Tô Hồng lạnh lùng nhìn Bàng Thống, hình như cũng không định trả lời. Bàng Thống lúng túng cười, đang định tìm để tài để bớt lúng tung, không ngờ Tô Hồng lại đột nhiên mở miệng, “Phải, tôi với cậu ta là đồng nghiệp, trước kia cũng thế, giờ cũng thế.”
“Ồ” Bàng Thống gật đầu, sau đó lại nhiều chuyện hỏi tiếp, “Vậy trừ đồng nghiệp ra thì sao? Hai người còn có quan hệ gì khác không?”
“Ý anh là sao?” Tô Hồng không vui nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống lại cười hê hê, “Giả dụ như yêu nhau không thành hay là từng chia tay các loại.”
Vụ án lần này xảy ra lúc 3 giờ chiều, không phải giờ cao điểm ở ga tàu, vậy mà vụ nổ lại khiến người chết còn nhiều hơn cả án trước. Ba người bị nổ chết tại chỗ, năm người bị thương nặng, thương nhẹ không tới ba mươi.
“Hắn đã tăng uy lực của bom.” Triển Chiêu đứng giữa nơi đổ nát, tự lẩm nhẩm, “Trong chín giờ ngắn ngủi, tốc độ này cũng không giống tội phạm thăng cấp, mà giống có tính toán sẵn hơn.”
Cách Triển Chiêu không tới 5 thước, pháp y Tần Giản đang ngồi chồm hổm quan sát một cỗ thi thể nữ, đây là thi thể ở gần trung tâm vụ nổ nhất, lại bị gió do bom tạo ra thổi bay xa đến gần 5 m.
Triển Chiêu đi tới từng bước một, thi thể không toàn diện kia làm cậu cảm thấy khó chịu cả người, nhưng sau khi thấy qua cảnh Tần Giản giải phẫu thi thể rồi, mức độ này cũng không khiến cậu cảm thấy muốn nôn nữa.
Triển Chiêu cũng ngồi xổm xuống, hỏi nhỏ: “Trên người cô ấy cũng dính rất nhiều sắt vụn sao?”
Tần Giản căn bản cũng không ngẩng đầu, dùng bàn chải cà lấy những thứ dính bên ngoài thi thể, vừa dùng giọng bình thản chuyên dụng trả lời Triển Chiêu. “Cậu có thấy lỗ thủng bên ngoài không?”
Triển Chiêu gật đầu, Tần Giản tiếp tục nói. “trừ sắt vụn bắn vào cơ thể ra, còn có rất nhiều thứ xuyên qua người tạo thành vết thương. Cô ấy đứng quá gần trung tâm vụ nổ, tôi nghĩ phần lớn sắt vụn đã xuyên qua người cô ta, ngoài những mảnh bị xương ngăn lại ra, còn sót cũng không nhiều. Lúc cô ta bị khí áp đẩy tới đây đã chết, có lẽ vỡ tim mà chết.” Nói tới đây, Tần Giản đưa tay sờ ngực phải của thi thể, nghiêng đầu nhìn Triển Chiêu, khóe miệng cứng đơ hơi ngoắc, “Tôi đoán đúng rồi.”
Triển Chiêu giật mình, cậu không biết có phải vừa rồi Tần Giản cười với cậu hay không. Nhưng đang lúc này, cậu thật sự không cười nổi, không thể làm gì khác ngoài đơ mặt gật đầu.
Tần Giản hình như có hơi thất vọng, hắn quay đầu lại tiếp tục nghiệm thi, không để ý tới Triển Chiêu nữa. Triển Chiêu cũng không quấy rầy Tần Giản mà đứng lên đến chỗ gần thi thể. Hiện trường đánh bom vô cùng hỗn loạn, ngay giới tuyến màu vàng được chăng ngang, đã có đầy xe phóng viên. Đám thông tin truyền thông nghe gió mà tới kia không kiềm chế được hưng phấn của mình, từ vụ đánh bom đầu tiên đã sớm tích lũy cảm xúc đến tối đa rồi. Lần này bất kể cấp trên ra lệnh hay là lệnh cấm cảnh sát ban đều không thể ngăn cản quyết tâm muốn biết chân tướng của quần chúng, tin tức đã không thể ngăn cản. Bây giờ, truyền thông đúng là đã trở thành phát ngôn viên của dân chúng thành phố D, những dân chúng bình thường sống trong thành phố, đều có quyền biết nguy hiểm đang cách mình bao xa.
“Thật xui xẻo, bọn họ chẳng qua đều dùng tàu điện đi đi về về, kết quả lại gặp tai ương bất ngờ. Thế này thì lượng người ngồi tàu điện sẽ giảm đi đáng kể.” Người nói là Tô Hồng, những lời này cô đang nói với Bạch Ngọc Đường. Bởi lẽ vừa tới hiện trường Bao Chửng đã phân phối tổ viên đến các nơi thu thập chứng cứ, Bạch Ngọc Đường có nhiệm vụ, lập tức lao vào công việc. Tìm nhân chứng ghi chú, tìm người phụ trách tàu điện hỏi thăm tình huống, thu lại video giám sát của hai ngày trước khi phát sinh vụ án, công việc trăm dây nghìn mối, cảnh sát cũng muốn ná thở.
Là người ở không duy nhất lúc này chỉ có Triển Chiêu, cậu cũng không phải cảnh sát, Bao Chửng cũng không phân việc của cảnh sát cho cậu. Một mình Triển Chiêu đang đi lòng vòng trong hiện trường, thỉnh thoảng còn đứng lại, híp mắt nói thầm, hầu hết những người đang làm nhiệm vụ cũng không chú ý đến cậu.
Bất quá, cho dù đang bận, lúc vừa làm ổn Bạch Ngọc Đường vẫn nhìn thấy cảnh Triển Chiêu đứng bên cạnh Tần Giản nói chuyện phiếm, cho nên cảm giác không vui đột nhiên xộc tới làm anh phân tâm. Mà lúc đó, Tô Hồng đang đứng gần Bạch Ngọc Đường tự nhiên thấy hết, vì thế, cô mở miệng nói những lời trên với Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, xem như đồng ý với lời nói của Tô Hồng, thế nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi bóng dáng của Triển Chêu. Tô Hồng hơi cong khóe miệng, cũng dừng công việc lại, nhìn théo ánh mắt Bạch Ngọc Đường.
“Cậu ấy nhìn qua như con nít, mới 20 sao?”
“Ừ?” Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, lát sau mới phản ứng được, Tô Hồng đang hỏi Triển Chiêu.
Khóe miệng Bạch Ngọc Đường hơi câu, cười nói, “Đợi lát nữa rảnh rồi tôi sẽ nói với cậu ấy là có người đẹp xem cậu ta như con nít, cậu ta nghe rồi nhất định sẽ làm biểu tình rất đặc sắc nha.”
Tô Hồng cũng cười, “Nhìn trẻ con cũng tốt, không giống với bọn cảnh sát chúng ta, nhìn qua cũng phải già thêm 5 tuổi.”
“Ai dám bảo cô già thế, không sợ bị diệt khẩu à?”
Tô Hồng lần này chẳng qua chỉ nhấp môi, thở dài, “Chẳng lẽ cậu quên rồi, những lời này còn là lời của Đinh Điềm Huệ đây.”
Chân mày Bạch Ngọc Đường khẽ run một cái, hồi lâu không nói, cuối cùng cũng chỉ gật đầu, “Tôi nhớ rồi, lời đó năm ấy Điềm Huệ từng nói ra. Có điều chúng ta đều biết, cậu ấy vì muốn theo đuổi cô nên mới cố tình nói đùa. Đáng tiếc, cậu ta ngốc quá, hết lần này tới lần khác lại nói trúng câu kiêng kỵ nhất của đàn bà, bị cô dạy dỗ thật là lâu.”
“Cậu còn nhớ sao, tôi còn tưởng cậu quên rồi.” Tô Hồng nói đầy thâm ý, nhìn Bạch Ngọc Đường, sau đó chuyển mắt về hướng Triển Chiêu, giọng lạnh nhạt nói: “Triển Chiêu không giống chúng ta, tôi nghe nói tính tình cậu ta rất tốt, có lẽ, người có thể làm bạn của cậu, tính tình đều rất dịu dàng.”
Bạch Ngọc Đường sững người, vô cùng ngoài ý muốn nhìn Tô Hồng, “Nghe nói? Ai nói với cô?”
Tô Hồng chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường, lát sau, khóe miệng lại một lần nữa câu lên, “Nguyệt Hoa”.
Khuôn mặt Bạch Ngọc Đường lóe lên một tia bối rối nhàn nhạt, cái tên Đinh Nguyệt Hoa này đối với anh mà nói còn khiến hắn không chịu được quay đi còn hơn cả tên Đinh Điềm Huệ. Con nhỏ đó bây giờ vẫn không buồn che dấu hận thù của cô với Bạch Ngọc Đường, vì thế, mỗi lần nghĩ tới cô nhóc, Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy nhức đầu, toàn thân cũng khó chịu.
“Nguyệt Hoa kể tôi biết, Triển Chiêu đã cứu mạng con bé, hơn nữa từng đơn độc nói chuyện với nó mấy lần, hi vọng con bé có thể nhìn thẳng vào vấn đề của mình, không đường dùng cách thức tự hành hạ mình để trừng phạt cậu cùng con bé.”
“Cái gì?” Lời của Tô Hồng khiến Bạch Ngọc Đường biến sắc, anh hơi khó tin nhìn Tô Hồng, sau đó nhìn về Triển Chiêu đang tự lẩm bẩm nơi tàn tích. Thân hình gầy gò rơi vào tròng mắt Bạch Ngọc Đường, ánh mắt của anh hết sức phức tạp, nhất thời xen lẫn vô vàn cảm xúc, không biết nên vui vẻ, khẩn trương hay còn là tức giận.
“Cậu, cậu ta tại sao có thể nói chuyện với Nguyệt Hoa —“ hơn nữa cái chính là, không biết con bé Nguyệt Hoa kia lại nghĩ thế nào?
Tô Hồng nhìn thấu được lời muốn nói lại thôi của Bạch Ngọc Đường, cô mỉm cười, nói, “Nguyệt Hoa rất bưởng bỉnh, dĩ nhiên đâu có chịu thuyết phục dễ như vầy. Nhưng tôi nghĩ, hai người họ một tuần có thể gặp nhau hai lần, có tiến sĩ Triển làm tư vấn chuyên nghiệp, Nguyệt Hoa sẽ sớm thay đổi thôi. Đến lúc đó, khi gặp lại nhau, quan hệ của hai người sẽ được hòa giải rất nhiều.”
“Hai người đó gặp mặt, Triển Chiêu vẫn còn tư vấn tâm lý cho Nguyệt Hoa?!” Lần này Bạch Ngọc Đường còn giật mình hơn nữa, anh không nghĩ rằng giữa hai người Triển Chiêu cùng Đinh Nguyệt Hoa bất tri bất giác lại có nhiều liên lạc như vậy. Triển Chiêu một chút cũng không nói cho anh biết, vậy mà Tô Hồng chỉ mới đến thành phố D chưa tới mấy ngày lại biết trước cả anh. Mấy ngày nay anh với Triển Chiêu rõ ràng luôn ở chung một chỗ, hai người còn nói rất nhiều chuyện liên quan đến vấn đề trị liệu tâm lý cơ mà, Triển Chiêu lại có thể kín tiếng như thế.
Mà trọng điểm là, một tuần gặp nhau hai lần! Không biết tại sao, Bạch Ngọc Đường lại cảm thấy con nhỏ Nguyệt Hoa kia đã đáng ghét hơn rất nhiều.
“Biểu lộ của cậu rất là lạ.” Tô Hồng chăm chú nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Không lẽ Triển Chiêu không nói với cậu sao?”
“Cậu ấy không nói.” Không biết xảy ra chuyện gì nhưng Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút giận.
“Cái này lạ nha, Nguyệt Hoa đâu có nói cần giữ bí mật? Không lẽ Triển Chiêu cảm thấy nói chuyện này với cậu không ổn ư?”
“Tôi cũng không biết.” Bạch Ngọc Đường hơi buồn bực nhíu mày, nhìn Tô Hồng, “Cô làm gì làm tiếp đi, tôi đi xem lại băng thu hình.”
Đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường vội vã đi mất, Tô Hồng cũng làm ra vẻ mặt phức tạp, dường như lọt vào suy nghĩ. Mà ngay lúc này, một lời nói vang lên sau lưng Tô Hồng, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Quan hệ của cô với Bạch Ngọc Đường hình như rất tốt.” Tô Hồng quay đầu, đã thấy vẻ mặt đầy ẩn ý của Bàng Thống, “Tôi nghe nói lúc hai người ở đội đặc cảnh chính là đồng nghiệp.”
Tô Hồng lạnh lùng nhìn Bàng Thống, hình như cũng không định trả lời. Bàng Thống lúng túng cười, đang định tìm để tài để bớt lúng tung, không ngờ Tô Hồng lại đột nhiên mở miệng, “Phải, tôi với cậu ta là đồng nghiệp, trước kia cũng thế, giờ cũng thế.”
“Ồ” Bàng Thống gật đầu, sau đó lại nhiều chuyện hỏi tiếp, “Vậy trừ đồng nghiệp ra thì sao? Hai người còn có quan hệ gì khác không?”
“Ý anh là sao?” Tô Hồng không vui nhìn Bàng Thống.
Bàng Thống lại cười hê hê, “Giả dụ như yêu nhau không thành hay là từng chia tay các loại.”
Chân mày Tô Hồng đã nhăn lại, cô nhìn Bàng Thông từ trên xuống dưới một hồi lầu, cuối cùng, đưa mắt ra sau Bàng Thống, nhìn đám ký giả sau lưng hắn một lần, mới lạnh lùng nói, “Không trách anh sẽ có cô em gái như Bàng Tiểu Điệp.”
“Hả?” Bàng Thống ngây người, “Là sao?”
“Ý tôi là, công việc bây giờ của anh là đi đối phó với cô em gái đó, không để cô ta gây trở ngại cho công việc của chúng ta, chứ không phải ở đây nhiều chuyện quan hệ của tôi với Bạch Ngọc Đường.”
Dứt lời, Tô Hồng lạnh lùng trợn mắt với Bàng Thống, quay người nghênh ngang đi.
Bóng lưng của Tô Hồng cũng không thướt tha như phái nữ, mà vô cùng giàu kinh nghiệm, nhìn qua giống hiệp khách nữ giả nam trang. Con gái như thế này Bàng Thống chưa từng gặp qua, bây giờ hắn đã hiểu vì sao tên cáu kỉnh như Bạch Ngọc Đường lại có nhiều chủ đề để nói với Tô Hồng như vậy. Khó trách hai người sẽ làm đồng nghiệp, người xuất thân từ đặc cảnh đều là người kì quái.
Nghĩ đến đây, ngài quản lý tin tức quyết định tự động rút lui, xoay người, điều chỉnh vẻ mặt, treo lên nụ cười chuyên nghiệp đi về phia đại quân truyền thông do em gái hắn cầm đầu. Vừa nãy đội trưởng Bao đã phân phó, một giờ sau, mở buổi chiêu đãi ký giả ở đại sảnh cục thành phố. Tin tức thế này là thứ bọn sói kia thích nhất. Bây giờ hắn tới thông báo “tin tốt” cho bọn chúng, bọn họ nhất định sẽ không đưa bộ mặt lạnh lùng như Tô Hồng ra đón hắn đâu ha.