Nhật ký Triển Chiêu.
Những kẻ ghen tuông đều tàn nhẫn.
—– Victor Hugo (Thằng cười – L’Homme qui rit)
Ngày 10 tháng 3 năm 2013, trời râm.
Thời gian trôi qua rất mau, một tháng vội vàng rồi cũng mất. Có lẽ do vụ án lần này quá kinh tâm động phách, lại gần như chấn động truyền thông cả nước, vì vậy mặc dù sau khi kết án, bước vào quá trình thẩm lý, vụ án này chung thủy vẫn thu hút con mắt của tất cả người xem.
Tổ trọng án bị đưa lên đầu sóng ngọn gió, công chúng tới bây giờ vẫn không cảm thấy hứng thú với đội ngũ cảnh sát. Nhưng so với Tổ trọng án, dĩ nhiên truyền thông sẽ thích một kẻ khác hấp dẫn ánh mắt bọn họ hơn, cũng chính là tội phạm tình nghi của vụ án – Ngô Dân Sơn.
Ngô Dân Sơn thành người nổi tiếng như mong muốn, mặc dù Bạch Ngọc Đường không thực hiện lời hứa của mình, anh không tuyên bố với truyền thông rằng Ngô Dân Sơn chính là sát thủ máu lạnh giết vô số người bằng hàng loạt vụ đánh bom, cũng như dùng bom mưu sát 5 người cảnh sát – Bá Tước như đã cam kết. Đối với chuyện này Ngô Dân Sơn cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng kẻ đã thúc thủ chịu trói như hắn, căn bản không có cách nào tìm Bạch Ngọc Đường tính sổ, hơn nữa một kẻ bị giam vào nhà lao như hắn càng không cách nào có được phỏng vấn của truyền thông.
Liên quan tới chuyện này, tôi có hỏi qua Bạch Ngọc Đường rốt cuộc anh ta nghĩ cái gì, không lẽ lúc đó anh ta chỉ muốn lợi dụng thủ đoạn lừa đảo để khiến Ngô Dân Sơn chịu trói sao? Trả lời của Bạch Ngọc Đường là, anh đích xác từ đầu đã không có ý định thực hiện lời hứa.
Bởi vì anh không muốn cho Ngô Dân Sơn đắc ý khi được giả mạo Bá Tước?
Không, khi ấy, trên mặt Bạch Ngọc Đường treo nụ cười nửa mặt, anh ta nói với tôi, vì Bá Tước chết rồi. Tôi bảo hắn chưa chết, chẳng qua chỉ muốn lừa Ngô Dân Sơn, không ngờ cả tiểu tiến sĩ thông minh cậu cũng bị lừa chung nữa. .
Khi anh ta nói xong những lời trên, nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần, tôi biết biểu lộ của tôi lúc đó nhất định rất ngây ngô. Bạch Ngọc Đường, sự xấu xa của tên này thật là làm người ta nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Ngọc Đường xem như cũng không thất hứa, vì Ngô Dân Sơn không thể nào đi giả mạo một người đã chết được, như thế cũng không sai đi? Cái lão Bạch Ngọc Đường này cũng thật có ý tứ, không biết trong đầu anh ta, thất hứa với tội phạm cùng thiết kế bẫy rập ngay từ đâu cho đối phương tự nhảy vào có cái gì khác nhau không nữa.
Chẳng qua, sau vụ án lần này, tôi không phải không thừa nhận, Bạch Ngọc Đường là một người rất thông minh, hơn nữa năng lực học tập cực mạnh. Trong thời điểm nguy cấp cuối cùng, hành động dẫn dụ Ngô Dân Sơn của anh ta đã chứng minh, trước đó anh chắc chắn đã đọc qua sách chuyên nghiệp, hơn nữa còn tiến hành bổ sung kiến thức của bệnh tâm lý mang tên rối loạn nhân cách giả dối này.
Anh ta cẩn thận nghiên cứu hồ sơ tôi viết còn nhét vào trong ngực, ở thời khắc mấu chốt, bình tĩnh vững vàng, giúp mọi người chúng tôi không bị nổ thành mảnh vụn. Tôi không phải không thừa nhận, tên quỷ này ngoài khuôn mặt ra, những thứ khác cũng rất làm người ta ngưỡng mộ, thật xứng với bộ dáng tàn khốc xú thí cả ngày kia của anh ta.
Ừm, nhắc tới tàn khốc, tôi lại nhớ tới đồng nghiệp mới của Bạch Ngọc Đường, Tô Hồng. Trong một buổi tư vấn tâm lý nửa tháng trước, Đinh Nguyệt Hoa đang nói chuyện đột ngột nhắc tới Tô Hồng. Không ngờ, vị nữ cảnh sát vừa đẹp vừa vô cùng bạo liệt này lại vô cùng quen thuộc với Bạch Ngọc Đường, bọn họ trước kia là đồng nghiệp, bây giờ lại thành đồng nghiệp mới. Hơn nữa từ miệng Đinh Nguyệt Hoa, Tô Hồng năm đó là bạn thân của cả Bạch Ngọc Đường lẫn anh hai Đinh Điềm Huệ của cô ấy. Đinh Nguyệt Hoa nói, nếu không phải do ba năm trước Đinh Điềm Huệ ra đi ngoài ý muốn, Tô Hồng rất có thể sẽ trở thành chị dâu của cô.
Sau khi án này kết thúc, tôi cũng thẳng thắn thú nhận với Bạch Ngọc Đường chuyện tôi làm tư vấn tâm lý cho Đinh Nguyệt Hoa. Nhưng tôi không ngờ, biểu lộ Bạch Ngọc Đường khi ấy rất bình tĩnh (nó biết cmnr hỏi sao ko bình tĩnh –[]-), không có chút nào ngạc nhiên. Tôi còn tưởng lúc anh ta nghe tôi bảo làm tư vấn tâm lý cho cô nhóc kia, sẽ làm thái độ lo âu hay quan tâm nữa chứ. Không ngờ anh ta chẳng qua chỉ ờ một tiếng, sau đó nhìn tôi một cái, liền không buồn quản.
Bất quá, tôi vẫn cảm nhân được, anh ta lúc đó có chút lúng túng, hơn nữa, từ hôm ấy đổ đi, thái độ anh ta với tôi thay đổi rất nhiều. Loại thay đổi này cũng không rõ, nhưng vẫn đủ để làm tôi chú ý. Thay đổi thái độ như thế quá vi diệu, tới bây giờ tôi còn chưa gặp được chuyện thế này, cho nên cũng cảm thấy chút lúng túng.
Thật ra tôi cũng không hiểu đây là xảy ra chuyện gì, mặc dù từ nhỏ tới giờ nhân duyên tôi cũng không xem là tệ, bạn bè thân cũng có mấy người, nhưng qua lại với bạn bè từ đó tới nay đều không có ai giống Bạch Ngọc Đường cả. Cho nên, tôi cũng chưa từng xử lý qua tình bạn khiến người ta lúng túng như vầy.
Thời gian gần đây tôi thường lui tới Tổ trọng án, mọi người dường như đều xem tôi như một thành viên trong tổ, ít nhất cũng xem tôi như bằng hữu. Trước kia tôi cứ nghĩ, bằng hữu tốt nhất trong Tổ trọng án phải là Bạch Ngọc Đường. Liên hệ của chúng tôi sâu sắc hơn người khác, anh ta thậm chí còn nguyện ý tin tưởng tôi, thông qua lão già tôi quen, tiếp nhận trị liệu tâm lý.
Tôi cứ cho rằng, đối với một người như Bạch Ngọc Đường mà nói, quan hệ thân thiết tới mức này vô cùng hiếm hoi. Anh ta xem tôi như bằng hữu, tôi cảm thấy rất vui. Nhưng sau vụ án lần này, nhất là sau khi tôi nói anh ta biết mình làm tư vấn tâm lý cho Đinh Nguyệt Hoa xong, tôi rõ ràng cảm thấy anh ta đối với tôi có chút xa lạ.
Tôi cảm thấy rất lạ, không biết tại sao Bạch Ngọc Đường sẽ làm như vậy. Trong hơn hai mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên tôi bị bằng hữu xa lánh. Mặc dù thái độ anh ta không rõ, thậm chí đôi lúc anh ta sẽ đột nhiên thân cận với tôi. Dùng từ thích hợp để miêu tả, có lẽ giống như là, Nhược tức nhược ly (khi xa khi gần)
Hừ, dùng từ ngữ tình yêu để miêu tả tình bạn giữa nam nhân và nam nhân thật đúng là kỳ quái. (không kỳ đâu em). Thôi đi, không nghĩ tới chuyện này nữa, nhàm chán. Tôi là người trưởng thành, còn là nhà tâm lý học, lập tức có thể xử lý được nguy cơ nhỏ nhỏ về loại quan hệ với người này. Chờ thêm mấy này nữa, tôi nhất định phải tìm Bạch Ngọc Đường hảo hảo nói chuyện một phen, hỏi rõ xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Người đàn ông này cái gì cũng tốt, chỉ có thái độ từ chối giao lưu là làm người ta phải nhức đầu, trách sao nhân duyên của ổng kém như vậy.
Nhắc tới nhân duyên kém, Bạch Ngọc Đường thật ra cũng không quá tệ, dĩ nhiên, cái này là khi so sánh với người khác mới thế. Người kia là pháp y Tần, đây là một trong những thu hoạch vui nhất của tôi trong thời gian ở Tổ trọng án, hê hê.
Pháp y Tần không thích tôi gọi anh là pháp y Tân, hay cứ gọi trực tiếp tên anh ta là được. Nói thật, lần đầu thấy mặt Tần Giản tôi cũng giật cả mình, sau đó mỗi lần anh ta gặp tôi đều nói một vài câu quái quái, hơn nữa còn làm ra mấy biểu lộ méo mó, làm tôi sợ quá chừng. Nhưng theo thời gian, tôi cuối cùng cũng rõ, thật ra Tần Giản là người rất rốt.
Tính tình anh ta khá ôn hòa, mặc dù người bình thường đều rất khó tiếp nhận cách biểu đạt tích cách cứng nhắc che giấu dưới lớp máu tanh, nhưng tôi lại thấy mình trao đổi với anh ấy không hề khó. Dĩ nhiên, trao đổi của cả hai thực sự chỉ bắt đầu sau khi tôi thích ứng được nụ cười cứng ngắc của anh ta. Tần Giản cũng không phải người quái lạ, chắc qua thời gian anh ta giao lưu cùng người sống quá ít, thậm chí cũng không hiểu quá những chuẩn mực xã hội thông thường. Cơ thể anh ta là người trưởng thành, nhưng tâm hồn anh ta giống như một đứa trẻ con bị giam trong thân xác người lớn.
Anh ta rất cô đơn cũng không mong muốn yêu, vì anh ta có thể ở bên sự cô độc của mình tương an vô sự. Theo tôi biết, rất nhiều người giống anh ta đến cuối cùng sẽ tự giam mình lại, hơn nữa còn mặc bệnh tâm lý ở nhiều mức độ khác nhau. Nhưng kỳ lạ chính là, tình trạng tâm lý Tần Giản rất tốt. Anh ta chỉ là một người bình thường không hiểu được cái gì là tình thương. Nếu có một người cùng tần số trao đổi với anh ta, hẳn sẽ là bạn chí cốt.
Bạch Ngọc Đường từng nói, toàn bộ Tổ trọng án, Tần Giản chỉ nhìn được 1.5 người. Một là Công Tôn Sách, 0.5 còn lại là Bao Chửng. Tôi nghĩ, giờ chắc sẽ phải thành 2.5 rồi, ít nhất là thời gian gần đây, chỉ cần tôi xuất hiện ở Tổ trọng án, anh ta lập tức nhảy từ phòng pháp y nhảy ra, tìm tôi nói chuyện phiếm.
Tôi thật thích lúc cùng anh ta nói chuyện, mặc dù, tôi thấy được, mỗi lần tôi nói chuyện với anh ta, Bạch Ngọc Đường đều không cách nào vui vẻ. Ừm, nói vậy, không lẽ là do tôi thân cận với Tần Giản nên Bạch Ngọc Đường mới tránh tôi? Kỳ quái, nhìn qua nhìn lại thế nào Bạch Ngọc Đường cũng không giống loại người nhỏ mọn đó nha?
Phiền quá, tại sao vòng tới vòng lui, cũng vòng lại cái tên Bạch Ngọc Đường đó chứ. Dẹp đi! Không nhắc tới nguy cơ quan hệ làm người ta bực bội này nữa, về vấn đề chính.
Xế chiều hôm nay, tôi cuối cùng cùng tìm được cơ hội phỏng vấn, gặp gỡ Ngô Dân Sơn, trước khi tôi với anh ta gặp mặt, Bàng Thống còn cố y nhắc nhở, Ngô Dân Sơn hôm qua vừa được phỏng vấn đặc quyền bởi đài truyền hình thành phố D, người phỏng vấn hắn chính là Bàng Tiểu Điệp. Ừm, lại một người đẹp có quan hệ sâu xa với Bạch Ngọc Đường. (ô kìa đâu ra mùi dấm ~ )
Chuyện phải trở về với hiện trường hôm ấy. Sau khi bắt được Ngô Dân Sơn xong còn phải giải quyết một quả bom phiền toái, khi đó, hiện trường hỗn loạn, ai cũng không chú ý tới vị phóng viên thâm niên đột nhật vào trong cao ốc Phi Đằn, Bàng Tiểu Điệp tiểu thư. Kết quả, vị tiểu thư này dùng DV thu được rất nhiều tài liệu trực tiếp, trong đó có cả những chi tiết Bạch Ngọc Đường trao đổi với Ngô Dân Sơn. Sau đó Bàng Tiểu Điệp vẫn giữ hành động chuyên nghiệp đưa những tài liệu này cho anh trai cô – Bàng Thống, Bàng Thống, khi những chuyện này bị công bố ra ngoài, sẽ tạo thành ảnh hưởng không mấy tốt cho hình tượng cảnh sát của Bạch Ngọc Đường, liền dùng cơ hội phỏng vấn Ngô Dân Sơn làm trao đổi, không để cô mang những thứ quay được này công bố ra bên ngoài.
Tôi cứ nghĩ Bàng Tiểu Điệp sẽ không nghe lời như thế, nhưng thực tế chị ta lại đáp ứng, xem ra chị ta đối với Bạch Ngọc Đường có chỗ không giống. Ấy, được rồi, tiếp theo tuyệt đối sẽ không lạc đề nữa, để cho Bạch Ngọc Đường đi gặp quỷ đi, hừ hừ!
Trở lại với Ngô Dân Sơn. Ngô Dân Sơn là một người rất dễ nói chuyện, lúc tôi đến phỏng vấn anh ta, phán quyết của án này vẫn còn chưa định. Ngô Dân Sơn đã ra tòa ba lần, mặc dù anh ta biết mình chắc chắn sẽ bị phán tử hình, nhưng lúc ra tòa ánh đèn chớp lóe cùng ánh mắt chú ý của mọi người vẫn khiến anh ta cảm thấy được thỏa mãn cực đại.
Lúc anh ta thấy tôi, biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng lúc nghe tới chuyện phỏng vấn giữa chúng tôi sẽ không được công bố cho quần chúng, lại có chút thất vọng. Nhưng ham muốn diễn đạt của anh ta khiến anh ta nói với tôi rất nhiều, anh ta trả lời mọi câu hỏi, thậm chí nội dung còn phong phú hơn tôi đoán nhiều lắm. Có điều, tuy nói nhiều như vậy, nhưng trao đổi với anh ta cũng không quá dễ dàng.
Tôi rất may mắn vì tôi không phải bác sĩ của anh ta, cũng không cần tiến hành trị liệu. Rối loạn nhân cách giả dối của Ngô Dân Sơn đã nghiêm trong tới mức không cách nào chữa trị thậm chí là đảo ngược. Trong lời của anh ta tràn đầy dối trá, nguyên tắc căn cứ trả lời vấn đề của anh ta đều không phải sự thật, mà là phản ứng của đối phương. Anh ta giống như đứa trẻ khao khát lấy được khen ngợi, vì ánh mắt tán thưởng của người khác, anh ta không ngại sử dụng bất cứ thủ đoạn nào, bao gồm cả dối trá.
Vì thế, trong mấy giờ đồng hồ ngắn ngủi, tôi phải cố hết sức phân biệt xem trong lời của anh ta có bao nhiêu chỗ có thể tin tưởng. Cũng may, có chuẩn bị trước.
Hai tuần sau khi phá án, thời gian chủ yếu của tôi đều dùng để lý giải con người Ngô Dân Sơn. Nhờ ơn những phóng viên cùng báo chí kia, ta có thể thu được rất nhiều tin tức liên quan tới gia đình cùng bạn bè của Ngô Dân Sơn. Theo những tin tức này, tôi bắt đầu công việc chỉnh sửa tài liệu cùng thăm viếc, cuối cùng cũng đến được kết quả sơ bộ của việc điều tra Ngô Dân Sơn.
Lúc trước, trong hồ sơ viết của tôi có hai chỗ không đúng với hiện thực. Đầu tiên, Ngô Dân Sơn không phải người có thu nhập thấp. Công việc của anh ta là giáo viên dạy hóa kiêm trợ lý phòng thí nghiệm trường cấp hai, mặc dù công việc thanh nhàn, nhưng tiền lương cũng xem như vừa phải. Có đều, nếu kết hợp với những công việc Ngô Dân Sơn đã từng trải qua, mức lương cùng mức sống trung bình thế này liền trở thành quẫn bách. Ngô Dân Sơn trong những năm 90 đã bắt đầu gầy dựng sự nghiệp, do từ nhỏ gia cảnh vượt trội, cha mẹ tài trợ hoàn toàn, cộng thêm lúc ấy cơ hội trên thị trường đầy rẫy, sau vào cuộc làm ăn, anh ta đã trở thành triệu phú. Theo Ngô Dân Sơn tự phong, mấy năm kia anh ta đã sống một cuộc đời vô cùng sang trọng, giống như có thể đem tất cả những chuyện hưởng thụ, hưởng thụ hết một lần, sang trọng tới mức người bình thường năm mơ cũng không tới.
Tại thời điểm Ngô Dân Sơn đang nhớ lại ký ức huy hoàng, tôi có thể từ biểu hiện của anh ta nhìn ra cảm giác phấn khích cùng choáng váng do thận tuyến tố bài tiết quá nhiều. Nghe đồn cảm giác này giống như hút độc, là một loại hưng phấn cao độ trên ham muốn. Đối với một kẻ hoang tưởng cuồng như Ngô Dân Sơn, hư vinh khiến anh ta có được khoái cảm mãnh liệt hơn tình dục nhiều lắm. Mà nhắc tới tình, đấy cũng là sai lầm thứ hai của tôi. Ngô Dân Sơn tuyệt đối không phải xử nam, cũng không phải loại người cô độc sống nội tâm gì, anh ta từng đám cưới, mặc dù rất nhanh đã ly hôn. Anh ta không có con cái, trong mấy năm huy hoàng nhất lại thường xuyên đổi bạn gái, hơn nữa thời gian chung đụng với họ cũng không dài.
Theo thừa nhận của Ngô Dân Sơn, anh ta cảm thấy đàn bà rất phiền toái, hoặc phải nói, căn bản anh ta cũng không có hứng thú với tình dục bản thân. Chuyện anh ta thích nhất là sử dụng công nghệ chuyên ngành để tạo ra sáng chế, thích khiêu chiến với những loại kỹ thuật mới, nghe cứu chế tạo sản phẩm phức tạp. Có thể nói, Ngô Dân Sơn là một người rất có tài, nếu lúc đầu, sau khi tốt nghiệp đại học xong, anh ta không chọn đường tự gầy dựng sự nghiệp mà ở lại trường, để tiến vào lĩnh vực nghiên cứu, có thể hôm nay anh ta đã trở thành một nhà khoa học tài ba.
Vậy nhưng lựa chọn cách sống chính là kỳ lạ như vậy, cánh bướm lại tạo ra gió xoáy lớn lao. Năm đó Ngô Dân Sơn chủ động bỏ qua cơ hội ở lại trường, mà kết quả đó cho anh ta phút giây huy hoàng, cũng tạo cho người khác cơ hội thành đạt, cũng chính là tạo cơ hội để Chu Viễn ở lại trường thay cho Ngô Dân Sơn.
Cao Đẳng Bách khoa ở thành phố D, trước một năm trước khi khóa 90 tốt nghiệp, nhà trường đã chọn ra những sinh viên được chọn ở lại trường cùng nghiên cứu sinh cử đi du học, tiến hành hoạt động bình chọn giải thưởng công nghệ sáng chế mới. Tư cách bình chọn được dựa vào bảng tổng hợp thành tích hoạt động cùng thành tích học tập suốt 4 năm đại học mà phân chia xếp hạng học lực toàn diện.
Tôi cùng Bạch Ngọc Đường ở trong phòng hồ sơ tìm được kết quá xếp hạng sau cùng cho trường thống kê ra năm đó, tên Ngô Dân Sơn oanh liệt đứng đầu, và đứng thứ hai chính là Lâm Thanh Thư, trong danh sách kia cũng không có tên Chu Viễn. Nói cách khác, Chu Viễn có thể bước vào danh sách ở lại trường, cũng là do Ngô Dân Sơn từ bỏ. Theo cách nói Ngô Dân Sơn, sở dĩ anh ta bỏ qua đều là do mấy đứa bạn học kia cổ động. Nhất là Lâm Thanh Thư cùng Chu Viễn dẫn đầu kích động mấy kẻ cạnh tranh. Bọn chúng lợi dụng sự ngây thơ của anh ta, không biết nghi ngờ, đầu độc anh ta bỏ qua cơ hội ở lại trường đi dạy, mục đích để đả kích đối phương.
Trong lời giải thích phóng đại, thêm thắt của Ngô Dân Sơn, đám người Lâm Thanh Sách bị anh ta miêu tả thành đám tiểu nhân hèn hạ tâm địa khó dò. Nếu trong biểu diễn của Ngô Dân Sơn có thêm chút từ thuyết phục người, có lẽ tôi sẽ bị lời giải thích của anh ta mê hoặc cũng không chừng. Nhưng sự thật đều không phải thế. Miêu tả của Ngô Dân Sơn quá sức khoa trương, khoa trương tới mức người ta nhìn là biết. Anh ta càng kích động, càng cố gắng thuyết phục, tôi càng thấy được điên cuồng trong ánh mắt. Anh ta là một bệnh nhân bị tâm thần hoang tưởng hành hạ nhiều năm, mà thời điểm anh ta phát bệnh, phải là lúc sự nghiệp anh ta thất bại ở cuối năm 90.
Chuyện ở trên nêu rõ, Ngô Dân Sơn là một người cực kỳ kiêu ngạo, anh ta rất thông minh, độ thông minh của anh ta cao cấp hơn so với người đồng lứa. Nhưng là chuyện thương trường ba chìm bảy nổi cũng không thể nói dễ dàng, làm ăn luôn cần giao thiệp với người khác, sau khi trải qua thành công ban đầu, sự bành trướng quá độ của bản thân Ngô Dân Sơn gặp nhiều loại khủng hoảng. Tính cách của anh có một sự thiếu sót nghiêm trọng, thủ đoạn kinh doanh của anh ta cũng không phải hoàn mĩ, một vấn đề lại phát sinh một vấn đề khác, cuối cùng đưa anh ta đến con đường hoàn toàn phá sản.
Ngô Dân Sơn mất đi tiền tài, lại dính bẫy thương trường mà chút nữa vào khám, sau khi trải qua đả kích quá lớn, Ngô Dân Sơn trở về yên lặng. Người giống anh ta không cách nào chịu được thất bại, nhưng chuyện làm anh ta khó chịu hơn thất bại chính là bị người khác sao lãng. Anh ta không thể chấp nhận một thiên chi kiều tử chỉ trong một đêm đã rớt xuống thành kẻ thất bại không ai hỏi tới. Mặc dù sau đó anh ta tìm được một công việc tốt, thu nhập vừa phải, thậm chí có thể sống được cuộc sống tốt hơn, nhưng anh ta mỗi ngày vẫn sống trong đau khổ.
Từ năm 90 đến năm 10, trong mười mấy năm, cha mẹ anh ta lần lượt qua đời. Một nam nhân trung niên, không gia đình, không con cái, không người thân, khổ sở của anh ta không thể kể cho người khác, ham muốn biểu diễn của anh ta không cách nào giải sầu, mất đi cuộc sống được người ta khen ngợi, được nằm trong tiêu điểm ánh mắt của người ta. Khi không còn ai chịu nghiêm túc nhìn anh ta, tâm lý anh ta chịu sự đau đớn khôn cùng.
Mà lúc này, tivi vô tình cho anh ta một lần nữa gặp lại bạn học Lâm Thanh Thư thời đại học. Đó là bạn thời đại học của anh ta, là bại tướng xếp sau anh ta trong danh sách lưu lại trường năm đó. Người đó hiện giờ đang ngồi trong phòng thí nghiệm sáng sủa tiếp nhận phỏng vấn của đài truyền hình quốc gia. Địa vị của họ hiện giờ đảo ngược, một là học giả thành đạt, một là con kiến nhỏ bé không người quan tâm.
Lòng Ngô Dân Sơn sinh ra ghen tỵ mạnh mẽ. Vì trong nháy mắt anh ta nhớ lại cơ hội mình đã từng bỏ qua. Vì anh ta bỏ qua, lại khiến anh vĩnh viện mất đi thành công thông qua cơ hội ấy. Từ đó, Ngô Dân sơn bắt đầu chú ý đến hành tung những bạn học năm đó, từ từ điều tra, lại lấy được từng cái từng cái tin tức làm anh ta càng thêm tuyệt vọng. Là vì thành công của từng người họ nhắc nhở anh ta, anh ta đã sai rồi.
Ngô Dân Sơn sẽ không cho phép mình phạm sai lầm, anh ta luôn cho rằng mình là một người tài giỏi, nếu trong những người đồng lứa có người trở thành ngôi sao, vậy trừ anh ta ra nhất định không còn người khác. Nhưng huy hoàng là mộng, thành tựu năm đó đều là mây khói trôi qua, thực tế tàn nhẫn một lần nữa nhắc nhở anh ta, những thứ kia đều là ảo giác. Ngô Dân Sơn bị ganh tỵ hành hạ, đến cuối cùng bản báo cáo chẩn đoán bệnh ung thư làm anh ta sụp đổ. Chèn ép bó rơm cuối cùng của lạc đà khiến hắn hoàn toàn trở thành ác ma tàn nhẫn. Hắn bắt đầu đề ra kế hoạch giết người hàng loạt.
Từ hành động từ bỏ nổ bom cuối cùng của Ngô Dân Sơn đã thấy, mục tiêu của hắn cũng không phải giết chết tất cả bạn học trong danh sách. Mà chỉ muốn cho mình một cơ hội, để mình có thể một lần nữa nổi bật đứng trước mọi người. Hắn muốn trở thành tiêu điểm, khao khát bước lên sàn, thậm chỉ không tiếc bỏ ra giá cao cho tính mạng, đây là đặc điểm của rối loạn nhân cách giả dối. Trong giai đoạn cuối của cuộc đời, Ngô Dân Sơn dùng cách thức tàn nhẫn để hoàn thành bức màn hoa lệ, hắn hiện giờ đang hưởng thụ tất cả, vui vẻ bên trong.
Nhìn dáng vẻ vừa đắc ý vừa bình tĩnh của Ngô Dân Sơn ngồi đối diện, nói thật tôi cảm thấy vô cùng khó chịu. Tôi biết hắn ta là bệnh nhân, nhưng từ góc độ bản tính mà nói, tôi thà đi thông cảm với Triệu Minh Lượng bị rối loạn nhân cách chống xã hội. (Xuất hiện ở án….. ờm.. 1 – Lãnh đạm sát cơ). Thứ người như Ngô Dân Sơn, chỉ biết làm tôi cảm thấy khinh bỉ cùng tức giận, tôi thật căm ghét kiểu hành động đối xử tàn nhẫn với người vô tội, cho dù là bệnh nhân tàn nhẫn.
Người có cùng quan điểm với tôi cũng không phải là ít, dĩ nhiên, trong các cuộc thảo luận hăng hái trên mạng hiên giờ, chúng tôi còn thấy được vài quan điểm quái đản khác. Không khỏi khiến người ta cảm thấy bực mình, tôi cũng không miêu ta quan điểm quái đản của những người kia trong nhật kí đâu. Còn may, quan điểm của anh em Tổ trọng án cũng không khác biệt mấy so với tôi, quả nhiên chúng tôi là anh em tốt vô cùng nhất quán quan điểm mà, gần đây tôi phát hiện ra mình càng lúc càng thích đội ngũ này rồi.
Bọn họ thực sự là một nhóm người vô cùng đáng yêu, hơn nữa còn có thân thủ bất phàm, khiến người khác có thể yên tâm giao phó an toàn của mình cho họ tới bảo vệ. Giống như hành động lần này, xem như không có mình, cuối cùng bọn họ nhất định cũng phá được án. Mà nếu không có họ, mình đã sớm thịt nát xương tan.
Lần này đi phỏng vấn Ngô Dân Sơn, tuy Bạch Ngọc Đường giống như không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vẫn chủ động làm người bảo vệ cho tôi. Nói thật anh ta hoàn toàn lo lắng quá, nếu thật sự có đánh nhau, ông chú tuổi trung niên Ngô Dân Sơn này tuyệt đối không phải đối thủ của tôi rồi. Tôi nhớ lúc phỏng vấn kết thúc, Ngô Dân Sơn còn bực bội oán trách Bạch Ngọc Đường, hỏi sao anh ta không giữ cam kết, ra mặt chứng minh hắn là Bá Tước.
Lúc đó Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nhìn Ngô Dân Sơn, bình tĩnh thông báo cái chết của Bá Tước cho hắn. Nói cách khác, anh ta chỉ vào lỗ mũi Ngô Dân Sơn nói, mày đã bị tao lừa rồi. Thấy biểu lộ đặc sắc trên mặt Ngô Dân Sơn, tôi lúc đó cũng muốn bật cười.
Sau quá trình phá vụ đánh bom này, tôi phát hiện rào cản tâm lý của Bạch Ngọc Đường dường như có cải thiện rất rõ. Nhưng anh ta vẫn tiếp nhận đề nghị của tôi, chính thức chịu trị liệu tâm lý của lão thầy. Trước mắt tiến hành ba lần trị liệu rồi, thầy lại dùng lời bào chữa đàng hoàng cự tuyệt tiết lộ cho tôi tình trạng tiến triển trị liệu của anh ta. Thiệt tình, tại sao trước đó lại không thấy ông ta tuân thủ quy tắc nghề nghiệp vậy chứ? Hừ, nhất định cố ý kích thích hứng thú người ta!
Mùa xuân rất nhanh sẽ tới thành phố D, hi vọng tất cả sẽ giống như tiết trời, trở nên ấm áp, ánh nắng đẹp tươi, phồn vinh phát triển.