Tổ Trọng Án

Chương 45

Nhận thấy vòng tay mình một lần nữa trống không, Bạch Ngọc Đường mất hứng liếc Triển Chiêu một cái, ủy khuất bĩu môi. Triển Chiêu hơi bất ngờ, khổ sở xoa xoa cái trán, tự nhiên cảm thấy mình vừa làm sai cái gì.

Bạch Ngọc Đường là cảnh sát chuyên nghiệp, còn Triển Chiêu lại là nhà tâm lý học chuyên nghiệp, cho nên cả hai dường như đều lập tức tỉnh táo lại từ trạng thái ngượng ngùng. Bạch Ngọc Đường vì tạm thời phải chia tay với cảm giác hạnh phúc kia nên có chút khó chịu, mặt không thái độ liếc nhìn tài liệu Triển Chiêu đưa tới, bực bội than, “Mấy thứ biến thái này cũng biết chọn thời điểm ghê chứ.”

Triển Chiêu khẽ mỉm cười, trêu, “Ừ, bọn họ thật không hiểu lòng người mà.” (Thiện giải nhân ý)

Ngày nghỉ kết thúc, toàn bộ thành viên tổ trọng án lại khởi động, hiện giờ trước mặt họ có tới hai vụ án khẩn cấp cần xử lý, một là án giết người ngoài tỉnh, một cái khác là án đánh bom trong thành phố. Trên lý thuyết tổ trọng án của thành phố D không có quyền xử lý án của thành phố khác, nhưng lần này do Lăng Sở Sở đã khôn khéo báo cáo lên Bộ Cảnh sát trước lúc vụ án phát sinh, lấy lý do cảnh lực của thành phố không đủ, mời Tổ trọng án đến trợ giúp thành phố H điều tra. Mà cũng vì thời gian phát sinh vụ án này quá đúng lúc, không tới một tuần nữa đã tới ngày khai mạc Liên hoan du lịch Quốc Tế hàng năm, là một thành phố du lịch có tiếng, ngành du lịch của thành phố H có tỉnh ảnh hưởng Quốc tế rất mạnh, nếu như có chuyện lớn xảy ra ngay nơi này, sẽ làm rất nhiều người khó xử. Vì vậy dưới lệnh của Bộ cảnh sát, nhóm Bao Chửng đã bị bán đứt cho đồn cảnh sát thành phố H rồi, hơn nữa, phía trên còn ra lệnh, trong vòng ba ngày vụ án nhất định phải có tiến triển, đây căn bản không khác gì thời hạn phá án. Bao Chửng có chút bực bội, nhất là sau khi hắn biết ở thành phố D xảy ra vụ đánh bom, lại càng thêm khó chịu. Mặc dù vụ đánh bom này quy mô không lớn, cũng không có người thương vong, nhưng cuối cùng vẫn gây ra tác động xã hội, thành phố D hiếm khi được mấy tháng bình yên, bây giờ lại gây hoang mang cho dân chúng.

Để giúp đỡ thành phố H không đủ cảnh lực, lại đi tổn hại cảnh lực của thành phố mình, Bao Chửng đang bực bội nhân dịp này mới hung hăng tổng tiền Lăng Sở Sở một khoản. Dưới sự ngầm chấp thuận của cảnh sát cấp cao thành phố H, toàn bộ thành viên tổ trọng án được ở trong phòng cao cấp nhất trong khách sạn ven biển, hai người một phòng, ăn ở miễn phí.

Khi tổ cuối cùng là Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đến khách sạn ven biển trình diện, thì toàn bộ thành viên xem như đã tập trung đầy đủ. Triển Chiêu lập tức cầm tài liệu đi tìm Bao Chửng với Công Tôn Sách, Bạch Ngọc Đường sau khi uống thuốc Triển Chiêu đưa thì ở lại phòng ngủ bù, dưỡng sức, để chuẩn bị cho đối đầu với chuyện phá án căng thẳng sắp tới. Có lẽ đối với những thành viên khác của tổ trọng án mà nói, ngày nghỉ mà bị bắt đi làm việc là một chuyện khiến người ta chán chết được, nhưng đối với Bạch Ngọc Đường mà nói, có thể cách xa nơi vừa xảy ra chuyện đánh bom, đến trung tâm nghỉ mát có phong cảnh như vẽ, an tĩnh nhàn nhã như vầy, đối với bệnh tình của anh cũng là chuyện tốt hiếm có.

Có lẽ vì được cách ly khỏi sự việc khiến anh căng thẳng, Bạch Ngọc Đường uống thuốc rồi lại rất nhanh ngủ thiếp đi. Với người bị mất ngủ, có thể ngủ chính là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Cơ thể thoải mái cũng làm dịu và thư giãn tinh thần, trong trạng thái thoải mái này, Bạch Ngọc Đường mơ. ANh mơ thấy một con ngựa màu trắng, rong ruổi trên thảo nguyên bao la. Hừng đông chiếu sáng đồng cỏ xanh, vó ngựa đạp lên mặt đất, văng lên những giọt sương, giọt sương đụng nhau giống như trân châu, vỡ thành từng mảnh, trong ánh sáng rực đỏ, khúc xạ thành cầu vồng. Vóc dáng bạch mã kiện mỹ, bốn vó tung trên không, vui vẻ chạy làm cơ thể nó duỗi ra một độ cong xinh đẹp. Ngựa chạy về cuối thảo nguyên, nơi đó, là vùng biển rộng. Bạch Ngọc Đường không biết con ngựa này đến từ nơi nào, cũng không biết vì sao nó phải đón nắng chạy về biển rộng, anh chỉ biết, anh muốn chạy cùng con ngựa đó, anh khát khao được tung bay một cách tự do vui vẻ như thế.

Vậy mà, ngay lúc Bạch Ngọc Đường chuẩn bị nhấc chân, đuổi theo con ngựa trắng, cùng đi, thì một mũi tên đen nhánh không biết từ nơi nào đột nhiên bắn ra, tên thẳng tắp mang theo ánh đen chết chóc nhắm thẳng hướng ngựa trắng mà bay! Bạch Ngọc Đường trong lòng hoảng hốt, muốn bắt lại mũi tên kia, ngăn cản chuyện sắp xảy ra, nhưng anh cũng biết, mình hoàn toàn không có khả năng!! Tên kia quá nhanh, cho dù muốn bắt cũng không cách nào bắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn tên kia giết đi sinh mạng xinh đẹp! Bạch Ngọc Đường đau đớn gào thét, anh biết mình đang nằm mơ, anh không muốn nhìn nữa, muốn tỉnh lại!! Nhưng gào thét cũng vô ích, anh không cách nào tỉnh dậy từ trong mộng, giống như bị ác mộng đeo bám, chỉ có thể mặc cơn ác mộng kéo anh vào bóng tối. Ngựa trắng vẫn chạy, mũi tên kia sẽ ghim vào cơ thể nó, Bạch Ngọc Đường thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh phát tán trong không khí. Anh tuyệt vọng, tiếng gào thét cũng khàn, nhưng hết thảy đều là phí công.

Ngay lúc ấy, anh nghe một giọng nói đang gọi tên anh, thanh âm như nguồn sức mạnh, đánh thức anh dậy khỏi ác mộng. Mi mắt nặng nề chớp, mở mắt, anh thấy người vừa gọi anh.

“Ngọc Đường, anh sao vậy, mới rồi gặp ác mộng sao?” Khuôn mặt Triển Chiêu đầy vẻ ân cần, đang dùng khăn giấy lau đi mồ hôi lạnh trên trán Bạch Ngọc Đường.

Toàn thân Bạch Ngọc Đường run lên một cái, đột nhiên bật dậy từ trên giường, chăm chăm nhìn Triển Chiêu từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng dùng sức ôm chặt đối phương vào ngực. Cả người Triển Chiêu cứng lại trong thoáng chốc, cảm nhận được cả người Bạch Ngọc Đường đang ôm chặt mình có chút run rẩy lại nhăn mày, tay phải không bị ép do dự một lát, cuối cùng vẫn đặt lên vai Bạch Ngọc Đường, vỗ nhẹ, xoa dịu người đang căng thẳng.

“Không sao, chỉ là mơ thôi. Ngọc Đường, anh đừng vội, hít thở sâu, không sao, bây giờ anh đã tỉnh dậy rồi, không sao nữa.”

Cơ thể đang run bắt đầu bình tĩnh lại, sắc mặt Bạch Ngọc Đường tái nhợt không chút máu cũng dần dần trở nên bình thường lại, anh ngẩng đầu lên, ủ rũ cau mày. Thấy Bạch Ngọc Đường đã thả lỏng, Triển Chiêu mới thu lại cánh tay đặt lên vai anh, kéo ra khoảng cách của hai người. (Why T_T người ta mãi mới ôm được) Nhận thấy vòng tay mình một lần nữa trống không, Bạch Ngọc Đường mất hứng liếc Triển Chiêu một cái, ủy khuất bĩu môi. Triển Chiêu hơi bất ngờ, khổ sở xoa xoa cái trán, tự nhiên cảm thấy mình vừa làm sai cái gì.

Bạch Ngọc Đường mất hứng, Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ hỏi, “Anh có khá hơn chút nào không?”

Ánh mắt Bạch Ngọc Đường có chút rã rời, anh hít thở sâu mấy lần mới mở miệng nói chuyện, mở rồi mới phát hiện, thì ra cổ họng đã khàn rồi.

“Tốt hơn nhiều, cám ơn, cậu lại cứu tôi lần nữa.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ cười, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Triển Chiêu, cậu nói xem tôi như vậy là sao, trước đó ngủ không tốt mới mơ ác mộng, bây giờ ngủ ngon cũng mơ ác mộng.”

Chân mày của Triển Chiêu nhướng lên, trước cũng không trả lời, cậu đứng dậy rót cho Bạch Ngọc Đường một ly nước ấm, thấy Bạch Ngọc Đường uống rồi, mới cất giọng, “Ngọc Đường, tôi thấy là do áp lực tâm lý của anh quá lớn. Trên thực tế, đã có rất nhiều trường hợp chúng ta không thể khống chế tiềm thức của bản thân chỉ bằng ý chí, mỗi người đều có thứ để sợ hãi, mỗi người đều có mức độ bệnh tâm lý khác nhau. Trị bệnh tâm lý là một việc vô cùng phức tạp, những cách trị liệu tôi áp dụng với anh, nhiều nhất cũng chỉ lý giải được bệnh tình anh ở mức cơ bản, anh nhất định phải làm buổi kiểm tra thật hệ thống. Sau khi vụ án ở đây kết thúc, tôi dẫn anh đi gặp thầy, ông ấy là chuyên gia có thẩm quyền nhất trong lĩnh vực này của nước ta.”

Phát hiện Bạch Ngọc Đường cau mày như muốn bác bỏ, Triển Chiêu khẽ cười, “Anh đừng vội từ chối, tôi biết anh chịu mở lời để tôi giúp anh trị liệu đã không dễ dàng gì, nhưng nếu anh không tin tưởng lời nói của tôi, tôi cũng không còn cách nào giúp anh, anh thấy sao?”

“Tôi đương nhiên tin cậu, chẳng qua…..”

“Anh chỉ không tin tưởng tâm lý học chứ gì.” Thấy biểu tình cố chấp trên mặt Bạch Ngọc Đường có chút dãn ra, thay thế bằng sự xấu hổ, Triển Chiêu không khỏi mỉm cười, “Được rồi, giờ không nói chuyện này nữa. Anh ngủ cả ngày rồi, giờ có đói bụng không?”

Bạch Ngọc Đường đúng là cảm thấy đói, cho nên hai người tạm thời bỏ qua đề tài liên quan đến trị liệu, cùng dắt nhau ra đại sảnh ăn cơm. Cơm tối xong, Triển Chiêu nhận được tin nhắn, báo cáo nghiệm thi của Lăng Sở Sở đã có rồi. Bây giờ còn sớm, Triển Chiêu không muốn về phòng, liền cầm theo báo cáo Bao Chửng gửi tới, lôi kéo Bạch Ngọc Đường nhăn nhó không vui đến hiện trường, hi vọng ở nơi phát hiện vụ án tìm được nhiều đầu mối hơn.

Nơi phát hiện vụ án cách khách sạn ven biển rất gần, gần như là ngay bãi biển phía sau khách sạn, vì có án mạng xảy ra, nên mấy ngày nay du khách ít đi rất nhiều. Vừa đến đây Triển Chiêu cũng có chút thất vọng, vì nơi vứt xác là ở trên bãi biển, nước biển lại dâng lên rút xuống, cho dù có lưu lại đầu mối, cũng đã sớm bị rửa trôi sạch sẽ. Hai người nhìn nhau một cái, đều phát hiện trong mắt đối phương có chút bất đắc dĩ.

“Đội trưởng nói hiện trường từ đầu đã bị phá rồi, cậu cũng đừng tiếc nữa, vẫn là dùng siêu năng lực của cậu phân tích mấy tài liệu đã có một chút đi.” Bạch Ngọc Đường mỉm cười nhìn Triển Chiêu.

(siêu năng lực? =]]])

Triển Chiêu có chút 囧, cậu nhún vai, lấy máy tính từ ba lô ra, mở những tấm hình chụp hiện trường ngày hôm đó.

“Kẻ tình nghi có tuổi từ 22 đến giữa 30, cao 175 đến 185cm, nghề nghiệp không cố định, nhưng có thể liên quan đến ngành du lịch, ví dụ như phục vụ quán, hướng dẫn du lịch, nhân viên bán hàng, tài xế. Người chết bị đập vào đầu, nguyên nhân tử vong là mất máu quá nhiều. Từng bị xâm hại, nhưng là sau khi chết, kẻ tình nghi cũng không dùng bạo lực lên thi thể. Hắn dùng cách ra tay dứt khoát thành thục để sát hại nạn nhân, nhưng lại vô cùng dịu dàng với thi thể cô ấy, cuối cùng đem thi thể chôn xuống cát nơi bãi biển, thế mà lại chôn không sâu.” Triển Chiêu vừa nói, vừa nhăn mày, Bạch Ngọc Đường dưới sự miêu tả của Triển Chiêu, tuy dần rõ ràng được hình tượng của thủ phạm, nhưng vẫn có điểm không hiểu.

Vì thế Bạch Ngọc Đường nói ra nghi vấn của mình, “Hắn giết cô gái đó, sau đó cưỡng gian thi thể, sau nữa lại đem người đi chôn, lại chôn rất cạn. Hắn làm thế làm gì? Cưỡng gian thường là kẻ căm hận phái nữ, bởi vì chúng rất khó giao tiếp với phái nữ nếu dùng cách thông thường. Cho nên chúng mới ép buộc họ, dùng thủ đoạn bạo lực thỏa mãn ảo tưởng bản thân. Rất nhiều thủ phạm sẽ dùng dao hoặc công cụ khác làm tổn thương nạn nhân, nhưng tôi thấy thứ tên này quan tâm không phải là cô ấy, mà là thi thể của cô ấy kìa.”

Triển Chiêu gật đầu, “Đúng, hắn là một kẻ biến thái tình dục, hơn nữa còn có bệnh luyến thi (ghiền thi thể). Hắn chôn thi thể trên bãi biển, chẳng qua chỉ vì không muốn thi thể của cô ta bị phát hiện giữa ban ngày. Nói cách khác khi cưỡng gian cô ta, ảo tưởng tình dục của hắn đã được thỏa mãn. Hắn muốn bạn tình ngoan ngoãn, nghe lời, hắn yêu loại phụ nữ như vậy. Mà sau khi cưỡng gian, thỏa mãn rồi, hắn sẽ ý thức được việc mình đã giết chết cô ta, giết chết người hắn yêu, khi ấy hắn sẽ đau khổ, sẽ nảy sinh cảm giác ăn năn cùng thương xót, cho nên hắn mới đem chôn thi thể. Bởi vì cô gái này trong mắt hắn khi ấy cũng không phải người chết, hắn có thể cảm thấy cô ta vẫn còn sinh mạng, vì vậy, hắn chỉ giấu cơ thể của cô đi, sau đó rời khỏi hiện trường, xem như cô ta còn đang trong kỳ nghỉ, chẳng qua chỉ ở bãi biển ngủ thiếp đi, chứ không phải chết rồi. Hắn chôn thi thể không phải vì muốn che giấu tội lỗi của mình, mà là….”

Triển Chiêu nhìn hình người chết trong tay, không biết tại sao, dạ dày lại sinh ra cảm giác khó chịu, khiến cậu có chút buồn nôn, thật sự không có cách nào nói tiếp.

Bạch Ngọc Đường cười lạnh, đưa tầm mắt về hướng biển rộng, trời chiều trong lúc chạng vạng chiếu sáng mặt biển lấp lánh, trên bãi biển có tốp tốp du khách đang nhàn nhã dạo chơi.

“Bất kể hắn muốn làm gì, hắn cũng không chạy được.”

Triển Chiêu vậy mà không được lạc quan như Bạch Ngọc Đường, cậu đóng máy tính lại, khẽ thở dại, “Đội trưởng Bao nói trong cảnh sát thành phố H phát hiện trong cơ thể người chết có DNA không rõ, có thể là của kẻ tình nghi. Nếu là ở quốc gia có thư viện DNA phát triển, thì chúng ta có lẽ rất nhanh đã bắt được hắn lại rồi. Nhưng giờ đang ở Trung Quốc, nếu kẻ tình nghi lại là người chưa hề có tiền án hình sự, chỉ dựa vào phân tích hiện có, muốn bắt hắn lại, nói thật, đi mò kim đáy biển còn dễ hơn.”
Bình Luận (0)
Comment