cũng may, rừng cây ở đây vừa cao vừa rậm, hoàn toàn có thể che đi việc tiếp cận của Bạch Ngọc Đường. 

Từng bước từng bước một đến gần đến chỗ phát ra âm thanh, trên trán Bạch Ngọc Đường cũng rịn ra một ít mồ hôi lạnh, mồ hôi từng giọt rơi vào mắt, làm người ta bị đau đến khó chịu, nhưng anh cũng không dám giơ tay lên lau. Vị trí đã được xác định, phiền một cái là nơi phát ra âm thanh lại bị một cây đại thụ che khuất. Thời gian cấp bách, Bạch Ngọc Đường cũng không thể do dự, nâng súng lên, dứt khoát xoay người, chĩa họng súng vào ngay chỗ phát ra tiếng động. 

Ánh mắt chăm chú xác định, là một bãi máu không nhỏ, lúc đầu vốn chỉ thoang thoảng nhưng lúc này đã là mùi máu tanh gay mũi!! Mà nằm trong đống máu còn có hai người, một đã hôn mê bất tỉnh, một người còn lại sắc mặt trắng bệch không thua gì giấy. Trên tay còn có một vết thương thật dài, lộ cả da thịt, máu chảy không ngừng, nhìn qua thật kinh khủng. 

“Triển Chiêu!”

Cảnh tượng trước mắt quá mức kinh người, may Bạch Ngọc Đường cũng là người từng thấy qua không ít tình trạng như vậy mà còn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, anh vội vàng ngồi xuống, nắm chặt tay Triển Chiêu, dùng hết sức lực nhấn lại vết thương trên tay cậu. 

“Mười hai phút ba mươi bảy giây, Bạch Ngọc Đường, anh…” Triển Chiêu híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, thân thể lại càng ngày càng mềm nhũn, đầu cũng càng lúc càng mơ hồ, bất quá trước lúc ngất đi cậu còn nhìn Bạch Ngọc Đường cong cong khóe miệng, “Anh chậm thật đấy—“

Triển Chiêu hôn mê bất tỉnh, Bạch Ngọc Đường cau mày ôm Triển Chiêu tránh xa cái đống máu tanh tưởi, Triệu Hổ chạy tới chậm hơn nửa bước ngẩn ngơ ra mới hỏi, “Này, đã có chuyện gì? Máu này là—-” 

“Là máu Triển Chiêu”. Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, dùng ánh mắt khinh thường liếc một cỗ thân thể khác còn đang nằm trên mặt đất. Anh lấy tốc độ nhanh nhất đi tới bên người Triển Chiêu, cởi ra áo khoác, lại cởi bỏ áo sơ mi, dùng tay nghề thuần thục thay Triển Chiêu băng bó kỹ vết thương. 

“Hắn chính là hung thủ?” 

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Bạch Ngọc Đường, Triệu Hổ lấy ra còng tay, đem người trên đất còng lại, còn ghê tởm lau lau mấy vệt máu dính trên tay. 

“Cái tên biến thái này thật là kinh tởm, cũng may đã tóm được hắn, không sợ xuất hiện người bị hại!! Tiếp theo làm gì đây, chúng ta chờ đội trưởng trước rồi—- A!? Bạch Ngọc Đường, anh đi đâu vậy!?” 

Bạch Ngọc Đường không trả lời, bởi vì Triển Chiêu trong ngực anh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, dĩ nhiên Bạch Ngọc Đường cũng không thể tỉnh táo rồi. Cho nên, tiếp theo nên làm cái gì cũng không cần phải hỏi. Tiếp theo, dĩ nhiên là anh muốn đem Triển Chiêu đến bệnh viện, chờ cậu ta tỉnh lại, phục hồi một chút sẽ từ từ hỏi cậu ta, chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyến khốn gì. Chờ đến lúc đó có khi anh mới khôi phục tỉnh táo nổi.
Bình Luận (0)
Comment